Trường Sinh Bất Tử

Quyển 12 - Chương 43: Quân đoàn trưởng thứ 13




Trình Hầu đi rồi, đường đường là đệ nhất Thánh nhân, chưa từng chịu biệt khuất như vậy. Nhưng việc này liên lụy đến Thiên Số, lại không thể làm gì, ai bảo mình lúc trước chiến đấu gần vùng trụ trời? Thảm nhất chính là yêu nhãn màu xanh, tai bay vạ gió a!

- Không đúng? Trong lúc phi hành, Trình Hầu đồng tử đột nhiên co rụt lại.

- Đưa tới Thiên Số Nhãn? Chẳng lẽ là Chung Sơn cố ý? Trình Hầu tự suy tư nói.

- Không có khả năng, Chung Sơn không có khả năng tính kế nặng như vậy, ngay cả Thiên Số cũng bị tính vào? Nếu thật như vậy, Chung Sơn thật là đáng sợ, không thể nào là như vậy! Trình Hầu lắc đầu, bác bỏ suy đoán kinh sợ này.

......... Trình Hầu đi rồi, Huyền Vũ Thánh địa lại lần nữa yên tĩnh trở lại.

Tuy nhiên người bên ngoài Đại Tranh nhìn Chung Sơn lại không giống nhau, đặc biệt các trưởng lão Huyền Vũ tộc, giờ phút này nhìn Chung Sơn tràn đầy vẻ mờ mịt, Chung Sơn này rốt cuộc còn có bao nhiêu thủ đoạn? Trình Hầu cũng bị hắn ép đi rồi? Chẳng lẽ Huyền Vũ tộc ta vĩnh viễn không trốn thoát ma trảo của hắn sao?

Tinh Vân Thiên bắt được vài tên Thiên Ma, nhưng vẫn có một ít trốn thoát.

Khi Tinh Vân Thiên bay trở về nhìn Chung Sơn cũng cực kỳ phức tạp, vốn đã đánh giá thực lực Chung Sơn rất cao rồi, nhưng dường như vẫn còn xem thường hắn, đồng thời cũng cảm thấy phức tạp nhìn Tiêu Vong. Vạn Tượng Kính Tháp, Tinh Vân Thiên bị con mình khuyên bảo cũng nổi lên tâm tư khác, nhưng bây giờ cổ tâm tư khác kia bị hoàn toàn vứt bỏ.

Ngàn năm, vậy chờ ngàn năm đi!

Lại ở nơi Cực Bắc một tháng, Chung Sơn làm xong tất cả, lúc này mới mang theo một ít cường giả Băng Thần Cung, trùng trùng điệp điệp xuôi nam hồi triều.

Băng Thần Cung, Bi Thanh Ti thành mới Cung chủ, tự nhiên có thể điều động người Băng Thần Cung, Bi Thanh Ti không thủ tiêu Băng Thần Cung, đồng thời, lưu lại một ít đệ tử cấp thấp đời dưới Băng Thần Cung ở nơi Cực Bắc, có Tiêu Vong, Quy Xà chăm sóc, sẽ không có nguy hiểm.

Lúc đuối tới hơi đuối, lúc trở về lại không vội vàng, trong lúc này, cũng cùng Bi Thanh Ti chung sống một thời gian rất lâu.

Bay hai năm rưỡi, đám người trùng trùng điệp điệp mang chiến thắng trở về.

Đại Tranh, Lăng Tiêu Thiên Đình! Trên quảng trường Trường Sinh Điện.

- Bái kiến Thánh Vương! Quần thần đứng đợi Chung Sơn trở về.

Một đám cường giả Băng Thần Cung giờ phút này trợn to hai mắt nhìn tứ phương. Chung Sơn cường đại đã sớm nghe thấy, lần đầu tiên tới đây, tự nhiên cảm thấy mới lạ không thôi.

- Miễn lễ đi! Chung Sơn gật gật đầu.

- Tạ Thánh Vương!

- Thanh Ti, chỗ ở người Băng Thần Cung, ta đã an bài, ngươi mang các nàng đi thích ứng một chút đi! Chung Sơn khuyên.

- Ừ!

- Kim Bằng, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi! Chung Sơn nói.

- Vâng! Các quần thần bắc thượng lập tức đáp. - Chung Sơn, ta đi bồi Thanh Ti tỷ! Huyễn Cơ nói.

- Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.

Hơi bố trí mọi người, Chung Sơn mới nhìn hướng quần thần chờ đón.

