Anh Lan đứng bên cạnh Chung Sơn tự nhiên là sẽ không bị dính hồng loan mê vụ. Sau khi bắn tiễn xong, Anh Lan thối lui ra phía xa.
Chung Sơn cầm lấy đại đao nhảy ra, bây giờ chính là thời khắc suy yếu của Diệu tiên nhân. Trúng chưởng của kim thi bản thân đã bị trọng thương nặng lại còn trúng cả thi độc, cánh tay phải bị thi độc đánh cho tàn phế, cánh tay trái thì bị Chung Sơn tước đi, đùi phải bị bát ngưu nỗ bắn thủng, phi kiếm hồng lăng thì bị giữ lấy.
Nhưng cho dù như vậy thì Chung Sơn cũng không dám khinh suất, thiên ma thối thể gấp ba lần sức mạnh nhắm về phía Diệu tiên nhân.
Diệu tiên nhân hai mắt trừng trừng, trong mắt hiện lên vẻ hối hận mãnh liệt, hối hận vì đã tin Chung Sơn. Lúc này, đối với Chung Sơn không hiểu vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện cảm giác vô tâm truy cứu.
Diệu tiên nhân thấy Chung Sơn trước mặt mình, trong mát hiện lên sự căm hận mãnh liệt, hắn cắn răng trừng hai mắt lên, chợt bắn ra hơn mười đạo kiếm hề cấp tốc hướng về phía Chung Sơn đâm tới.
Nương theo kiếm khi bắn ra, thi độc trên người Diệu tiên nhân cũng phát tác, trên mặt bỗng xuất hiện một màu đen sẫm.
Uy lực gấp ba lần, thực lực Chung Sơn tăng vọt lên, đối mặt với mười đạo kiếm khi Chung Sơn không hề sợ hãi. Bởi vì kiếm khí này so với lúc trước đã yếu đi rất nhiều.
Đại đao điên cuồng vùng vẫy, đao toát ra đao khí, Chung Sơn vung hơn mười đao ngăn chặn những đạo kiếm khí, đồng thời thân thể Chung Sơn nhanh chóng phóng về phía trước, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn.
Diệu tiên nhân không chết như vậy tất cả vẫn chưa kết thúc. Chết!
Bùm bùm…..
Liên tiếp những âm thanh vang lên, kiếm khí của Diệu tiên nhân đã bị Chung Sơn tiêu hủy. Đại đao tới gần, Diệu tiên nhân sợ hãi, đối mặt với người có thực lực Tiên Thiên Kỳ nên sản sinh ra cảm giác sợ hãi. Trong mắt Diệu tiên nhân hiện lên những tia máu, đùi phải đã bị phế nhưng hắn vẫn hung hăng dùng chân trái đá về phía Chung Sơn. Phi kiếm đã bị giữ, nếu không bị Chung Sơn giết chết thì cũng bị thi độc hại chết. Phi kiếm phía xa xa bỗng nhiên toát ra một ánh sáng mạnh mẽ, phá tan hồng lăng, hướng về phía Chung Sơn mà bắn đến.
Hiện tại đang là lúc đánh cuộc.
Chung Sơn lại toàn lực liều mạng, hai mắt trừng lên.
- Rống………..
Chung Sơn rống lên một tiếng, một đao hung hăng chém vào thắt lưng Diệu tiên nhân rồi kéo dài tới vai phải của hắn.
Một đao lướt qua, Diệu tiên nhân mang theo vẻ không tin, phấn hồng phi kiếm bay đến nhưng do bị chém một đao vào người Diệu tiên nhân nên khí lực không còn mà đi lệch khỏi quỹ đạo, không trúng người Chung Sơn mà cắm xuống đất.
- Hô, hô….
Chung Sơn thở ra mấy hơi, quá nguy hiểm, quá khủng khiếp, thiếu chút nữa đã tán mạng dưới kiếm của Diệu tiên nhân.
Diệu tiên nhân là Kim Đan Kỳ, sinh lực quá ngoan cường, quá mạnh mẽ.
Việc hôm nay tuy rằng đều do Chung Sơn khéo léo bày ra thế nhưng cũng có rất nhiều may mắn.
Thu đao lại, nhìn hồng vụ bốn phía, Chung Sơn trở tay lên thu hồi hết hồng loan mê vụ về lòng bàn tay, hóa thành một chấm hồng.
Nhìn Diệu tiên nhân một lúc lâu, trong lòng Chung Sơn cảm khái vạn phần, sau đó thu lại bát ngưu nỗ. Anh Lan và Thiên Linh Nhi cũng từ xa đi đến, cả hai đều tỏ ra rất sùng bái Chung Sơn.
