Trường Sinh Bất Tử

Quyển 11 - Chương 57: Di thiên tới, thiên hạ phong khai




Ngoài Lăng Tiêu Thiên Đình, hai tên Thánh nhân lập tức xuất hiện.

Không nhìn những Thánh nhân này, chỉ người bọn họ mang tới, tổng cộng 15 Tổ Tiên!

16 Tổ Tiên? Số lượng này, nghe được mà khiến trái tim người băng giá. Đặt ở một ít chủng tộc yêu thú lớn, toàn bộ cường giả chủng tộc bọn họ cũng không nhất định có thể đưa ra được 16 tên Tổ Tiên.

Nhưng mà chỉ vẻn vẹn vì một Đại Tranh nho nhỏ, 16 tên Tổ Tiên trợn mắt nhìn qua.

Điều này làm cho đám người Kim Bằng, Đao Nhân Đồ làm sao chịu nổi? 16 tên Tổ Tiên còn chưa tính, nơi này còn có hai tồn tại mạnh nhất, hai tên Thánh nhân có thể điều động thiên địa đại thế, còn hai tên? Đây còn đánh như thế nào? Đánh cái rắm a!

Buồn bực nhất chính là, Thánh Vương cùng bọn chúng kết thâm thù rồi, giống như không có đường sống vẹn toàn.

Kim Bằng, Đao Nhân Đồ không khỏi buồn bực, hai người rất vui mừng chiến đấu, nhưng không muốn chết a. Thật giống như một lực sĩ phàm nhân chợt thấy một ngọn núi lớn đập tới, bất lực a, hơn nữa mình còn phát ra thề độc, không thể vứt bỏ Đại Tranh. Cực kỳ buồn bực!

Thế cuộc trước mắt, đúng là Đại Tranh cực kỳ bất lợi, đúng là quần thần Đại Tranh cũng nhìn ra được, đây không phải là cọng rơm cuối cùng đè lên lạc đà lúc hết hơi, mà lại đè chết lạc đà lại là một ngọn núi lớn.

Vừa rồi Đại Tranh phái ra năm đại Tổ Tiên, đúng là hình thành một cỗ khí thế ngăn được, nhưng mà, hiện tại lại không giống vậy.

Nếu không phải có cây cột tinh thần Chung Sơn chống đỡ, rất nhiều người đã chạy tán loạn rồi.

Chung Sơn lạnh lùng nhìn bầu trời, đối với cục thế trước mắt, Chung Sơn cũng làm một ít sắp xếp, nhưng mà, những sắp xếp này dù sao cái giá phải trả quá lớn.

Hai tên Thánh nhân lại không thể châm ngòi, hiện tại nhất trí quay sang Đại Tranh, tình huống càng thêm khó làm.

Nuốt Thiên Khổng của Huỳnh Hoặc, Chung Sơn không hối hận, đắc tội dòng thứ Thiên gia, Chung Sơn đồng dạng cũng không hối hận, nếu không hối hận, Chung Sơn quyết định mình sẽ phụ trách.

- Chung Sơn, được, tốt lắm, Thiên Linh Tử đâu! Thiên Chú Tử trầm quát một tiếng.

Vừa trầm quát, thiên địa nổ vang một tiếng, dường như tiếng sấm đạp vào tai mọi người trong Lăng Tiêu Thiên Đình, uy thế Thánh nhân vừa ra, kinh thế hãi tục, nếu không phải có số mệnh Đại Tranh bảo hộ, khẳng định rất nhiều dân chúng trên Lăng Tiêu Thiên Đình bị tiếng trầm quát này nổ cho hồn phi phách tán.

Chung Sơn ánh mắt chuyển hướng Thiên Chú Tử.

Vẻ mặt lạnh lùng, bỗng nhiên thản nhiên nói: - Thiên Chú Tử, lão bà ngươi đâu! “...!” “...!”......... Quần thần Đại Tranh bối rối, nghĩ Thánh Vương vừa rồi với Huỳnh Hoặc Thánh nhân còn dùng giọng điệu kiên cường như vậy, ai cũng theo không kịp suy nghĩ của Chung Sơn.

Trong lúc Kim Bằng đang khẩn trương, không thể không bội phục Chung Sơn cường đại, quá mạnh mẽ, dưới tình huống như vậy, trước mắt thiên hạ, Thánh Vương không ngờ đang hỏi lão bà của Thánh nhân. Ta có nghe lầm hay không?