- Trẫm mới trở về, chư khanh có chuyện quan trọng, trước viết tấu chương dâng lên, ba ngày sau tảo triều (lên triều lúc sáng sớm) lại nói, lui xuống trước đi! Chung Sơn mở miệng nói.

- Vâng! Chúng thần lập tức đáp.

Quần thần thối lui, Chung Sơn đến trong thư phòng nghỉ ngơi một ngày.

Bởi vì có Ảnh thân tại âm phủ, cho nên chính vụ năm năm ra ngoài cũng không đọng lại quá nhiều. Trong thư phòng chỉ có ít ỏi mấy phần tấu chương.

Chung Sơn ngồi xuống, rất nhanh các quân đoàn trưởng tại dương gian Đại Tranh đều được gọi vào.

Lâm Khiếu, Dịch Diễn, Thủy Kính, Thân Công Báo, Thủy Vô Ngân, Triệu Sở Hướng, sáu người đứng thẳng hai bên.

- Thánh Vương! Mọi người nói.

- Ừ!

Bởi vì âm phủ có Ảnh thân tồn tại, cho nên chúng thần nhìn Chung Sơn cũng không quá ngạc nhiên vui mừng.

- Đám Đại Tiên kia an bài thế nào rồi? Chung Sơn hỏi.

Thủy Kính bước ra khỏi hàng nói: - Thánh Vương, hơn một ngàn Đại Tiên Đông Châu năm đó, nửa năm trước, thần đã tiến hành trấn an toàn bộ rồi, đồng thời sắp xếp bọn họ vào mỗi đại quân doanh, tạm thời không có nhiều chức quan, tất cả dùng quân công để tính, sau khi bọn họ hiểu được tình huống Đại Tranh đều đáp ứng.

- Đại Tiên đoạt quân công, tự nhiên lại dễ dàng, bọn họ tự nhiên không có dị nghị nào! Chung Sơn gật gật đầu cười nói.

- Vâng, có hơn một ngàn Đại Tiên gia nhập, lực lượng trung kiên Đại Tranh ta đã đầy đủ, đủ để đối mặt với thiên hạ tứ phương! Thủy Kính gật gật đầu nói.

- Tốt! Chung Sơn gật gật đầu.

Thủy Kính hài lòng lui về hàng.

- Thánh Vương! Thân Công Báo bước ra khỏi hàng.

- Thân Công Báo, ngươi cũng vừa trở về ba ngày trước? Thu hoạch ra sao? Chung Sơn hỏi.

- Thần bái phỏng chư triều, đã thành công gieo mầm tai hoạ trong liên minh bọn họ, càng thuyết phục hai người chủ Đạo tràng Cương Vực, bọn họ nguyện ý gia nhập Đại Tranh, đợi đại chiến sẽ phối hợp với nhau, cùng đối phó tám đại Cương Vực, nhất định bẻ gãy nghiền nát! Không chịu nổi một kích! Thân Công Báo mang theo vẻ đắc ý nói.

- Tốt! Thân Công Báo, lần này cực khổ rồi! Chung Sơn vô cùng hài lòng nói.

Đã sớm biết năng lực Thân Công Báo rất lớn, nhưng không thể tưởng được, hơn năm năm, Thân Công Báo gây cho mình ngạc nhiên vui mừng lớn như vậy.

Tám đại Cương Vực? Bắc Châu tổng cộng chỉ có 36 Cương Vực. Một khi thâu tóm được tám đại Cương Vực, vậy Đại Tranh chắc chắn dùng thế quét ngang bát hoang cường thế chưa từng có.

Tám đại Cương Vực rất tốt a!

- Thần nào có vất vả, thần cũng không làm gì nhiều, chỉ là mượn Thế của Đại Tranh ép đám Cương Vực mà thôi. Thân Công Báo lập tức khiêm tốn nói.

Thân Công Báo giờ phút này cũng hơi hơi kích động, không phải kích động vì chiến công của mình, mà là Chung Sơn xưng hô, từ Thân khanh lại lần nữa biến thành Thân Công Báo. Tuy rằng trước kia cũng xưng hô qua Thân Công Báo, nhưng với hiện tại hoàn toàn là khái niệm bất đồng, bởi vì hiện tại lại xưng hô Thân Công Báo, đó là Chung Sơn hoàn toàn đón nhận mình. Hoàn toàn tiếp nhận, kính trọng hơn trước kia rất nhiều.

- Thân đại nhân cũng không cần khiêm tốn, khiêm tốn nữa chính là kiêu ngạo! Dịch Diễn ở một bên cười nói.

