Ở trong một sơn cốc, tại một tòa trung ương đại điện.
Tiêu Vong nhìn phong thư được tiêu thám mang tới, các tướng sĩ hai bên đều chờ ở bên ngoài.
Sau khi nhìn xong, Tiêu Vong thở ra một hơi rồi nói:
- Nạp Lan Phiêu Huyết, ngươi sai rồi.
- A?
Chúng tướng nghi hoặc hỏi.
- Ha ha, Nạp Lan Phiêu Huyết hẳn là đi theo con đường tu tích âm đức, không đi theo con đường tu công danh, con đường này đối với hắn mà nói là con đường tử lộ.
Tiêu Vong lắc đầu sau đó đem phong thư đưa cho những người khác xem.
Chúng tướng xem một hồi.
- Nghĩa phụ, chúng ta còn phải đi giúp đỡ Đại vũ đế triều hay không?
Tiêu Nguyên Phong cất tiếng hỏi.
- Đi đương nhiên là đi, tuy nhiên lần này không phải đi giúp Đại Vũ mà là thu lấy thành trì của Đại Vũ.
- A?
Chúng tướng hơi kinh ngạc.
- Chúng tướng nghe lệnh.
Tiêu Vong đột nhiên ra lệnh.
- Có.
Chúng tướng lập tức đáp lời.
- Tiêu Nguyên Đăng, Tiêu Nguyên Phong các ngươi mỗi người dẫn theo một lộ quân, đánh chiếm những thành trì Đại Vũ giáp ranh với Đại Quang, toàn bộ trung quân đều xuất.
Tiêu Vong lập tức hạ lệnh.
- Dạ.
Chúng tướng lập tức ứng tiếng.
一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一
Thiên Không chi thành bị chiếm đóng.
Chúng triều thần chạy trốn, Nạp Lan đại đế điên rồi, muốn giết tất cả các triều thần, chôn vùi cùng với hắn.
Vô số các thành trì lưu truyền các phiên bản khác nhau, nhưng tất cả đều có một đặc điểm chung chính là Đại Vũ đế triều sắp sụp đổ.
Thiên Không chi thành mặc dù không bị chiếm đóng nhưng nạp lan đại đế cũng không buông tha cho, bằng không thì tại sao lại giết hại các quần thần?
Không tin? Một nhà của hộ bộ thượng thư đã bị giết, không tin thì đến đó mà xem.
Đại Vũ đế triều đã xong, thật sự là đã xong rồi, Thiên Không chi thành là trái tim của Đại Vũ mà đã thất thủ thì các nơi khác còn có thể khác sao?
Đại Vũ mất rồi, thật sự là mất rồi, tàn sát quần thần, liệu người tiếp theo có phải là mình hay không đây?
Mà cái gọi là triều thần tuy hành động vô cùng bí mật nhưng mà chẳng biết tại sao vẫn có một con mắt luôn nhìn chằm chằm theo họ, sau đó đem hành tung của họ lộ ra ngoài.
Quần thần chạy thục mạng, Nạp Lan đại đế cũng ra lệnh tru, nhưng khi nhìn thấy danh sách tru sát này, các thành chủ không dám nóng vội bắt người mà trở nên trầm mặc một hồi.
Đương nhiên cũng có một số người phụng mệnh truy đuổi nhưng mà số người trầm tư vẫn nhiều hơn.
Thiên Không chi thành thực sự đã hỏng rồi, không có bệ hạ, mà chỉ còn một người đang tàn sát quần thần. Đại Vũ đế triều thật sự đã mất rồi ư? Chúng ta còn ở đây làm gì? Thủ thành để chết theo Đại vũ đế triều sao?
Mà lúc này, cá thành chủ đều nhận được một phong bái thiếp.
Các phủ thành chủ nhìn bái thiếp này thì kinh nghi bất định, tuy nhiên vẫn lựa chọn gặp mặt.
Người tới chính là các lễ quan của Đại la thiên triều, tất cả đều là thuyết khách, khuyên thành chủ đầu hàng Đại la thiên triều, nếu bọn họ đồng ý thì bọn họ vẫn là thành chủ.
Tiếp tục đảm nhiệm? Hơn nữa còn là thành chủ của Đại La thiên triều?
