Trường Sinh Bất Tử

Quyển 11 - Chương 42: Thiên linh nhi phá trận, đúng là đơn giản như vậy




Chẳng khác nào giống một con chó đi qua, mình vừa muốn ca ngợi con chó nhỏ đáng yêu, một người bên cạnh lại hô câu con lừa thật lớn. Đúng vậy, con lừa thật là bá đạo. Cho tới bây giờ chưa thấy qua con lừa khí phách như vậy.

Một câu, hai câu còn chưa tính, nhưng mà cứ nói tới mức khiến mình cũng không chen lời được, nín một hơi cũng không sao phun ra được.

Nếu là lúc bình thường, Thiên Linh Nhi còn có thể nhịn một chút, ít nhất nhỏ giọng nói với Chung Sơn, nhưng mà ánh mắt kia của Chung Sơn, giống như mù quáng hùa theo mọi người vậy, điều này làm cho Thiên Linh Nhi khó chịu dường nào? Rốt cục không nhịn nổi kêu lên.

Một câu này vừa nói ra. Bốn phía đột nhiên yên tĩnh trở lại. Gần như ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên người Thiên Linh Nhi.

Đặc biệt ba tên Soán Mệnh Sư, ba tên Soán Mệnh Sư lại hao phí suốt 50 năm, không biết tính toán chết bao nhiêu tế bào não, mới tính ra một biện pháp khả thi, cuối cùng vẫn bị thất bại, dưới đả kích như thế, nhưng mà vẫn có một trái tim kiên cường, chuẩn bị lại tiêu tốn mấy chục năm ngóc đầu trở lại.

Nhưng mà giờ phút này nghe được câu Ta cảm thấy không khó à của Thiên Linh Nhi.

Đại chê cười! Ba đại Soán Mệnh Sư chỉ cảm thấy trong lòng nín một cỗ tư vị không nói ra được, trong lúc trọng thương lại phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Vân trưởng lão há hốc mồm không biết nói gì cho phải.

Đám người Kim Bằng, Đao Nhân Đồ bộ mặt co rút, hiển nhiên không tin, nhưng, ai bảo nàng là hoàng hậu chứ, mình sao có thể phạm thượng phản bác đây?

Huyền Nguyên nhìn lại Thiên Linh Nhi, trên mặt cũng không khỏi cổ quái, bởi vì từ câu hỏi của Thiên Linh Nhi hai ngày trước, Thiên Linh Nhi đúng là dốt đặc cán mai với đại trận này. Vì sao nàng lại nói đơn giản? Nếu không nể mặt mũi của Chung Sơn, Huyền Nguyên căn bản không để ý tới loại người khoác lác này.

- Tỷ tỷ, ngươi thật có thể phá?

Hạo Mỹ Lệ ở một bên hô theo.

- Đương nhiên, đơn giản như vậy, ta không biết bọn họ sống nhiều năm như vậy cũng chưa có người nào phá được, còn có ba người vừa rồi, đẩy tinh tú đẩy bừa bộn, căn bản không đúng!

Thiên Linh Nhi nhỏ giọng nói với Hạo Mỹ Lệ.

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng nơi này cũng không phải phàm nhân, ai mà nghe không được?

Ba tên Soán Mệnh Sư còn kém lệ rơi đầy mặt. Mình đường đường là Soán Mệnh Sư, tồn tại trân quý nhất thiên hạ, không ngờ bị một tiểu nha đầu nói như vậy? Nếu không phải vừa rồi bọn họ cứu mình, ba tên Soán Mệnh Sư hận không thể cuốn tay áo cùng nàng liều mạng.

- Chung đạo hữu, chuyện này...!

Vân trưởng lão nhìn về phía Chung Sơn.

Hiển nhiên, Vân trưởng lão cũng không tin tưởng Thiên Linh Nhi nói, còn nói Đơn giản như vậy? Ngươi cho rằng cường giả Lang tộc ta mấy ngàn vạn đều là ngu ngốc sao?

- Ta tin tưởng Linh Nhi!

