Trường Sinh Bất Tử

Quyển 11 - Chương 18: Bức bách




Thiên Ngôn rơi vào hôn mê, trận chiến này không cần nói cũng biết!

- Ván thứ hai, ngươi thắng!

Công Thâu Tử trầm giọng nói.

Công Thâu Tử nhận thua, mười mấy con cháu Thiên Gia rất nhanh bay về phía giữa sân. Chung Sơn cũng hợp thời bay ra ngoài.

- Đại nhân, đại nhân!

Một đám con cháu Thiên Gia rất nhanh truyền năng lượng vào thân thể Thiên Ngôn.

Thiên Ngôn hư nhược nhẹ nhàng mở to mắt, nhưng mà trong nháy mắt mở to mắt, lập tức nổi giận đùng đùng:

- Giết, giết nàng!

Ba đệ tử Thiên gia lập tức bay lên trời, phóng về phía Hạo Mỹ Lệ.

Giờ phút này, Hạo Mỹ Lệ cực kỳ suy yếu, căn bản không đủ sức tái chiến, nhưng Chung Sơn đã đến gần, ôm lấy Hạo Mỹ Lệ.

- Chung Sơn, ta làm xong rồi!

Hạo Mỹ Lệ hư nhược nói.

- Ta thấy rồi, yên tâm, ngươi sẽ khá hơn!

Chung Sơn dịu dàng nói.

Nghe giọng của Chung Sơn, Hạo Mỹ Lệ lộ ra nụ cười đáng giá.

- Giết hắn!

Ba đệ tử Thiên gia vung trường kiếm lên, chém tới Chung Sơn.

Chung Sơn quay đầu nhìn về phía ba người, ba người thế tới rào rạt, hiển nhiên động sát tâm.

- Hừ!

Chung Sơn hừ lạnh một tiếng. Tiếp đó trong thiên địa ánh sáng màu tím lóe lên một cái, vô tận kiếm khí từ xung quanh Chung Sơn trào ra.

Ánh sáng màu tím thiểm hiện rồi biến mất. Ba cường giả cũng dừng lại ở trên không. Chung Sơn ôm Hạo Mỹ Lệ bay trở về. Mà ba người kia liền bất động ở trên không trung.

- Sư đệ, các ngươi đang làm gì?

Một người phía dưới ôm Thiên Ngôn kêu lên.

Ngay lúc hắn vừa mới dứt lời, ba người trên không trung đang bất động trên đó, bỗng nhiên toàn thân kiếm khí tung hoành, rất nhiều kiếm khí màu tím từ trong cơ thể từng người trào ra, giây lát chém nát ba người.

Trừ Tổ Tiên trở lên, ai cũng không nhìn ra Chung Sơn xuất thủ thế nào, ánh sáng màu tím vẻn vẹn chỉ lóe lên một cái? Quá tà môn.

- Tru Tiên Kiếm?

Quắc Thạch Phụ hơi chút không xác định nói.

- Đúng là Tru Tiên Kiếm!

Một bên Khương Thượng gật gật đầu. Trong mắt rất ngưng trọng.

Thiên Ngôn khô gầy thấy không báo thù được, lập tức giận dữ, ngẹo đầu lại bất tỉnh.

- Niết Phàm Trần, trận chiến này, ngươi toàn quyền giao cho Chung Sơn sao?

Công Thâu Tử mờ nhạt hỏi.

- Không sai!

Niết Phàm Trần thản nhiên nói.

Lập tức, Công Thâu Tử và Niết Phàm Trần đều trầm mặc một trận.

- Bốn tháng sau, tại lãnh thổ quốc gia Hoàng Tuyền xin đợi đại giá, về phần danh sách, trong vòng hai tháng xin truyền cho ta biết!

Công Thâu Tử mở miệng nói.

- Được!

Niết Phàm Trần thản nhiên nói.

- Grào!

Công Thâu Tử ngồi xuống, con rối Kim Long rít gào một tiếng, ức ánh sáng vàng vạn trượng, bao phủ xa xa bốn phía, một nén nhang sau, ánh sáng vàng biến mất, người Công Thâu Tử mang tới cũng biến mất.

Chung Sơn ôm Hạo Mỹ Lệ, bay thẳng trở về mình chỗ cung điện mọi người ở. Đám người Linh Nhi tự nhiên cũng theo trở về.

Trên quảng trường, chỉ còn lại quần thần Niết Phàm Trần.

- Chúc mừng Thánh Vương, hai thắng liên tiếp!

Quắc Thạch Phụ quay sang Niết Phàm Trần nói.

- Hai thắng liên tiếp? Ngươi quá coi thường Chung Sơn!

