Nửa tháng sau, Chung Sơn cùng với A Đại đã tiến vafo trong tòa thành trì.
Nhìn hai chữ chói lọi trên tòa thành lâu, A Đại cảm thấy hơi ngỡ ngàng.
Quang Huy thành?
Quang Huy thành chính là thành trì của Đại Quang, được Tiêu Vong nắm trong tay, bây giờ tiên sinh nói là của mình hay sao? Không thể nào, cái này thật là kỳ lạ.
Mà giờ khắc này, cổng của thành Quang Huy đang mở rộng ra.
Thủy Vô Ngân, Triệu Truyện cùng với hai hàng tướng lãnh đi ra.
- Cung nghênh đại soái trở về.
Chúng tướng đồng thanh kêu len. Thủy Vô Ngân vô cùng tỏ ra kích động.
Trong mắt Triệu Truyện hiện ra một vẻ cảm thán.
- Ừ, trở về rồi nói.
Chung Sơn nói.
- Dạ.
Chúng tướng đáp.
Thật sự là đã nắm được thành rồi sao? A Đại vô cùng bất ngờ mà nhìn Thủy Vô Ngân.
Quang Huy thành, trong phủ thàn chủ.
Chung Sơn ngồi ở trên suất án, nghe chúng tướng báo chiến tích.
- Đại soái, ba thành trì hiện đã lấy xong hết rồi.
Thủy Vô Ngân kích động nói.
- Nửa năm này đã khiến cho ngươi phải vất vả rồi.
Chung Sơn cười nói.
- Đâu có khổ cực.
Thủy Vô Ngân lập tức lắc đầu nói.
- Đại Soái, người làm sao biết rằng ba tòa thành này thủ rất mỏng vậy?
Triệu Truyện cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
Chung Sơn nhìn Triệu Truyện, mỉm cười không trả lời, sau đó ngón tay hắn hướng về phía Thủy Vô Ngân, hiển nhiên là muốn Thủy Vô Ngân cất tiếng.
- Bời vì sau sự kiện nghiệt ma, ở Nguyệt Minh thành và Nguyệt Hi thành hai tòa thành đã không còn phòng thủ, cho nên trở thành đối tượng để hai bên tranh đoạt!
Thủy Vô Ngân nói.
- Vậy sao?
Triệu Truyện cảm thấy hơi khó hiểu.
-Cướp lấy Nguyệt Minh thành, Nguyệt Hi Thành nhất định phải xuất động một đại luợng binh lực thì mới chiếm được, chỉ cần tam lộ đại quân cùng xuất ra thì nhất định trong thành sẽ trở thành hư không. Tiên sinh nói Tiêu Vong vì đại cục cho nên nhất định sẽ bỏ đi hai tòa thành này.
- Tiêu Vong bỏ cả Nguyệt Minh thành và Nguyệt Hi thành thật sao?
Triệu Truyện hơi không tin nói.
- Từ bỏ, mất hai tòa thành trì này, Tiêu Vong được nhiều hơn ít, ít nhất là Bạch Hoàng thành của chúng ta đã bị hắn chiếm được. Hạng Bố thì ít nhất đã bị mất đi hai tòa, còn Thủy Kính thì cách hắn quá xa cho nên không thể nào có cơ hội để cướp lấy thành trì của Tiêu Vong. Tiêu Vong lần này khả năng lớn nhất là án binh bất động, không công mà lui. Thủy Kính một thành không mất, một thành cũng không được. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Chung Sơn cười nói.
- Đại soái, những chuyện này người có thể đoán được sao?
Thủy Vô Ngân kinh ngạc nói.
- Ngươi nói vậy là sao?
Chung Sơn nghi hoặc nhìn Thủy Vô Ngân.
- Mạt tướng phái tiêu thám do xét quân đội bốn phía, thành trì của Thủy Kính vẫn như trước, Hạng Bố thì ba tháng trước đã động quân.
Thủy Vô Ngân cất tiếng.
- Chờ xem đi.
Chung Sơn cười cười mà gật gật đầu.
-Dạ.
Chúng tướng đều đáp lời.
- Đại soái, người của thành Quang Huy đến đây nói là muốn tìm người.
Thủy Vô Ngân nói.
- Là ai vậy?
Chung Sơn nhíu mày.
- Người này không cho nói.
Thủy Vô Ngân nói.
Nghe thấy lời nói của Thủy Vô Ngân,Chung Sơn liền nhíu mày lại. Người mà có thể không cho Thủy Vô Ngân nói thì chắc hẳn quyền lực của người này vô cùng lớn, lớn đến mức có thể ra lệnh cho Thủy Vô Ngân.
