Hình tượng bên ngoài của Chung Sơn được phóng đại đến mức vô hạn. Càng đồn càng lớn. Từng có người hoài nghi, nhưng, sau khi một loạt các chứng cớ được đưa ra, người hoài nghi này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Không thể trách chuyện bọn họ hoài nghi, bởi cơ bản là sự tích của Chung Sơn có rất nhiều điểm không thể tưởng tượng nổi. Tuy nhiên sau khi trải qua một chút hoài nghi, hình tượng Chung Sơn càng lớn hơn nữa. Truyện Trường Sinh Bất Tử Truyện Trường Sinh Bất Tử
Có lẽ có rất nhiều người căn bản không để ý tới nhân vật truyền kỳ này, nhiều nhất chỉ cho rằng đây là một chuyện trà dư tửu hậu (tầm phào). Nghe rồi cười cười cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Nhưng đồng dạng cũng có một ít người bắt đầu sùng bái Chung Sơn. Người này rốt cuộc là một người như thế nào? Thật muốn gặp nam nhân giống như thần này một lần!
Chung Sơn như một vầng thái dương từ từ mọc lên trên bầu trời thái cổ thánh đô, hừng hừng tỏa sáng. Quả thật đúng với câu, ta không ở giang hồ, giang hồ vẫn có truyền thuyết của ta.
Tương tự, với những người trước đó không lâu còn phỉ nhổ chuyện chị em giết nhau trong hoàng thất, thì rất nhiều người cũng không khinh miệt Thiên U Công chúa như trước mà ôm thái độ tò mò cực độ, chờ đợi ngày phán xét cuối cùng, Chung Sơn rốt cuộc có thể xoay chuyển càn khôn, tìm ra hung thủ hay không!
Bên trong Thái cổ thánh đô bởi vì việc này, đã triển khai một ván bài, chờ kết quả cuối cùng. Mặc kệ nói như thế nào, từ giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Chung Sơn, hướng về phía Thiên U Công chúa.
Thiên U Công chúa phủ, Thiên U nội điện.
Chung Sơn ngồi đối diện Thiên U Công chúa, đang nhìn đống tài liệu trong tay. Thiên U Công chúa cẩn thận thay cho Chung Sơn một ly trà, như thê tử săn sóc hắn.
Nhìn bộ dạng Chung Sơn nhíu mày, Thiên U Công chúa bất giác cười thỏa mãn.
- Ây da, ây dà da!
Chung Sơn thở thật dài, quẳng đống tư liệu trong tay đi.
- Sao vậy?
Thiên U Công chúa hỏi.
- Mười ngày qua, ta chia ra điều tra những kẻ khả nghi.Hoặc dò xét, hoặc theo dõi, hoặc bức cung, đều thử qua, không phải bọn họ. Chung Sơn lắc đầu nói. Truyện Trường Sinh Bất Tử
- Hung thủ là người ngoài?
Thiên U công chúa hỏi.
- Người ngoài? Có thể. Nhưng, còn có thể là một người, chỉ có điều đây chỉ là đoán thôi.
Chung Sơn nói.
- Ai?
Thiên U Công chúa nhìn chằm chằm Chung Sơn hỏi.
- Tề Thiên Hầu!
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Tề Thiên Hầu? Hắn? Ngươi có thể khẳng định?
Thiên U Công chúa nhìn chằm chằm Chung Sơn hỏi.
- Không thể, hay nói cách khác là căn bản không có chút chứng cớ nào cả.
Chung Sơn thở dài nói.
- Vậy vì sao ngươi cho rằng là hắn?
Thiên U Công chúa hỏi.
- Cảm giác. Trước hết, trong chuyện lần này, Tề Thiên Hầu từng uy hiếp ta hai lần. một lần là ở thái cổ thánh điện, lúc bãi triều. Một lần khác là ở linh đường của Anh Ninh, hắn cũng đã uy hiếp ta.
Chung Sơn nói.
- Tề Thiên Hầu và Anh Ninh cảm tình sâu nặng. Cũng có thể hắn rất yêu quý Anh Ninh, cho rằng ngươi muốn bao che ta cho nên mới kích động một chút. Hơn nữa mấy ngày trước ở trong triều đình, hắn cũng vô cùng kích động, thề sẽ vì Anh Ninh mà báo thù. Bộ dạng không giống làm bộ.
