Phạm Nhất Phẩm bái kiến Thiên U công chúa và Đông Phương hầu.
- Chào Phạm tiên sinh.
Chung Sơn gật đầu rồi nhẹ nhàng nói.
- Ừ.
Thiên U công chúa gật gật đàuau.
- Phạm tiên sinh, xin mời ngồi.
Chung Sơn bảo Phạm Nhất Phẩm ngồi xuống.
Sau một hồi, hạ nhân đã dâng trà lên trên.
Không biết Phạm tiên sinh tới đây là có mục đích gì?
Chung Sơn nhìn về phía Phạm Nhất Phẩm mà nói.
Mà Thiên U công chúa cũng đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Phạm Nhất Phẩm.
Phạm Nhất Phẩm đưa mắt nhìn về phía Thiên U công chúa rồi lại nhìn về phia Chung Sơn:
- Bên ngoài hỗn loạn nổi lên, tất cả các nơi đều bận túi bụi, chỉ có Đông Phương hầu giờ này là nhàn nhã.
- Ha ha, chỗ này của ta không có chuyện gì cho nên dĩ nhiên là nhàn rỗi rồi.
Chung Sơn cười nói.
- Vừa rồi có người đến bẩm cáo với tại hạ là kế hoạch Thiên Băng của Đông Phương hầu đang rất thành công, hiệu quả so với dự tính lúc trước chỉ có hơn chứ không kém, Phạm mỗ vô cùng bội phục.
Phạm Nhất PHẩm nhìn Chung Sơn nói.
- Ha ha, đây là do tất cả chúng ta cùng nỗ lực.
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
- Tiền tuyến đại vũ đế triều báo lại, toàn quân toàn diện chiến thằng cướp thành thế như chẻ tre.
Phạm Nhất Phẩm nói.
- Đây là chuyện tốt, cần phải tiếp tục duy trì.
Chung Sơn nói.
Mà Thiên U công chúa bên cạnh lại cười cười.
- Ha ha, Đông Phương Hầu không nhìn ra Dịch Diễn trước khi đi tiền tuyến đã làm gì sao?
Phạm Nhất Phẩm khẽ mỉm cười nói.
Chứng kiến Phạm Nhất Phẩm tỏ ra như vậy, Chung Sơn khẽ mỉm cười:
- Như vậy không phải rất tốt hay sao?
- Rất tốt rất tốt nhưng mà lần này Đại Vũ đế triều bị kế hoạch Thiên Băng tàn phá nhiều nhất thì bốn tháng cũng được Dịch Diễn tìm cách khắc phục. Từ nay về sau sẽ khó mà thành công.
Phạm Nhất Phẩm nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn nói.
- Phạm tiên sinh cứ yên tâm, Dịch Diễn muốn lật ngược tình thế thì đã quá muộn rồi.
Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.
- Đã quá muộn?
Phạm Nhất Phẩm nhìn chằm chằm vào Chung Sơn.
- Không sai, Dịch Diễn rất mạnh nhưng cho dù hắn có giỏi đến mức nào thì hắn cũng đã muộn ba tháng rồi, tu di thạch lúc này đã thay đổi tình thế, chúng ta đã bước tới tầng thứ hai của kế hoạch Thiên băng.
Chung Sơn vô cùng chắc chắn nói.
- Thiên băng tầng thứ hai? Vậy khi nào thì bắt đầu?
Phạm Nhất Phẩm cười hỏi.
- Cái cốt yếu là phải làm cho dân chúng Đại Vũ đế triều khao khát đá tu di, hai tháng sau, kế hoạch thiên băng sẽ bước sang tầng thứ ba.
Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.
- Được, Phạm mỗ mỏi mắt trông chờ.
Phạm Nhất Phẩm cười nói sau đó đứng dậy, không quấy nhiễu Thiên U công chúa và Chung Sơn nữa.
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Phạm Nhất Phẩm. Chung Sơn ngưng thần một lúc.
- Tiên sinh, người không thể xem thường Phạm Nhất Phẩm hắn chính là mưu sĩ đệ nhất của Đại huyền vương đó.
Thiên U công chúa nhìn về phía Chung Sơn cười nói.
Chung Sơn cau mày, sau khi không còn nhìn thấy thân ảnh của Phạm Nhất Phẩm hắn mới nói:
- Ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng xem thường hắn. Có thể xông vào đại doanh như vậy thì Phạm Nhất Phẩm này tuyệt đối không phải là người bình thường.
