Trường Sinh Bất Tử

Quyển 11 - Chương 27: Ngộ thần thông và được thần thông




Âm phủ, Tây Châu, ngoài Hoàng Tuyền Hải.

Thiên địa lại lần nữa vang lên tiếng bò kèn trầm nặng.

Thi thể Thánh nhân lơ lửng giữa không trung, quần áo trên người không gió tự bay, tóc dài phiêu tán, hai mắt hiện lên một cỗ u quang lạnh như băng.

Trên đỉnh đầu, một cơn gió lốc tạp khí khổng lồ, xoay tròn tọa thành một cơn lốc xoáy lớn, dường như còn có vô số áp lực khiến cho người ta khiếp đảm.

Thi tiên sinh và Thiên lão bay sau thi thể Thánh nhân.

Mà trong vòng phạm vi hai mươi vạn dặm, cả vùng đất vốn là quỷ vật lộn xộn, đột nhiên trở nên ngay ngắn trật tự, dường như toàn bộ bị khống chế, di chuyển theo thi thể Thánh nhân, tiến về một phương hướng.

Thực lực kém theo không kịp, dần dần thoát khỏi phạm vi hai mươi vạn dặm này, mà thực lực mạnh càng ngày càng nhiều.

Quỷ vật rậm rạp chằng chịt bị thi thể Thánh nhân khống chế, dưới sự chỉ huy của Thiên lão và Thi tiên sinh, trùng trùng điệp điệp di chuyển tới một hướng.

- Ngươi xác định là phương hướng này?

Thi tiên sinh trầm giọng hỏi.

Thiên lão hai mắt híp nhìn về phía trước nói:

- Sẽ không sai, tuy rằng hơi chếch một chút, nhưng ta xác định, tiếp tục như vậy, nhất định có thể tìm được Phong Thủy Sư đối phương!

- Được!

Thi tiên sinh gật gật đầu. Cái chuông trong tay lại lần nữa rung lên.

Thi thể Thánh nhân tiếp tục hướng về phía trước bay đi, trùng trùng điệp điệp như thế, phảng phất như chiến tranh đại quy mô.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Dương gian, nơi trú đóng của Chung Sơn.

- Không thể đả thảo kinh xà, vậy làm sao bây giờ? Thiên Thư này căn bản là giết không chết, chúng ta chiến đấu với hắn, căn bản không dám có chút lơi lỏng, bằng không hắn chờ đến cơ hội sẽ cho chúng ta đòn nghiêm trọng!

Đao Nhân Đồ cau mày nói.

Lúc này, một bên Vương Tĩnh Văn bỗng nhiên lấy ra một con chuột, còn có một khối ngọc bài! Đồng thời đem ngọc bài đưa cho Đao Nhân Đồ.

- Đây là cái gì?

Đao Nhân Đồ không hiểu hỏi.

- Vừa rồi lúc ngươi và Kim Bằng đối chiến Thiên Thư, Thánh Vương lệnh cho ta lấy một con chuột tới, con chuột này đã được làm mệnh bài, con chuột vừa chết, mệnh bài lập tức vỡ nát.

Vương Tĩnh Văn nói.

Đao Nhân Đồ tiếp nhận khối mệnh bài kia, trên mặt vẫn có chút không hiểu.

- Ngươi mang theo mệnh bài đi tới Công Thâu Thánh Địa, đi tới chỗ bảo tọa của Thiên Thư lúc trước, không nên động thủ, chờ chúng ta chỉ thị cho ngươi, mệnh bài vừa vỡ, dùng thời gian ngắn nhất phá nát cái bảo tọa kia, phải nhanh, không được trì hoãn!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Vâng!

Đao Nhân Đồ bán tín bán nghi gật gật đầu.

Cầm lấy mệnh bài, Đao Nhân Đồ lặng lẽ rời đi, lách qua chiến đấu phía trước, bay thẳng tới phía Công Thâu Thánh Địa.