Thiên U Công chúa nhíu mày nói.
- Hai chuyện này có lẽ là thật sự thù hận. Nhưng cũng có thể hắn làm hết thảy đều là giả bộ thì sao?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Sao?
Thiên U Công chúa trợn trắng mắt.
- Ừ! Còn thứ hai là ngày ấy ở linh đường, Tề Thiên Hầu đốt tiền giấy cho Anh Ninh, ta vào phủ đi đến tận linh đường hắn mới hiện ta! Chứng tỏ trước đó hắn đốt giấy tiền rất chú tâm? Hơn nữa ta còn phát hiện, mỗi ngày Tề Thiên Hầu đều đốt tiền giấy. Từ sau khi Anh Ninh chết, một ngày cũng không quên, vì sao lại phải làm như vậy? Có lẽ là vì tưởng niệm Anh Ninh. Nhưng Tề Thiên Hầu là người như thế nào, mấy năm nay ta cũng có thể nhìn ra. Mặc dù không phải là thiên tính lạnh bạc, nhưng cũng không phải quá để ý thân tình như vậy. Đặc biệt là sau khi biết bản thân mình chính là Tề Thiên chuyển thế, lại càng ác nghiệt vô cùng. Vì sao hắn mỗi ngày đều đốt giấy tiền vàng bạc cho một người đã chết? Truyện Trường Sinh Bất Tử
Chung Sơn day day đầu nói.
Thấy Chung Sơn vò đầu bứt tóc, Thiên U Công chúa lập tức đứng dậy, đi đến phía sau Chung Sơn, để đầu Chung Sơn tựa vào bụng mình, nhẹ nhàng bóp trán cho Chung Sơn.
Thiên U Công chúa nhìn ra được, vì vụ án của mình, mười mấy ngày nay đầu óc Chung Sơn luôn luôn không ngừng làm việc. Cho tới bây giờ chưa từng nghỉ ngơi. Bởi vậy mới sinh ra một chút mệt nhọc. Đối với chuyện này nàng bất lực, chỉ có thể sử dụng phương pháp của mình giúp Chung Sơn thuyên giảm một chút mệt nhọc.
Chung Sơn lần này lại không có chút phản kháng, yên tâm thoải mái tựa vào thân hình mềm mại của Thiên U Công chúa, nhắm mắt lại, tùy ý Thiên U Công chúa xoa bóp.
- Ngươi hoài nghi hắn sau khi giết Anh Ninh, trong lòng sinh ra áy náy, mới mỗi ngày đều đốt tiền giấy?
Thiên U Công chúa nghĩ một chút liền hiểu thấu.
- Không sai! Nhưng đó chỉ có thể xem như phỏng đoán, không có chút chứng cớ, không có chút gì chứng cớ chứng minh hắn là hung thủ, cũng không có chút chứng cớ chứng minh động cơ giết người của hắn. Tất cả dấu vết ở hiện trường vụ án đều đã bị hủy. Một chút chứng cớ cũng tìm không thấy.
Chung Sơn thở dài thật sâu nói.
- Vì sao ngươi hoài nghi hắn? Có chút tình cảm cá nhân nào nhúng vào hay không?
Thiên U Công chúa hỏi.
- Tình cảm cá nhân dính vào ư? Chắc là có. Điều đó khiến ta bất giác nghĩ đến hắn. Còn có một việc nữa càng làm cho ta đoán được hắn. Chính là ánh mắt trước khi chết của Anh Ninh. Ngươi nói nàng sau khi trúng tên, vẻ mặt đầy kinh ngạc, dựa theo suy luận bình thường, hẳn là lúc đó nàng sẽ cực kỳ muốn sống, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ mới đúng. Nhưng nàng lại lộ ra thần sắc không tin nổi. Ai giết nàng? Rất có khả năng chính là một người nàng tín nhiệm. Cuối cùng người nàng tín nhiệm nhất này lại giết nàng. Chuyện như vậy xảy ra với ai kẻ đó cũng sẽ kinh ngạc thế thôi. Mà ngày đó ở quận chúa phủ, Anh Ninh tin nhất là ai? Tề Thiên Hầu! Mà Tề Thiên Hầu khi ôm lấy thi thể Anh Ninh, cũng là biến vẻ mặt Anh Ninh thành thanh thản! Đây chẳng lẽ không phải một cách hủy diệt chứng cớ sao? Truyện Trường Sinh Bất Tử
Chung Sơn thở dài nói.
