Huyền Nguyên nhìn Chung Sơn, bỗng nhiên trong lòng vừa động, nói:
- Ngươi tới nơi này, là bởi vì hắn ở chỗ này?
- Hắn nói đến nơi này, ta còn chưa thấy!
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Lấy năng lực của hắn, vô luận tới chỗ nào cũng sẽ không thể không có tiếng tăm gì!
Huyền Nguyên nói.
- Đây là tự nhiên, chẳng qua là ngươi tới lãnh thổ quốc gia Lang thần, lại có chuyện gì?
Chung Sơn tò mò hỏi.
- Còn nhớ rõ hi vọng của ta năm đó chứ?
- Bảo tồn hồn phách bể tan tành của thê tử ngươi?
Chung Sơn nghĩ tới.
Năm đó còn là Chung Sơn giúp Huyền Nguyên đến trong Tĩnh Ba Trì ở Thiên gia âm phủ, là để tìm kiếm cho Huyền Nguyên.
- Không sai!
- Ngươi có biện pháp khôi phục?
- Còn thiếu hai thứ, một thứ trong đó chính là Thích Thiên Lục Tuyền.
Chỉ có Thích Thiên Thánh Cảnh mới có, đáng tiếc ở Lang tộc cũng cực kỳ
trân quý!
Huyền Nguyên nói.
- Ít nhất có hy vọng!
Chung Sơn gật đầu.
- Đúng a!
Huyền Nguyên không tự chủ nở nụ cười. Không phải bởi vì lời của Chung Sơn, mà là nhớ lại từng ly từng tý về thê tử năm đó.
- "Đa tạ chư vị viện thủ, Lang tộc mới tránh thoát kiếp này!
Vân trưởng lão lập tức đi lên trước, nói.
- Vân trưởng lão, lúc trước ta và ngươi nói...
Huyền Nguyên có chút bận tâm nhìn Vân trưởng lão.
Vân trưởng lão gật gật đầu nói:
- Ta chỉ là Hạ trưởng lão của Thích Thiên Thánh Cảnh, không có quyền xử
trí Thích Thiên Lục Tuyền, nhưng hôm nay ngươi giúp Lang tộc ta vượt qua kiếp này, ta nhất định sẽ giúp ngươi khẩn cầu các Thượng trưởng lão,
bất quá Thích Thiên Lục Tuyền cực kỳ tôn quý, Thượng trưởng lão có
nguyện ý hay không, ta đây không thể ra sức.
- "Đa tạ Vân trưởng lão!
Huyền Nguyên lập tức nói.
Bất kể như thế nào, như vậy là có tiến triển lớn, phải biết rằng lúc trước Vân trưởng lão chính là chết cũng không đáp ứng.
- Đợi sau khi Thích Thiên Thánh Cảnh mở ra, làm phiền ngươi chờ thêm mấy năm!
Vân trưởng lão nói.
- Tốt!
Huyền Nguyên gật đầu.
- Vân trưởng lão!
Chung Sơn bỗng nhiên kêu lên.
- Chung đạo hữu?
Vân trưởng lão lễ phép nói.
Mặc dù Chung Sơn không có xuất thủ, nhưng hai thuộc hạ củ Chung Sơn xuất thủ cũng là ý của Chung Sơn, vì vậy phần ân này chỉ có thể coi là của
Chung Sơn, huống chi hai Tổ Tiên cường thế chẳng qua là thuộc hạ của
hắn, có thể thấy được sự cường đại của Chung Sơn, vì vậy Vân trưởng lão
coi như lễ phép đối với Chung Sơn.
- Chúng ta lần này tiến đến lãnh thổ quốc gia Lang thần, kì thực là muốn tìm một bằng hữu Lang tộc, vì vậy mong rằng Vân trưởng lão hỗ trợ!
Chung Sơn nói.
- Bằng hữu Lang tộc? Đây là đương nhiên. Ngươi muốn tìm ai, ta lập tức phái người đi tìm!
Vân trưởng lão nói.
- Hắn gọi là Đế Huyền Sát!
Chung Sơn nói.
- Đế Huyền Sát?
