Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 56: Quần lạc (cùng ngã xuống)




Đứng thẳng được chỉ có mấy người. Chung Sơn, Như Lai, Doanh, Ngọc đế, Thái Thượng, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, còn có Tạp! Mà những người còn lại lại giống như kiến hôi vậy.

Bởi vì nhóm người này có được Thiên địa Tế Đàn! Trên mặt Thái Thượng, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn đều lộ ra vẻ khổ sở.

Lâm chi thiên mạch khổng lồ cũng biến mất tại chỗ, hóa thành 1 trong 3000 thiên đạo.

Mặt trên mặt đất phía dưới, lại có một thiếu niên toàn thân nứt nẻ, toàn thân thiếu niên phá thành mảnh nhỏ, giống như Khổng Tuyên ngày trước vậy, xuất hiện rất nhiều vết nứt. Nhưng vẫn còn một hơi, chưa có chết.

Mọi người đều nhìn khe hở hẹp trên bầu trời kia, trời phạt! Đây là trời phạt?

Chung Sơn ngưng thần nhìn, bởi vì Chung Sơn dường như ý thức được cái gì. Hai mắt dần dần nheo lại.

- Oanh long long......! Cái khe dần dần biến lớn. Mọi người đều đáp xuống trên mặt đất. Nhìn cái khe to lớn kia.

Cái khe vừa mở! Lộ ra cảnh tượng bên trong.

Chỉ trong nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Chung Sơn bất tri bất giác cúi đầu.

Dường như có một cỗ áp lực cực lớn khiến Chung Sơn không ngẩng đầu nhìn thẳng vậy, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, Chung Sơn thấy được. Chung Sơn thấy được một con mắt! Một con mắt cùng loại với Thiên Phạt Nhãn.

Tuy nhiên, con mắt này có màu trắng đen, ánh mắt màu trắng, đồng tử màu đen, nhìn không khác ánh mắt người thường, nhưng mà, trong đồng tử màu đen lại có một cỗ khí tức tương lai.

Dường như con mắt này có thể xuyên qua quá khứ và tương lai vậy.

Cùng loại với Thiên Phạt Nhãn? Chẳng lẽ đây là Thiên Số Nhãn?

Chung Sơn cảm nhận được, tại trong Thần Giới, Thiên Phạt Nhãn màu tím của mình, giờ phút này nhắm chặt, dường như có chút run rẩy vậy.

Mưa máu lúc trước, vô số máu loãng tích tụ từng chút một trên mặt đất, Chung Sơn không dám ngẩng đầu, chỉ có thể thông qua ảnh ngược nhìn bầu trời.

Con mắt kia phát ra khí tức hít thở không thông. Dường như chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hủy thiên diệt địa vậy.

- Ông...!

3000 thiên đạo bỗng nhiên rung lên, trong Thiên Số Nhãn cũng hơi hơi hiện lên một đạo lưu quang.

Từ trong 3000 thiên đạo và Thiên Số Nhãn, đồng thời phun ra một chùm tia sáng, bắn thẳng tới chỗ thiếu niên té trên mặt đất. Chính là Di Thiên đã rơi xuống là người phàm trần.

Vô tận ánh sáng chiếu xuống, Di Thiên đột nhiên bị bao phủ ở trong ánh sáng, một cổ khí tức cường đại từ chỗ quang cầu Di Thiên tán ra, thân thể Di Thiên chậm rãi hiện lên, mà ở dưới chân hắn, Thiên địa Tế Đàn vốn nổ tung, không ngờ chậm rãi khôi phục! - Hắc, ha ha, ha ha ha..! Thiên địa truyền đến tiếng cười to của Di Thiên Thánh nhân.

Mà ở ngoài bốn đại bộ châu, lại có vô số ảo ảnh Thần thú xông lên tận trời, thiên địa rực rỡ! Có người bước lên Thánh vị! Cộng thêm trời giáng mưa máu lúc trước chưa chấm dứt, bởi vậy bên ngoài thiên địa xảy ra dị tượng đối lập nhau.