- Nếu không phải là Tề Thiên Hầu, cứ cho là có cường giả khác âm thầm lẻn vào phủ quận chúa. Nhưng như vậy càng khó suy nghĩ chu toàn an bày tất cả. Truyện Trường Sinh Bất Tử Truyện Trường Sinh Bất Tử
- Đúng vậy, mặc kệ là ai, tất cả dấu vết đều bị tẩy rửa sạch sẽ, không lưu lại chút manh mối!
Chung Sơn thở dài nói.
- Tiên sinh, Công chúa, Thủy Kính tiên sinh cầu kiến!
A Đại ở ngoài đại điện kêu lên.
- Thủy Kính?
Chung Sơn mở to hai mắt., Thiên U Công chúa cũng dừng xoa bóp đầu hắn. Truyện Trường Sinh Bất Tử
- Mau mời!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
A Đại ngoài đại điện lập tức kêu lên.
Chung Sơn và Thiên U nhìn nhau, liền đứng dậy ra điện nghênh đón.
Rất nhanh đã thấy Thủy Kính toàn thân mặc nho phục, tay cầm cây quạt lông chim đi tới.
- Thủy Kính bái kiến Thiên U Công chúa, ra mắt Đông Phương hầu!
Thủy Kính tiên sinh cười cười đi tới.
- Thủy Kính tiên sinh, ngươi về từ khi nào? Mời vào trong!
Chung Sơn cười nghênh đón.
Thiên U Công chúa chỉ cười cười, không đón chào, giao quyền chủ nhân nơi này quyền cho Chung Sơn.
Thủy Kính nhìn thoáng qua hai người, trong mắt có vẻ hiểu ý, nhưng vẫn chưa vạch trần, mà chỉ cười đi vào Thiên U điện.
- Đông Phương hầu giấu diếm làm ta phát khổ!
Thủy Kính vừa đi vào đã cười nói.
- Chuyện gì?
Chung Sơn nghi hoặc hỏi.
- Kế hoạch thiên băng. Ta về đến ngày hôm qua mới biết được. Kế hoạch thiên băng nhằm vào Đại Vũ đế triều không ngờ là do Đông Phương hầu một tay bày ra. Chẳng trách lúc trước vì sao Đại Huyền vương cho ngươi làm chủ soái ba quân. Bởi vì đất đai bên kia chiến trường căn bản là do ngươi một mình đánh hạ.
Thủy Kính tiên sinh cười nói.
- Ha hả, Thủy Kính tiên sinh quá khen. Một chút thủ đoạn nhỏ, đổi lại là người khác cũng có thể làm được. Chỉ là ta lúc ấy may mắn nghĩ ra mà thôi. Còn chiến trường Đại Quang đế triều. Thủy Kính tiên sinh không phải cũng bày ra một trận chém giết tơi bời đó sao? Ba tháng liên tục lấy hai mươi thành, cuối cùng còn tiến vào Cực Quang thành cũng không phải nhờ Thủy Kính tiên sinh cả sao?
Chung Sơn cười nói.
- Ha hả, so với Đông Phương hầu, ta chỉ là đánh vài trận nhỏ gây chút náo loạn, hơn nữa cái gì cũng chưa kịp thực thi.
Thủy Kính tiên sinh cười nói.
Truyện Trường Sinh Bất Tử
- Không biết Thủy Kính tiên sinh bỗng nhiên đến thăm có chuyện gì quan trọng không?
Chung Sơn cười hỏi. Dù sao hai người đều là người thông minh, ngươi nói ta một câu, ta nói ngươi một câu, cứ như vậy cho dù nói một ngày một đêm cũng chẳng có gì thực tế, chi bằng nói thẳng vào vấn đề chính vẫn hay hơn.
Nghe Chung Sơn hỏi, vẻ mặt Thủy Kính tiên sinh cũng trở nên nghiêm túc nói:
- Hôm qua trở về, ta chợt nghe nói chuyện của Anh Ninh.