Nếu như trước kia, những thành chủ này tự nhiên là bắt những người này, chém treo ở trên cửa thành, nhưng hiện tại các thành chủ đều cảm thấy do dự, nhân tâm một khi loạn lạc thì tất cả đều không thể kiên trì nổi.
Phần lớn các thành chủ đều không đáp ứng cũng không hề có phản đối, chỉ có mấy thành chủ là chém sứ giả ngay lập tức.
Chỉ có điều, cuối cùng cũng có một thành chủ đáp ứng, ít nhất cũng không phải chết.
Trong thoáng chốc, chín mươi tòa thành trì của lại Của Đại vũ thì có tới tám tòa thành tuyên bố đầu hàng Đai La thiên triều.
Một tháng sau, tin tức này lập tức lan truyền đi bốn phương tám hương, Thiên Không chi thành, Nạp Lan Phiêu Huyết vô cùng tức giận, muốn dùng binh quét sạch đám phản loạn này. Nhưng đúng lúc này thì một tin tức truyền tới.
Tiêu Vong của Đại Quang đế triều đang động binh cướp lấy ba tòa thành trì của Đại Vũ, quân đồng minh biến thành quân địch.
Tin tức này không thể tồi tệ hơn,Đại Quang đế triều trở mặt thì tất cả mọi người đều đã biết Đại Vũ không còn chút cơ hội nào nữa.
Ngoài có Đại La thiên triều tấn công, trong có Nạp Lan Phiêu Huyết không chịu nghênh địch, đắm mình mà tàn sát quần thần, Thiên Không chi thành tràn ngập khói đen, bên cạnh lại có Đại Quang đế triều chăm chăm tấn công các thành trì của Đại Vũ.
Dù có đại đô đốc không ngừng truyền tin trấn an tuy nhiên thiên hạ đại thế này Đại đô đốc có thể ngăn cản được sao? Một trăm năm trước khi Đại La thiên triều xâm lược tình huống cũng không như vậy, thực lực của Đại Vũ đế triều không yếu như hiện nay, quan trong hơn là nhân tâm của Đại Vũ lúc này vô cùng loạn lạc.
Càng ngày càng có nhiều thành trì bị Đại La thiên triều chiếm lấy, hoặc là Đại Quang. Hai triều đình này không ngừng đánh chiềm, Tiêu Vong cũng không ngừng tấn công.
Ở chỗ Dịch Diễn chỉ còn lại hai mươi tòa thành trì, ở bên trong, cũng chỉ còn có hơn mười tòa là hướng về phía Đại Vũ.
Hai mươi tòa?
Trên bảo tọa của Thiên Không chi thành, Nạp Lan Phiêu Huyết nhìn thành trì tứ phương mà vô cùng phẫn nộ.
Đại Vũ thật sự đã rơi vào tay giặc, không còn có hi vọng nào nữa.
Chính là giờ khắc này, Nạp Lan Phiêu Huyết cực kỳ yên tinh, hoàng cung trống rỗng,không cho phép ai quấy rầy.
Nạp Lan Phiêu Huyết đã ngồi thừ như vậy mười ngày trời.
Ngày thứ mười Nạp Lan Phiêu Huyết mở mắt ra, sau đó bay trên không, phiêu dật biến mất trong đại điện.
一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一
Thành Đại Úc, hai mươi tòa thành trì cố gắng hết sức chống lại quân đội của Đại La, tuy nhiên phía trước thì nghênh chiến phía sau thì đầu hàng Đại La, cái này làm sao có thể tiếp tục chống cực được quân của Đại La?
Bốn tháng trước thành Đại Úc còn được xem là một cái đập ngăn nước, bốn tháng sau cơn hồng thủy đã vượt qua được cái đập này.
Bốn phía đều là nước, toàn bộ nước bao phủ.
Trong phủ thành chủ, Dịch Diễn nhìn về bốn phía, nghe tin tức tứ phương báo lại.
Một toà thành, một tòa thành đã đầu nhập Đại La thiên triều, một tòa thành đã bị Đai Quang đế triều cướp m,ất Dịch Diễn chán nản ngồi trên ghế, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười khổ.
Mà Thiết Huyết đứng ở bên cạnh Dịch Diễn cũng lộ ra một vẻ mặt phẫn hận, trong mắt kinh nghi bất định.
- Đại đô đốc.
Thiết Huyết bỗng nhiên kêu lên.
- Đại đô đốc? Nói gì với đại đô đốc? Lập tức tiêu diệt Đại Vũ đế triều.
