Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 9: Tên ta là chung sơn




Nhìn vô số Quỷ tu chúc mừng, cùng với các thế lực lớn trên quảng trường Diêm La Điện, cuối cùng lại nhìn hai "đại ca" của mình, trong mắt Niệm Du Du toát ra lạnh băng.

Diêm La Vương liếc sang Lục Phán, Lục Phán lại cho Diêm La Vương một ánh mắt yên tâm.

Diêm La Vương ưỡn ngực, nhìn về phía vô số Quỷ tu tiến tới.

- Các con dân Địa phủ, hôm nay trẫm đại hôn, cảm tạ mọi người đã đến! Tiếp theo, mời mọi người chứng kiến bái thiên địa, chứng minh đại hôn!" Diêm La Vương hét lớn.

- Chúc mừng Diêm La Vương!

- Chúc mừng Diêm La Vương!

Xung quanh vang lên vô số tiếng hô, đại hôn sắp vào lúc nóng bỏng, sắp tiến tới cao trào.

- Ta phản đối hôn sự này!

Trong đám đông bỗng nhiên vang lên một tiếng hô không hài hòa.

Tiếng hô này có sức sát thương quá lớn, đột nhiên chặn đứng tiếng hô của mọi người.

Ai to gan như thế, ở Địa phủ này, Diêm La Vương đại hôn còn có kẻ dám phản đối? Không muốn sống nữa ư?

Mọi Quỷ tu đều ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

Nhiên Đăng, phật Di Lặc, Ngưu Ma Vương, Na Tra đều kinh ngạc, nhìn về phía tiếng hô kia.

Niệm Bôn cùng Đại thái tử nhìn nhau.

- Đến rồi?

Niệm Bôn tò mò nói.

Đúng vậy, tối hôm qua Lục Phán cố ý dặn dò một chuyện. Thật sự đã tới? Diêm La Vương muốn làm gì?

Lúc này lại làm cái trò thiêu thân gì chứ?

Sau tiếng hô, đồng thời dẫn tới Quỷ tu xung quanh vội né tránh.

Cóc yêu khoác áo bào vàng xuất hiện phía trước mọi người. Vì cái gì gọi là cóc yêu?

Vì con cóc này hóa thành hình người, là một con cóc yêu đầy mụn bọc.

- Diêm La Vương, hôm nay là ngày mừng, ta giúp ngài xử lý!

Ngưu Ma Vương bỗng nhiên lên tiếng.

- Không cần!

Diêm La Vương lập tức nói.

Thật vất vả đợi được "quấy rối", thật vất vả đợi được cơ hội cho Niệm Du Du chờ được ta "làm anh hùng", sao có thể để người ta giành đi?

Ngưu Ma Vương kinh ngạc, gật đầu ngồi xuống, tò mò nhìn Diêm La Vương.

Diêm La Vương biểu hiện vô cùng bình thản, nhìn con cóc xa xa quát:

- Ngươi là kẻ nào, dám quấy rối đại hôn của ta?

- Ta tên Triệu Đại Cáp, không vừa mắt đại hôn hôm nay của Diêm La Vương.

Cóc yêu nói.

- Ồ? Vì sao?

Diêm La Vương không giống tác phong xưa nay, vậy mà lại cho kẻ làm trái hắn có cơ hội nói chuyện.

- Niệm Du Du đến Diêm La, chúng ta đều thấy, dựa vào cái gì Diêm La Vương ngươi có thể chiếm lấy nàng? Chúng ta không phục, mỹ nữ xinh đẹp như thế, ta cũng muốn, ta kháng nghị Diêm La Vương! Ta là con cóc anh tuấn nhất trong Cáp Mô tộc, ta cũng có năng lực chăm sóc Niệm Du Du, ta muốn dẫn Niệm Du Du đi!

Cóc yêu hét to.

Ta muốn dẫn Niệm Du Du đi? Mọi tu giả ở đây sắc mặt tối đen, cái đức hạnh gì đây! Tên hàng này quá tự tin! Còn anh tuấn?

Ngưu Ma Vương trừng mắt, Nhiên Đăng cùng Di Lặc sắc mặt đầy cổ quái, Na Tra buồn bực mấy năm cuối cùng lần đầu tiên mỉm cười.

Niệm Bôn cùng Đại thái tử liếc nhau, hết biết nói gì.

Lục Phán bên kia lộ ra hài lòng, cóc yêu làm tốt lắm.

Niệm Du Du ở bên cạnh mắt lạnh mà nhìn, Niệm Du Du làm sao không nhìn ra ý của Diêm La Vương? Trong thời gian này, Niệm Du Du đã

quen với tính cách chn, nhát gan sợ chuyện, ham công lớn, lòng dạ hẹp hòi, làm sao có thể bình tĩnh như vậy?

Nhưng lúc này Diêm La Vương quả thật quá bình tĩnh.