Thủy Kính thở dài thật sâu.
- Ta cũng tin tưởng Công chúa không phải cái loại người giết em. Truyện Trường Sinh Bất Tử
- Ừ, đa tạ!
Thiên U Công chúa cảm kích gật gật đầu.
- Ha hả, lại nói tiếp, Thủy Kính trước kia cũng ít nhiều nhờ Công chúa, ta mới có thể nhiều lần gặp mặt nàng.
Thủy Kính bỗng nhiên nói một cau không hiểu ra sao cả.
- Nàng? Ai?
Chung Sơn và Thiên U lập tức nghĩ tới ai. Đại Huyền vương, Cửu Vương phi. Thủy Kính tiên sinh vẫn lưu luyến nữ nhân này. Lần trước ở thái cổ thánh đô khi thả khổng minh đăng bay lên, Thiên U Công chúa mời cả Thủy Kính tiên sinh và nàng, còn cho hai người cơ hội cùng nhau thả khổng minh đăng.
- Thủy Kính đa tạ Công chúa! Đối với vụ án Anh Ninh, Thủy Kính tuy rằng hiểu biết không nhiều lắm. Nhưng, Thủy Kính may mắn biết một tin tức, có lẽ đối với việc phá án của Đông Phương hầu hữu dụng, bởi vậy mới khẩn cấp đến đây. Hy vọng không quấy rầy các ngươi.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Sao lại thế? Thủy Kính tiên sinh có thể nghĩ đến chúng ta, chúng ta cảm kích còn không kịp, chỉ có điều không biết là chuyện gì, khiến Thủy Kính tiên sinh trịnh trọng như thế?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Còn nhớ đêm trước thi khoa cử. Lần đó các ngươi mới trở về, Tề Thiên Hầu thả hoa bay đầy trời vì Công chúa tẩy trần không?
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Ừ!
Hai người gật gật đầu.
- Trước đó Tề Thiên Hầu từng nói với ta. Hắn nhất định phải chiếm được Công chúa, và còn chuẩn bị thượng, trung, hạ ba kế.
- Thượng, trung, hạ ba kế?
Chung Sơn nhướng mày hỏi.
- Thượng sách công tâm, trung sách công thể, hạ sách công tội.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Thượng sách công tâm? Trung sách công thể? Hạ sách công tội? Hài...
Chung Sơn thở dài.
Thượng sách công tâm?
Có phải là hoa bay đầy trời đầy vẻ lãng mạn kia không? Có lẽ còn có cái khác, chỉ có điều sau đó Thiên U vẫn luôn ở một chỗ cùng mình, Tề Thiên Hầu không thể thi triển. Chỉ có thể sửa thành trung sách.
Trung sách công thể?
Vạn Viên cốc, dùng chuyện sống chết của Chung Sơn bức bách Thiên U Công chúa, lại ban cho Thiên U Công chúa hạ thiên hạ đệ nhất độc, muốn chiếm thân thể Thiên U. Trước đoạt thân sau đoạt tâm? Nhưng vẫn là thất bại! Bị Kiếm Thần cung chủ, Kiếm Hồng mạnh mẽ phá nát?
Hạ sách công tội?
Thiên U hiện tại đích thật là bị mang tội. Mà căn cứ như lời Thiên U nói, sau khi tội danh thành lập, không nhất định sẽ chết. Nhưng khẳng định sẽ bị tước chức Công chúa. Lúc này, Tề Thiên Hầu lại xuất hiện, có thể trực tiếp bắt Thiên U Công chúa mang về nhốt trong nhà. Bởi vì ngày xưa Cổ Lâm và Cổ Thiên U còn có một hôn ước. Thiên U bởi vì trở thành Công chúa mới có thể thoát khỏi hôn ước này trói buộc. Nhưng nếu bị tước mất cái chức Công chúa, như vậy Tề Thiên Hầu có phải lại có quyền lợi của một vị hôn phu mang về nàng về nhà dạy lại hay không?
- Hảo độc kế, hảo độc tâm!
Thiên U Công chúa thở dài nói.
- Nhưng, điều này chỉ có thể xem như một ý nghĩ. Tề Thiên Hầu không thừa nhận, vĩnh viễn không coi là chứng cớ được.
Chung Sơn nhíu mày nói.