Trường Sinh Bất Tử

Quyển 11 - Chương 1: Nổi danh khắp thiên hạ




20 năm sau!

Âm phủ, Vô Tướng, Tiểu Phái, Thương Hải, Kim Mộc, Thủy Hỏa, năm đại lãnh thổ quốc gia hoàn toàn là của Đại Tranh. Âm phủ Đại Tranh độc chiếm 6 đại lãnh thổ quốc gia.

Về phần lãnh thổ quốc gia của Phục Ma, Đại Tranh luôn không nhúng tay vào! Tuy rằng thiếu Phục Ma Giáo chủ, nhưng mà rất nhanh lại có một tên Giáo chủ thượng vị, cùng lãnh thổ quốc gia bốn phía xâm lược chiến đấu lưỡng bại câu thương, nhưng dù sao cũng chật vật ổn định được, đánh lui thế lực xâm phạm bốn phía!

Không đến 50 năm, Đại Tranh không ngờ lấy được một phần sáu lãnh thổ Bắc Châu, lập tức khiến cả Bắc Châu kinh ngạc.

Đại Tranh quật khởi, nhanh chóng thông qua đủ loại đường truyền tới bàn mỗi một kiêu hùng của đại lãnh thổ quốc gia.

Vô số kiêu hùng nhìn tình báo trước mặt, từng người mí mắt kinh hoàng.

- Không đủ, không đủ, ta muốn tài liệu cặn kẽ bố cục lần này của Đại Tranh, ta muốn cặn kẽ! 1 Thánh Vương quay sang thuộc hạ thủ lĩnh tổ chức mật thám kêu lên.

- Thánh Vương, đây đã là cặn kẽ nhất rồi! - Còn chưa đủ, lại tra, không tiếc mọi giá phải trả, lại tra, tra cho ta! 50 năm? Năm đại lãnh thổ quốc gia, làm sao có thể? Thánh Vương kia kêu lên.

- Vâng! Đương nhiên, trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, người Đại Tranh không lộ ra tin tức, các cựu thần lãnh thổ quốc gia bị chiếm đoạt cũng có thể để lộ ra tư liệu, còn có tình huống Thiên đế mật cảnh. Dần dần biết rõ bố cục của Đại Tranh.

Tin tức lại lần nữa rất nhanh truyền tới trên bàn sách của mỗi đại kiêu hùng, mỗi người nhìn tài liệu trong tay, không khỏi lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

- Đại Tranh này không thể khinh thường!

- Chung Sơn?

- Đại Tranh Thánh đình? Chung Sơn?

Trong lúc nhất thời, đại danh Chung Sơn nổi danh khắp thiên hạ, cả Bắc Châu, không ai dám xem nhẹ Chung Sơn, người chủ năm đại lãnh thổ quốc gia xem nhẹ Chung Sơn, tại trong 50 năm ngắn ngủi, toàn bộ đã trở thành lịch sử.

Thậm chí, người chủ lãnh thổ quốc gia quanh Đại Tranh cũng không ai chủ động tấn công. Dù sao Đại Tranh này lộ ra một cỗ khí tức yêu nghiệt khiến cho người ta nhìn không thấu, việc này khiến cho thu thay năm đại lãnh thổ quốc gia dị thường thuận lợi!

Thống nhất 6 đại lãnh thổ quốc gia. Đại Tranh chính thức vấn đỉnh Bắc Châu, trở thành Bắc Châu nhất bá! Một triều độc chiếm một phần sáu Bắc Châu! Uy danh vô cùng!

Xương Kinh, trong triều đình!

- Từ hôm nay, trẫm phong Vương Tĩnh Văn là quân đoàn trưởng thứ 12 của Đại Tranh, nhị đẳng Tấn Văn Công! Phần thưởng Cổ Tiên khí một kiện, tiên thạch 10 vạn quả. Cổ Tiên đan một quả! Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Ầm ầm! Biển mây số mệnh không khỏi bốc lên.

- Tạ Thánh Vương! Vương Tĩnh Văn khom người nói. Tiếp đó về hàng.

Chung Sơn ngồi trên Cửu Long Thiên Ỷ, phía dưới là quần thần Đại Tranh, còn có đám người Triệu Sở Hướng từ tiền tuyến trở về, những người này đều đã phong thưởng qua, trên mặt vẫn kích động như trước.

