Trường Sinh Bất Tử

Quyển 11 - Chương 11: Trò khôi hài chấm dứt




Phượng Hoàng Cương Vực, Ly Hỏa Thánh Đô!

Bên ngoài Ly Hỏa Thánh điện, lúc này vừa bãi triều, quần thần tốp năm tụm ba đi ra.

Tại một nhóm người, một người cầm đầu vô cùng khôi ngô, nhìn qua cũng tràn đầy uy nghiêm.

- Thừa tướng, Công chúa không còn đáng ngại chứ? Một người trong đó quay sang quan viên khôi ngô kia hỏi.

Quan viên khôi ngô này không phải ai khác, đúng là Đại Chu Quắc Thạch Phụ ngày xưa bị trấn áp tại Chuyển Luân Điện, sau được Chung Sơn và Nê Bồ Tát phóng thích ra, khiến cho Chuyển Luân Cương Vực rung chuyển một phen, lại dẫn động Thánh nhân tới.

- Công chúa? Thánh Vương hạ triều đã đi thăm, nguyền rủa thuật này rất tà! Quắc Thạch Phụ trong mắt lạnh lùng nói.

- Đám người kia rốt cuộc có lai lịch gì? Thật to gan! Người nọ tức giận nói. - Lai lịch? Ngươi còn chưa đánh đã chạy! Quắc Thạch Phụ lắc lắc đầu nói.

Đúng lúc này, xa xa, một thị vệ vội vàng chạy tới.

Khi chạy tới ngoài Ly Hỏa Thánh điện, thấy đã hạ triều, thị vệ kia liền biến sắc.

- Sao lại thế này? Quắc Thạch Phụ quay sang người nọ kêu lên.

- Bẩm Thừa tướng, phía đông phương có gởi thư, có cường giả xông vào Phượng Hoàng Cương Vực, Hoàng Nguyên soái không thể ngăn lại! Ta phải lập tức bẩm báo Thánh Vương! Người nọ lập tức bẩm báo.

- Hoàng Nguyên soái cũng không thể ngăn lại? Một người quan viên kinh ngạc nói.

- Rốt cuộc lai lịch ra sao? Không phải là đám người kia lại tới nữa chứ? Mấy tên quan viên nghị luận.

- Lại tới? Hừ, lần trước đến đánh lén, lần này, ta xem các ngươi đi hướng nào! Quắc Thạch Phụ tính tình nóng nảy. Lập tức đạp bước bay ra quảng trường triều đình.

Phượng Hoàng Cương Vực.

Đoàn người Chung Sơn nhanh chóng bay về phía trung tâm.

Cường giả theo phía sau càng lúc càng nhiều, Kim Bằng dù sao cũng vác theo một đám người, tốc độ không thể như trước kia, cũng không thể làm theo ý mình.

Trừ Hoàng Nguyên soái lúc trước ra, lại có thêm một tên Tổ Tiên theo sát phía sau.

Đây mới là từ một phía nhắm tới Ly Hỏa Thánh Đô, vậy mà đã có hai tên Tổ Tiên? Có thể tưởng tượng Phượng Hoàng Cương Vực này mạnh như thế nào.

- Đứng lại! Hoàng Nguyên soái ở phía sau kêu lên.

Kim Bằng sao dừng lại chứ? Hơn nữa Hạo Mỹ Lệ đã nói, chậm một chút, Linh Nhi để nguy hiểm hơn một chút, có thể nghỉ loại nguyền rủa này mạnh cỡ nào, có phải ngay cả Tổ Tiên cũng có thể nguyền rủa hay không?

Linh Nhi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, bởi vậy giờ phút này Chung Sơn mới không có thời gian giải thích với mọi người. Mau chóng đuổi tới Ly Hỏa Thánh Đô gặp Linh Nhi mới là chính sự. Về phần tạo thành phá hư, chờ cứu Linh Nhi rồi nói sau.

Hai đại Tổ Tiên truy đuổi.

Một lần đuổi này là ba ngày ba đêm! Nhưng mà hai tên Tổ Tiên cũng không đuổi kịp Kim Bằng. Sắc mặt càng ngày càng khó coi. Lai giả bất thiện, lai giả bất thiện a!

