Chương môn Minh Kiếm lâu cùng với Lôi Đình tướng quan từ trên không bay xuống, rất đông các đệ tử Minh Kiếm Lâu chạy tới,, bất luận là Kim Đan kỳ hay Tiên thiên kỳ đếu cấp tốc đứng xung quanh chưởng môn. Một đệ tử vội vàng kể lại chuyện dưới này cho chưởng môn. Còn Lôi Đình tướng quân thì đang trừng mắt nhìn về phía Chung Sơn.
- Người không chết?
Lôi Đình tướng quân bỗng nhiên kinh ngạc nói.
Chung Sơn đứng ở trung tâm mọi người, nhìn Lôi Đình tướng quân nhẹ nhàng nói:
- Không sai, ta chưa chết!
Không sai! Ta chưa chết! Câu nói này của Chung Sơn giống như một mũi kim đâm vào người Lôi Đình tướng quân. Không ngờ mạng hắn lại lớn như vậy, lần này nhất định phải giết chết, nếu không rất khó ăn nói với bệ hạ.
- Lạc Một, Thương Vô Địch đã trọng thương, lập tưc có thể giết hắn.
Lôi Đình tướng quân nói.
Chưởng môn Minh Kiếm Lâu lau một chút máu ở khóe miệng rồi nhìn về phía trước mắt. Bi Thanh Ti?Thiên Sát? Theo như lời người đệ tử vừa thuật lại thì thực lực của hai người này rất mạnh dường như đạt tới Nguyên Anh kỳ.
Mặc kệ hai người đó có đúng là Nguyên Anh kỳ hay không nhưng thực lực của mình ở chỗ này tuyệt đối không thua kém bọn chúng.
Chưởng môn Minh Kiếm Lâu quay đầu lại nhìn về phía Lôi Đình tướng quân thì thấy Lôi Đình tướn g quân đang hnìn chằm chằm vào một người Tiên thiên kỳ.
- Ha ha ha, Lạc Mộ, Lôi Đình, đến đây đi.
Thương Vô Địch cười nói, hai mắt lộ vẻ điên cuồng, dường như hai người đó mà không ra tay thì hắn sẽ ra tay trước.
Chưởng môn Minh Kiếm Lâu cau mày lại, giân dữ nói:
- Ngươi đang làm gì vậy? Vì sao không toàn lực xuất thủ đi? Hừ, hay là ngươi muốn giết chết tên tiểu tử Tiên thiên kỳ này?
- Không sai, bây giờ ta chỉ muốn giết tên tiểu từ này thôi.
Lôi Đình tướng quân không phủ nhận, ánh mắt hiện lên sát khí nhìn về phía Chung Sơn.
Nghe Lôi Đình tướng quân nói vậy, Bi Thanh Ti nhấc lên một cái, một phần ngọn sóng băng chợt hóa thành nước, mang theo Bi Thanh Ti rơi xuống trước mặt Chung Sơn. Còn Thiên Sát cũng không có khả năng một mình đứng ở giữa không trung nên cũng rơi xuống.
Thấy Bi Thanh Ti cùng Thiên Sát rơi xuống trước mặt Chung Sơn, Lôi Đình tướng quân lạnh lùng nói:
- Được, không ngờ một tên Tiên thiên kỳ nhỏ bé như ngươi lại có nhiều người bảo vệ như vậy.
Hiển nhiên là Lôi Đình tướng quân biết hai người vừa bay xuống là để bảo vệ cho Chung Sơn.
Bi Thanh Ti thì đúng là bảo vệ cho Chung Sơn, thế nhưng Thiên Sát thì lại hận ngay lập tức không thể giết chết Chung Sơn. Thiên Sát xuống đây chỉ là do tình thế bức bách, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lôi Đình tướng quân, dường như trong lòng đang gào thét rằng mình không phải đến bảo vệ Chung Sơn. Nếu như ngươi muốn giết Chung Sơn thì ta còn tìm cơ hội giúp ngươi giữ chân Bi Thanh Ti để ngươi dễ dàng giết chết Chung Sơn.
Những những lời này Thiên Sát chỉ có thể nói trong lòng mình chứ cho dù có trăm cái miệng cũng không dám nói ra.
Bất quá Thiên Sát cứ nhìn chằm chằm vào Lôi Đình tướng quân khiến cho Lôi Đình tướng quân cho rằng Thiên Sát đang lo lắng cho Chung Sơn. Một người mới là Tiên thiên kỳ mà có thể khiến cho Nguyên Anh kỳ toàn lực bảo vệ mình thì tường lai nhất định sẽ rất đáng sợ. Lần này mình nhất định phải giết hắn, tuyệt đối không để hắn sống, lưu lại hậu họa cho bệ hạ.
