Bát cực thiên vĩ hướng về phía này đi đến, nó nhanh chóng lao tới, Chung Sơn không thể không đi.
Chung Sơn đã tính toàn bộ phương vị, nếu không phải là mình mà đổi lại là người khác, thì phải chết chắc không thể nghi ngờ.
Kết tiếp là cửu thiên thần lôi, mạnh kinh khủng.
Hồng Loan thiên kinh cuối cùng cũng không làm được gì? Nếu như xảy ra vấn đề gì thì mình coi như chắc chắn phải chết chắc không còn nghi ngờ.
Hiện lại, Hồng Loan Thiên Kinh không có tác dụng, hơn nữa Chung Sơn có cảm giác được hắn căn bản không có chuyện gì.
Mình phải tuyệt đối bình an vô sự.
Nhưng làm thế nào để bình an vô sự?
Mình bình an vô sự, bát cực thiên vĩ nhất định sẽ có chuyện, có chuyện lớn. Không phải là chết mà là thay đổi phong cách trước kia.
Trốn hay không trốn thì có gì là khác nhau? Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với bắt cực thiên vĩ, vậy phải chờ đến khi nào đây? Chờ cho đến khi bát cực thiên vĩ bị lôi điện dẫn xuống? Không được, nhất định không được như vậy.
Chung Sơn không hề động đậy, bởi vì Chung Sơn muốn giữ vững tình hình hiện tại.
Ở cách đó không xa, Chung Sơn nghe thấy tiếng kêu của bát cực thiên vĩ, tiếng kêu này khắc phục chướng ngại tâm lý, không hề có vẻ gì là sợ hãi phong thủy ngư.
Thân hỉnh của Hàn Tuyệt thái tử đã trở nên tơi tả, máu bắn văng tung tóe, văng lên trên cả khuôn mặt, cho thấy trước kia y đã chiến đấu thê thảm thế nào.
Chạy trốn đã hết sức thì còn quan tâm điều gì. Tả tiên sinh, hữu tiên sinh không biết hiện nay đã ra sao. Hàn Tuyệt thái tử cũng không hề quan tâm đến bọn họ nữa vì tính mạng của mình chỉ còn trong sớm tối.
Bát cực thiên vĩ quả là quái vật, là yêu nghiệt, cái gì cũng có thể ăn, cũng có thể mang lại kịch độc..
Bát cực thiên vĩ tiến tới Hàn Tuyệt thái tử ngày càng gần. Cuối cùng cũng đến chỗ phong ấn, Hàn Tuyệt thái tử hy vọng khi đến sơn cốc phong ấn nó sẽ sợ hãi.
Thế nhưng Bát cực thiên vĩ cái gì cũng không sợ, không hề quan tâm.
Bát cực thiên vĩ không hề sợ hãi, hưng phấn đuổi theo Hàn Tuyệt thái tử.
Hàn Tuyệt thái tử cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, lúc này y đã tiến gần tới chỗ của Chung Sơn, Niệm Du Du và Thiên U công chúa.
Chung Sơn từ từ đi lên phía trước, nhìn Bát cực thiên vĩ, Niệm Du Du thì đứng ở phía dưới, nhìn về phía trời cao.
Thấy cảnh tượng như vậy, Hàn Tuyệt thái tử liền cảm thấy vui vẻ.
Kẻ gây tai họa.
Ba hoàng cực cảnh ở phía dưới, quả là cao lương mỹ vị đối với nó.
Hô.
Hàn Tuyệt thái tử vô cùng tức giận, thân hình nhún một cái sau đó đã xuất hiện ở chỗ không xa nơi Chung Sơn. Bát cực thiên vĩ cũng theo sát xuống.
Hàn Tuyệt thái tử vượt qua mọi người sau đó từ một phía khác mà chạy tới.
Thành công, kẻ gây tai họa đã thành công, bát cực thiên vĩ đã tiến tới sát Hàn Tuyệt.
Nhìn thấy Niệm Du Du, A Đại, A Nhị ba người đạt tới hoàng cực cảnh, con mắt của nó liền hiện ra vẻ hưng phấn.
Hàn Tuyệt thái tử là kẻ gây tai họa, khơi dậy mọi công phẫn, nhưng lúc này thì thế nào? Nó hung hăng nhìn Hàn Tuyệt thái tử.
Chung Sơn chưa đi, thì Thiên U công chúa cũng không đi, Thiên U công chúa không đi thì A Đại A Nhị cũng không đi, tất cả chỉ lo lắng mà nhìn Bát cực thiên vĩ.
Bát cực thiên vĩ vui sướng đáp xuống, hướng về phái chỗ của Chung Sơn, mở cái miệng rộng ra, tựa như là muốn nuốt tất cả mọi người vào đó vậy.
Mà giờ khắc này, Chung Sơn lại nở ra một nụ cười,bởi vì trên người Chung Sơn có một trọng bảo.
Mặc ngọc phù hoàng!
Bát cực thiên vĩ vừa há miệng đến thì mặc ngọc phù hoàng đã có phản ứng, lần đầu có phản ứng.
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Chung Sơn đã đi tới. Đột nhiên từ trên mặc ngọc bắn lên một hư ảnh.
Hư ảnh này trên Mặc Ngọc càng ngày càng lớn.