Niết Phàm Trần thản nhiên nói.

- Ồ?

- Thiếu Phi Hầu, ngươi cảm thấy thế nào?

Niết Phàm Trần không trả lời Quắc Thạch Phụ, mà lại nhìn về phía Thiếu Phi Hầu.

- Thần tuy rằng không biết kết quả, nhưng hiểu biết Chung Sơn, một khi người này thật sự nghiêm túc, tự nhiên sẽ toàn thắng!

Thiếu Phi Hầu nói.

- Toàn thắng?

Quắc Thạch Phụ có chút không tin.

..........

Đưa Hạo Mỹ Lệ đến cung điện của nàng.

- Thương thế thế nào?

Chung Sơn hỏi.

- Không sao!

Hạo Mỹ Lệ miễn cưỡng nói.

Sờ sờ đầu Hạo Mỹ Lệ, Hạo Mỹ Lệ cười không biết là ngọt ngào hay là khổ sở, sắc mặt hơi hơi tái đi.

- Yên tâm đi, cho dù thương thế nặng hơn, ta cũng đều chữa tốt cho ngươi.

Chung Sơn khẳng định nói.

- Chữa?

Hạo Mỹ Lệ khổ sở cười, làm sao có thể chữa khỏi! Mình cũng không có biện pháp.

Lúc này, Linh Nhi, Thiên lão, Vương Tĩnh Văn cũng vào trong cung điện.

- Mỹ Lệ, ngươi không sao chứ!

Linh Nhi lo lắng cầm lấy tay của Hạo Mỹ Lệ.

- May mà, chúng ta đi cứu Niết Thanh Thanh đi!

Hạo Mỹ Lệ kiên trì nói.

- Tạm thời không nên đi, chờ trước ta chữa khỏi thương thế của ngươi! Chung Sơn nói.

Mọi người nhìn về phía Chung Sơn, hiển nhiên đối với bí mật của Chung Sơn cũng không biết hết.

- Thiên lão, ngươi đi báo tin cho Thi tiên sinh, bảo hắn mang Kim Bằng đến, ta trị thương cho hắn!

Chung Sơn nói.

- Được!

Thiên lão gật gật đầu, tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn thi hành mệnh lệnh.

Thiên lão rất nhanh đi tới chỗ đại điện của Kim Bằng, Kim Bằng vừa mới chấm dứt điều tức, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.

- Thánh Vương cho truyền các ngươi, nói tự trị thương cho Kim Bằng Tướng quân!

Thiên lão nói.

- Trị thương? Thánh Vương?

Kim Bằng hơi hơi kinh ngạc. Thánh Vương còn có thể trị thương? Mình là một Tổ Tiên còn phải để một Cổ Tiên trị thương?

Thi tiên sinh lại hai mắt sáng ngời, tiếp đó nhìn về phía Kim Bằng nói:

- Kim Bằng Tướng quân, Thánh Vương tự mình trị thương cho ngươi, đúng là tạo hóa, ngươi nắm chắc cho tốt.

- Có ý gì?

Kim Bằng không rõ.

- Đi rồi ngươi sẽ biết!

Thi tiên sinh không muốn nhiều lời.

Mang theo nghi hoặc, Kim Bằng bị dẫn tới chỗ đại điện của Hạo Mỹ Lệ.

- Các ngươi đi ra ngoài thủ hộ!

Chung Sơn nói với những người khác.

- Vâng!

- Ừ!

Trong đại điện rất nhanh chỉ còn lại Chung Sơn, Hạo Mỹ Lệ và Kim Bằng.

- Chung Sơn, ngươi thật có thể chữa cho chúng ta?

Hạo Mỹ Lệ có chút không xác định nói.

- Dụng tâm lĩnh ngộ, ta sắp bắt đầu!

Chung Sơn nói.

Khi nói chuyện, hai mắt Chung Sơn nhắm lại, mắt bên phải bỗng nhiên mở ra, con ngươi đỏ tươi, bắn ra một cỗ năng lượng cực kỳ yêu dị.

- Cát Đồng, khai!

Lãnh thổ quốc gia Hoàng Tuyền.

Trong một tòa cung điện to lớn, tại một ngọc đài chỗ trung tâm, bên trên có Thiên Ngôn già yếu đang nằm. Đứng trước mặt là hai gã nam nhân, một người cầm đầu cực kỳ uy vũ, trong mắt bắn ra một cỗ khí thế bá đạo, người còn lại thân hình còng xuống, ánh mắt cũng cực kỳ lợi hại.

Hai hàng đứng các con cháu Thiên Gia, trong đó có mười người quỳ lạy.

