Trường Sinh Bất Tử

Quyển 4 - Chương 1: Long




Hai đại trưởng lão lúc này đang ở trên đám mây, nhìn về phía dưới.

Về phần Tử Huân trưởng lão thì nàng cũng không hiểu, ngày đó tại sao mình lại chọn hắn.

Thủy Vô Ngân tuy là nhị sư huynh nhưng không hề kiêu ngạo như Thiên Sát. Hắn cùng với Chung Sơn rất thân thiện với nhau, Chung Sơn nhận ra, Thủy Vô Ngân tuy rằng không có tâm hại mình nhưng tương giao với mình cũng chỉ là nhàn nhạt mà thôi, không thể nào bằng Triệu Sở Hướng trước kia được.

- Thủy sư huynh, trước kia phụ thân của huynh đã làm quan ở Đại La thiên triều sao?

Nam Phách Thiên hỏi.

- Đúng thế, chỉ là một chiếc tiểu quan bát phẩm, lần này nhờ có trưởng lão mà ta có cơ hội làm quan to hơn.

Thủy Vô Ngân gật đầu.

Lúc Chung Sơn, Nam Phách Thiên và Thủy Vô Ngân đối thoại thì bỗng nhiên từ dưới đáy biển có một cột nước phóng lên.

Một trưởng lão liền dừng bạch vân, lạnh lùng nhìn về phía cột nước đó.

Bạch vân dừng lại, mọi người cũng theo trưởng lão mà nhìn.

Một cột nước vô cùng lớn phóng lên trời, sau đó ở trên biển đột nhiên xuất hiện một con sự long kim sắc.

Rồng ư?

Chung Sơn lần đầu tiên nhìn thấy rồng, một con rồng, đầu rồng, sừng hươu, mũi trâu, giống như con rông xuất hiện lần trước đuổi giết Hạo Tam.

Con rồng này có vảy vàng óng, nhìn về phía cặp mắt nó, Chung Sơn nhận ra ở trong có một vẻ non nớt, dường như con rồng này mới chỉ là ấu long.

Mặc dù nó chỉ là ấu long, nhưng cũng rất to lớn.

Môt tiếng vang thật lớn, sau đó hoàng kim long trồi lên mặt nước biển, sau đó một lượng lớn hải xà cũng xuất hiện sau đó.

- Thình thịch.

Không phải là hải xa mà chình là giao long, mỗi con đều có long tu, long lân, long trảo, va đều nhìn chằm chằm về phía ấu long kim sắc đó.

Đây không phải là chuyện gì mà phải quá ngạc nhiên, điều mà Chung Sơn ngạc nhiên nhất chính là đỉnh đầu của con ấu long, giờ phút này, có một tiểu cô nương, đầu tết bím, mặc một bộ đồ lục y đang ở trên đó.

Tiểu cô nương này khoảng chừng tám chín mươi tuổi, dáng vè hoạt bát đáng yêu, đứng ở trên đầu long giác, vẻ mặt vô cùng hưng phần nhìn về phía dưới.

- Tiểu kim, mau đi.

Tiểu cô nương hưng phấn thét lớn.

Kim sắc ấu long nghe thấy lời của tiểu cô nương thì nhanh chóng bơi về phía biển xa xa. Mà gần một trăm giao long liền đi bên cạnh theo hộ tống.

- Nhanh mau đi, đưng để cho lão đầu kia đuổi theo.

Tiểu cô nương ngây ngô hoạt bát này kêu lên.

Tiểu kim long kêu lên một tiếng, cũng tỏ ra một vẻ hưng phấn.

ở trên biển sau đó một lần nữa hiện lên một thân ảnh.

Một lão già mặc một chiếc áo choàng đủ màu sắc khuôn mặt vô cùng tà dị, hai mắt vô cùng sâu.

Tiểu đồ nhi nghịch ngợm kia, ngươi không được trốn, mau bái ta làm thầy.

Lão già hét lớn sau đó đuổi về phía xa xa.

- Không được, không được, trên người của ngươi rất hôi thối, ta không thích, tiểu Kim, mau lên nào.

Tiểu cô nương đứng ở trên đầu kim sắc long hét lớn.

Tiểu Kim liền vẫy đuô, sau đó tiếp tục tăng tốc, mà phần đông gioa long cũng theo sát.

- Tá có linh dược có thê trừ được mùi hôi, ngươi mau dừng lại đi.

Lão gia vừa đuổi theo vừa lo lắng nói.

Không được, ngươi không được đuổi theo, ngươi đuổi theo ta sẽ trở về long cung.

Tiểu cô nương hét lớn.

Chúng long đã đi xa, thanh âm của bọn họ ngày càng nhỏ dần, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của Chung Sơn.

Mọi người lộ ra một vẻ cổ quái, không ngờ lại phát sinh ra trường hợp này.

- Tây độc hoàng, đó chính là Tây độc hoàng.

Một trưởng lão đột nhiên kinh ngạc chỉ về phía thân ảnh đã biến mất.

- Không sai, đó chính là Tây độc hoàng, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Một trưởng lão khác cũng kinh hãi không hiểu hỏi.

Sau đó hai vị trưởng lão nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Tây độc hoàng! Hắn chính là Tây độc hoàng, hắn muốn cầu người khác bái hắn làm thầy! Tiểu cô nương kia rốt cuộc là ai, tại sao phải khiến Tây độc hoàng chật vật vậy.

Mọi người khiếp sợ sau đó đưa mắt nhìn sang Tử Huân tiên tử.

- Đúng là Tây độc hoàng, chúng ta mau đi thôi.

- Ừ.