Xa xa, Kim Bằng đối chiến Thiên Thư, nhưng mà thần thông kia của Thiên Thư, Kim Bằng làm sao cũng không làm được đối phương, giết không chết thì có ích gì? Đúng là trấn áp cũng không được, có vết xe đổ lúc trước, trấn áp Thiên Thư, Thiên Thư vẫn có thể xác định địa điểm truyền tống.

- Kim Bằng, trở về!

Chung Sơn gào to một tiếng.

Sau khi bổ Thiên Thư thành hai nửa, Kim Bằng mang theo mệt mỏi ngừng động tác, tiếp đó quay người bay trở về.

Xa xa, thân thể Thiên Thư hợp 2 làm một, dần dần khôi phục thành hình thể ban đầu. Không hề tổn thất, tất cả như thường!

- Thánh Vương!

Kim Bằng bay đến trước mặt Chung Sơn nói.

Chung Sơn chậm rãi đứng dậy, gió nhẹ thổi Chung Sơn tóc hơi bay, nhưng hai mắt Chung Sơn cũng gắt gao nhìn chằm chằm phía đối diện, nhìn chằm chằm Thiên Thư.

Xa xa, Thiên Thư cũng mang theo một cỗ cười tà nhìn về phía Chung Sơn.

- Thiên Thư!

Chung Sơn trầm giọng quát.

Thiên Thư cẩn thận nhìn về phía Chung Sơn, Thiên Thư cũng không xem nhẹ Chung Sơn, lúc trước thiếu chút nữa đã chịu thiệt vào tay Chung Sơn, đã biết Chung Sơn này thần bí, hơn nữa, có thể thu phục được hai đại Tổ Tiên Đao Nhân Đồ, Kim Bằng, thực lực bản thân Chung Sơn nhất định vô cùng bất phàm!

Thiên Thư nhìn về phía Chung Sơn, lại nhìn Thiên Linh Nhi một chút. Hai mắt nheo lại, nhiệm vụ lần này tới Tây Châu đúng là điều tra Thiên Linh Nhi, cho tới bây giờ, đã chết người nhiều như vậy, không ngờ không tra rõ, trong lòng Thiên Thư tự nhiên khó chịu, tuy nhiên Chung Sơn che ở trước mặt, Thiên Thư cũng tạm thời không nguyện tùy tiện vọt vào.

- Chung Thánh Vương, tại hạ không muốn cùng ngươi là địch, chỉ muốn làm chứng thực một việc!

Thiên Thư trầm giọng nói.

Ý niệm ban đầu trong đầu là muốn đánh chém Chung Sơn, hiện tại Thiên Thư lại đè nó xuống. Dù sao từ xưa, thực lực quyết định thái độ người khác.

- Chứng thực?

Chung Sơn lộ ra nụ cười lạnh.

- Ta chỉ muốn biết, Thiên Lệnh có ở trên người Thiên Linh Tử hay không thôi!

Thiên Thư trịnh trọng nói.

Trong mắt Thiên Linh Nhi lập tức lộ ra một chút hoảng hốt, mà Chung Sơn lại che ở trước người Thiên Linh Nhi.

- Không có Thiên Lệnh gì, ngươi đã không muốn cùng ta là địch, vậy ngươi đi đi!

Chung Sơn thản nhiên nói.

Khuôn mặt Thiên Thư không khỏi co rút, lắc lắc đầu nói:

- Thiên Thư còn chưa chứng thực, tự nhiên sẽ không rời khỏi!

- Ngươi muốn chứng thực thế nào?

Chung Sơn lạnh lùng nói.

- Ta muốn kiểm tra Thiên Linh Tử một chút. Quyết không...!

- Hừ!

Chung Sơn hừ lạnh một tiếng cắt đứt Thiên Thư.

- Thê tử của trẫm cũng là ngươi có thể kiểm tra?

- Ầm ầm.................!

Trong bầu trời, ban đầu Hoàng Tuyền Lộ bị vô tận mây đen bao phủ, từng đạo long lôi màu tím từ trong mây đen ra ra vào vào, dường như bất cứ lúc nào cũng đáp xuống vậy.

Thiên địa tràn đầy một cỗ khí tức bá đạo.