Dịch Diễn nở ra một nụ cười khổ.
- Đại đô đốc, mệnh này của Thiết Huyết mấy lần là được đại đô đô cứu cho, nếu như không có Đại đô đốc thì cũng không có Thiết Huyết ngày hôm nay. Đại đô đốc, thuộc hạ sẽ hộ tống đại đô đốc đến một nơi an toàn.
- An tòan?
Dịch Diễn nở ra một nụ cười cổ quái.
- Đúng thế, thiên hạ rộng lớn như vậy chẳng lẽ không có nơi để đại đô đốc dung thân hay sao?
Thiết Huyết nói.
Dịch Diễn nhìn Thiết Huyết mà thở ra một hơi.
Đúng thế, Thiết Huyết cũng đã thấy không có gì có thể níu giữ được Đại Vũ đế triều nữa.
- Báo.
Ở bên ngoài truyền đến một tiếng thông báo.
- Lại một thành trì bị mất sao?
Dịch Diễn nở ra một nụ cười khổ.
- Tiểu binh tiến lên:
- Báo cáo đại đô đốc, ở bên ngoài phủ thành chủ có người cầu kiến đại đô đốc, nói với thuộc hạ nhắn lại là ước hẹn mười năm.
Mười năm ước hẹn, Dịch Diễn nhướn mày sao đó thở ra một hơi:
- Mời.
- Không để tự ta đi.
Dịch Diễn đứng lên nói.
Trong mắt của Thiết Huyết có một vẻ nghi hoặc.
Ước hẹn mười năm còn có ước hẹn mười năm nào ngoài ước hẹn với Chung Sơn.
Dịch Diễn đi xuống, sau đó được sự dẫn dắt của tiểu binh, y nhanh chóng tới phòng tiếp khách.
Ở bên ngoài phòng tiếp khách, Dịch Diễn nở ra một nụ cười khổ:
- Chung Sơn tiên sinh, tiên sinh thật đến hơi sớm đó.
Dịch Diễn cất bước vào thì bất ngờ, năm nhân trước mặt không phải Chung Sơn mà là một nam tử hắc bào ngạo khí khác.
Nam tử này nhìn thấy Dịch Diễn thì cung kính nói:
- Nghĩa tử của Chung Sơn, Chung Chính bái kiến tiên sinh.
- Nghĩa tử của Chung Sơn??
Dịch Diễn nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Dịch Diễn.
- Đúng thế, gia phụ đã lập ước hẹn mười năm với Dịch Diễn tiên sinh, không biết hiện tại tiên sinh quyết định ra sao?
Chung Chính thành khẩn nói.
- Đúng thế, ta thua rồi, hơn nữa còn thua triệt để.
Trên khuôn mặt Dịch Diễn nở ra một nụ cười khổ.
- Dịch Diễn tiên sinh thật là đại trượng phu, thắng không kiêu bại không nản, thản nhiên đối mặt, không hề xấu hổ hay hổ thẹn, Chung Chính vô cùng bội phục.
Chung Chính nghiêm túc nói.
- Bại không nản, các hạ đừng nói đùa.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- Không dựa theo tính toán của gia phụ thì phải đợi ít nhất ba năm nữa mới có thể đánh bại được Đại Vũ đế triều, chỉ là do Nạp Lan đại đế ngăn cản tiên sinh cho nên kế hoạch Thiên Băng mới thuận lợi như vậy.
Chung Chính vô cùng khẳng định nói.
- A? Kế hoạch thiên băng? Thật là do Chung Sơn một tay đặt ra?
Dịch Diễn nhìn chằm chằm về phía Chung Chính mà nói.
- Gia phụ biết rõ Dịch Diễn tiên sinh hiếu kỳ cho nên đã bảo vãn bối mang toàn bộ quá trình của kế hoạch thiên băng cho tiên sinh xem.
Nói xong, Chung Chính liền lấy ra một khối ngọc giản.
Dịch Diễn lập tức đón lấy, dùng thần thức mà đọc, Thiết Huyết ở bên cạnh thì mở trừng mắt, nhìn hai người đối thoại, Đại vũ đế triều, lại bị diệt vì Chung Sơn hay sao?