- Nói vậy, ngươi tới đây cướp cô dâu?

Diêm La Vương trầm giọng nói.

- Đúng vậy, ta không muốn nhìn tuyệt sắc như vậy bị ngươi chà đạp, ta muốn cho nàng hạnh phúc!

Cóc yêu lại tự luyến kêu lên.

Ụa!

Một tiểu yêu năng lực chịu đựng tâm lý kém, quay sang một bên đã ói ra.

Toàn trường lại rơi vào hoàn cảnh cổ quái.

- Diêm La Vương ta lấy đức phục người, lấy lý phục người, ta không trách ngươi cướp cô dâu. Nhưng mà, không có năng lực còn mạnh miệng, ngươi đang muốn chết. Tới đây, ta cho ngươi một cơ hội, để ta xem ngươi có năng lực cỡ nào!

Diêm La Vương bước tới khẳng khái nói.

- Tới thì tới!

Cóc yêu lớn tiếng bước qua.

Trò hay tới rồi, tu giả xung quanh liền tránh ra một đường, chờ đợi tràng cảnh quái dị tiếp theo.

- Cóc yêu nho nhỏ, dám làm loạn đại hôn này? Không biết sống chết!

Có một người khách chướng mắt kêu lên.

Diêm La Vương liền quýnh lên, không thể để cho bọn họ ra tay được:

- Các vị, đây là chuyện riêng của Địa phủ, ta cũng đáp ứng cho kẻ cướp cô dâu một cơ hội. Các vị không cần ra tay, làm người phải đường đường chính chính, ta muốn lấy đức phục người!

Chúng khách còn nói gì được? Ờ, ngươi đã muốn tự mình giải quyết, vậy thì không nhúng tay thôi.

Lúc này, cóc yêu cũng tới gần, tay cầm một đôi song chùy, nhìn Diêm La Vương nói:

- Tới đi, xem kỹ!

Cóc yêu sợ Diêm La Vương không để ý bị mình đánh thật, vậy thì sau này mình oan mất.

Vù!

Vừa đập xuống, kéo theo dòng khí mạnh mẽ.

Ầm!

Diêm La Vương một chưởng đón đỡ chùy lớn, chân cong xuống đạp mạnh, một quyền khác đánh vào bụng cóc yêu.

Bùm....

Cóc yêu bị một quyền đánh thật, bay vọt lên trời, để lại vết máu giữa không trung, cùng với nắm đấm mạnh mẽ của Diêm La Vương.

Một chiêu bại trận!

- Diêm vương gia thật là lợi hại!

- Diêm vương gia vô địch thần quyền thật là lợi hại!

- Hay!

Phía dưới trầm trồ khen ngợi.

Cóc yêu ngã xuống đất, một tay đỡ ngực, dường như bị trọng thong7.

- Diêm La Vương thần uy, Triệu Đại Cáp cam bái hạ phong, xem ra ta nghĩ quá nhiều, vẫn là Diêm La Vương mới xứng có được tuyệt sắc như Niệm Du Du.

Cóc yêu đầy vẻ xấu hổ nói.

Nhiên Đăng cùng phật Di Lặc liếc nhau, Niệm Bôn cùng Đại thái tử liếc nhau, người xem đều có cảm giác hoang đường.

- Còn ai nữa?

Diêm La Vương ý chí bùng phát quát lên.

- Còn có ta, Bạch Cốc!

Lại có người hô lên.

Đó là một khô lâu, nhìn rất là dọa người, khô lâu kêu to xông lên.

- Được, hôm ta ta sẽ lấy đức phục chúng!

Diêm La Vương đánh một quyền vừa nãy liền quá thích.

Tiếp theo, Diêm La Vương bùng phát thần uy, nháy mắt đã đánh "tơi bời hoa lá" bốn tên cướp cô dâu.

Bên dưới rèm châu mũ phượng, trong mắt Niệm Du Du toát ra khinh bỉ.

Mỗi thế lực lớn đến đây đều xem ngon lành, còn một số người đã nhìn ra trò trống, sắc mặt đều co quắp. Đã sớm nghe nói Diêm La Vương chỉ là con rối của Thiên Đình, không có nhiều năng lực, nhưng cũng không tới mức như thế này chứ?

Niệm Bôn cùng Đại thái tử nhìn nhau, dường như bọn họ đã đánh giá Diêm La Vương quá cao?

Diêm La Vương đại bại bốn đại "cường giả", đang lúc nhiệt huyết sôi trào.

- Còn ai nữa?

Diêm La Vương thét dài một tiếng.

Diêm La Vương tự cảm giác mình như vô địch thiên hạ, đứng ở đỉnh cao, độc cô cầu bại!

Bên dưới không còn âm thanh, lúc này không còn ai hét to xông lên nữa.