Mặc dù không ngưng hình thành thiên đạo, nhưng mà cổ hơi thở này cũng rung động tương đương vậy.

- Thế giới?

Thiên Thư ngẩng đầu nhìn trời.

Nhìn từng đạo long lôi cuồng bạo kia, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, Thiên Thư tự nhiên nhận được đây là gì, cảnh sắc thiên địa chợt thay đổi, trừ Thánh nhân phất tay thay đổi hiện tượng thiên văn ra, chỉ có Thế giới của tu sĩ là kéo dài ra.

Nhưng mà, Chung Sơn tưởng rằng dùng Thế giới của hắn mà làm được mình?

Trước khi đối phó Chung Sơn, Thiên Thư từng bỏ ra một phen công phu, Thiên gia có tổ chức tình báo, lúc này trước khi tới Tây Châu, Thiên Thư đã nghiên cứu qua Tây Châu với tin tức Phong Trủng Cương Vực và Thiên Linh Nhi.

Tuy rằng tư liệu về Chung Sơn không nhiều lắm, nhưng mà lại khiến cho Thiên Thư có một trức giác nhận ra.

Không đến 1500 tuổi. Tuổi như vậy mà là hùng tài đại lược xác thực không đơn giản, tuy nhiên, thiên hạ to lớn, người như vậy cũng không phải là không có. Nhưng tu luyện 1500 năm, nhưng mà lại có thực lực rất mạnh, nhưng tu vi tuyệt đối không có khả năng quá cao.

Thế giới đều lắng đọng lại theo thời gian, càng ngày càng mạnh, bởi vì chỉ cần tu giả dụng tâm thần đi tế luyện, căn bản không phải năng lượng có khả năng quyết định.

Thế giới của Chung Sơn rất mạnh, nhưng tuyệt đối không thể bằng mình, hắn dùng Thế giới?

Chọc cười sao!

Thiên Thư trong lòng cười lạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vung lên, cũng mở ra Thế giới của mình, một Thế giới màu xanh nhạt, Thế giới khổng lồ màu xanh nhạt chợt phạm vi chiếm cứ còn lớn hơn cả Chung Sơn, đồng thời dường như bao bọc Thế giới của Chung Sơn ở bên trong.

Thế giới có hình thức biểu hiện khác, có thể hình thành không gian phong bế, cũng có thể hình thành không gian mở, hình thành không gian phong bế là cản trở ngoại vật phá hư, khiến cho tu giả bị phản phệ trọng thương, nhưng mà hình thành Thế giới mở lại không có buồn phiền này, bởi vì nó căn bản không có Giới thể, không có biên giới, giống như phàm nhân cảnh giới Thiên Cực thi triển Thiên của mình vậy.

Căn thần thức của Thiên Thư là một ảo ảnh quyển sách khổng lồ. Chung Sơn không khó đoán ra, đó là dùng bản gốc Địa Thư mà nghĩ ra căn thần thức Pháp bảo.

Thế giới màu xanh của Thiên Thư bảo phủ vô số mây đen trong thế giới của Chung Sơn vào trong, thậm chí còn đè ép, muốn ép vỡ mây đen Chung Sơn ngưng hiện ra.

- Chỉ có trình độ này?

Thiên Thư lạnh lùng nói.

Chung Sơn không nói gì, một bước bước ra. Dưới chân bỗng nhiên xuất hiện một quái vật khổng lồ.

Bát Cực Thiên Vĩ bỗng nhiên xuất hiện ở dưới chân Chung Sơn, hóa thành quái vật vạn trượng to lớn, tám cái đuổi to lớn vắt lên trời cao khiến không gian rung động, nâng Chung Sơn bay lên trời, nghênh đón Thiên Thư phía xa.

Bát Cực Thiên Vĩ quá lớn quá rung động, trong lúc vẫy đuôi, tản ra một cỗ khí phách đứng trên thiên hạ, khí tràng cường đại bức về phía Thiên Thư.

Tại nơi cư ngụ, Kim Bằng vừa thấy Chung Sơn bay ra ngoài, lập tức muốn bay ra theo.

- Kim Bằng Tướng quân!