Kim Đan Kỳ, đó là Kim Đan Kỳ nhưng lại bị Chung Sơn một đao chém đứt.
- Chung Sơn, ngươi thật lợi hại.
Thiên Linh Nhi không nhịn được sự sợ hãi. Kim Đan Kỳ, mà lại là Kim Đan Trung Kỳ thế mà vẫn bị Chung Sơn giết chết trước mặt, nếu như nói ra khẳng định là sẽ không ai dám tin.
- Đó là đương nhiên, cô gia gia của ta là người lợi hại nhất.
Anh Lan lập tức hứng phấn nói.
- Ừ.
Chung Sơn gật đầu, bắt đều thu thập những thứ trên người Diệu tiên nhân.
Một chiếc vòng tay, còn có cả một thanh phi kiếm. Chiếc vòng tay bị Chung Sơn phá hủy, phân nửa tu dịch thạch cũng nhập vào vòng tay của bản thân mình.
- Thanh kiếm này là tam phẩm pháp bảo.
Thiên Linh Nhi lập tức giải thích nói.
Tam phẩm? Nói cách khác, Diệu tiên nhân chết, kiếm này vĩnh viễn cũng chỉ ở đẳng cấp tam phẩm. Thế nhưng, Chung Sơn vẫn cầm lên.
- Đi.
Chung Sơn cầm lấy thi thể của Chung Sơn đi về phía trước.
- Chung Sơn, mang thi thể đi đâu vậy?
Thiên Linh Nhi lập tức hỏi.
Chung Sơn không trả lời mà dẫn theo hai cô gái đi tới chỗ tiên nhân quan. Đến chỗ cái hồ sâu, Chung Sơn ném thi thể của Diệu tiên nhân xuống dưới, rất nhiều con cái vọt tới cắn xé thân thể của Diệu tiên nhân, một lúc sau chỉ còn lại một đống xương trắng.
Thấy Chung Sơn làm vậy, Thiên Linh Nhi thở sâu một hai, hồi tưởng lại lúc trước hai cô gái cũng bị hủy diệt thi thể bằng cách này. Đúng là người xấu sẽ bị trừng phạt đúng tội.
- Chung Sơn, tại sao trên đời lại có người xấu xa đến như vậy?
Thiên Linh Nhi nhẹ nhàng hỏi.
- Xấu xa sao?
Chung Sơn nhìn về phía Thiên Linh Nhi cười nói.
- Còn không xấu xa sao? Hắn là người xấu xa nhất trên đời.
Thiên Linh Nhi cãi lại.
- Cái này cũng chưa thể coi là quá xấu xa.
Chung Sơn lắc đầu nói.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Thiên Linh Nhi lại cong cái miệng khả ái của nàng lên, vẻ mặt không tin, làm sao lại có người có thể xấu xa hơn Diệu tiên nhân được.
- Không nói nhiều nữa, chúng ta vào tiên nhân quan xem rốt cuộc có bảo bối gì mà hắn trọng thương như vậy vẫn quay về đây.
Chung Sơn nói vậy.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi gật đầu, còn Anh Lan thì lộ vẻ hưng phấn.
Ba người cùng nhau đi vào một gian phòng trong tiên nhân quan.
Lúc ba người đi vào trong phòng, phía xa xa trên một ngọn núi có hai thân ảnh đang đứng trên đó nhìn về phía bọn người Chung Sơn.
Một người mang dáng dấp trung niên, đứng phía sau giống như gia nhân. Hai người đều một thân bạch y, phía sau lưng đeo trường kiếm.
Người đứng phía trước là một thiếu niên dáng dấp khoảng chừng hai mươi tuổi nhưng nhìn khuôn mặt trông rất thành thục.
Thiếu niên nhìn Chung Sơn đi vào tiên nhân quan, nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Sơ Cửu, ngươi nói nam tử kia là tiên thiên đệ tứ sao?
- Đúng vậy, công tử, hắn cùng với công tử nằm trong tiên thiên đệ tứ, bất quá sử dụng một bí pháp nào đó, nên thực lực có thể tăng lên gấp ba lân trong thời gian ngắn. Nếu như thật sự công tử đánh nhau với hắn, cũng khó phân được thắng bại.
Sơ Cửu, trung niên nam tử phía sau cung kính nói.
- Khó có được cơ hội như thế này, hắn vừa mới sử dụng bí pháp, thực lực nhất định suy giảm, thắng không cần võ chỉ cần chờ cơ hội thôi.
Thiếu niên nhíu mày nói.