Dịch Diễn cầm lấy khối ngọc giản, sau đó nhắm mắt suy tư một thời gian dài rồi lắc đầu thở dài nói:
- Tính đến kế sách như vậy, khiến cho Đại Vũ sụp đổ, tài năng của Chung Sơn ta tự thẹn không bằng.
- Dịch Diễn tiên sinh quá khiêm nhường rồi, gia phụ từng nói qua, Dịch Diễn thua công phải là do năng lực mà là do thua ở lĩnh vực, đây là lĩnh vực buôn bán, nói về lĩnh vực này, Dịch Diễn tiên sinh đến trình độ này đã là rất cao.
Chung Chính cười nói.
- Buôn bán?
Dịch Diễn nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn.
- Đúng thế gia phụ trước kia khi chưa đạt tới tầng tiên thiên chính là một thương nhân, chung gia cũng vì thế mà hưng thịnh. Gia phụ từng nói, thương trường là vì chiến trường, chiến trường cũng là vì thương trường.
Chung Chính nói.
- Đúng thế, Chung Sơn nói rất đúng.
Dịch Diễn gật gật đầu.
- Tại hạ hôm nay tới đây quả thật là muốn hỏi Dịch Diễn tiên sinh, cá cược hẹn ước mười năm tính từ bao giờ?
Chung Chính hỏi.
- Ha ha, bao giờ tính ư? Hiện tại coi như xong rồi, chỉ là để cho ta nhìn Đại Vũ lần cuối.
Dịch Diễn lắc lắc đầu nói.
- Đại đô đốc.
Thiết Huyết mở to mắt nói.
Cá cược, cá cược gì, tiền đặt cược là cái gì?
- Thiết Huyết, bă năm lẻ mười tháng trước lúc ấy ngươi cũng ở đó, trên đỉnh Tuyet Phong ta đã có một đánh cuộc với Chung Sơn, mười năm ta thủ hắn công, nếu như ta giữ được Đại Vũ đế triều thì hắn cam tâm là ngươi của ta mười năm, còn nếu hắn chiêm được Đại Vũ đế triều thì ta cam tâm làm thuộc hạ của hắn mười năm. Hiện tại còn hai tháng nữa mới tới bốn năm, ngươi nói là ai thắng đây?
Dịch Diễn nhìn Thiết Huyết mà cười nói.
Nghe thấy lời nói của Dịch Diễn, Thiết Huyết mở trừng hai mắt sau đó thở ra một hơi nói:
- Đại đô đốc, lúc đó Chung Sơn đã có kế hoạch cho nên mới dụ dỗ người đáp ứng.
Thiết Huyết nhìn về phía Chung Chính trừng mắt một cái sau đó thở ra một hơi:
- Đại đô đốc, thuộc hạ lúc trước đã nói, người đi đâu thuộc hạ sẽ đi theo đó.
Dịch Diễn nhìn Thiết Huyết, sau đó cười nhạt một tiếng:
- Được từ nay về sau chúng ta làm một tiểu tốt dưới trướng của Chung Sơn.
- Dạ.
Thiết Huyết lập tức đáp.
Chung Chính vẫn nhìn hai người nói chuyện với nhau.
- Dịch Diễn tiên sinh.
Chung Chính kêu lên.
- Sao?
Dịch Diễn nhìn về phía Chung Chính.
- Gia phụ nói rằng, Dịch Diễn tiên sinh hãy chuẩn bị, ba tháng sau tại hạ sẽ ở phía đông, cạnh bờ đông hải, chờ Dịch Diễn tiên sinh cùng với người nhà và tùy tùng của tiên sinh.
Chung Chính nói.
- Không vào trong đại trướng của Đông phương hầu sao?
Dịch Diễn cau mày nói.
- Gia phụ lo lắng rằng Đại vũ đế triều khi bị diệt vong Dịch Diễn tiên sinh gia nhập quân đội của Đại La thiên triều thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tiên sinh cho nên mong muốn đưa Dịch Diễn tiên sinh về quê hương của nghĩa phụ và tại hạ, chỗ đó chính là nơi thi triển đại tài của tiên sinh.
Chung Chính nói.
- Dịch Diễn nhìn Chung Chính sau đó khẽ mỉm cười nói:
- Cũng tốt ta cũng muốn nhìn xem địa phương nào đào tạo ra một nhân vật đại tài như Chung Sơn tiên sinh vậy.
- vậy là tốt rồi, Chung Chính xin cáo từ.