Ngoài dự liệu của mọi người, giờ phút này không ngờ Chung Sơn vô cùng giúp đỡ Thiên Linh Nhi, khiến mọi người đều hơi hơi kinh ngạc. Những thần tử Đại Tranh từng người đều không hiểu. Nhưng vào lúc này. Thi tiên sinh nhãn tình sáng lên, dường như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vô cùng thâm ý nhìn lại Thiên Linh Nhi, cuối cùng bất tri giác nở nụ cười.

- Ách, Chung đạo hữu, ngươi nói nàng nói là thật?

Vân trưởng lão vẫn còn không tin.

Trận lớn như vậy, bao nhiêu thế hệ không thể phá, làm sao có thể liếc mắt mội cái có thể phá giải? Hơn nữa còn là tiểu nha đầu này?

Ba tên Soán Mệnh Sư cũng không hiểu.

- Ta tin tưởng nàng!

Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.

Thiên Linh Nhi lộ ra nụ cười ngọt ngào, người thiên hạ đều không tin, chỉ cần Chung Sơn tin tưởng là đủ rồi.

- Thánh Vương, đây, đây là thật?

Kim Bằng vẫn còn có chút không tin nói.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Huyền Nguyên cũng sáng mắt lên, cuối cùng hít một hơi thật sâu nói:

- Thất kính! Ta cũng tin tưởng Thiên Linh Nhi!

- Ách?

Huyền Nguyên cũng tin? Vân trưởng lão nhất thời không biết nói gì cho phải!

- Vân trưởng lão, không ngại chúng ta tới phá trận đi!

Chung Sơn hỏi.

- Không thành vấn đề, bất quá ta phải nhắc nhở một chút, đại trận khó phá, ba vị Soán Mệnh Sư vừa rồi đã là người ta thấy sắp phá được đại trận nhất, nếu như phá loạn, đại trận phản công càng mạnh, thậm chí trước kia còn ép cho một Thánh nhân chật vật đi ra!

Vân trưởng lão nói.

- Chuyện này tự nhiên chúng ta sẽ cẩn thận!

Chung Sơn gật gật đầu nói.

Vân trưởng lão gật gật đầu, đồng ý đoàn người Chung Sơn phá trận, quay đầu nhìn về phía ba tên Soán Mệnh Sư nói:

- Ba vị bị trọng thương, không bằng trước ngủ một giấc, điều dưỡng thương thế?

- Không cần, ta cũng muốn nhìn lại, tinh không đại trận này đơn giản ra sao!

Một Soán Mệnh Sư quật cường nói.

Soán Mệnh Sư kia không muốn đi, hai tên khác tự nhiên cũng không nguyện rời đi, bởi vì Thiên Linh Nhi nói vậy là đã khiêu chiến quyền uy của bọn họ, bọn họ cả đời nghiên cứu suy tính, cuối cùng không ngờ bị nói không bằng chó má, tự nhiên trong lòng tức giận, cho dù những người này cứu mình, nhưng mà những lời muộn phiền kia cũng khó nuốt xuống.

- Linh Nhi, vậy ngươi tới đi!

Chung Sơn nói.

- Ừ, ta ở trong này chỉ huy, các ngươi ai đi lên đẩy tinh tú?

Thiên Linh Nhi nói.

Chung Sơn cho Vương Tĩnh Văn một ánh mắt, Vương Tĩnh Văn ngầm hiểu.

Vung tay lên, dùng pháp thuật ngưng hiện ra một tinh không thật lớn, vị trí tinh tú bên trong cùng bầu trời giống nhau như đúc.

- Linh Nhi ở dưới mặt đất chỉ huy pháp thuật tinh không này, Kim Bằng phụ trách dựa theo Linh Nhi đẩy tinh tú, tuy nhiên lo vì quá xa cho nên Đao Nhân Đồ, ngươi bay lên khoảng giữa, đem tin tức Linh Nhi đẩy tinh tú, truyền lại cho Kim Bằng, không thể xảy ra 1 chút sai lầm!

Chung Sơn nói.

- Vâng!