- Không còn kịp rồi, khụ khụ, nói cho sư tôn ta, một Chú Ngôn Sư tên là Tây Độc Hoàng ở trong bóng tối phá rối, Hạo Mỹ Lệ ngay cả ta cũng không bằng, hơn nữa bị ta đả thương căn bản, nàng không có khả năng có được Sinh Tử Bộ, nhất định là Tây Độc Hoàng kia núp trong bóng tối! Nhất định là hắn, báo thù cho ta, bảo sư tôn báo thù cho ta!

Thiên Ngôn hư nhược hô một câu.

Tiếp đó đầu ngón tay Thiên Ngôn buông xuống, ánh mắt mở to. Chết không nhắm mắt.

Hai người trước ngọc đài tức giận toàn thân không khỏi run rẩy.

- Chung Sơn? Hạo Mỹ Lệ? Tây Độc Hoàng?

Nam nhân lưng còng lạnh giọng nói.

- Việc này phải bẩm báo Thiên Chú Tử, nhưng những người này...!

Nam nhân uy vũ kia trầm giọng nói.

- Thiên Thư, ngươi yên tâm đi, những người này một người cũng đừng muốn sống, trận chiến thứ ba, ta muốn diệt toàn bộ bọn họ. Hoàng Tuyền Lộ, ta sẽ khiến cho bọn họ ngay cả tư cách đi Hoàng Tuyền Lộ cũng không có!

Nam nhân lưng còng lạnh giọng nói.

- Vậy làm phiền Thiên lão!

Thiên Thư trầm giọng nói.

- Thiên gia không phải dễ khi dễ, ta sẽ khiến bọn họ trả giá thật lớn, về phần Thiên Ngôn, ngươi nói với Thiên Chú Tử đi!

Nói xong, Thiên lão mang theo 7, 8 con cháu Thiên Gia rời đi.

Thiên Thư nhìn Thiên lão rời đi, sắc mặt hơi trầm xuống, tiếp đó nhìn về phía mười người quỳ trên mặt đất.

- Các ngươi đưa thi thể Thiên Ngôn về Thiên gia Thiên Châu, bẩm báo chi tiết!

Thiên Thư trầm giọng nói.

- Vâng!

10 con cháu Thiên Gia áy náy bái nói.

...........

Lỗ Ngọc, Giang Xuyên tự nhiên theo Công Thâu Tử về lãnh thổ quốc gia Hoàng Tuyền.

Một ngày nay, trong quý phủ Lỗ Ngọc, Lỗ Ngọc đầy mặt buồn bực. Thất bại, hai trận thất bại toàn bộ? Đao Nhân Đồ không phải nói tất thắng sao? Rác rưởi, rác rưởi!

Nghĩ tới Tổ Tiên khí vốn tới tay cứ như vậy không còn, Lỗ Ngọc càng thêm chán ghét Đao Nhân Đồ.

- Bẩm công tử, bên ngoài phủ có người cầu kiến!

Quản gia bỗng nhiên đi tới.

- Cầu kiến? Ai?

Lỗ Ngọc dư phẫn chưa tiêu hỏi.

- Không biết, nói là có chuyện cực kỳ trọng yếu cần công tử quyết định!

Quản gia nói.

- Để hắn tiến vào!

Lỗ Ngọc trầm giọng nói.

Rất nhanh, một nam nhân áo đen tiến vào, mà tu vi nam nhân áo đen này không ngờ chỉ là phàm nhân Hợp Thể Kỳ?

- Ngươi là ai?

Lỗ Ngọc trầm giọng nói.

Nam nhân áo đen nhìn chung quanh một chút, Lỗ Ngọc không khỏi cười lạnh nói:

- Các ngươi đi xuống đi!

- Vâng!

Mọi người nhao nhao thối lui.

Hợp Thể Kỳ, Lỗ Ngọc tự nhiên không sợ.

- Đại nhân nhà ta bảo ta mang đồ cho ngươi!

Nam nhân áo đen nói.

Nói xong, lấy ra một thủy tinh ký ức.

Nhìn thấy thủy tinh ký ức này, Lỗ Ngọc sắc mặt trầm xuống, tiếp đó thúc dục pháp thuật. Hình ảnh bên trong lập tức hiện ra.

- Được! Vậy cứ quyết định như vậy, trận chiến đầu tiên, nếu Đao Nhân Đồ thất bại, ta làm chủ, lấy Huyết Đao của hắn tặng cho các ngươi, nếu như Đao Nhân Đồ thắng, ngươi phải đưa cho ta Tổ Tiên khí, còn có Đả Thần Tiên!

- Làm chủ? Ta tự nhiên có thể làm chủ cho Đao Nhân Đồ!