一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一
Đại Vũ đế triều, hai tháng sau ở Thiên Không chi thành, nơi nghị sự đại điện trong hoàng cung.
- Bệ hạ, đá tu di ở Thiên Không chi thành còn một chút tuy nhiên xem ra vẫn không đủ dùng.
Dịch Diễn mở miệng nói.
- Ái khanh khổ cực rồi.
Nạp Lan đại đế nói.
- Đó là trách nhiệm của thần.
Dịch Diễn cung kính nói.
- Đại đô đốc thật là thần nhân, chỉ cần ra lệnh một tiếng là các tông môn ở bên cạnh đều lấy đại nghĩa tự tay mang hàng ra cung ứng cho thị trường.
Một đại thần cảm thán nói.
- Đúng thế, đúng thế!
- Đúng vậy, làm phiền đại đô đốc, cũng chỉ có đại đô đốc mới có uy vọng như vậy.
Chúng thần không ngừng nghị sự, ca ngợi công đức của Dịch Diễn.
- Đúng thể, chỉ cần chi trì nửa năm nữa, chúng ta có thể khôi phục lại.
Dịch Diễn thở dài nói.
- Nửa năm thoáng cái đã qua, đại đô đốc còn sợ gì không hoàn thành nổi?
Một đại thần nữa lại tấm tắc khen.
Dịch Diễn không để ý tới những lời a dua nịnh hót này mà nhìn về phía Nạp Lan đại đế nói:
- Bệ hạ, Thiên Không chi thành đã được giải vậy, nói cách khác là đã khôi phục được một trăm toà thành trì khác. Bây giờ ở bên ngoài thành trì, các tông môn lớn đều đã được thuyết phục, không đầy hai tháng nữa thôi, ở bên trong Đại Vũ sẽ trở nên yên ổn.
- Đá tu di, nhiều đá tu di như vậy tại sao lại vô thanh vô tức biến mất?
Nạp Lan đại đế thở sâu nói.
- Khởi bẩm bệ hạ sau khi giá cả của đá tu di thất thường, thị trường bắt đầu rồi loạn, một tháng này cho dù toàn lực vẫn chuyển đi thì cũng không phải làm chuyện khó.
Một đại thần nói.
- Không đúng.
Một đại thần lắc đầu nói.
Một lượng lớn đá tu di như vậy mang ra khỏi đại vũ đế triều là tuyệt đối không có khả năng, cho dù là ở biên giới có thể nhưng ở bên trong Đại Vũ đế triều thì tuyệt đối không thể, trừ khi đem toàn bộ làm đồ trữ vật.
- Chính là làm không gian trang bị, phá hủy trang bị lấy đá tu di thì sẽ bị tổn thất đi mất một nửa, ai mà cam lòng làm chuyện đo được? Đó là một con số cực kỳ khổng lồ đó.
Một đại thần lại lắc đầu nói.
- Có thể bọn họ không chấp nhận tổnthất và dưa đá tu di còn nguyên ra ngoài, chúng ta cần phải sớm điều tra.
Một đại thần lại nói.
- Không, muốn cho đá tu di biến mất không dễ dàng sao? Chỉ cần tìm một hải vực, không có ai chú ý đến dùng thần thức vận chuyển là xong rồi.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- Ý của đại đô đốc là đá tu di hiện đang còn ở trong Đại Vũ đế triều sao?
Đại thần trước kia kích động nói.
- Khẳng định là ở trong đại vũ đế triều.
Khuôn mặt Dịch Diễn hiện ra một vẻ chắc chắn.
- Chúng ta cần phải mau đi tìm,nếu tìm ra thì giá cả đá tu di có thể ổn định.
Một đại thần lại nói.
- Đúng thế cho dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra.
Chúng thần lập tức phụ họa nói.
Khuôn mặt của Nạp Lan Phiêu Huyết cũng hiện ra một vẻ kỳ vọng, trong đại điện chúng đại thần lúc này trầm mặc một hồi.
- Không tốt.
Dịch Diễn đột nhiên nói.
Dịch Diễn đột nhiên trừng mắt, cất ra một tiếng sợ hãi khiến cho mọi người cũng phải khựng lại.
Không tốt? Sao vậy, có gì không hay sao?