Chân mày Vân trưởng lão cau lại, có chút cổ quái nhìn về phía Chung Sơn.
- Ngươi biết?
- Không, chẳng qua là dòng họ này... Nói như thế nào đây, đây là dòng họ của Lang Tổ năm đó, hậu duệ của Lang Tổ cơ hồ bị diệt toàn bộ, vì
vậy Lang tộc căn bản không có dòng họ này, trừ phi có chút người cố ý
sửa họ, dĩ nhiên, ngoại trừ mỗi đời Đế Thích Thiên đứng đầu Thích Thiên
Thánh Cảnh thay tên! Ngươi xác định hắn thật sự họ Đế?
Vân trưởng lão cổ quái nói.
- Ngươi cũng không có nghe qua?
Chung Sơn cau mày nói.
- Đúng là không có!
Hít sâu một cái, Chung Sơn trầm giọng nói:
- Là như vậy, mấy trăm năm trước, hẳn là một trưởng lão Lang tộc đón
bằng hữu của ta vào Thích Thiên Thánh Cảnh, ta không biết trưởng lão kia là ai, nhưng ta nhớ được dung mạo của hắn. Ngươi xem một chút!
Chung Sơn sử dụng pháp thuật ngưng tụ ra một nam nhân râu tím, chính là người năm đó mang Đế Huyền Sát đi.
- Tử Nhiêm trưởng lão?
Vân trưởng lão ngoài ý muốn nói.
- Ngươi nhận biết là tốt rồi!
Chung Sơn thầm hô khẩu khí.
- Tử Nhiêm trưởng lão là Thượng trưởng lão, bất quá ta đúng là không có
từng trông thấy Đế Huyền Sát, phần lớn cường giả Lang tộc đều đang ở bên trong Thích Thiên Thánh Cảnh, ta cũng không cách nào liên lạc cho
ngươi, chỉ có chờ hơn mấy năm nữa, đợi Thích Thiên Thánh Cảnh mở ra, ta ẽ giúp ngươi tìm được Tử Nhiêm trưởng lão, đến lúc đó ngươi tự mình hỏi
hắn sao a!
Vân trưởng lão lắc lắc đầu nói.
Ngay cả trưởng lão Lang tộc cũng không nghe qua tên Đế Huyền Sát? Mấy
trăm năm này Đế Huyền Sát không thể nào không có tiếng tăm gì a, rốt
cuộc xảy ra chuyện gì? Trong lòng Chung Sơn có một trận lo lắng.
- Mấy năm? Thích Thiên Thánh Cảnh không mở ra sao?
Chung Sơn cau mày nói.
- Không cách nào mở ra, trừ phi bên trong tự động mở ra, bên ngoài căn
bản không mở ra được, mấy năm này, Thích Thiên Thánh Cảnh có đại sự phải làm, vì vậy cũng sẽ không mở ra, chỉ có chờ hơn mấy năm nữa!
Vân trưởng lão lắc đầu.
- Nhưng chúng ta không thể nào chờ lâu ở chỗ này, thời gian mấy năm quá dài, thật sự một chút biện pháp cũng không có sao?
Chung Sơn hỏi tới.
Vân trưởng lão lắc đầu.
- Vân trưởng lão, không phải là còn có một biện pháp sao?
Trương Vĩnh Hoa một bên bỗng nhiên mở miệng nói.
Nghe được lời của Trương Vĩnh Hoa, cơ hồ tất cả mọi người nhướng mày,
đặc biệt là Chung Sơn. Còn có một biện pháp? Vân trưởng lão tại sao nói
không có cách nào?
Nhìn Trương Vĩnh Hoa, Vân trưởng lão không có trách tội, mà là lắc lắc đầu nói:
- Biện pháp kia không thể thực hiện được, đã bao nhiêu năm, cũng không
có người phá giải, vô số tinh anh của Lang tộc ta cũng phá giải không
được, há có thể chỉ nói ra là phá được?
Vân trưởng lão vừa giải thích, sắc mặt Chung Sơn liền dãn ra.
- Vân trưởng lão có thể giải thích một chút sao?
Chung Sơn hỏi.
