Trường Sinh Bất Tử

Quyển 11 - Chương 17: Cướp đoạt thọ nguyên




Trận đầu, Công Thâu Tử bại!

Sĩ khí người Công Thâu Tử mang tới không khỏi hạ xuống, nhìn Đao Nhân Đồ phía sau bị đưa đến, một đám cao thủ không khỏi nhíu mày, mọi người đều được Công Thâu Tử mời tới tham gia so đấu.

Đây chính là sinh tử so đấu a! Một khi gặp chuyện không may, chính là uy hiếp sinh mạng, mạnh như Đao Nhân Đồ, mệnh cách cũng vỡ nát, vậy chúng ta thì sao?

- Thiên Ngôn!

Đang lúc mọi người trầm mặc, Công Thâu Tử gọi tên Thiên Ngôn!

- Sư thúc!

Thiên Ngôn gật gật đầu đạp bước ra ngoài.

Sư tôn của Thiên Ngôn là Thánh nhân Thiên Chú Tử, mặc kệ có quan hệ hay không, thì cũng coi như cùng thế hệ với Công Thâu Tử, Thiên Ngôn xưng hô Công Thâu Tử là sư thúc cũng là lẽ thường!

- Trận chiến thứ hai, cẩn thận!

Công Thâu Tử nói.

- Sư thúc yên tâm!

Thiên Ngôn lộ ra vẻ cười tà nói.

Tiếp đó, Thiên Ngôn bay lên trời, tuy nhiên ánh mắt vẫn không dời Linh Nhi. Hiển nhiên dư tâm đối phó Linh Nhi còn chưa chết!

- Niết Phàm Trần, trận chiến thứ hai, bắt đầu!

Công Thâu Tử mở miệng nói.

Trước Ly Hỏa thánh điện, Niết Phàm Trần gật gật đầu, mỉm cười. Nhưng cũng không nói lời nào!

Lần đại chiến này, Niết Phàm Trần làm chưởng quầy phất tay, sai bảo Chung Sơn ứng phó, Chung Sơn vì cho Phượng Hoàng Lão Mẫu ấn tượng tốt, tự nhiên phải toàn lực ứng phó, Phượng Hoàng Lão Mẫu không xuất hiện, nhưng Niết Phàm Trần biết, nhất cử nhất động nơi này, Phượng Hoàng Lão Mẫu đều thấy được!

Xa xa, Thiên Ngôn dường như cũng biết ai là Hạo Mỹ Lệ, nhìn Thiên Linh Nhi, ánh mắt liền chuyển đến trên người Hạo Mỹ Lệ.

Lật tay một cái, lòng bàn tay xuất hiện một quyển sách màu trắng, quyển bìa sách viết 3 chữ. Thiên Chú Bộ.

- Một trong bốn đại thánh điển Trớ Chú Thuật (thuật nguyền rủa_tên riêng)? Thiên Chú Bộ cùng cấp bậc với Sinh Tử Bộ?

Chung Sơn vẻ mặt ngưng trọng nói.

- Thánh Vương, đó không phải là Thiên Chú Bộ!

Thiên lão ở một bên mở miệng nói.

- Ồ?

- Thiên Chú Bộ, một trong chí bảo kế thừa Thiên gia, chỉ có lịch đại Thiên Chú Tử mới có được, đây nhiều lắm là một bản sao!

Thiên lão mở miệng nói.

- Lịch đại Thiên Chú Tử?

Chung Sơn nhìn về phía Thiên lão.

- Vâng, Thiên Chú Tử giống như Thiên lão ta đây, không có tên, chỉ kế thừa một cái tên. Lịch đại Thiên Chú Tử quản lý Thiên Chú Bộ. Hắn chỉ là đệ tử của Thiên Chú Tử, bởi vậy chỉ có thể là bản sao. Cũng giống như bản sao Sinh Tử Bộ vậy!

Thiên lão giải thích.

- Bản sao? Vậy cũng không cần sợ!

Hạo Mỹ Lệ tự tin nói.

- Mỹ Lệ, Sinh Tử Bộ của ngươi cũng là bản sao!

Chung Sơn nhìn chằm chằm Hạo Mỹ Lệ nói.

- A? Ồ, đúng, của ta cũng là bản sao!

Hạo Mỹ Lệ đầu tiên không khỏi ngoài ý muốn, Sinh Tử Bộ của mình rõ ràng là bản chính, làm sao lại thành bản sao? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Chung Sơn, Hạo Mỹ Lệ lập tức hiểu.

- Cẩn thận! Nếu sự không được, ngàn vạn không nên cậy mạnh!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Ừ!

Hạo Mỹ Lệ cảm động gật gật đầu.