Nhìn Dịch Diễn ai cũng cảm thấy hơi run rẩy, không ai dám quấy rầy, bởi vì chúng thần đều biết khi Dịch Diễn nghĩ đến chuyện gì là phải vô cùng tập trung.
Chỉ thấy trên khuôn mặt của Dịch Diễn chảy xuống từng luồng mồ hôi lạnh.
Chúng thần cũng cảm thấy lo lắng.
Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho đại đô đốc lo lắng như vậy?
一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一
Cùng lúc đó ở phủ thành chủ Quang Huy thành, Chung Sơn đang nhìn về dân chúng bốn phía.
Đứng đằng sau hắn chính là Thủy Vô Ngân, Triệu Truyện, Phạm Nhất Phẩm và đám tướng lãnh.
Nhìn lên trời, Chung Sơn thở ra một hơi nói:
- Đến giờ rồi.
Nghe thấy lời nói của Chung Sơn, lông mày của Phạm Nhất Phẩm nhíu lại, chúng tướng cũng cảm thấy nghi hoặc.
Chung Sơn quay đầu lại nhìn về phía Phạm Nhất Phẩm mà nói:
- Phạm tiên sinh, mọi chuyện toàn bộ đã sắp xếp xong, kế hoạch Thiên Băng hiện nay đã bước sang giai đoạn thứ ba, làm phiền Phạm tiên sinh trở về Đại Huyền thành nói với Đại Huyền vương rằng một tháng sau phải dốc toàn lực tấn công Đại vũ, không được ngừng nghỉ.
- Tuân mệnh Đông Phương hầu.
Phạm Nhất Phẩm hướng về phía Chung Sơn mà cúi đầu xuống.
Sau đó, Phạm Nhất Phẩm đưa mắt nhìn quanh rồi lập tức bay về phía xa xa.
- Đại soái, cái gì mà kế hoạch Thiên Băng?
Thủy Vô Ngân nghi hoặc nhìn Chung Sơn mà hỏi.
- Vì kế hoạch Thiên Băng mà đại vũ đế triều sẽ bị tiêu diệt.
Chung Sơn hét lên một tiếng.
- Dạ.
Triệu Truyen hơi ngạc nhiên nhưng cũng ứng tiếng.
- Chiến trường Đại Quang không thể để mất được, Triệu Truyện, quân của Đại Huyền quân doanh có bốn mươi vạn, không thể vượt qua lớp phòng thủ của Tiêu Vong, nhưng vẫn cần phải công.
Chung Sơn nói, hơn nữa còn đưa quân phù cho Triệu Truyện.
- Dạ.
Triệu Truyện lập tức đáp sua đó nghi hoặc nhận lấy.
- Thủy Vô Ngân, Liễu Vô Song nghe lệnh.
Chung Sơn đột nhiên kêu lên.
- Dạ.
Hai người cũng lập tức ứng tiếng.
- Thủy Vô Ngân làm tiên phong, Liễu Vô Song làm phó tướng suất lĩnh năm vạn kỵ binh, sáu mươi vạn tinh giáp, đi về phía đông hướng về phía Đại vũ đế triều mà công thành. Nhanh chóng tấn công mục tiêu là Thiên Không chi thành.
Chung Sơn nói, hơn nữa còn đưa quân phù cho Thủy Vô Ngân.
- Dạ.
Hai người nao nao nhưng vẫn lập tức nhận lấy.
一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一
Thiên Không chi thành, Dịch Diễn vẫn chưa kịp phản ứng.
- Có người tới.
Ở dưới triều đình, Dịch Diễn hô to một tiếng.
Trên bảo tọa, Nạp Lan Phiêu Huyết cũng phải nhíu mày.
Sau đó nhanh chóng, một tướng sĩ đi lại gần Dịch Diễn.
- Đại đô đốc.
Mười tướng sĩ vừa vào trong đại điện lập tức bái kiến Dịch Diễn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Nạp Lan Phiêu Huyết ngày càng khó xem.
- Đi, cho ta vào trong thành xem, có phải là tin tức đồn đại đã tản ra tứ phía phải không? Mau chóng nắm ngọn nguồn, mau.
Dịch Diễn liên tục nói, hiển nhiên vô cùng lo lắng.
- Dạ.
Chúng tướng sĩ chạy như bay ra khỏi đại điện.
Chúng triều thần kiên nhẫn chờ đợi, nhưng mọi người đã ý thức được rằng có một sự tình đã phát sinh, một sự tình vô cùng đáng sợ.