Chung Chính nói.
- Ừ.
Dịch Diễn khẽ gật đầu.
Dịch Diễn nhìn theo bóng lưng mà Chung Chính cất bước đi thật lâu sau vẫn không thu hồi mục quang.
- Đại đô đốc, Chung Chính có vẻ hơi lạ.
Thiết Huyết nghi ngờ nói.
- Không đúng, thật là không đúng, Chung Sơn này thật sự là giấu quá kỹ, đột nhiên xuất hiện một người con trai của hắn mà đứa con trai này không hề kiêu hãnh nóng nảy, không siểm nịnh mà trầm ổn dị thường lại vô cùng cẩn thận. Cho dù đánh giá hắn vô cùng cao thì vẫn là đánh giá thấp.
Dịch Diễn thở dài nói.
- A.
Thiết Huyết nở ra một nụ cười khổ.
- Được rồi, ta đã đáp ứng ba tháng sau chúng ta mau bắt tay chuẩn bị, ngươi đi đi.
Dịch Diễn hướng về phía Thiết Huyết mà phân phó.
………………………………………
Hai ngày sau, ở thành đại úc phía xa xa, trong đại trướng của Đại Huyền vương.
Mười lăm lộ quân hiện tại đang tập hợp ở nơi này, chỉ còn thiếu phó tướng lãnh binh mà thôi, tất cả chỉ còn đợi lệnh công thành.
Lúc này chính là bước cuối cùng của kế hoạch thiên băng.
Thiên băng bước thứ tư, man thiên quá hải.
Thành công, Chung Sơn đã đi tới bước thứ năm ở bước cuối cùng, thật sự đã làm cho Nạp Lan phiêu huyết của Đại Vũ đế triều bị mất đi lòng tin của dân chúng.
Thành công, năm mươi tòa thành đã bị thuần phục, chỉ còn hai mười tòa thành nữa thôi, sắp tới cũng sẽ liên tục bị suy bại.
Đại Huyền vương nhìn về phía xa xa, mà các lộ quân đều lộ vẻ hưng phấn.
Chung Sơn hướng về phía nguyên soái mà nhìn, sau đó lông mày nhíu lại, đưa mắt nhìn Thiên U công chúa.
Thiên U công chúa nhìn thấy Chung Sơn nghi hoặc thì cũng nhíu mày lắc đầu lộ vẻ không biết.
Chung Sơn cũng kỳ quái, tại sao trong đám nguyên soái này lại thiếu một người vô cùng trọng yếu, Tề Thiên Hầu?
Trong cuộc tổng tiến công này tại sao Tề Thiên Hầu lại không có mặt?
Đại quân vô tận bốn phương hiện đang đứng đợi, vô cùng đông đúc.
Chỉ cần Đại Huyền vương ra lệnh là bọn họ sẽ lập tức công thành Đại Úc, hạ thành Đại úc.
- Hống.
Đột nhiên trong quân truyền ra một tiếng rống to.
Một tiếng rống này tựa như là thiên lôi vậy, vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ nghe thấy thanh âm khủng bố này cũng khiến cho mọi người bị rúng động, nhiệt huyết sục sôi.
Ở trước mặt Đại Huyền vương bỗng nhiên xuất hiện những bạch hổ. Bạch hổ cao trăm mét đứng ở đó, thân thể toát ra từng luồng sát khí.
Bạch Hổ vô cùng lớn đi tới gần Đại Huyền vương, uốn éo cổ sau đó xoay người hướng về phía thành trì xa xa.
Bạch hổ vô cùng to lớn cao tới trăm mét.
Cách một khoảng xa, Chung Sơn cảm nhận được một khí thế vô cùng mạnh mẽ áp bức tới, bạch hổ này quá là mạnh mẽ.
- Đây là thái tử hổ tộc, Dần sát thiên.
Thiên U công chúa khẽ nói nhỏ với Chung Sơn.
Dần sát thiên?
Dần sát thiên uốn éo cái cổ sau đó Đại Huyền vương đạp chân đứng lên trên đỉnh đầu của nó.
Thái tử của Đại La thiên triều đứng ở trên đỉnh đầu của thái tử hổ tộc, vô cùng ngạo khí.
- Hống hống hống.
Chúng quân đều đồng thời hống to, thế như muốn phá trời xanh.
Chiến tranh, chiến tranh đã bắt đầu.