Thân Công Báo mỉm cười, lắc đầu không nhiều lời.

- Thánh Vương, lại nói tiếp gần đây Đại Tranh ta có thể nói là có việc vui liên tục, tin chiến thắng liên tục! Dịch Diễn mở miệng nói.

- Ồ? Chung Sơn nhìn về phía Dịch Diễn. Đại chiến còn chưa bắt đầu, tin chiến thắng ở đâu ra?

- Thánh Vương, mười ngày trước, ba tên Tổ Tiên chủ Đạo tràng Bắc Châu Cương Vực đến Đại Tranh, thần tiếp đãi, thần và ba tên chủ Đạo tràng nói chuyện hai ngày, rốt cục khẳng định mục đích bọn họ đến Đại Tranh. Bọn họ nếu muốn gia nhập Đại Tranh! Dịch Diễn nói.

- Ba tên Tổ Tiên, chủ động yêu cầu gia nhập Đại Tranh? Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc.

- Không sai, mới đầu thần cũng không tin, nhưng cuối cùng ba người này nói là thấy qua Thánh Vương ngài tại nơi Cực Bắc, lúc ấy Thánh Vương đối chiến Trang Tử đã cảm phục bọn họ...

Dịch Diễn đem tình huống Tổ Tiên muốn gia nhập Đại Tranh nói.

- Thánh Vương, ba người này ứng phó thế nào? Dịch Diễn nhìn về phía Chung Sơn.

Tuy rằng trong lòng Dịch Diễn thiên chịu vạn chịu, nhưng tại Đại Tranh có được quyền quyết định chỉ có Chung Sơn, Dịch Diễn biết lễ chờ đợi Chung Sơn quyết định.

- Gia nhập Đại Tranh? Chuyện tốt, ngày mai trẫm sẽ tự mình đi gặp bọn họ. Chung Sơn đáp ứng một tiếng.

- Vâng! Dịch Diễn nở nụ cười.

Từ lúc Thân Công Báo đi bái phỏng, làm cho tám đại Cương Vực không chịu nổi một kích, mà tám đại Cương Vực này với mọi người mà nói, đã sớm trở thành vật trong bàn tay, hiện tại lại tới ba Cương Vực nữa? Còn chưa khai chiến, đã điều động được nội bộ 11 Cương Vực? Chung Sơn giờ phút này há có thể không thích?

- Đúng rồi, ngươi nói tin chiến thắng liên tục, còn có tin chiến thắng gì? Chung Sơn hỏi.

- Chuyện thần không thể quyết định, xin hãy Thánh Vương quyết định. Dịch Diễn đưa ra một phần thiệp.

- Một tháng trước, có người đưa đến quý phủ của thần, vì Đế Vương Đồ hai tháng mở ra một lần, cũng thần không muốn để cho người thứ 3 biết được, cho nên cũng không truyền tin đến âm phủ. Dịch Diễn lại lần nữa nói.

Chung Sơn gật gật đầu mở thiệp ra.

- Ức Lam Khuyết? Chung Sơn mang theo một cỗ ngoài ý muốn nói.

Lại là Trang Tử Đạo tràng Ức Lam Khuyết? Bái thiếp quy phục? Chung Sơn nhắm mắt hơi hơi suy tư, ở Trang Tử Đạo tràng ngày đó, Ức Lam Khuyết đúng là đã nói qua quy phục, về sau mình và Trang Tử xích mích, hẳn phải chặt đứt ý niệm này của Ức Lam Khuyết mới đúng chứ, không thể tưởng được Ức Lam Khuyết lại dứt khoát lựa chọn quy phục?

Chung Sơn đang phân tích Ức Lam Khuyết. Nhẹ nhàng gõ bàn một hồi. Mà chúng quân đoàn trưởng kiên nhẫn chờ.

Một lát sau, hai mắt Chung Sơn vừa mở, một đạo tinh quang từ trong mắt bắn ra.

- Thánh Vương, làm sao? Ức Lam Khuyết có đúng quy phục hay không? Dịch Diễn hơi chờ đợi nhìn về phía Chung Sơn.

- Trẫm cho phép! Chung Sơn hít sâu một cái nói.

Dịch Diễn nhìn lại Chung Sơn, kính nể gật gật đầu, đây là khí phách, Kim Bằng trở lại một cái, Dịch Diễn liền từ chỗ Kim Bằng thăm dò mọi việc của mọi người Cực Bắc.