- Được rồi, các ngươi lui ra đi.
Chung Sơn nói.
- Dạ.
Chúng tướng đều thối lui.
Mà Chung Sơn cũng đứng dậy đi vè phía đại điện.
A Đại và Chích Hỏa thì đứng ở phía ngoài cửa. Ở bên trong đại điện, sắp xếp một địa đồ bốn phía vô cùng cẩn thận.
Ở trước địa dồ là một nữ tử bạch y, bóng lưng thướt tha, dáng người cao gầy, nữ tử đó nhìn địa đồ, vô cùng nhập tâm.
Mà bên cạnh nàng
A Nhị nhìn thấy Chung Sơn đi vào trong điện thì đã định mở miệng ra.
Tuy nhiên Chung Sơn lại khẽ lắc lắc đầu, A Đại thấy vậy thì ngừng lại. A Nhị thì gật gật đầu, đi ra ngoài đại điện. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Chung Sơn nhìn theo bóng lưng kia mà mỉm cười. Đó chính là Thiên U công chúa.
Chung Sơn đi vào điện, Thiên U công chúa làm sao có thể không có cảm giác được. Lúc Chung Sơn trở về thành Quang Huy, Thiên U công chúa đã biết trước. Trong lòng nàng lúc này vô cùng kích động, nhiều năm không gặp Chung Sơn, trong lòng nàng vô cùng nhớ đến hắn, mỗi ngày đều nghĩ đến từng nụ cười, từng dáng vẻ trước kia của hắn.
Cho nên, khi Chung Sơn chính thức quay trở về, nàng lại ngay lập tức muốn gặp mặt. Lúc này Thiên U công chúa tựa như muốn mất đi trí tuệ, những chuyện quá khứ bỗng nhiên chẳng còn quan trọng gì với nàng nữa. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Muốn gặp mà không dám gặp.
Trong lòng của Thiên U công chúa vô cùng cảm thấy phức tạp, cuối cùng nàng cũng chỉ có thể lấy ra địa đồ bốn phía mà phân tích. Tuy nhiên giờ phút này nàng chỉ có thể tỏ ra bộ dáng như vậy thôi, tâm thần của nàng hoàn toàn tập trung về phía sau.
Chung Sơn tựa như có thể nhận thức được tâm tình của Thiên U công chúa. Bởi vì khi nhìn nàng từ phía sau, Chung Sơn có cảm giác rất đặc biệt. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Chung Sơn không tiến lên mà đi vòng qua một bên. Thiên U công chúa thì ngồi trên ghế, cầm lấy ấm trà, rót ra một chén trà xanh.
Thiên U công chúa nâng chén trà đến trước mặt.
- Công chúa.
Chung Sơn khẽ gọi, trong giọng nói có một vẻ vô cùng nhu hòa.
Thiên U công chúa thuận thế xoay người, nàng hướng về phía Chung Sơn, đôi mắt hiện ra một vẻ hoảng hốt, tựa như muốn lảng tránh.
- Ta… ta đã chờ ngươi một tháng.
Thiên U công chúa mở miệng, không hiểu tại sao nàng bỗng nhiên có một cảm giác không biết nói sao.
Tuy nhiên, câu nói này khiến cho trong lòng Chung Sơn có một cảm giác ấm áp.
- Công chúa khổ cực rồi.
Chung Sơn đưa tới một chén trà. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Thiên U công chúa thuận thế tiếp nhận.
Sau khi trải qua thời gian bối rối ngắn ngủi, Thiên U công chúa dần dần cũng đã khôi phục lại ban đầu. Truyện Trường Sinh Bất Tử
- Ngươi hay dùng cái này để chiêu đãi ta!
Thiên U công chúa cười nghịch ngợm.
Nhiều năm không gặp, bây giờ chỉ cần một câu nói của Chung Sơn, cũng khiến cho nàng cảm động.
Một chén trà thôi,nhưng bao hàm biết bao nhiêu tình cảm, cũng không cần phải thổ lộ quá nhiều người, chỉ cần vài câu nói, một chén trà, cũng đã quá ngọt ngào.
Hai người không nói thêm câu tưởng niệm nào, bởi vì mọi chuyện trước mắt đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần gặp mặt thấy nhau, như vậy đã là đủ rồi. Không cần nói chuyện mà có thể hiểu nhau, đây chính là một cảnh giới rất cao.
Lúc này không có một tiếng động nào, cả hai đều lẳng lặng.
Chung Sơn cùng với Thiên U công chúa ngồi xuống đối ẩm với nhau. Cả hai đều nói về những tao ngộ mà mình đã gặp phải, bao nhiêu khó khăn, làm thế nào để vượt qua. Chung Sơn kể lại, mà Thiên U công chúa thì lẳng lặng nghe, chờ đợi hắn nói.