Âm phủ, Chuyển Luân Cương Vực.

Ảnh thân Chung Sơn mang theo triều thần đi ra khỏi đại điện, nhìn lên bầu trời.

- Thánh Vương, đây là thế nào? Dịch Diễn không hiểu hỏi.

Chung Sơn vươn tay ra, chặn lại Dịch Diễn nói chuyện, nhìn thiên địa, trong lòng đầy lo lắng.

Lỗ Cương, vô số Nho Sinh nhìn bầu trời vô cùng mờ mịt.

Chỗ Hồng Nho Thánh Cung, Sắc Không đã khôi phục lại bình thường, vô cùng tự nhiên bước ra đại điện Hồng Nho Thánh Cung. Nhìn bầu trời, vẻ mặt Sắc Không hơi động.

- Nơi này không nên ở lâu! Sắc Không đạp bước mà đi.

- - - - - Dưới Thiên Số Nhãn.

Di Thiên cao giọng cười to, một khắc trước đó còn có tâm tư liều mạng đồng quy vu tận, đương nhiên, loại tâm lý may mắn vẫn phải có, bởi vì Doanh và Ngọc đế đều lên tiếng: nói, động thủ, mà Thái Thượng, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn đều đã động thủ.

Cuối cùng lần đánh cuộc này, Di Thiên thắng.

Rơi xuống làm người phàm trần, nhưng đảo mắt Thiên Số điều động lực lượng thiên đạo, lại lần nữa thừa nhận mình, trở lại thành Thánh nhân.

Thậm chí, thương thế toàn thân trong giây lát khôi phục toàn bộ.

Quay về Thánh vị, điều này Di Thiên làm sao không kích động? Cảm xúc Thánh nhân điềm tĩnh không nao núng, đó là bởi vì không có thứ có thể làm cho hắn sinh ra gợn sóng, nhưng bây giờ lại có.

Di Thiên Thánh nhân khoa trương! Trước mặt Thiên Số Nhãn, lật tay đè về phía Ngọc đế.

- Di Thiên! Ngọc đế rống lên.

Toàn thân Ngọc đế phóng ánh sáng trắng, dường như muốn thân hợp đại đạo vậy.

Nhưng khoảnh khắc này, dưới Thiên Số Nhãn, đại đạo Ngọc đế làm sao cũng không thể ngưng hiện ra.

Thiên Số Nhãn dường như để mặc cho Di Thiên Thánh nhân hoành hành vậy, hay hoặc là thưởng cho Di Thiên Thánh nhân.

- Ầm! Ngọc đế ở thời điểm không hề có sức phản kháng, bị Di Thiên Thánh nhân đánh giết, tiếp đó bị Di Thiên Thánh nhân lật tay thu lại, thu hồi thi thể.

Si Mị Võng Lượng (Yêu, ma, quỷ, quái)! Đủ!

Thời điểm Di Thiên Thánh nhân cười to, nhìn về phía những người khác? Các ngươi không phải mới vừa đánh ta rất thoải mái sao?

Đối với Thái Thượng, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Di Thiên Thánh nhân không dám vọng động, bởi vì đây là Thiên Số Nhãn coi trọng. Vậy chỉ có Doanh! Doanh đã khôi phục thành hình người, đứng ở trên thiên địa Tế Đàn của mình.

Di Thiên Thánh nhân nhìn Doanh, trong mắt lóe lên một cỗ hung ác, thời điểm chuẩn bị ra tay, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Doanh.

Ánh mắt của Doanh vô cùng hung ác. Liếc mắt một cái, cho dù Di Thiên Thánh nhân đều không khỏi tim đập nhanh lên.

Nghĩ đến hung uy của Doanh lúc trước, bước chân Di Thiên Thánh nhân ngừng lại, không dám bước ra!

Chủ yếu là hung uy của Doanh quá mạnh!

Xử lý Ngọc đế, Di Thiên Thánh nhân lại lần nữa đứng thẳng, quay sang Thiên Số Nhãn cung kính thi lễ!