- Mấy năm nay, chư ái khanh cực khổ rồi! Thời gian kế tiếp, chư vị tận tình tĩnh dưỡng! Trong thời gian ngắn không có chiến sự gì lớn! Diêm Trùng Chi tiếp tục phụ trách sàng lọc nhân tài, tiếp tục tính toán đem nhân tài mấy năm nay phân bổ tới lãnh thổ quốc gia tứ phương. Đồng thời tiếp tục hấp thu người mới trong thiên hạ! Chung Sơn gật gật đầu nói.

- Vâng! Diêm Trùng Chi cung kính nói.

- Thánh Vương! Triệu Sở Hướng bỗng nhiên bước ra khỏi hàng.

- Ồ? Chung Sơn hơi hơi nghi hoặc.

- Vô Tướng Thánh Vương năm đó có năm đại lãnh thổ quốc gia phụ thuộc, chúng ta đã lấy được Vô Tướng lãnh thổ quốc gia và ba cái trong đó, còn có hai cái vẫn chưa xuất binh, hai cái kia hẳn là không có Đế Vương khí, không khó đánh chiếm lắm, Thánh Vương vì sao không làm một tiếng trống hăng hái tinh thần thâu tóm luôn hai cái kia? Triệu Sở Hướng không hiểu hỏi.

Nhìn thấy cổ chiến ý kia của Triệu Sở Hướng, Chung Sơn tươi cười.

Một bên Dịch Diễn bỗng nhiên bước ra khỏi hàng.

- Triệu tướng quân, hay là để ta giảng giải cho Triệu tướng quân đi! Dịch Diễn cười nói.

- Nguyện nghe tường tận! Triệu Sở Hướng gật gật đầu.

- Triệu tướng quân và chư vị Tướng quân giờ phút này chiến ý nồng đậm, có thể hai đại lãnh thổ quốc gia kia thật sự không thích hợp lập tức đánh chiếm, dù sao thời gian Đại Tranh ta thành lập không dài, nội tình âm phủ có thể chống đỡ được 6 đại lãnh thổ quốc gia đã là cực hạn, nhiều hơn nữa, nhân tài sẽ ngoài tầm với, nhất định quản lý không đủ không đúng, lãnh thổ quốc gia xung quanh mặc dù không đối phó triều ta, nhưng nhất định nhìn chằm chằm vào chúng ta, một khi chúng ta lộ ra mệt mỏi không thể quản lý, nhất định sẽ khiến bá chủ lãnh thổ quốc gia bốn phía quần công.

- Hơn nữa, đánh chiếm hai lãnh thổ quốc gia kia, nhất định sẽ phải trả cái giá thật lớn phải trả, quay sang gây bất lợi với Đại Tranh, hiện tại chủ yếu nhất là Đại Tranh phải ổn định được 6 đại lãnh thổ quốc gia, lại lần nữa tích góp từng tí nội tình một, tích góp từng tí dân tâm một, mới đủ lần nữa phóng nhãn khắp thiên hạ!

Người có chiến ý như Triệu Sở Hướng không phải số ít, nghe Dịch Diễn giải thích cặn kẽ, nhao nhao không hiểu.

- Sở Hướng hổ thẹn! Triệu Sở Hướng quay sang Dịch Diễn cung kính cúi đầu.

- Triệu tướng quân không cần như thế, tại hạ ở phương diện này suy nghĩ nhiều một chút, nhưng mà ở trong quân đội lại không bằng Triệu tướng quân! Dịch Diễn lập tức nâng Triệu Sở Hướng dậy!

Đến tận đây, Đại Tranh Thánh đình chính thức tiến vào thời kỳ tu dưỡng. Người mới, thiên tài trong thiên hạ cũng rất nhanh hội tụ về Đại Tranh! Dương gian, Lăng Tiêu Thiên Đình!

Chung Sơn ngồi một mình ở trong một sân nhỏ uống rượu ngắm trăng! Trong ánh mắt hiện lên vẻ tưởng niệm nhàn nhạt.

Niệm Du Du từ phía sau đi tới, Chung Sơn giống như không phát hiện, suy nghĩ có chút nhập thần.

Niệm Du Du trực tiếp đi vòng tới trước mặt Chung Sơn, lúc này Chung Sơn mới chợt phát hiện, sắc mặt hoãn lại, lộ ra nụ cười.