Chúng nguyên soái cũng đều có hổ để cưỡi.
Đại Huyền vương dân theo chúng quân đi tới gần thành Đại Úc, từng bước từng bước tiến tới.
Mỗi lần đi là mỗi lần thiên địa rung chuyển, khiến cho đại quân chấn động không thôi.
Chiến thiên cổ khởi.
- Ông.
Bốn phía ầm vang.
Hống.
Dần sát thiên đột nhiên gần lên giận dữ.
Ba quân dừng lại, Đại Huyền vương dừng lại.
Tất cả mọi người đột nhiên dừng lại.
Tất cả đều nhìn về phía thành đại úc xa xa.
Quá xa những người tu vi thấp thì hoàn toàn không thể thấy được, chỉ có những người tu vi cao là có thể chứng kiến một cách loáng thoáng.
Ở khoảng cách xa xa đó, Chung Sơn cảm thấy có một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ áp bức tới.
Nạp Lan Phiêu Huyết.
Tuy không nói tới người nhung Chung Sơn đoán ra được đó chính là Nạp Lan đại đế, Nạp Lan Phiêu Huyết.
Nạp Lan đại đế, Nạp Lan đại đê biết rằng Đại Vũ đế triều sẽ chắc chắn rơi vào tay giặc không thể vãn hồi cho nên ngạo khí lăng vân phóng lên trời.
Nạp Lan phiêu huyết cùng với Đại Huyền vương căm tức nhìn nhau.
Chiến trường rơi vào cảnh trầm tĩnh.
Đây chính là vương đối vương, ai cũng không thể nhúng tay vào được.
Ở phía xa xa trên thành Đại úc, Nạp Lan Phiêu Huyết nhìn về phía Đại Huyền vương, rồi lại nhìn Dịch Diễn ở trên cổng thành.
- Đại đô đốc.
Nạp Lan Phiêu Huyết trầm giọng gọi.
Giờ phút này, quân chúng ở trên cổng thành đầu quỳ xuống lạy, chỉ có Dịch Diễn là vẫn đứng.
- Bệ hạ.
Dịch Diễn mở miệng.
Đại vũ đế triều thủ không nổi, ngươi cũng không cần phải thủ nữa, phụ thân lưu ngươi cho ta nhưng ta lại không dùng ngươi khiên cho Đại Vũ đế triều rơi vào tay giặc, ta tuy không cam lòng nhưng cũng không hối hận, bởi vì trước khi Đại vũ đế triều sụp đổ ta đã một lần nữa lĩnh ngộ ra một chuyện, sứ mạng của ngươi đã chấm dứt.
- Bệ hạ, một khắc lúc trước trong lòng thần có chuyện muốn khẩn cầu nói với bệ hạ.
Dịch Diễn hướng về phía Nạp Lan Phiêu Huyết thi lễ.
- Nói.
Nạp Lan Phiêu Huyết trầm giọng.
- Khi xưa trùng quan chi tế đến từ cực lác tinh thổ hạ độc với thần, khiến cho thần ngày một gầy yếu không chịu nổi. Ngày đó bệ hạ ở trong hoàng cung liệu có phát hiện ra không vậy?
Dịch Diễn nhìn chằm chằm về phía Nạp Lan Phiêu Huyết nói.
Nạp Lan Phiêu Huyết nhìn Dịch Diễn trầm mặc một hồi sau đó nheo mắt nói:
- Không sai.
Bên cạnh Thiết Huyết mở to mắt ra, hóa ra lúc trước bệ hạ có thể ngăn cản việc hạ độc đại đô đốc nhưng không làm, vì cái gì vậy?
Dịch Diễn nhìn Nạp Lan Phiêu Huyết rồi cười nhạt một tiếng:
- Tạ ơn bệ hạ thẳng thắn, Dịch Diễn trong lòng đã có kết giải.
Khúc mắc đã được giải quyết? Nạp Lan Phiêu Huyết biết rõ, khúc mắc của Dịch Diễn chính là ơn nghĩa với tiên đế, hiện tại ân oán đã rõ ràng.
- Hôm nay tâm kết của ta cũng được giải.
Nạp Lan Phiêu Huyết nhẹ nhàng nói.
Sau đó Nạp Lan Phiêu Huyết không đợi Dịch Diễn nói gì nữa mà nhìn chằm chằm về phía Đại huyền vương.