Lưu lại Tiểu Kim, đạp bước bay ra ngoài, trong ánh mắt hiện lên một cỗ kiên định.

Không bao lâu, Hạo Mỹ Lệ bay ra ngoài. Bay ra khỏi nội thành.

- Quả nhiên là con nha đầu ngươi, Trớ Chú Thuật đọc được mấy năm? Sư tôn ngươi là ai?

Thiên Ngôn hơi khinh thường nói.

Tuy rằng nhìn không ra sâu cạn của Hạo Mỹ Lệ, nhưng Chú Ngôn Sư có loại cảm ứng bản năng, đối phương là cùng nghề với mình.

- Sư tôn ta là Tây Độc Hoàng, sư tôn ngươi là ai?

Hạo Mỹ Lệ giả bộ đơn thuần tinh khiết nói.

Đơn thuần tinh khiết, nếu như tin bề ngoài của Hạo Mỹ Lệ, vậy mười phần sai. Hạo Mỹ Lệ từ nhỏ đã bắt đầu hỉ nộ vô thường, ai cũng không biết trong lòng nàng đánh chủ ý gì.

- Tây Độc Hoàng?

Thiên Ngôn có chút bối rối.

Chưa từng nghe qua tên của nhân vật này a. Chú Ngôn Sư thiên hạ này cực kỳ rất thưa thớt, nhân vật nổi danh Thiên Ngôn đều biết, nhưng mà Tây Độc Hoàng là ai? Đương nhiên, thông qua nguyền rủa cảm ứng, Thiên Ngôn cũng cảm thấy Hạo Mỹ Lệ không nói dối. Nhưng mà Tây Độc Hoàng là ai?

- Ta đã nói cho ngươi, sư tôn ta là Tây Độc Hoàng, đợi đánh nhau, ngươi không được thương tổn ta, nếu không sư tôn ta nhất định xuất đầu, cả đời hắn chỉ có một đệ tử ta đây!

Hạo Mỹ Lệ đơn thuần tinh khiết nói.

Thiên Ngôn suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra Tây Độc Hoàng là ai.

- Ta quản ngươi đi tìm chết. Lão bất tử kia muốn tới, ta cũng tiễn hắn theo ngươi!

Thiên Ngôn khinh thường nói.

- Ngươi dám nguyền rủa sư tôn ta? Ta muốn ngươi không chết tử tế được!

Hạo Mỹ Lệ đơn thuần đột nhiên biến thành điên cuồng.

Há mồm ra nguyền rủa, trong miệng phát ra rất nhiều chú phù, ai cũng nghe không hiểu Hạo Mỹ Lệ nói gì, chỉ thấy trong miệng nàng toát ra ký hiệu muôn màu muôn vẻ, bắn ra bốn phía không gian, trùm tới Thiên Ngôn.

Trong lúc nhất thời, chỗ thiên địa kia đều trở nên hư hư ảo ảo.

Thiên Ngôn biến sắc, lật tay mở Thiên Chú Bộ ra, một đạo ánh sáng trắng to lớn mạnh mẽ bảo vệ Thiên Ngôn, chú phù của Hạo Mỹ Lệ lập tức bị cản lại.

- Không có tiếng tăm, đệ tử mạnh như vậy, Tây Độc Hoàng chắc là rất nổi danh!

Thiên Ngôn kinh ngạc nói.

- Hừ, ngươi có Thiên Chú Bộ, ta cũng có Sinh Tử Bộ.

Hạo Mỹ Lệ lập tức lấy ra Sinh Tử Bộ.

- Sinh Tử Bộ?

Thiên Ngôn biến sắc.

Lấy Sinh Tử Bộ ra, chú phù của Hạo Mỹ Lệ lập tức lớn ra gấp mười, nổ vang đánh tới Thiên Ngôn, bức tường ánh sáng màu trắng rung lên không chịu nổi, dường như bất cứ lúc nào cũng bị sụp đổ vậy.

- Nguyền rủa, nguyền rủa, nguyền rủa!

Trong miệng Thiên Ngôn cũng hộc ra chú ngữ, được Thiên Chú Bộ tăng phúc, chú phù đánh tới Hạo Mỹ Lệ.

- Ầm ầm!

Hư không đong đưa không chịu nổi, rất nhiều chú phù dường như dẫn động pháp tắc thiên địa vậy, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.

- Ầm!

Một lần va chạm, hai người gần như đồng thời ngậm miệng.

Thiên Ngôn sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm Sinh Tử Bộ trong tay Hạo Mỹ Lệ nói:

- Đúng thật là Sinh Tử Bộ, và Thiên Chú Bộ của ta nổi danh cùng Sinh Tử Bộ? Nói như vậy, trong tay sư tôn ngươi đúng là Sinh Tử Bộ bản chính? Sư tôn ngươi là ai?

- Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Sư tôn ta đúng là Tây Độc Hoàng!

- Ta không tin, quản lý Sinh Tử Bộ, cần phải là Chú Ngôn Sư cường đại nhất, sư tôn ngươi không có tên khác sao?

- Ngươi thật vô nghĩa, sư tôn ta đúng là Tây Độc Hoàng, cả đời chỉ có một cái tên này.

Ý nghĩ Thiên Ngôn không khỏi hỗn loạn, quản lý Sinh Tử Bộ, đó chính là tồn tại đồng dạng với sư tôn, cho dù không phải Thánh nhân, cũng là Chú Ngôn Sư cực kỳ cường đại, nhưng mà vì sao chưa từng nghe qua nhân vật này chứ?

- Lão già, nhìn ngươi cũng là truyền nhân bốn đại thánh điển, không bằng chúng ta tiến vào Mộng Độc Chi Chú. Thế nào?

- Ngươi cũng biết Mộng Độc Chi Chú?

Thiên Ngôn trầm giọng nói.

* Mộng Độc Chi Chú tức là nhập mộng nguyền rủa!

- Sư tôn nói là ở trong Sinh Tử Bộ, bởi vậy truyền cho ta, trong Thiên Chú Bộ kia cũng có, sư tôn ngươi không phải không truyền cho ngươi chứ?

Hạo Mỹ Lệ nói.

- Cũng tốt, một mình con nhóc ngươi cũng dám vào Mộng Độc Chi Chú, ta sao lại không dám?

Thiên Ngôn lộ ra vẻ tà cười.

- Vậy bắt đầu đi!

Hạo Mỹ Lệ thản nhiên nói.

Hạo Mỹ Lệ nhận uỷ thác Sinh Tử Bộ, Thiên Ngôn nhận ủy thác Thiên Chú Bộ, hai người cách xa tương đấu.

Tiếp đó, miệng lẩm bẩm, rất nhiều chú phù năm màu từ trong miệng toát ra, vô số chú phù quỷ dị sắp ra một tấm lưới lớn, chậm rãi bao phủ hai người lại. Tiếp đó mờ đi rồi biến mất.

Trong hư không chỉ còn lại Hạo Mỹ Lệ và Thiên Ngôn xa xa tương đối, hai người mở lớn mắt, 4 mắt vô thần, giống như người chết vậy, cứ như vậy lơ lửng trên không trung không hề nhúc nhích.

Mộng Độc Chi Chú?

Xa xa vẻ mặt Chung Sơn hơi hơi ngưng trọng, bởi vì Hạo Mỹ Lệ và Chung Sơn đề cập qua, đây là một loại phương thức dùng thần nhập mộng, hai người tiến vào mộng chiến đấu, ở đó, Chú Ngôn Sư mới có thể phát huy ra uy lực lớn hơn nữa, trong mộng Chú Ngôn Thuật lại hủy thiên diệt địa.

Nhưng bên ngoài hai người lại vẫn bình thường.

Công Thâu Tử và Niết Phàm Trần đều lẳng lặng nhìn.

Xa xa một ít con cháu Thiên Gia hơi lộ ra vẻ lo lắng. Bởi vì có vài người cũng đã nghe nói qua, Mộng Độc Chi Chú vừa mở, ba ngày mới có thể tỉnh lại, ba ngày không tỉnh thì vĩnh viễn không tỉnh.

Xa xa, hai người bình tĩnh đứng.

Nhưng ngay khi mọi người chuẩn bị im lặng chờ, Sinh Tử Bộ Hạo Mỹ Lệ nâng trong tay bỗng nhiên động, nhẹ nhàng rung động bay ra ngoài, bay đến gần bên Thiên Ngôn.

- Tại sao có thể như vậy?

Một con cháu Thiên gia kêu lên.

Thiên Chú Bộ trong tay Thiên Ngôn lại không phản kháng.

Sinh Tử Bộ chậm rãi bay vòng quanh Thiên Ngôn hai vòng, tiếp đó bỗng nhiên rơi vào đỉnh đầu Thiên Ngôn. Từ mặt trên, từng cổ năng lượng màu xanh từ thân thể Thiên Ngôn trào lên Sinh Tử Bộ.

Từng cỗ, từng cỗ không ngừng trào tới Sinh Tử Bộ.

Ngay từ đầu mọi người nhìn không rõ, cho tới một canh giờ sau, trên mặt của Thiên Ngôn bỗng nhiên xuất hiện một đạo nếp nhăn, đầu bỗng nhiên xuất hiện một ít tóc bạc khô héo.

- Đây là?