Dân chúng Đại Tranh vô cùng bội phục nhìn về phía Thánh Vương.

Ngay cả Huỳnh Hoặc, Huỳnh Hoặc và năm đại Tổ Tiên mang tới, thậm chí 11 đại Tổ Tiên mà Thiên Chú Tử mang tới, cũng hoàn toàn không nghĩ tới Chung Sơn sẽ tuôn ra một câu Thiên Chú Tử, lão bà ngươi đâu?, Chung Sơn này quả nhiên không phải thường nhân so được, hỏi lão bà của Thánh nhân? Sau ngày hôm nay, sẽ là tin lạ thiên hạ.

Gần như trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên người Thiên Chú Tử, cho dù hiện tại là Huỳnh Hoặc, đều rất muốn biết vẻ mặt và tâm tính của Thiên Chú Tử, Thiên Chú Tử sẽ nói cái gì.

Giống như mọi người suy nghĩ, thời khắc này trong lòng Thiên Chú Tử xác thực nổi giận dị thường, đặc biệt bị Chung Sơn đùa bỡn mười mấy năm, phần này nổi giận lại nhân lên gấp bội.

Nếu không phải lo lắng tìm không thấy Thiên Linh Nhi, giờ phút này đã sớm một tay chụp chết, thật to gan, đồ hỗn trướng Chung Sơn!

- Hỗn trướng Chung Sơn, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không? Phía sau Thiên Chú Tử, một gã Tổ Tiên mắng.

Tổ Tiên kia quát lớn một tiếng, xem như giải vây cho Thiên Chú Tử, khiến những người muốn nhìn Thiên Chú Tử lên tiếng không khỏi thất vọng. Tuy nhiên, người nọ đem ánh mắt mọi người cũng chuyển dời đến trên người hắn.

- Thiên Linh Tử là thê tử của trẫm, Thiên Chú Tử hỏi Thiên Linh Tử của ta, ta lại không thể hỏi lão bà của Thiên Chú Tử sao? Chung Sơn trầm giọng nói.

Đối với Chung Sơn giải thích, gần như mọi người đều trầm mặc.

Bởi vì ai đều nhìn ra, Chung Sơn đây là đang trêu chọc Thiên Chú Tử, căn bản là lấy Thiên Chú Tử làm niềm vui, hoặc là nói, căn bản là không đặt Thiên Chú Tử vào trong mắt.

Mọi người lại lần nữa đều nhìn về phía Chung Sơn.

Một bên Huỳnh Hoặc thản nhiên nói: - Thiên Chú Tử, ngươi còn lo lắng cái gì? Bắt Chung Sơn, luyện hóa hồn phách của hắn, chẳng lẽ còn tìm không thấy Thiên Linh Tử kia sao?

- Vù!

Cường giả Đại Tranh cùng nhau nhìn về phía Huỳnh Hoặc, từng người trợn mắt nhìn tới.

- Không sai! Thiên Chú Tử giọng điệu lạnh lùng nói.

Chung Sơn nhìn hai người, bỗng nhiên lần nữa mở miệng nói: - Nếu đến rồi, cần gì che che giấu giấu?

Chung Sơn nói xong, các cường giả nhao nhao cau mày lại, Chung Sơn đó là có ý gì? Mà hai tên Thánh nhân cũng liếc nhau, tiếp đó Huỳnh Hoặc thản nhiên nói: - Di Thiên Thánh nhân?

Đột nhiên, trung ương chỗ Huỳnh Hoặc và Thiên Chú Tử, lại xuất hiện ra một thân ảnh, khí tức nội liễm, một thân áo trắng, khuôn mặt vẫn không cách nào thấy rõ.

Mọi người đều biết, lại một tên Thánh nhân xuất hiện. Di Thiên Thánh nhân? Ba đại Thánh nhân tới đông đủ?

Chung Sơn sắc mặt hơi trầm xuống, Di Thiên xuất hiện, ngoài mình dự trước, cũng vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của mình, hắn tới làm gì? Là địch hay là bạn?

- Di Thiên Thánh nhân, ngài hạ cố đến chơi, không biết có gì chỉ giáo? Chung Sơn hơi lễ phép nói.