Niệm Du Du bên cạnh khinh miệt qua, trong mắt toát ra cô đơn. ĐÁm người rác rưởi này, nếu Chung Sơn đến đây, một chưởng có thể đánh hết mọi người nằm đo đất!

Không biết sao, Niệm Du Du lại thất thần ngẩn ngơ, trong lòng nhớ mãi nam nhân kia không quên được.

- Còn ai nữa? Không ai nữa hả?

Diêm La Vương lại hét lên.

Phía dưới im ắng, dường như không còn người nữa. Đang định đợi Diêm La Vương chuẩn bị kết thúc quay về lấy lòng Niệm Du Du, tiếng nói hùng hậu truyền tới!

- Còn có ta!

Tiếng nói truyền khắp toàn trường, mọi người liền nhìn về một phía.

Nghe tiếng nói này, Ngưu Ma Vương, Na Tra, Nhiên Đăng, Di Lặc, thậm chí Niệm Bôn, ánh mắt đều co rút.

Tiếng nói này? Sao quen thuộc như vậy?

Về phần Niệm Du Du, đang suy nghĩ vẩn vơ, trong lòng cũng bỗng run lên.

Nhìn về phía đám đông tách ra, hướng về phía truyền ra tiếng nói.

Ở xa xa, đằng sau đám đông là bốn người, người dẫn đầu khoác áo bào đen, hai mắt toát ra uy nghiêm tuyệt đối, quý khí toàn thân kinh động lòng người, còn ba người kia như thuộc hạ của hắn.

Chính là Chung Sơn, tiếng nói vừa nãy, là Chung Sơn kêu lên.

Vụt! Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!....

Trong nháy mắt thấy được Chung Sơn, Nhiên Đăng, Di Lặc, Niệm Bôn, Đại thái tử, Ngưu Ma Vương, Na Tra đều đứng vụt dậy.

- Các vị, không cần phải lo, ở đây có ta! Các người chỉ cần nhìn là được rồi, không cần ra tay, có ta ở đây!

Diêm La Vương lập tức nói với mấy người đằng sau.

Không cần ra tay, có ta ở đây?

Ngưu Ma Vương, Na Tra, Nhiên Đăng, Di Lặc đều hết sức phức tạp nhìn Diêm La Vương.

Diêm La Vương còn tưởng là mình đại bại bốn "cường giả" thật là che mắt được mọi người, trong lòng vô cùng hưởng thụ.

Lúc này Niệm Bôn cùng Đại thái tử đã trợn to mắt, Niệm Bôn vừa muốn lên tiếng, đã bị Đại thái tử cản lại.

- Đại ca, thế này?

- Ngươi muốn nói gì?

- Cứ xem đi!

- Phải!

Lục Phán bên kia trợn to mắt, tràn đầy khó hiểu, người này không phải là hắn an bài mà? Nhưng lao lên nói với Diêm La Vương? Vừa rồi Diêm La Vương tràn đầy tự tin đã bảo mọi người không cần ra tay, có hắn ở đây! Nếu mình lên quấy rầy hứng trí của Diêm La Vương, còn không phải đánh vào mặt hắn ở trước mắt bao người trong thiên hạ? Chẳng lẽ còn phải công bố trò hề hắn tìm người cướp cô dâu hay sao?

Khoảng khắc Niệm Du Du nhìn thấy Chung Sơn, trong mắt tràn đầy mừng rỡ. Là hắn, hắn thật sự đã đến?

Nhất thời, Niệm Du Du cảm thấy sống mũi cay cay. Nhưng ngay sau đó, Niệm Du Du mừng rỡ đã bị thay thế bằng sợ hãi, bởi vì nghĩ tới hành vi của nàng, có phải lại xin lỗi Chung Sơn hay không?

Tâm tình lo được lo mất của Niệm Du Du, lập tức làm ánh mắt của nàng trở nên hết sức phức tạp.

Diêm La Vương quát lớn những người muốn giúp một tay, lại nhìn về phía Chung Sơn.

Trong nháy mắt thấy được Chung Sơn, trong lòng Diêm La Vương toát ra ghen tị. Mặc dù Chung Sơn không có bề ngoài tuấn tú, nhưng vô hình phát tán ra một cỗ khí tức trầm ổn, một cỗ mị lực nam nhân thành thục thể hiện rõ ràng trên người hắn. Không phải quá tuấn tú, nhưng rất là đàn ông!

So với mình vừa đen vừa già, trong mắt Diêm La Vương không giấu được đố kỵ.

Lục Phán làm việc kiểu gì đây? Không phải nói tìm mấy đồ bỏ đi hay sao? Tại sao tìm được người như thế? Hừ, cũng được, tới lúc đó xem làm sao dạy ngươi một trận!

- Ngươi là người phương nào, dám đại náo hôn lễ của ta?

Diêm La Vương hỏi.

- Tên ta là Chung Sơn!

Chung Sơn trầm giọng nói, từng bước đi về phía Niệm Du Du.