Quắc Thạch Phụ bên cạnh Niết Phàm Trần nhăn mày lại.

- Thọ nguyên? Thu đoạt thọ nguyên?

Khương Thượng xem hiểu, lập tức kinh ngạc nói.

Thọ nguyên thật sự có thể thu đoạt sao? Ngày đó nghe Hạo Mỹ Lệ nói, còn không ai để ý, nhưng mà bây giờ tận mắt thấy lại vô cùng rung động, Chú Ngôn Sư có năng lực thu đoạt thọ nguyên của đối phương? Mạnh như vậy?

- Sinh Tử Bộ kia là bản chính!

Đối diện, một con cháu Thiên Gia đi theo Thiên Ngôn lập tức tỉnh ngộ, Sinh Tử Bộ linh tính lớn như vậy, chỉ có thể là bản chính, nếu không Thiên Chú Bộ làm sao lại giống như vật chết vậy?

- Không tốt, trưởng lão gặp nguy hiểm!

Con cháu Thiên gia bỗng nhiên bay lên.

Thân hình thoắt một cái bay về phía Thiên Ngôn, muốn đi cứu Thiên Ngôn.

- Vù!

Niết Phàm Trần lật tay điểm ra, một chùm tia sáng màu vàng bắn thẳng đến con cháu Thiên Gia bay ra kia, trong nháy mắt chùm tia sáng xuyên thủng thân thể người nọ.

- Trong lúc so đấu, ai dám tiến ra một bước?

Niết Phàm Trần lạnh giọng nói.

Chùm tia sáng thuấn sát người nọ. Khiến những người muốn bay lên dừng lại.

- Công Thâu Tử, ngươi lại quản lý như vậy sao?

Niết Phàm Trần chất vấn hỏi.

Công Thâu Tử hít một hơi thật sâu nói:

- Chư vị an tâm một chút chớ nóng vội, Thiên Ngôn nếu là đệ tử thân truyền của Thiên Chú Tử, tự nhiên sẽ không dễ dàng bại bởi hạng người vô danh, im lặng chờ đi!

, Chú Ngôn Sư cường đại Thiên Ngôn cứ như vậy, biệt khuất bị Hạo Mỹ Lệ vô cùng đơn thuần lừa vào trong mộng, mà bản thể bên ngoài lại bị Hạo Mỹ Lệ dùng Sinh Tử Bộ mạnh mẽ thu đoạt thọ nguyên.

Ba ngày sau.

- Thình thịch!

Hư không lắc lư. Thân thể Hạo Mỹ Lệ và Thiên Ngôn đều run lên.

- Ha ha ha ha, con nhóc, ngươi lại trở về tên Tây Độc Hoàng kia học thêm hai năm đi, chỉ có chút bản lãnh này? Bị ta đả thương căn bản, ta xem ngươi làm sao tiếp tục tu luyện!

Thiên Ngôn vừa tỉnh lại, liền không nhịn được cười lớn lên.

- Khụ khụ khụ, phốc!

Nhưng mà vừa dứt lời, Thiên Ngôn liền ho khan mãnh liệt, đồng thời phun ra một ngụm máu to.

Đối diện, Hạo Mỹ Lệ sắc mặt tái nhợt, một tay che ngực, hiển nhiên tại trong mộng bị đánh trọng thương, cũng giống như lời Thiên Ngôn, bị tổn thương căn bản!

Nhưng trên mặt tái nhợt của Hạo Mỹ Lệ lại lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Sinh Tử Bộ bay trở về tay, Hạo Mỹ Lệ nhìn chằm chằm Thiên Ngôn xa xa, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.

- Ta tại sao có thể như vậy? Khụ khụ!

Thiên Ngôn kinh hoảng kêu lên, thời khắc này, Thiên Ngôn khô gầy khô quắt, mặt đầy nếp nhăn, tóc rụng gần hết, chỉ còn lại một chút xíu đầu bạc, già rồi, hoàn toàn già rồi. Trên người lại tản ra từng đợt tanh hôi.

- Thiên nhân ngũ suy, thọ nguyên của ta, thọ nguyên của ta, khụ khụ! Không!

Thiên Ngôn hoảng sợ kêu lên, càng ho khan nhiều hơn, miệng hộc đầy máu, thậm chí hư nhược bất động rơi xuống đất.

- Không!

Thiên Ngôn hư nhược nhìn Hạo Mỹ Lệ, hai mắt mỏi mệt. Tràn đầy vẻ không tin.

- Tây Độc Hoàng, ai là Tây Độc Hoàng?

Thiên Ngôn miệng lắp bắp nói.

Trong lúc suy yếu, con mắt Thiên Ngôn đảo một vòng, tiếp đó bất tỉnh.