A Đại và A Nhị thì ở ngoài điện chờ Chích Hỏa, không người nào dám quấy rầy.
- Công chúa đã đạt tới Hoàng cực cảnh.
Chung Sơn nhìn về phía Thiên U công chúa mà nói.
- Đúng thế, Hoàng cực cảnh mới nhìn thì rất mạnh nhưng so với cương thi thánh thượng mà chúng ta đã từng gặp thì thật sự là…
Thiên U công chúa lắc đầu nói.
- Công chúa còn thở dài thì ta biết làm sao đây?
Chung Sơn cười nói.
Nghe thấy nụ cười tự giễu của Chung Sơn, Thiên U công chúa khẽ che miệng lại lẳng lặng cười.
- Đúng rồi, công chú nói ta mới nhớ, thánh thượng ngày xưa đưa ra ba đạo đề, sau đó ta giúp công chúa làm xong, thánh thượng đã ban thưởng cho công chúa vật gì vậy?
Chung Sơn hỏi.
- À, sau đó thánh thượng đã cho phép ta chọn một bảo bối trong bảo khố.
Thiên U công chúa nói.
- Baỏ bối trong bảo khố? Khẳng định là ở trong đó có rất nhiều bảo bối khẳng định đã làm cho công chúa hoa mắt.
Chung Sơn cười nói.
- Trong đó có rất nhiều pháp bảo cửu phẩm, có lẽ không ít hơn mười cái. Chỉ có điều cũng không khiến ta hoa mắt.
- Pháp bảo cửu phẩm không ít hơn mười cái sao? Công chúa không bị hoa mắt, nhất định là đã chọn lấy một cái.
Chung Sơn nói.
- Không, ta lấy một pháp bảo bát phẩm.
Thiên U công chúa nói.
- Sao?
Chung Sơn thoáng nghi hoặc.
Thiên U công chúa lật tay lấy ra một cái hộp, đưa tới trước mặt Chung Sơn.
Chung Sơn hơi nghi ngờ nhưng vẫn mở ra.
Ở bên trong là một tiểu bối tâm mỏng như cánh ve, Chung Sơn nhẹ nhàng lấy ra, tiểu bối tâm này phát ra từng luồng ánh sáng. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Chung Sơn cầm lấy tấm áo này, cũng không cảm tạ mà ấm áp gật đầu.
Nhìn thấy Chung Sơn như vậy, Thiên U công chúa cũng thỏa mãn cười.
Một tháng sau, ở phủ thành chủ Quang Huy Thành, trong trung ương đại điện.
Chung Sơn ngồi ở trên suất án, Thủy Vô Ngân ở dưới không ngừn bẩm báo.
- Đại soái, đúng như đại soái dự đoán, Hạng Bố đã thu giữ được Nguyệt Minh thành và Nguyệt Hi thành, chỉ là đã bị mất đi ba thành. Thủy Kính thì thành trì nắm giữ cũng không mất đi mà cũng không được thêm.
Thủy Vô Ngân bẩm báo.
- Cộng với Bạch Hoàng thành thì Tiêu Vong đã chiếm được bốn tòa thành trì. Truyện Trường Sinh Bất Tử Truyện Trường Sinh Bất Tử
Chung Sơn cau mày nói.
- Nhưng mà Đại Soái, nếu tính cả Nguyệt Minh thành và Nguyệt Hi thành thì Tiêu Vong đã mất năm tòa thành trì.
Thủy Vô Ngân lắc đầu ói.
- Nguyệt Minh thàn và Nguyệt Hi thành hiện đang ở trong tay của Hạng Bố, tuy nhiên bố cục hiện tại thật khó đoán.
Chung Sơn lắc lắc đầu.
- Ừ.
Thủy Vô Ngân gật gật đầu.
Hiển nhiên bố cục vẫn chưa rõ ràng.
- Đại soái, theo người ở trong Đại Vũ đế triều báo lại thì quân của Tề Thiên hầu cùng với quân của một số lộ khác đã không thể nào tiến tiếp được.
Triệu Truyện lập tức bẩm báo.
- Hơn nửa năm rồi mà một tòa thành trì Dịch Diễn cũng không đoạt lại được sao?
Chung Sơn khẽ nhíu lông mày lại.
- Không, chỉnh đốn lại cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, chỉ có nửa năm thời gian.
Triệu Truyện cười nói.
- Mang tất cả hành động của Dịch Diễn trong thời gian này nói cho ta.
Chung Sơn cau mày nói.