Nhìn thủy tinh ký ức này, Lỗ Ngọc sắc mặt trở nên khó coi.

- Đại nhân nhà ta bảo ta tới muốn ngài thực hiện lời hứa!

Nam nhân áo đen nói.

Lỗ Ngọc mặt không ngừng biến đổi. Hận hận nhìn nam nhân áo đen, tay pháp thúc dục thuật nhất.

- Oanh!

Thủy tinh ký ức tan thành bột phấn. Tiếp đó hung tợn nhìn về phía nam nhân áo đen, nam nhân áo đen cũng không giận, mà lại cười nhạt nói:

- Đây chỉ là một phục chế phẩm, Lỗ công tử nếu thích bóp, chỗ ta vẫn còn, chỗ đại nhân nhà ta tự nhiên vẫn còn.

Nhìn người áo đen lại lần nữa lấy ra thủy tinh ký ức, Lỗ Ngọc đang giận dử bỗng nhiên cứng lại, cuối cùng bỗng nhiên “ngoan hiền” ngồi xuống.

- Lỗ công tử, ngươi xem!

Nam nhân áo đen nói.

- Ta đang gặp rắc rối, Huyết Đao, ta không thể làm chủ!

Lỗ Ngọc nói rất thẳng.

- Nói như vậy, Lỗ công tử là đổi trắng thay đen, lừa gạt đại nhân nhà ta? Ngươi có biết, lúc ấy làm chứng ở đó còn có Đại Ly Thánh Vương, nói cách khác, chẳng những ngươi lừa đại nhân nhà ta, mà còn lừa Đại Ly Thánh Vương, ngươi thân là hồ tôn của Công Thâu Tử, lúc ấy đại biểu sứ giả, đại biểu cho Công Thâu Tử, lúc tỷ thí lừa gạt Đại Ly Thánh Vương?

Người áo đen nổi giận nói.

Đại biểu Công Thâu Tử, lừa gạt Đại Ly Thánh Vương? Lỗ Ngọc lập tức đầu đổ đầy mồ hôi. Phần tội này quá lớn, một khi để Công Thâu Tử biết, coi như mình là hồ tôn thì cũng sẽ bị nghiêm trị không tha.

- Vậy tại hạ cáo từ, đại nhân nhà ta nhất định sẽ mời Đại Ly Thánh Vương ra mặt cho đại nhân ta một cái công đạo, đến lúc đó, ta xem Công Thâu Tử nói như thế nào!

Người áo đen tức giận nói.

- Chờ một chút, chờ một chút!

Lỗ Ngọc kéo người áo đen lại.

- Ngươi còn muốn thế nào?

- Chuyện này, lúc ấy ta cũng không đại biểu tổ tiên, ta chỉ đại biểu cho mình.

Lỗ Ngọc lo lắng nói.

- Chê cười, sứ giả Công Thâu Tử không là đại biểu cho Công Thâu Tử thì là gì? Ta đã biết, nếu thắng thì nhận được Tổ Tiên khí và Đả Thần Tiên, thua thì đến chết không nhận? Được, được, ta nhớ kỹ!

Người áo đen lạnh lùng nói.

- Thật không quan hệ với tổ tiên à, đúng thật là tự ta đánh cuộc! Lỗ Ngọc ta thề với trời!

Lỗ Ngọc, lo lắng nói.

- Thề với trời? Chẳng lẽ là thật?

Người áo đen cau mày nói.

- Hoàn toàn là thật sự!

- Tốt lắm, hiện tại ngươi lập tức đi quý phủ của Đao Nhân Đồ, đòi Huyết Đao của hắn.

- Đao Nhân Đồ sẽ không cho ta à!

- Ngươi không đi làm sao biết không có khả năng? Hay là đó chính là ý của Công Thâu Tử, ngươi chỉ thay mặt truyền thôi? Công Thâu Tử làm chuyện mất mặt kia lại cho một con cháu như ngươi gánh chịu.

- Đúng thật là ta!

- Vậy ngươi đi đi!

- Ta có đi! Đao Nhân Đồ cũng không cho ta!

- Chỉ cần ngươi đi là được, chứng minh việc này không quan hệ với Công Thâu Tử, đại nhân nhà ta cũng chỉ tự nhận xui xẻo, tin tên tiểu nhân ngươi. Nếu như ngươi không đi, tất nhiên đại nhân nhà ta sẽ tìm Đại Ly Thánh Vương để hắn chủ trì công đạo, đến lúc đó tìm đến Công Thâu Tử hưng sư vấn tội!

- Ta đi, ta đi!

Lỗ Ngọc mặt đầy tức giận, nhưng mà lại không làm được gì.

- Vậy mời đi!