Đối với Di Thiên, Chung Sơn không có cảm tình, nhưng mà, cũng không cần thiết quá phận đắc tội, với Di Thiên Thánh nhân, dù sao mình và hắn không có trở mặt quá lớn, lại khác với Huỳnh Hoặc, Thiên Chú Tử, hai Thánh nhân bọn họ dù sao đã đắc tội, Chung Sơn cũng không sợ đắc tội tới ngươi sống ta chết. Nhưng mà Di Thiên Thánh nhân, tự nhiên có thể không đắc tội thì tận lực không đắc tội.

Di Thiên Thánh nhân không để ý đến Chung Sơn, dường như và Chung Sơn nói chuyện sẽ mất thân phận của mình vậy.

Chung Sơn sắc mặt trở nên âm trầm, lai giả bất thiện a!

- Di Thiên? Ngươi vì sao tới đây? Thiên Chú Tử nghi ngờ nói.

- Giống chư vị, diệt 1 uy hiếp tiềm ẩn! Di Thiên thản nhiên nói.

- Uy hiếp? Tiềm tàng ở đây? Thiên Chú Tử không rõ.

- Thiên Chú Tử mười mấy năm đuổi giết, mà không chết được, trong thiên hạ đã sớm không phải bí mật lớn gì, mục đích ta đến tự nhiên giống ngươi! Di Thiên Thánh nhân thản nhiên nói.

- Ngươi cũng muốn trừ bỏ Chung Sơn? Hắn là uy hiếp tiềm ẩn cyar ngươi? Thiên Chú Tử không rõ hỏi.

Ngay cả Chung Sơn cũng cổ quái nhìn Di Thiên, mình vô duyên vô cớ, làm sao vậy lại là uy hiếp tiềm ẩn của Di Thiên?

- Di Thiên Thánh nhân, Chung Sơn tự hỏi không đắc tội với ngươi, làm sao lại trở thành uy hiếp tiềm ẩn của ngươi? Thánh nhân chính là làm gương mẫu cho thiên hạ, mỗi tiếng nói cử động, thiên hạ noi theo, trẫm cùng với Thiên Chú Tử, Huỳnh Hoặc đều có ân oán, bọn họ tới tìm trẫm cũng là bình thường, Di Thiên Thánh nhân vì sao cũng tìm ta gây phiền toái? Chung Sơn cau mày nói.

Đối với Thiên Chú Tử và Huỳnh Hoặc, Chung Sơn trực tiếp gọi mình là Trẫm, đối với Di Thiên Thánh nhân, Chung Sơn còn không muốn cùng hắn trở mặt, chỉ gọi mình là Ta.

Không chỉ Chung Sơn tò mò, gần như mọi người đều tò mò nhìn về phía Di Thiên.

Di Thiên quay đầu, nhàn nhạt nhìn về phía Chung Sơn: - Đôi khi, trực giác vô cùng trọng yếu, ngươi và bản tôn không oán không cừu, đó là bởi vì ngươi căn bản không có thực lực đó, nhưng mà, ngươi lại nhiều lần có liên quan với nhân quả của bản tôn, Mị, Võng, Lượng, Đại Tần, bốn đại bộ Châu Thiên Đình, chỉ cần bản tôn có đại sự phát sinh, đều đã có bóng dáng ngươi, mặc dù không ảnh hưởng đến ta, nhưng mà, một khi ngươi lông cánh đầy đủ, ta không tin ngươi không ảnh hưởng tới ta. Ta có thể đi đến một bước này, thậm chí Hồng Quân bọn họ đều biến mất, ta đều có thể quay về Thánh vị, phần trực giác này chưa từng bỏ qua, cho nên, ngươi không cần tồn tại!

Một câu cuối cùng ra, một cổ sát khí cường đại nhiếp thẳng tới quảng trường Trường Sinh Điện, hàn khí kinh người, nếu không phải số mệnh Đại Tranh bao phủ, giờ phút này rất nhiều quần thần đều đã bị cổ sát khí này đông chết rồi.

Cổ quái cười, lý do này thật sự rất ngoài ý muốn. Chung Sơn thật sự không nghĩ tới Di Thiên sẽ nói ra lý do hoang đường như vậy, nhưng mà loại lý do này, lại có sức thuyết phục nhất.