Rốt cục, tại ngày thứ ba. Xa xa bỗng nhiên xuất hiện hai thiên đạo nối liền trời đất, một đỏ một tím.

Hai thiên đạo.

Lại hai tên Tổ Tiên? Hai tên Tổ Tiên chặn đường? Phía sau còn có hai tên Tổ Tiên? Bốn Tổ Tiên?

- Đại Ly này sao lại mạnh như vậy? Trong lúc phi hành, vẻ mặt Kim Bằng có chút cổ quái.

Tới đây chặn bọn họ tuyệt đối chỉ là một phần nhỏ của Đại Ly, nhưng mà một phần nhỏ này đã là bốn đại Tổ Tiên? Này? Đại Ly này mạnh như thế nào?

Khi ở Đại Tranh, Kim Bằng đã vô cùng ngoài ý muốn với Thánh đình của Chung Sơn rồi, nhưng mà đến nơi này mới phát hiện, thiên hạ này, Thánh đình cường đại cũng không thiếu, trước mắt đúng là một cái.

Đại Chu? Đây là nội tình Đại Chu năm đó sao?

- Đứng lại! Hai tên Tổ Tiên chắn phía trước đã làm xong chuẩn bị toàn lực xuất thủ.

Kim Bằng vừa vòng qua, nhưng mà tốc độ hai tên chắn phía trước cũng không yếu, thân hình nhoáng lên, lại chắn ở phía trước.

Rơi vào đường cùng, Kim Bằng hơi hơi dừng lại!

Vừa dừng lại, hai tên Tổ Tiên phía sau cũng đuổi tới, từng người đằng đằng sát khí nhìn về phía Chung Sơn.

- Còn không thúc thủ chịu trói! Hoàng Nguyên soái hét lớn một tiếng.

- Thả Tiêu Dao Hầu! Lại một người kêu lên.

Khí thế cường đại ép tới Kim Bằng.

- Dừng tay! Tại một khe núi xa xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to.

Mọi người đều nhướng mày nhìn qua.

Xa xa, một nam nhân tuấn lãng một thân trắng giáp bay tới, phía sau còn có hai thân vệ.

- Thiếu Phi Hầu? Ngươi mau rời khỏi nơi này, đám kẻ xấu này lai giả bất thiện, Tiêu Dao Hầu ở trên tay bọn họ còn không biết sinh tử! Hoàng Nguyên soái nhíu mày kêu lên.

Thiếu Phi Hầu, ngày xưa là quan viên của Đại Ly Thiên triều ở tiểu thế giới, trí mưu siêu quần, ở Đại Ly lập được công lao hãn mã, từng cùng Chung Sơn, Triệu Thiên Sát, Niết Cuồng tại đại điện triều hội cùng nhau cầu hôn với Thiên Linh Nhi. Chỉ là về sau nhận được tình yêu chân thành cho nên mới bỏ qua tranh đoạt Thiên Linh Nhi.

Người có năng lực tới chỗ nào cũng đều được tôn kính, Thiếu Phi Hầu, tuy rằng tu vi không cao, nhưng mà bốn Tổ Tiên không ai xem nhẹ hắn. Nhưng thấy một người tu vi Đại Tiên như hắn bay tới, lập tức lo lắng.

- Chung Thánh Vương, ngươi đây là giống trống khua chiêng sao? Đoạn đường này ngươi đi qua, thiên hạ rối loạn! Thiếu Phi Hầu cười nói.

Chung Thánh Vương? Mọi người kỳ quái nhìn về phía Chung Sơn. Tiếp đó nhìn về phía Thiếu Phi Hầu, Thiếu Phi Hầu quen hắn?

Chung Sơn nhìn thấy Thiếu Phi Hầu, khuôn mặt hơi dịu đi.

- Linh Nhi có thật trúng nguyền rủa không? Chung Sơn lập tức hỏi tới.

- Ách, ha ha, đúng là có Công chúa trúng nguyền rủa, nhưng không phải Linh Nhi Công chúa. Chung Thánh Vương yên tâm! Thiếu Phi Hầu lắc đầu cười nói.

Nghe Thiếu Phi Hầu nói vậy, Chung Sơn âm thầm thở phào. Chỉ cần Linh Nhi không bị chuyện gì là tốt rồi.

- Chư vị, lúc trước có nhiều đắc tội! Chung Sơn quay sang mọi người nói.