- Xuất quan? Chung Sơn cười nói.

Bên cạnh còn có một cái ghế dựa, Niệm Du Du cũng không ngồi vào cái ghế kia, mà lại trực tiếp ngồi lên bắp đùi Chung Sơn, dựa vào lồng ngực Chung Sơn, đồng thời hơi hơi rụt người một cái, dùng lỗ tai nghe tim Chung Sơn đập!

- Ừ, xuất quan, ngươi vừa rồi suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy? Niệm Du Du hỏi, đồng thời ánh mắt xinh đẹp vụt sáng.

- Không có gì, là đang ngắm nhìn ánh trăng xinh đẹp, ngắm có chút nhập thần! Chung Sơn lắc lắc đầu nói.

- Không đúng, ngươi đang suy nghĩ về hoàng hậu khác! Trong mắt Niệm Du Du lóe lên một cỗ khẳng định, một bộ dáng ngươi không lừa được ta đâu.

Khe khẽ thở dài, Chung Sơn gật gật đầu nói: - Ừ! - Ngươi chuẩn bị đi đón họ trở về? Bàn tay Niệm Du Du vuốt ve ngực Chung Sơn hỏi.

- Chuyện gì cũng không lừa được ngươi, qua mấy trăm năm này, thực lực, thế lực của ta cũng dần dần vững vàng, hơn nữa có thể bảo hộ được các ngươi. Ta nghĩ, bây giờ là thời điểm người một nhà đoàn tụ! Chung Sơn nói.

Niệm Du Du trầm mặc một trận!

Chung Sơn cũng trầm mặc một trận, chỉ ôm chặt Niệm Du Du, bàn tay nghẹ nhàng vân vê cánh tay Niệm Du Du.

Vốn loại chuyện này, Chung Sơn chắc sẽ không nói với Niệm Du Du, dù sao đều là nữ nhân, Niệm Du Du tuy nói rất độ lượng, nhưng mà cũng có hạn, không có khả năng một chút cảm giác cũng không có.

Có thể Niệm Du Du không ngừng hỏi, Chung Sơn cũng không muốn lừa Niệm Du Du!

- Ngươi chuẩn bị đón ai trước? Bảo Nhi tỷ tỷ? Thiên U tỷ tỷ? Linh Nhi tỷ tỷ? Hay là Thanh Ti tỷ tỷ? Trầm mặc một hồi, Niệm Du Du lại lần nữa hỏi.

Nhìn vẻ mặt Niệm Du Du, Chung Sơn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, lắc lắc đầu nói: - Chuyện này chúng ta hôm nào nói, cùng ta ngắm trăng đi! Thật sâu nhìn Chung Sơn, cuối cùng Niệm Du Du lộ ra một nụ cười hạnh phúc ngọt ngào nói: - Ừ!

Hai người tiếp tục ngắm ánh trăng mê người, ánh trăng mê người cũng say lòng người! Nhìn một chút, hai người lại khẽ biến mất trong lạc viện.

Ba ngày sau, trong Thiên Duyến Các.

Sau khi Chung Sơn ngồi ở án thư, nhắm mắt, nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, nếu quyết định đi đón bốn hoàng hậu trở về, vậy phải lập tức chuẩn bị, Thiên U đi Hoang Cổ gia tộc, Hoang Cổ gia tộc bây giờ còn là bí mật, tạm thời không thể đón nàng trở về, kế tiếp là Linh Nhi, Thanh Ti và Bảo Nhi, Linh Nhi tại chỗ Niết Phàm Trần phương tây, chắc là được đãi ngộ như Công chúa.

Bảo Nhi tại lãnh thổ quốc gia Trung Ương, Trung Ương Giáo chủ chắc là một mệnh cách hai thân thể, bởi vì thân phận của Trung Ương Giáo chủ, địa vị của Bảo Nhi chắc là rất được tôn sùng, hơn nữa Kim Bằng cũng thừa nhận điểm ấy.

Bi Thanh Ti thì lại ở Băng Thần Cung phương bắc, nói tóm lại, Thanh Ti cách Đại Tranh gần nhất.

Hẳn là nên đi đón đầu tiên...

Đang lúc Chung Sơn phân tích tình thế bốn phía. Bỗng nhiên, Chung Sơn hai mắt vừa mở, đồng tử co rụt lại, lập tức đứng dậy.