- Đã như vậy, đi theo ta tới chỗ đó!
Vân trưởng lão nói.
- Hai người các ngươi, lưu lại trấn an tất cả Lang tộc!
Vân trưởng lão quay đầu nói với hai trưởng lão khác.
- Được!
Đoàn người Chung Sơn, Huyền Nguyên, Trương Vĩnh Hoa theo Vân trưởng lão bay lên trời. Bay đi về phía trên.
Ba ngàn đảo di động vây quanh một cái tinh liên to lớn, tinh liên chính là cửa vào Thích Thiên Thánh Cảnh.
Mà ở phía trên tinh liên, có một đảo di động đặc biệt, đảo di động hiện lên màu lam, hơn nữa tản mát ra lam quang nhàn nhạt.
Mọi người bay thấp đến trên đảo di động này.
Mọi người vừa rơi xuống trên đảo di động, liền phát hiện chỗ kỳ lạ,
không biết là vấn đề thị giác, hay là cấu tạo đặc thù của đảo di động
này, đến nơi này, nhìn bầu trời phía trên, nhất thời có một mảnh tinh
không cực kỳ chói mắt.
Trên đảo di động có một cái sơn cốc.
Sơn cốc có một khối ngọc bích, phía trên ngọc bích viết chi chít mấy ngàn. Đề mục là Tinh Chúc Từ.
Tinh Chúc Từ!
Vạn Cổ Tinh Thần Trận, phá hư Thiên Ngoại Thiên, chém 800 vạn ma, đại thiên vĩnh viễn bất khuất.
Tinh Chúc Từ mấy ngàn chữ, nhìn không ra là thứ gì.
Mà trong sơn cốc có bốn người, mọi người đến, một người trong đó liền
tiến lên đón. Mà ba người mặc hắc bào khác thì ngồi vây chung một chỗ,
thật giống như lão tăng nhập định, không nhúc nhích.
- Vân trưởng lão!
Người chào đón cung kính nói.
- Ừm, ba vị kia còn đang thôi toán sao?
Vân trưởng lão cau mày nói.
- Vâng, đã năm mươi năm, bọn họ không nhúc nhích, không biết toán thế nào?
Người chào đón kia nói.
- Tử Dương gia tộc, truyền thừa Soán Mệnh Chi Thuật, gia chủ ba đời cũng đã toán năm mươi năm, ai!
Vân trưởng lão khe khẽ thở dài.
- Vân trưởng lão, có thể giải thích một chút cho chúng ta hay không?
Chung Sơn nghi ngờ nói.
- Chư vị nhìn thấy vùng tinh không phía trên bầu trời chứ?
Vân trưởng lão chỉ vào bầu trời, nói.
- Khu vực này thật kỳ quái, hơn hai vạn ngôi sao này thật giống như vô cùng sáng a!
Thiên Linh Nhi hiếu kỳ nói.
- Thật ra thì, đây là một cái trận pháp!
Vân trưởng lão nói.
- Trận pháp?
Chung Sơn cổ quái nói.
- Không sai, chỉ cần giải khai trận pháp này, ba ngàn đảo ba ngàn đại
động, sẽ kéo cửa vào tinh liên, mở rộng Thích Thiên Thánh Cảnh ra!
Vân trưởng lão nói.
Mọi người tinh tế nhìn lại.
Âm phủ, Chuyển Luân Cương Vực.
- Truyền Nam Cung Thắng!
Ảnh thân Chung Sơn kêu lên.
Rất nhanh, Nam Cung Thắng chạy tới.
- Thánh vương!
Nam Cung Thắng lập tức cung kính nói.
- Trận này cực kỳ trọng yếu, ngươi nhìn xem có thể phá có hay không?
Chung Sơn nói.
Phất tay, sử dụng pháp thuật ngưng tụ ra một mảnh tinh không, hơn hai vạn ngôi sao điểm xuyết.
Mí mắt Nam Cung Thắng cuồng loạn một trận, tiếp theo vô cùng ngưng thần nhìn.
Nhìn một hồi, sắc mặt Nam Cung Thắng cổ quái.
- Như thế nào?
Chung Sơn hỏi.