Vương Tĩnh Văn bỗng nhiên kêu lên.

- Sao thế?

Kim Bằng hơi hơi kinh ngạc.

- Ý của Thánh Vương là để ngươi bảo hộ hoàng hậu, bảo hộ Thanh Thanh Công chúa, Hạo Mỹ Lệ, Tiểu Kim Long, còn bảo hộ ta nữa!

Vương Tĩnh Văn thản nhiên nói.

- Ách?

Kim Bằng bị câu bảo hộ ta thẳng thắn của Vương Tĩnh Văn làm cho sửng sốt, nhưng vẫn lập tức phản ứng lại, Thánh Vương gọi mình trở về, tự nhiên để mình không được ra tay, Thánh Vương đi ra ngoài, vậy nhiệm vụ bảo hộ mọi người không phải là ở trên người mình sao?

Nhưng mà, Thánh Vương có bị nguy hiểm hay không?

Vừa nghĩ đến đây, Kim Bằng lắc đầu không khỏi cười khổ, Thánh Vương làm sao lại có nguy hiểm? Lúc trước Binh chi thiên mạch áp mình không còn sức đánh trả, lúc trước dùng lực một người giết Vô Tướng Thánh Vương, Dạ Thánh Vương còn có lão thái giám Tổ Tiên kia. Mình còn lo lắng cái gì?

Thánh Vương có bao nhiêu thủ đoạn mình cũng không rõ ràng lắm, đi lên hỗ trợ làm cái gì?

- Đa tạ Vương tiên sinh nhắc nhở!

Kim Bằng lập tức mở miệng nói.

Vương Tĩnh Văn gật gật đầu, không nói nữa. Tiếp theo cùng nhau nhìn lên bầu trời.

Hạo Mỹ Lệ miệng lẩm bẩm, mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, dù sao nguyền rủa cũng không ngừng rơi xuống Thiên Thư.

Chung Sơn đạp Bát Cực Thiên Vĩ, đứng chắp tay nhìn Thiên Thư phía đối diện. Toàn trường hoa lệ này, đúng là khiến Thiên Thư đủ rung động rồi.

Không sử dụng thiên đạo, nhưng cổ khí độ kia của Chung Sơn kia so với một ít Tổ Tiên sử dụng thên đạo thì càng thêm khí thế hơn.

- Thần thông thứ bảy thiên hạ, Hoàn Nguyên thuật? Đáng tiếc!

Chung Sơn lắc lắc đầu nói.

- Đáng tiếc cái gì?

Thiên Thư trầm giọng nói.

- Đáng tiếc Hoàn Nguyên thuật này của ngươi cũng không phải là do ngươi ngộ được, mà lại được từ Địa Thư.

Chung Sơn thản nhiên nói.

- Thì tính sao!

Thiên Thư lộ ra vẻ khinh thường.

Không phải là mình ngộ được, và mượn dùng Địa Thư lĩnh ngộ có khác nhau sao?

- Mình ngộ mới gọi là ngộ thần thông, mượn ngoại thì gọi là được thần thông.

Chung Sơn thản nhiên nói.

- Ngộ thần thông? Được thần thông? A, ngươi không đến 1500 tuổi, là ngươi không có thần thông nên ghen tị sao!

Thiên Thư khinh thường nói.

- Ngộ thần thông là của mình, được thần thông cuối cùng cũng không phải là của mình!

- Tà thuyết mê hoặc người!

- Vậy mỏi mắt trông chờ đi!

Chung Sơn nói.

Chung Sơn vừa dứt lời, cái đuôi Tuyệt Tiên Kiếm lập tức hóa thành một đạo lợi kiếm vọt tới Thiên Thư, bởi vì hình thể Bát Cực Thiên Vĩ biến thành khổng lồ, bởi vậy cái đuôi cũng dài vô hạn.

Cái đuôi Tuyệt Tiên Kiếm bắn ra, lập tức cắt qua không gian, chỗ mũi kiếm xé ra 2 khe nứt không gian, dùng một cỗ khí tức đoạn tuyệt thiên địa chém tới Thiên Thư.