- Đắc tội? Một câu đắc tội liền bỏ qua sao? Tiêu Dao Hầu bị ngươi đánh nát một cánh tay à! Hoàng Nguyên soái trừng mắt nói.

Chung Sơn lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn, dần dần chuyển ánh mắt sang Tiêu Dao Hầu.

- Đây là hắn tự tìm! Người, ngươi cầm đi, còn có cánh tay này! Chung Sơn thản nhiên nói.

Thi tiên sinh lật tay đem Niết Cuồng ném ra, còn có cánh tay kia, về phần hạ nhân dẫn đường kia, tự nhiên cũng Kim Bằng bị ném ra.

Kim Bằng lắc mình nhoáng lên một cái, hóa thành hình người.

Tiếp được Niết Cuồng, Hoàng Nguyên soái sắc mặt âm trầm nói: - Tự tìm, ngươi xông vào Đại Ly ta, đoạn cánh tay Tiêu Dao Hầu, còn nói hắn là tự tìm? Đại Ly ta cũng không phải là nơi mặc cho người làm nhục.

- Hoàng Nguyên soái, ngươi phải làm chủ cho ta a, Chung Sơn này, nhất định phải giết hắn! Niết Cuồng tỉnh lại lập tức kêu lên.

- Niết Cuồng mắng Linh Nhi, ta làm vậy là để giáo huấn ngươi, không phải ngươi tự tìm thì là cái gì? Chung Sơn trầm giọng nói.

- Cuồng vọng! Hoàng Nguyên soái giận dữ kêu lên. Về phần các Tổ Tiên khác, tự nhiên từng người khó chịu nhìn Chung Sơn, mặc kệ nói như thế nào, bọn họ đều là địch.

- Hoàng Nguyên soái! Thiếu Phi Hầu bỗng nhiên kêu lên.

Thiếu Phi Hầu hấp dẫn mọi người chủ ý.

- Cánh tay của Tiêu Dao Hầu bị chặt chắc là không qua bao lâu, hiện tại nối lại còn kịp, ngươi hay là nối cánh tay cho hắn đi, sáo loạn tiền tuyến lúc trước còn cần Hoàng Nguyên soái đi tới bình định! Về phần Chung Sơn, ta sẽ đưa hắn tới trước mặt Thánh Vương. Thiếu Phi Hầu mở miệng nói.

- Không được, hôm nay nếu như thả hắn, Đại Ly ta sẽ mất hết mặt mũi! Hoàng Nguyên soái quật cường nói.

Đang lúc mọi người căng thẳng, xa xa, một đạo ánh sáng đen hiện lên.

- Kẻ cắp? Ngươi còn dám tới? Xa xa truyền đến một tiếng quát lớn.

Gần như vẻ mặt mọi người đều biến đổi.

Một quan viên áo bào đen từ đàng xa bắn tới.

- Lại là một Tổ Tiên? Đại Ly rốt cuộc có bao nhiêu Tổ Tiên? Kim Bằng kinh ngạc nói.

- Thừa tướng, ngươi đã đến rồi, ngươi phải làm chủ cho ta, cánh tay của ta! Niết Cuồng kêu lớn lên.

- Vù! Gió to thổi qua, Quắc Thạch Phụ dừng lại giữa không trung.

- Thừa tướng, nghe ta giải thích, vị này chính là Chung Thánh Vương, bởi vì lo lắng cho Linh Nhi Công chúa, cho nên mới xông vào Phượng Hoàng Cương Vực! Thiếu Phi Hầu lập tức giải thích.

Quắc Thạch Phụ vừa đến liền thấy Chung Sơn, quan sát đám người Chung Sơn một chút, liền nhìn về phía Hoàng Nguyên soái.

- Ngươi tu luyện thế nào vậy? Ngay cả bọn họ cũng không ngăn được? Còn kinh động Thánh Vương? Quắc Thạch Phụ nổi giận nói.

Hoàng Nguyên soái sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, cổ quái nói: - Sư tôn, đây, đây, ta đã...! Hoàng Nguyên soái còn chưa nói hết lời, Quắc Thạch Phụ bên kia đã lại lần nữa quay sang Chung Sơn nói: - Chung Thánh Vương đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thất kính! Quắc Thạch Phụ nói vậy khiến sắc mặt mọi người hơi hơi cứng đờ, lúc trước nổi giận với Hoàng Nguyên soái, còn tưởng Quắc Thạch Phụ sẽ phải bắt Chung Sơn, sao lại vậy? Làm sao lại như vậy?