Một hình phù triện khổng lồ của mặc ngọc bỗng nhiên hiện ra.
Một mặc ngọc phù sách vô cùng mênh mông, hóa thành một đạo hắc quang, bắn về phía bốn phương tám hướng.
- Ông
Chung Sơn cảm thấy tứ chi run rẩy,Mặc ngọc cũng run rẩy. Chung Sơn bỗng nhiên tỉnh lại, tựa như là tất cả mọi chuyện trước kia đều là giấc mơ vậy.
Trong sát na này Chung Sơn đã tỉnh lại, hé miệng ra cười.
Quá khoa trương? Không thể nào?
Chung Sơn khó mà có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng trước mắt là do Mặc ngọc phù triện tạo thành.
Phù triện, bốn phía đều là phù triện.
Thiên U công chúa, A Đại, A Nhị, Niệm Du Du tất cả mọi người đều ứa mồ hôi lạnh ra.
ở trên mặt đất đều là dấu vết do phù triện tạo ra, mà ở phía trên không trung nơi xa xa, trán của Hàn Tuyệt thái tử tựa như cũng bị dán một lớp phù triện vậy.
Mà ở phía đối diện của Chung Sơn, Bát cực thiên vĩ lúc này đang há miệng to ra, trên đầu cũng bị dán một phù triện.
Bát cực thiên vĩ đã bất động.
Điều khiến cho Chung Sơn cảm thấy rung động chính là bầu trời.
Bầu trời vô cùng nhiều lôi điện màu tử sắc đã hiện ra, lấp kín.
Ở phía tử lôi kia, có một hư ảnh dán lên phía trên, vô cùng khổng lồ, ngay cả lôi điện thiên không cũng bị phong ấn?
Tựa như thế giới này đều bị dừng lại vậy.
Chỉ còn một mình mình là người sống, không bị phù triện phong ấn.
Phù triện này rốt cuộc là cái gì vậy?
Chung Sơn há miệng ra vô cùng ngạc nhiên, thân hình nhẹ nhàng phi lên trời cao.
Toàn bộ phong linh thành lúc này đều hoàn hảo không bị tổn hao gì?
Chung Sơn đi lại xuống phía dưới lộ thai, kiểm tra phù triện trên người Thiên U công chúa một chút. Màu sắc trên đó đã nhạt hơn.
Nói cách khác, phong ấn này có hạn chế hay sao?
Nghĩ tới đây, lòng của Chung Sơn thầm xiết chặt lại, hắn nhanh chóng nhìn về phía bát cực thiên vĩ.
Giải quyết thế nào đây?
- Giết, không đúng, không đúng
Trong mắt cả Chung Sơn đột nhiên hiện ra một tia sáng kỳ dị, bởi vì Chung Sơn bỗng nhiên có một ý niệm điên cuồng.
Chung Sơn nhẹ nhàng cầm Bát cực thiên xi lên, bay về phía sơn cốc.
Chung Sơn hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện ra một vẻ chờ mong điên cuồng.
Chung Sơn lật tay lấy ra một bảo vật.
Tịnh thế tuyết liên!
Tịnh thế tuyết liên tuy là vật trân quý nhưng thiên hạ cũng có ba đóa, mà Bát Cực thiên vĩ lại vô cùng mạnh mẽ.
Tu luyện, cố gắng tiến vào Kim Đan kỳ tầng thứ sáu, ở tỏng Nê Hoàn cung ngưng trụ thần thức, hơn nữa còn dùng tịnh thế tuyết liên lọc thiên tài địa bảo.
Căn thần thức, tất cả đều dùng Tịnh thế tuyết liên để lọc một số thức ăn hoặc là linh bảo, chưa từng nghe nói là lọc một vật còn sống.
Vì căn bản là lọc không được.
Nhưng mà do tại vì trước mắt bị bát cực thiên vĩ phong ấn, Chung Sơn muốn thử xem một lần. Mặc dù có không thành công thì Chung Sơn cũng không oán thán.
Chung Sơn khoanh chân ngồi, dựa theo tư thế mà Thiên U công chúa truyền thụ mà tu luyện.
Tịnh thế tuyết liên càng lúc càng lớn, trong nháy mắt đã hiện ra đài sen.
Chung Sơn ôm bát cực thiên vĩ nhẹ nhàng ngồi lên trên.
Ngồi ở trong đài sen, dựa theo phương pháp mà Thiên U công chúa truyền thụ, dần dần đài sen đã hiện ra từng luồng bạch quang.
Hoa sen khẽ khép lại, hình thành một nụ hoa rồi từ từ xoay tròn.
Nụ hoa sen từ từ xoay tròn, vòng quanh một ngày một đêm vẫn bị phong ấn.
Nụ hoa sen lúc này đã trở nên nhạt so với trước kia, hơn nữa ở cánh hoa ngoài cũng đã bị rút bớt hơi nước hơn trước, trở nên héo rũ.
Lại một lúc sau.
Cánh hoa ở bên ngoài dần trở nên héo tàn, rơi xuống trên mặt đất, sau đó, cánh hoa thứ hai, rồi cánh hoa thứ ba cũng vậy. Bây giờ đóa tịnh thế tuyết liên trong thiên hạ đều trở nên héo rủ, tựa như là bị rút đi mất linh tính vậy. Từ từ bị phá hủy.