- Thánh vương, cái này, đây không phải là trận pháp a?
Nam Cung Thắng cổ quái nói.
- Không phải là trận pháp?
- Đúng vậy a, đây căn bản không phải trận pháp, không theo chút kết cấu
nào cả! Mà trọng yếu hơn là, hơn hai vạn ngôi sao này cũng không có một
chút liên lạc gì với nhau, thành trận như thế nào?
Nam Cung Thắng cổ quái nói.
- Ngươi xác định?
- Thần cả đời giao tiếp cùng trận pháp, không nói có thể phá hết trận
pháp thiên hạ, nhưng nhận ra có phải trận pháp hay không còn chưa phải
khó khăn. Cái này rõ ràng căn bản cũng không phải là trận pháp!
Nam Cung Thắng lập tức nói.
Dương gian, lãnh thổ quốc gia Lang thần, Chung Sơn không hề ngẩng đầu nữa, mà là cổ quái nhìn về phía Vân trưởng lão, nói:
- Đây là trận pháp?
Vân trưởng lão cười khổ nói:
- Không dám dấu diếm Chung đạo hữu, đây thật là trận pháp, nhưng vô luận Trận Pháp Đại sư nào nhìn, đều cho rằng nó không phải là trận pháp, bởi vì bản thân nó cũng không phải là trận pháp đơn giản như vậy, trong đó
dây dưa rất nhiều. So sánh với nói, ba người ngồi bên kia, Chung đạo hữu có biết?
- Ta mới vừa rồi nghe ngươi đề cập tới, bọn họ là người của Tử Dương gia tộc!
Chung Sơn nói.
- Không sai, Tử Dương gia tộc, gia tộc truyền thừa Soán Mệnh Sư, ba vị
này cũng từng là gia chủ, chẳng qua là về sau truyền vị trí gia chủ cho
hậu nhân, năm mươi năm trước, bọn họ cùng nhau tiến đến lãnh thổ quốc
gia Lang thần ta, suy tính phá trận cho chúng ta, nhưng là suy tính năm
mươi năm, vẫn là bộ dáng bây giờ!
Vân trưởng lão lắc lắc đầu nói.
- Cái đại trận này tới như thế nào?
Chung Sơn hỏi.
- Là đại trận do vị Lang Tổ mở Thích Thiên Thánh Cảnh, năm đó bố trí,
hơn hai vạn ngôi sao này, chỉ là một đầu mối then chốt bề ngoài đại trận mà thôi, đại trận chân chính, ở một cái địa phương không thấy được.
Nghe đồn chỉ có Tổ Tiên cao nhất hoặc là Thánh nhân mới có thể xuyên
thấu qua hơn hai vạn ngôi sao này để thấy đại trận bố trí bên trong.
Vân trưởng lão nói.
- Đây chỉ là đầu mối then chốt của phần ngoài? Nhìn không thấy đại trận, phá như thế nào?
Huyền Nguyên cổ quái nói.
Lắc đầu, Vân trưởng lão nói:
- Thấy đại trận, cũng không nhất định sẽ phá được. Năm đó, thậm chí đã mời Thánh nhân xem xét, cũng không cách nào phá giải!
Chung Sơn ngẩng đầu lần nữa, lần này, Hồng Loan Phấn Liên lấy niệm lực tràn ngập hai mắt lần nữa.
Chung Sơn nhìn thẳng về hơn hai vạn ngôi sao ở bầu trời.
Nhìn thấu, xuyên thấu qua!
Bỗng nhiên, Chung Sơn thấy được, một cái không gian, thật giống như một
cái hàng ngàn tiểu thế giới, có sông có núi, vô cùng rộng lớn. Trong
lòng Chung Sơn khẳng định, Vân trưởng lão quả nhiên không có nói mò.
Nhưng, núi sông bên trong phiến không gian kia vẫn quá xa, lấy mục lực của Chung Sơn, chỉ có thể thấy mơ hồ đại khái.
Tiểu thế giới có sông có núi, đây coi là trận pháp gì? Giống như thấy
một cái hàng ngàn tiểu thế giới, như thế nào miễn cưỡng nói nó là trận
pháp?