- Báo! Khởi bẩm Thánh Vương, phương nam xuất hiện dị tượng thiên văn, mời Thánh Vương làm chủ! Ngoài điện truyền tới tiếng một thị vệ hô to.

Dị tượng kinh thiên? Chung Sơn vừa rồi đã cảm nhận được. Bởi vậy lập tức đi ra ngoài Thiên Duyến Các!

Ra Thiên Duyến Các, một ít nhân viên quan trọng Đại Tranh cũng nhanh chóng tới.

Chung Sơn đi thẳng đến Trường Sinh Điện, đứng ở Trường Sinh Điện nhìn về phía nam xa xa!

Xa xa, ba gã nam nhân áo bào trắng bay thẳng tới Lăng Tiêu Thiên Đình, vậy cũng không coi là đâu, chủ yếu là đỉnh đầu của ba người kia, giờ phút này, một đóa mây đỏ bao phủ bầu trời cùng bọn họ bay tới.

- Người tới là người nào, báo tên.....

Vài thị vệ Đại Tranh vọt tới chặn lại.

Nhưng mà tới gần rồi, mấy tên thị vệ Đại Tranh này đều biến sắc, từ giữa không trung rơi xuống đất.

Một cỗ uy áp kinh khủng từ trên mây đỏ tản ra.

Mà ba nam nhân áo bào trắng kia dường như không bị ảnh hưởng.

Kim Bằng vừa thấy, thân hình lập tức bắn ra ngoài, bắn thẳng tới ngoài Nam Thiên Môn.

Đảo mắt đến trước mặt ba người áo trắng, đồng thời ngoài ý muốn nhìn bầu trời.

Hiển nhiên Kim Bằng cũng cảm nhận được sự khủng bố của mây đỏ che phủ mặt đất kia.

- Các ngươi là ai? Kim Bằng trừng mắt nói.

- Thiên gia làm việc, mau mau tránh ra! Một người áo bào trắng cầm đầu trầm giọng nói.

- Thiên gia? Hừ, ta mặc kệ ngươi là nhà nào, ba Đại Tiên nho nhỏ các ngươi, cũng dám làm càn ở trước mặt ta? Kim Bằng lập tức phát ra một cỗ uy áp.

Ba người biến sắc.

Bỗng nhiên, ba người đồng thời quỳ xuống.

Nhìn một màn này, Kim Bằng sửng sốt, quỳ xuống? Xương cốt ba người này cũng quá mềm đi, quỳ xuống cầu xin tha thứ?

Nhưng mà ba người vẫn chưa quay sang Kim Bằng, chuẩn xác mà nói là nhìn lên mây đỏ trên bầu trời kia.

- Khởi bẩm trưởng lão, đã tới bên cạnh triều đô Đại Tranh, thiên uy có thể mở, ơn trạch thiên hạ! Một người áo bào trắng trong đó nói.

Kim Bằng cổ quái nhìn về phía mây đỏ bên trên, nhất thời không hiểu được sao lại vậy.

- Ầm ầm! Trên mây đỏ khổng lồ trên bầu trời, đột nhiên vang lên từng đợt nổ vang, tiếp đó lộ ra một cái khe lớn.

Kim Bằng biến sắc, bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ uy áp kinh khủng từ trong khe mây đỏ kia lộ ra. Ba đệ tử Thiên gia, lại phủ phục không dám ngẩng đầu lên.

Tiếng ầm ầm trong khe vang ra. Cỗ uy ấp kinh khủng kia mạnh mẽ áp bách tới Lăng Tiêu Thiên Đình. Khiến dân chúng Lăng Tiêu Thiên Đình không khỏi hoảng hốt.

- Vù!

Cái khe mở ra. Huyết quang chiếu rọi. Trong cái khe, chậm rãi lộ ra một ánh mắt dài trăm vạn dặm, đồng tử màu máu, khiến cho người ta nhìn vào sinh ra một cỗ điên cuồng. Thiên uy kinh khủng phủ xuống!

- Thiên Số Nhãn? Kim Bằng sợ hãi rống lên.

Kim Bằng kinh hồn táng đảm, đây chính là tồn tại khủng bố ngay cả Thánh nhân cũng có thể giết chết.

Không đúng, Thiên Số Nhãn là màu trắng đen, Kim Bằng đã gặp qua ở Thiên Đình, mà đây là màu đỏ máu.