- Thừa tướng, bọn họ đoạn cánh tay của ta, ngươi giúp ta báo thù a! Niết Cuồng lo lắng nói.

Nhàn nhạt nhìn thoáng qua Niết Cuồng, Quắc Thạch Phụ nói: - Thiếu Phi Hầu, ngươi mang Tiêu Dao Hầu đi Ly Hỏa Thánh Đô nối cánh tay, về phần bốn người các ngươi, còn không trở về ổn định quân tâm, dân tâm? - Vâng! Mọi người lập tức đáp. Niết Cuồng không khỏi lo lắng, Thiếu Phi Hầu mỉm cười, bốn Tổ Tiên khác đầy mặt cổ quái, Chung Thánh Vương này rốt cuộc có lai lịch gì? Thừa tướng sao lại dùng lễ đối đãi với bọn họ?

- Chung Thánh Vương, đi theo ta đi! Quắc Thạch Phụ nói.

- Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.

Lần này, biết Linh Nhi không bị sao, Chung Sơn buông lỏng hơn rất nhiều.

Trước khi đến Ly Hỏa Thánh Đô, Chung Sơn vẫn muốn xác định một chút hỏi: - Nghe nói nửa tháng trước có người nguyền rủa Công chúa? - Ừ, Chung Thánh Vương yên tâm, cũng không phải Linh Nhi Công chúa, là Thanh Thanh Công chúa! Quắc Thạch Phụ nói.

- Thanh Thanh Công chúa? Niết Thanh Thanh? Chung Sơn thần sắc hơi động.

- Đúng vậy, lúc ấy có ba tên địch nhân tới đánh lén Linh Nhi Công chúa, mà Thanh Thanh Công chúa xả thân cứu giúp, mới khiến cho Linh Nhi Công chúa bình yên vô sự, đáng tiếc Thanh Thanh Công chúa trúng nguyền rủa rất lỏng, tới bây giờ vẫn chưa thể cởi bỏ! Quắc Thạch Phụ thở dài.

- Niết Thanh Thanh vì cứu Linh Nhi mới bị trúng nguyền rủa? Chung Sơn vẻ mặt có chút phức tạp.

- Ừ! Về sau bị Thánh Vương phát hiện, Thánh Vương vì cứu Thanh Thanh Công chúa, cho nên mới để cho ba tên đạo chích kia trốn thoát. Quắc Thạch Phụ gật gật đầu.

- Là ai? Chung Sơn hỏi. Dù sao cũng nhằm vào Linh Nhi.

- Chắc là người Thiên gia! Quắc Thạch Phụ ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Quả nhiên là người Thiên gia, bọn họ đến rồi, may mà Linh Nhi không bị sao? Chung Sơn không khỏi cảm khái.

- Ngươi cũng biết là người Thiên gia? Quắc Thạch Phụ hơi hơi ngoài ý muốn nói.

- Chúng ta chính là vì việc này mà đến, đáng tiếc, vẫn tới hơi trễ, để Niết Thanh Thanh bị thương. Linh Nhi gây thêm phiền toái cho các ngươi rồi. Chung Sơn thán một tiếng nói.

- Linh Nhi Công chúa là Công chúa Đại Ly ta, sao lại kêu phiền toái chứ? Chung Thánh Vương không cần như thế! - Ừ, chúng ta hay là nhanh trở về đi, vừa vặn người bạn Hạo Mỹ Lệ này của ta tinh thông thuật nguyền rủa, thử xem có thể mau chóng cởi bỏ thuật nguyền rủa trên người Niết Thanh Thanh hay không. Chung Sơn lập tức giới thiệu.

- Ồ? Chú Ngôn Sư? Quắc Thạch Phụ hơi hơi ngoài ý muốn nói.

- Nhanh lên đi, ta lo lắng đây là loại nguyền rùa trong thời gian ngắn. Hạo Mỹ Lệ lập tức nói.

- Ừ, được, chúng ta tăng tốc! Quắc Thạch Phụ gật gật đầu.