Trong mắt Lôi Đình tướng quân tràn ngập sát khí, mặc dù có thêm người bảo vệ Chung Sơn nhưng Lôi Đình tướng quân vẫn quyết định lập tức giết chết Chung Sơn.
- Đệ tử Minh Kiếm Lâu nghe lệnh
Lạc Mộ bỗng nhiên mở miệng nói.
- Có.
Chúng đệ tử Minh Kiếm Lâu đều đáp.
- Trở về núi.
Lạc Mộ lập tức nói.
Lạc Mộ thấy đối phương có ba người có thực lực Nguyên Anh kỳ, Thương Vô Địch thì chắn chắn là đã bị thương nhưng bị thương nặng hay nhẹ thì không rõ ràng lắm. Nếu như mình xuất thủ bây giờ mà Lôi Đình tướng quân không dốc hết toàn lực thì rất có thể mình sẽ trọng thương. Thê nên bây giờ phải lập tức trở về.
Lạc Mộ không thèm để ý tới Lôi Đình tướng quân, dẫn theo chúng đệ tử nhanh chóng ly khai chỗ này.
Thấy Lạc Mộ ly khai chỗ này, hao mắt Lôi Đình tướng quân mở trừng lên, trong mắt hiện lên vẻ phiền muộn. Lôi Đình tướng quân muốn chiến đầu cùng Lạc Mộ thế mà ngay cả nói chuyện với mình cũng không nói, hiển nhiên là hắn muốn lưu lại một con đường sống.
Người của Minh Kiếm Lâu vừa đi thì Thương Vô Địch bỗng nhiên chỉ trường thương về Lôi Đình tướng quân.
Thực lực của Thương Vô Địch như thế nào thì Lôi Đình tướng quân đã hiểu rất rõ. Trong lúc chiến đấu vừa rồi, Thương Vô Địch đã đại sát tứ phương, khuất phục ba cường giả Nguyên Anh kỳ nên chắc chắn đã bị trọng thương đến mức nào thì Lôi Đình tướng quân cũng không biết.
Nếu như đánh nhau với Thiên Sát và Bi Thanh Ti thì có thể mình sẽ không bị thương thế nhưng nếu Thương Vô Địch cũng toàn lực đối phó thì lại rất có thể bị trọng thương. Lạc Mộ đã đi rồi, tất cả những việc khó khăn này hắn đều đẩy cho mình hết.
Làm sao bây giờ? Một đánh ba sao?
Lôi Đình tướng quân lạnh lùng nhìn Chung Sơn, trong mắt hiện lên một tia phẫn hận rồi quay mình lại đạp gió bay đi, tạm thời buông tha cho Chung Sơn.
Nhìn theo bóng dánh của Lôi Đình tướng quân, trong mắt tTs hiện lên sự u oán. Ngươi không thể kiễn nhẫn một chút được sao?
Bi Thanh Ti nhìn đám địch nhân bị tiêu diệt hết liền vung tay lên, ngọn sóng băng cao hơn trăm trượng dần tan biến mất, tiếp tục thành dòng nước chảy cuồn cuộn trên sông.
Thắng rồi, được cứu rồi.
Người của Thiết Thương Môn đều tỏ ra hưng phấn, rõ ràng là sống sót sau tai nạn vừa rồi.
- Hộc…
Thương Vô Địch sắc mặt đỏ bừng chợt phun ra một ngụm máu tươi, cả người run lên sau đó ngã xuống.
- Sư tôn ….
Một đệ tử Thiết Thương Môn bỗng nhiên kêu to lên, sau đó lao tới ôm cổ Thương Vô Địch, những người khác cũng kinh hãi cấp tốc lao tới.
- Sư tôn, sư tôn….
Chúng đệ tử Thiết Thương Môn vô cùng kinh hoảng, vội vàng lấy ra một viên đan dược đặt vào mồm Thương Vô Địch.
Thương Vô Địch nhắm mắt lại, lắc đầu, Mấy đệ tử đứng bên cạnh đều khóc.
-Triệu Sở Hướng, quỳ xuống.
Thương Vô Địch bỗng nhiên noi.
Triệu Sở Hướng lập tức đến trước mặt Thương Vô Địch rồi quỳ xuống trước mặt sư tổ. TRong mắt Triệu Sở Hướng hiện lên sự kinh hoàng, sư tổ muốn chết thật sao?