- Sau này có thể không có cơ hội, thiên hạ to lớn, ai có thể có tư chất thiên phú sánh cùng với công tử? Nhưng thiên chi kiêu tử khác cũng không thể có được thiên phú như công tử, người này tuy rằng lợi hại thế nên nếu như có thêm thời gian, nhất định sẽ không kém công tử là bao.
Sơ Cửu trịnh trọng nói.
- Bọn họ? Bọn họ chỉ biết bắt chước tiền nhân mà thôi, kiếm đạo thực sự là phải do mình sáng chế ra chứ không phải mô phỏng theo tiền nhân. Ta đi khắp thiên hạ sáng chế ra kiếm pháp của ta, với kiếm pháp của ta, có thể trở thành anh hùng trong thiên hạ.
Thiếu niên lạnh nhạt nói. Ngữ khí tuy không nặng thế nhưng phảng phất như giận dữ hét với trời xanh.
- Công tử suốt đời sống vì kiếm, tương lại nhất định kiếm chấn Thần Châu, Sơ Cửu có thể hầu hạ bên cạnh công tử, coi như là Sơ Cửu có phúc.
Sơ Cửu chân thành nói.
- Ừ, tạm thời không có cách nào đấu với người này vậy thì không cần quan tâm nữa. Chúng ta đi thôi, đi tới Bát Sơn Môn.
- Vâng.
Sơ Cửu trầm giọng nói.
Tiên nhân quan tổng cộng có tám gian phòng, trong cả tám gian phòng đại đa số là các dụng cụ dâm tà. Diệu tiên nhân bẩm sinh đã dâm dục như vậy, mặc dù Chung Sơn biết trước, nhưng khi nhìn thấy nhưng vật này, tâm thần vẫn bị chấn thống. Thì ra trong thế giới này, nhưng dụng cụ kiểu như này vẫn phát triển đến trình độ cao như vậy.
Trong một gian phòng, Chung Sơn tìm được hai chiếc hắc bào, những chiếc này mặc kín toàn thân, thậm chí che khuất cả đầu. Không chút khách khí, hai cô gái cầm hai chiếc áo lên mặc vào người để cho người khác thấy hai nàng là những tuyệt thế dung nhan.
Tìm cả tám gian phòng cũng không thấy có cái gì thế nhưng Chung Sơn vẫn không bỏ qua. Cuối cùng thì cũng tìm được một mật thâts.
Mở mật thất ra, một lượng linh khí lớn đập vào mặt. Chung Sơn và hai cô gái liếc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Chung Sơn cẩn thận không nhảy vào trong đó mà kiên trì đứng bên ngoài một hồi lâu, dùng một hòn đá nhỏ ném vào bên trong dò xét, xác định không có nguy hiểm gì mới dè dặt đi vào trong mật thất.
Đi tới bên trong mật thất, rốt cuộc Chung Sơn cũng cảm thán mở to hai mắt ra. Một cảm giác hạnh phúc, sung sướng trong nháy mắt đã tràn ngập.
Diệu tiên nhân cất giữ nhiều bảo vật như vậy sao?
Bên trong, trên tường chứa đầy Linh Thạch, Âm Linh Thạch, Dương Linh Thạch, không dưới vạn khối, một lượng lớn linh thạch được bố trí trong gian mật thất khiến cho mật thất tràn ngập linh khí.
Ở góc tường phía tây là một đống Không Linh Châu, sơ qua cũng năm mươi viên. Năm mươi viên Không Linh Châu sao? Tốt, tốt quá.
Bất quá cái mà Chung Sơn chú ý không phải những cái này mà là bên trong mật thất còn có hai sinh vật nữa.
Tằm? Không, không phải là tằm nhưng lại quá giống tằm, hai sinh vật này nhả ra những sợi tơ chín mày, trông rất giống tơ tằm t hế nhưng trên đỉnh đầu hai sinh vật này lại có sừng.
Hai con tằm phun ra sợi tơ chín màu hình thành lên một khối cầu bằng tơ. Hai con tằm này không ngừng nhả tơ ra khiến cho hình cầu không ngừng lớn lên.
- Đây là cái gì?
Thiên Linh Nhi kinh ngạc nhìn hai sinh vật, trong mắt hiện lên vẻ ngỡ ngàng.
Đây là cái gì, Chung Sơn tuy rằng thời gian tu hành ít thế nhưng lại biết vật này. Đây là Chú Thiên Đình, là vật quan trọng để khai quốc, cùng với Cửu Long Phương Thiên Ngọc tạo thành một đôi “ Cửu Thải Long Tàm”
Cửu Thải Long Tàm, tơ tằm nhả ra, biến hóa thành rồng.