Hai người tuy rằng không tin nhưng mà lập tức đáp.

- Tinh không quá xa, chỉ vẻn vẹn Đao Nhân Đồ truyền lại thì quá chậm, như vậy đi, ta và Đao Nhân Đồ cùng nhau truyền lại, Thiên Linh Nhi đem tin tức truyền cho ta nhìn thấy, ta ở trên không trung bố trí Tinh Không Đồ lớn, lại để cho Đao Nhân Đồ nhìn thấy, Đao Nhân Đồ mới truyền cho Kim Bằng!

Huyền Nguyên mở miệng nói.

- Cũng tốt!

Chung Sơn gật gật đầu.

Một đám người vọt lên trời cao.

Thiên Linh Nhi mang theo một cỗ tự tin, dùng pháp thuật nhẹ nhàng đẩy một khỏa tinh tú trên tinh không trước mắt do Vương Tĩnh Văn dùng pháp thuật ngưng hiện ra.

Đẩy sang một hướng, Linh Nhi đẩy khỏa tinh tú thứ nhất.

- Bậy bạ, không thể đẩy như vậy!

Một Soán Mệnh Sư kêu lên.

Nhưng mà bên trên Huyền Nguyên cũng không nghe Soán Mệnh Sư, mà lại dựa theo Thiên Linh Nhi di dời khỏa tinh tú kia, bố trí Tinh Đồ, truyền cho Đao Nhân Đồ thấy rõ ràng, Đao Nhân Đồ mới truyền cho Kim Bằng.

Trong tinh không, Kim Bằng nhìn tin tức chỗ Đao Nhân Đồ phía xa truyền lại, sắc mặt hiện lên vẻ quyết tuyệt:

- Cùng lắm thì xảy ra vấn đề ta bỏ chạy, dùng tốc độ của ta, có thể chạy thoát khỏi đại trận nghiền ép!

Thiên đạo màu vàng vừa ra, Kim Bằng bắt đầu đẩy tới.

Thực lực ba tên Soán Mệnh Sư tự nhiên không thể so với Kim Bằng, bởi vậy một mình Kim Bằng đã đủ rồi.

Tinh tú chậm rãi di chuyển, Kim Bằng vô cùng khẩn trương, không chỉ Kim Bằng, mọi người đều vô cùng khẩn trương. Ba đại Soán Mệnh Sư lại lộ ra nụ cười lạnh.

Nhưng mà, khi khỏa tinh tú kia bị đẩy ra vị trí, tinh không dường như không chút phản ứng.

- Hả?

Một Soán Mệnh Sư nhíu mày.

- Không đúng a, tinh tú bốn phía sao lại không nhúc nhích?

- Chắc là càng im lặng càng nguy hiểm!

Ba tên Soán Mệnh Sư vẫn không thể tiêu tan.

Lúc này, Thiên Linh Nhi đã di chuyển khỏa tinh thần thứ hai.

Khỏa tinh tú thứ hai vừa động, Kim Bằng cũng đẩy theo.

Vân trưởng lão, Hạo Mỹ Lệ, Thiên lão, Trương Vĩnh Hoa lòng bàn tay đều toát mồ hôi, nhưng mà tinh không vẫn im ắng.

Một chút động tĩnh cũng không có, càng đừng nói có một chút xíu áp bách.

- Quái tai! Quái tai! Loại hiện tượng này, chưa từng có quá a!

Vân trưởng lão không hiểu nói.

Khỏa thứ ba tinh tú, vô sự!

Khỏa thứ tư, vô sự!

Khỏa thứ năm, vô sự!

...

...

...

Ngôi sao thứ 1 vạn, vô sự!

Giờ khắc này, ai cũng không xem nhẹ Thiên Linh Nhi nữa, ba đại Soán Mệnh Sư nín thở. Vân trưởng lão kích động môi run run.

- Kỳ tài, muôn đời kỳ tài!

Vân trưởng lão kích động nói.

Ngoài ba mươi vạn dặm, trong đình, Huỳnh Hoặc Thánh nhân bỗng nhiên kêu nhẹ lên.