Hai người còn lại gật đầu.

Chung Sơn lại thở ra một hơi. Tiểu cô nương kia ngồi trên đầu long, thì gia tộc của nàng có phải là Triệu hoán long không?

Chung Sơn đứng ở trên bạch vân, cảm nhận được rất nhiều linh khí tấp vào mặt. Linh khí, một lượng linh khí rất lớn. Bây giờ đạt tới Kim Đan kỳ, Chung Sơn cũng cảm giác thấy linh khí ngày càng nhiều.

Linh khí địa vực này so với khi ở Thiên Lang đảo thì nhiều hơn gấp đôi. Tuy không bằng Khai Dương Tông, nhưng tu luyện ở đây so với ở Đại Tình vương triều thì nhanh hơn rất nhiều.

Thần Châu đại địa, địa linh nhân kiệt, linh khí tràn đầy, cường giả khẳng định cũng vô số.

Chung Sơn nhìn về phía vô tận sơn, lúc này sông núi cao ngất, phảng phất khiến cho Chung Sơn nghĩ tới lang vực. Ngọn núi cao hiểm trở như thế này, không cẩn thận sẽ bị giam chết ở sơn cốc cả đời.

Tuy răng ngẫu nhiên có thể chứng kiến bóng người nhưng tam đại trưởng lão không hề dừng lại mà tiếp tục đi về phía bắc.

Năm ngày sau đó.

- Lập tức đi vào trong tâm của dãy núi.

Thủy Vô Ngân nhẹ nhàng nói.

- Đi vào trong trung tâm của dãy núi ư?

Nam Phách Thiên nghi ngờ hỏi.

- Ừ đi vào trong trung tâm dãy núi, hướng tơi biên giới Đại La thiên triều. Ở trong này thương có quân đại Đại Vũ đế triều, cho nên ở đay tương đối nguy hiểm, phi hành nếu như không chú ý thì phải cố gắng chạy trốn.

Thủy Vô Ngân nhẹ giọng giải thích.

- Đại Vũ đế triều, Đại La thiên triều? Hai nước này thương có chiến sự với nhau sao?

Chung Sơn nghi ngờ hỏi.

- Đó là đương nhiên, hai nước giáp nhau biên giới dĩ nhiên là có đánh nhau, tranh giành địa bàn với nhau. Đại La thiên triều muốn phát triển Thần Châu đại lục hơn nữa, thu phục tứ phương để nâng cao vận triều. Chỉ Là Đại La thiên triều thực lực ngày càng hưng thịnh, mới có thể cho phép xoay chuyển càn khôn. Tuy nhiên chiến tranh ở đâu hầu như cũng có, không làm sao tránh khỏi.

Thủy Vô Ngân giải thích.

- Phóng.

Trong lúc Thủy Vô Ngân đang giải thích thì từ phía xa xa đột nhiên truyền tới một tiếng hô to.

Bỗng nhiên một luồng quang kích tiến đến.

Phá cương tiễn, đó chính là phá cương tiễn. Nhìn thấy hông quang, Chung Sơn nhận ra đó chính là phá cương tiễn, mình và Bi Thanh Ti thiếu chút nữa chết vì luồng tiễn đó. Hơn nữa đây còn là một loạt tiễn.

Phá cương tiễn tới quá nhanh, trong thoáng chốc đã tới đám mây trắng,

Một nghìn mũi phá cương tiễn, người này tuyệt đối là cường giả Nguyên Anh kỳ mới có pháp bảo siêu cấp như vậy.

Tuy rằng Chung Sơn có niềm tim tuyệt đối với tam đại trưởng lão nhưng hắn vẫn lật tay rút đại đao ra. Cho dù thanh đao không có bao nhiêu tác dụng nhưng đó vẫn là bản năng của Chung Sơn.

- Thình thịch.

Một đạo ánh sáng hiện lên, sau đó là liên tiếp là những tiếng vang, một nghìn mũi phá cương tiễn đã bị gãy mà rơi xuống sơn cốc.

Mà vị nam tử trưởng lão cầm lấy thanh kiếm đứng ở giữa không trung, khuôn mặt tràn đầy lạnh lùng nhìn về phía phá cương tiễn, trên thân kiếm hàn khí bắn ra bốn phía.

Vô số kiếm khí giống như hoa tuyết bắn ra, sau đó đột nhiên thu vào, tiến vào trong thân thể nam tử trưỡng lão.

Ở phía xa xa, Chung Sơn nhìn thấy trên một ngọn núi cao, có gần năm trăm nghìn nam tử mặc nhung trang, trong đó có một nghìn người đang cử động tiến tới chỗ này. Đồng thơi, ở phía xa hơn trong sơn cốc, Chung Sơn cũng nhìn thấy một lượng quân đội khá đông, sát khí hiện bừng bừng trên khuôn mặt họ, thực lực tu vi của bọn họ thấp nhất cũng đạt tới tiên thiên kỳ. Đao khí và binh khí liên tục xuất hiện.

Chỉ là khuôn mặt Tử Huân trưởng lão không hề lộ ra vẻ khẩn trương.

Nam tử trưởng lão kia đạp không đứng lên phía trước, hiển nhiên thế cục trước mắt là do lão làm chủ.

Ở phía xa xa, phá cương tiễn đã ngừng lại, hộ vệ binh cũng biết tình thế nghiêm trọng cho nên không phóng lên đợt tiễn thứ hai mà nhanh chóng thông tri bốn phương trong sơn cốc.

Quả nhiên, sau một hồi, ở dưới sơn cốc xuất hiện những nam tử mực nhung trang cầm đại đao.