Đúng theo như lời Di Thiên Thánh nhân, mình cùng Di Thiên Thánh nhân đúng là rất hữu duyên, có vài người cả đời không thấy được Thánh nhân, mình lại cùng Di Thiên gặp qua 6, 7 lần, tuy rằng mỗi lần mình đều là quần chúng (người ngoài xem, người ngoài cuộc), nhưng bảy lần trùng hợp gặp nhau, cũng quá tà môn.

Trong lúc mơ hồ, có lẽ đã có một cổ lực lượng dẫn dắt.

- Trẫm hiểu! Chung Sơn trầm giọng gật gật đầu.

Giờ khắc này, Chung Sơn không còn ôm may mắn, Di Thiên Thánh nhân bắt đầu từ khoảnh khắc nyaf, cũng trực tiếp hóa thành thế lực đối địch, bởi vậy giọng điệu không còn giống lúc trước nữa (ý nói xưng Trẫm).

Nhìn cường giả trên bầu trời, Chung Sơn không khỏi than nhỏ.

- Đại Tranh trẫm, đúng là vinh hạnh, một ngày gọi tới ba đại Thánh nhân và 16 đại Tổ Tiên! Chung Sơn thán cười nói.

Kim Bằng không khỏi mờ mịt nhìn Chung Sơn, ba đại Thánh nhân bao vây tiễu trừ, đây không phải là cái cục phải chết sao? Cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Thánh đình nào có thù quang vinh này, không ngờ bị ba đại Thánh nhân bao vây tiễu trừ? Đây không phải là chết chắc sao?

Dưới loại cục phải chết này, Thánh Vương còn cười ra tiếng, quả nhiên là Đế Vương chi đạo.

Đại Tranh nghênh đón tai nạn lớn nhất từ trước tới nay, thậm chí rất nhiều dân chúng, thậm chí rất nhiều quan viên, giờ phút này đều lộ ra khí thế suy sụp, quả thật, Thánh Vương rất mạnh, kỳ tích thường thường xuất hiện, nhưng bây giờ, bị ba đại Thánh nhân bao vây tiễu trừ, còn có có thể xuất hiện kỳ tích sao?

Dương gian thiên hạ, tổng cộng chỉ có chín Thánh nhân, lần này là một phần ba?

Không chỉ người Đại Tranh, cho dù các cường giả xem vùng gần đó, giờ phút này cũng có loại cảm giác không thật.

- Thánh Vương! Kim Bằng cùng các Tổ Tiên không khỏi lo lắng.

Ba tên Thánh nhân, cho dù một Thánh nhân, bọn họ cộng hết lại cũng đánh không lại a! Diệt Đại Tranh, còn không phải sự tình trong phút chốc sao?

Chung Sơn nhìn đám cường giả này, hơi hơi nhắm mắt, hít sâu một cái nói: - Mấy tháng trước đã tỉnh rồi, ngươi gây ra họa, tự mình đi ra giải quyết đi!

Trong lúc mọi người đều cho rằng Đại Tranh thiếu phương pháp xoay chuyển trời đất, một câu này của Chung Sơn, khiến mọi người đều bỗng nhiên cả kinh. Chung Sơn lời kia là có ý gì?

Ngươi gây ra họa, tự mình đi ra giải quyết? Đại Tranh còn có ai?

- Ầm ầm.................!

Phía tây hoàng cung Lăng Tiêu Thiên Đình, một ngọn núi lớn bỗng nhiên ầm ầm nổ vang.

Núi lớn rung chuyển, Thiên lão nhìn về hướng kia, biến sắc. Chỉ thấy giữa sườn núi kia bỗng nhiên vỡ ra, tiếp đó toát ra một mảnh đất bằng phẳng to lớn, trên bình đài, lộ ra một cung điện khổng lồ phát ra sáng vàng chói mắt.

- Thiên Hạ Phong? Dịch Diễn cau mày nói, đồng thời khuôn mặt u sầu hơi hoãn lại.

Cách đó không xa trên mặt Kim Bằng cũng trở nên co giật, Đại Tranh còn có bao nhiêu cơ quan? Còn có bao nhiêu quỷ dị? Làm sao càng ngày càng quật càng xa lạ a? Đây, Chung Sơn thật ra có bài tẩy gì?