Xích mích với Trang Tử, Thánh Vương không ngờ không sợ Ức Lam Khuyết là quân cờ Trang Tử cố ý sử xuất, không ngờ thản nhiên đáp ứng Ức Lam Khuyết quy phục, đây là khí phách, đây là ý chí. Ít nhất Dịch Diễn tạm thời còn không có ý chí lớn như vậy, nhận một người Trang Tử Đạo tràng. Hơn nữa Ức Lam Khuyết còn trịnh trọng cường điệu sẽ không đối phó Trang Tử. - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Trang Tử Đạo tràng.

Một gian đại điện, trong điện đứng phụ tử Ức Lam Khuyết còn có lão tổ tông hắn.

- Khuyết nhi, tổ sư và Chung Sơn đã hoàn toàn xích mích, chúng ta cho người mang thư truyền tới Đại Tranh, có thể hay không...! Ức Lam Khuyết phụ thân lo lắng nói.

- Phụ thân yên tâm đi, không có việc gì! Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.

- Nhưng mà, vạn nhất Chung Sơn không tiếp thụ thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó đem tin tức quy phục kia công bố ra, Ức gia ta sẽ hoàn toàn xong đời. Phụ thân Ức Lam Khuyết.

- Ta nói rồi, Chung Sơn sẽ tiếp nhận! Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.

- Khuyết nhi, ngươi có bao nhiêu nắm chắc? Lão tổ tông mở miệng nói.

- Không phải vấn đề nắm chắc, mà chúng ta nhất định phải làm như vậy, thiên hạ đại loạn, Ức gia yếu đuối, có thể diệt vong bất cứ lúc nào, nếu muốn ở trong loạn thế còn sống và quật khởi, Đạo tràng của tổ sư nhất định không phải lựa chọn của chúng ta, bởi vì mục tiêu của tổ sư rất mờ ảo! Mà Ức gia ta căn bản không qua nổi dày vò như vậy. Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.

- Khuyết nhi, ta hỏi ngươi có mấy thành nắm chắc! Lão tổ tông có chút lo lắng, sự tình liên quan toàn tộc, lão tổ tông không thể không hỏi kỹ.

- Nắm chắc? Nếu Chung Sơn chính là người Ức gia có thể phó thác, vậy có chín thành nắm chắc, nếu Chung Sơn không có quyết đoán kia, Ức gia ta cũng không cần thiết gia nhập, lo lắng của ta cũng không phải chuyện này, lo lắng của ta là về sau làm sao liên hệ với Đại Tranh. Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.

- Liên hệ? Lão tổ tông nghi ngờ nói.

- Không sai, tổ sư đã như vậy, nếu muốn thường xuyên liên hệ Đại Tranh thì không dễ dàng a! Ức Lam Khuyết cau mày nói.

- Ách, có người đến rồi! Lão tổ tông chân mày cau lại nhìn về phía ngoài đại điện.

- Gia chủ, Ngô Hư sư huynh cầu kiến? Một con cháu Ức gia cung kính nói.

- Ngô Hư? Hắn lại tới làm gì? Đó là truyền nhân mạch khác của tổ sư, nhất mạch kia từ trước đến nay căm thù Ức gia ta a! Phụ thân Ức Lam Khuyết cau mày nói.

- Để hắn vào! Lão tổ tông nói.

- Vâng! Rất nhanh, một nam nhân mặc hoàng bào được mời tiến vào.

- Ngươi tới làm gì? Phụ thân Ức Lam Khuyết căm thù nói.

- Chư vị, tại hạ có chuyện quan trọng nói chuyện với Ức Lam Khuyết gia chủ, có thể...! Ngô Hư nói. Nói xong nhìn lại phụ thân và lão tổ tông Ức Lam Khuyết.

- Nói đi, không cần kiêng dè! Ức Lam Khuyết lắc lắc đầu nói.

- Vậy cũng khởi động đại trận ngăn cách đại điện, bởi vì lời kế tiếp của tại hạ quá trọng yếu, không thể truyền đi! Ngô Hư lắc lắc đầu nói.

Ba người liếc nhau, tiếp đó lão tổ tông lập tức khởi động đại trận.

Đại trận mở ra động, ngăn cách tất cả.

Ngô Hư chợt quay sang Ức Lam Khuyết cung kính thi lễ.

- Ách? Ba người không rõ vì sao.

Đại Tranh Thánh đình, cẩm y vệ Thiên Hộ, Ngô Hư, bái kiến quân đoàn trưởng thứ 13! Ngô Hư trịnh trọng nói. - Ách? Ba người Ức Lam Khuyết hơi hơi kinh ngạc.