- Hả?

Huỳnh Hoặc ra khỏi đình, ngẩng đầu nhìn trời, Huỳnh Hoặc tự nhiên nhìn thấy Huyền Nguyên, Đao Nhân Đồ, Kim Bằng trên bầu trời, nhưng mà thấy một màn như vậy càng thêm tò mò, đây là?

- Lại bắt đầu phá trận?

Huỳnh Hoặc ngạc nhiên nói. Bởi vì Huỳnh Hoặc phát hiện, giờ khắc này trong tinh không căn bản không có chút dao động nào. Chẳng lẽ lại có cao thủ mạnh hơn phá trận?

Huỳnh Hoặc đạp bước lại bay trở về đảo di động lúc trước.

Nhưng mà đến trên đảo di động rồi, Huỳnh Hoặc có chút ngây dại.

Một tiểu nha đầu đang phá trận?

- Bên kia, bên kia, đúng vậy! Tốt rồi, rốt cục hoàn thành một nửa, chỉ còn một nửa.

Thiên Linh Nhi vô cùng tự tin nói.

- Chờ một chút, đẩy hơn một vạn ngôi sao, Kim Bằng chắc là đã mệt muốn chết rồi, để Đao Nhân Đồ thay hắn rồi lại tiếp tục!

Chung Sơn nói.

Đồng thời để Thiên lão rất nhanh truyền tin đi.

Rất nhanh, đổi thành Đao Nhân Đồ đẩy.

Lần này, Thánh nhân lại đến, nhưng mà có tình huống lúc trước ăn đóng cửa không cho khách vào nhà, Vân trưởng lão cũng không để ý tới Thánh nhân nữa, những người khác tự nhiên cũng không để ý tới nữa.

Trên đảo di động, lại bay tới vài cường giả Lang tộc, cùng nhau chứng kiến kỳ tích xuất hiện.

Ba tên Soán Mệnh Sư ngẩng đầu nhìn trời, giờ phút này, ba người lại không oán nữa, trong mắt ba người lại lộ ra tinh mang sáng rực.

- Người không thể xem bề ngoài a!

- Đúng vậy, thiên hạ không thiếu còn kỳ tài như vậy.

- Trận pháp thâm ảo như vậy, không ngờ liếc mắt một cái nhìn thấu, chúng ta không bằng, chúng ta không bằng a!

...

...

...

Nghe ba người khen tặng, trên mặt Thiên Linh Nhi hơi đỏ lên nói:

- Cái này, cái này không có gì!

- Càng khó hơn chính là, tài như thế, còn khiêm tốn như thế, tương lai không thể lường!

Một Soán Mệnh Sư lập tức cảm thán nói.

- Thật sự không có gì, ta không phải như vậy, ta, ta, dù sao ta không phải như các ngươi nói đâu!

Thiên Linh Nhi được khen mặt đỏ như thịt kho tàu.

Nhưng mà Thiên Linh Nhi càng khiêm tốn, ba tên Soán Mệnh Sư càng tán thưởng, kinh vi thiên nhân, ba tên Soán Mệnh Sư hiện tại đúng là kinh vi thiên nhân.

- Tốt rồi, Linh Nhi, phá trận trước nói sau!

Chung Sơn nhỏ giọng nói.

- Được rồi!

Thiên Linh Nhi chỉ có thể vừa chịu nhịn tán dương, vừa phất tay phá trận.

Lại qua hai ngày sau, trong lúc các Lang tộc kích động, rốt cục Thiên Linh Nhi nói ra câu nói sau cùng.

- Tốt rồi, đây là một khỏa cuối cùng!

Thiên Linh Nhi nói.

Theo một khỏa tinh tú cuối cùng di chuyển đến vị trí đặc biệt. Tinh tú đầy trời đột nhiên sáng rực lên.

Ánh sáng chói mắt, chiếu phiến tinh không kia sáng như ban ngày, mênh mông khôn cùng.

- Phá? Phá trận!

Vân trưởng lão kích động hô lên.