Đúng như Hồng Quân ngày xưa đánh giá, ngực không có rãnh vú, tay sai của Thiên Số, đúng là vô dụng!

Nhưng một người cứ như vậy, hắn là Thánh nhân! Bây giờ đều hài lòng làm Thánh nhân tay sai!

[CHARGE=3]Ba người Thái Thượng, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn liếc nhau, khinh thường nhìn thoáng qua Di Thiên Thánh nhân, cuối cùng, toàn bộ ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Số Nhãn!

Trong tay Thái Thượng bỗng nhiên xuất hiện một tòa bảo tháp to lớn, trong tay Chuẩn Đề xuất hiện một cây đại thụ màu sắc sặc sỡ, trong tay Tiếp Dẫn là cửu phẩm Kim Liên.

Ba người khoát tay, ba cái Pháp bảo hóa thành ba đạo chùm tia sáng khổng lồ nhắm thẳng về phía Thiên Phạt Nhãn.

Một đường đi qua, xé tan hư không, cường thế tấn công về phía Thiên Số Nhãn.

- Ông!

Không gian giam cầm, ba đạo lưu quang ở dưới Thiên Số Nhãn ầm ầm đình chỉ, tiếp đó, Thiên trong Số Nhãn bỗng nhiên bắn ra ba đạo ánh sáng trắng, bắn thẳng xuống dưới.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Ba cự bảo ầm ầm nát vụn. Nhưng ánh sáng trắng vẫn chưa đình chỉ, ầm ầm bắn vào thân thể ba tiền Thánh nhân.

- Thình thịch!

Dường như than đâm sóng nước trầm đục vang lên.

Ba Thánh nhân đời trước cũng không động.

Thiên Số Nhãn lại lần nữa giáng lôi phạt, vô số lôi điện từ trên trời giáng xuống, rất nhiều ngọn núi, kiến trúc, sinh linh bị oanh kích thành mảnh vụn.

Không phải bốn đại bộ châu, mà là cả thiên hạ, thậm chí toàn bộ thiên hạ âm phủ.

Chuyển Luân Cương Vực, Phong Trủng Cương Vực, xuất hiện vô tận lôi điện cuồng bạo. Đây là Thiên Số Nhãn cho cả thiên hạ một cái cảnh cáo!

- Ầm ầm...!

Thiên Số Nhãn thiên uy vô thượng, chậm rãi khép lại. Thiên Số Nhãn cường đại lại lần nữa thối lui. Mây vàng chậm rãi tán đi, 3000 thiên đạo cũng dần dần biến mất!

Bốn phía dần dần khôi phục như cũ.

Di Thiên nhìn lại Thái Thượng, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, nghĩ nghĩ không tiếp tục đối phó bọn họ, mà lại nhìn thoáng qua bốn phía, cuối cùng thấy được Chung Sơn.

Dù sao, ở trong này, trừ Như Lai, chỉ có một mình Chung Sơn đứng. Di Thiên Thánh nhân hơi hơi ngoài ý muốn, đồng thời cảm giác được có vẻ quen thuộc, dường như đã gặp nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần đều bị mình xem nhẹ! Người này là?

Ở thời điểm Di Thiên Thánh nhân hơi tò mò, Doanh, Thái Thượng, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn đều nhìn về Di Thiên.

Di Thiên phất ống tay áo một cái, lưu lại một tiếng hừ lạnh, đạp bước biến mất ở trước mọi người.

Mọi người chậm rãi đứng dậy. Từng người đầy mồ hôi, hoảng sợ không hiểu.

Khổng Tuyên đứng dậy đầu tiên, trên mặt âm tình bất định, tiếp đó nhìn về phía ba Thánh nhân đời trước, trong mắt lóe lên vẻ tiếc hận. Các thuộc hạ Chung Sơn và Hạo Mỹ Lệ cũng đứng dậy.

- Thật là khủng khiếp! Hạo Mỹ Lệ lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Đám người Lạc Tinh Trần trầm mặc ai cũng không nói gì.

Xa xa, Doanh nhìn về phía Chung Sơn, hoặc là nói trực tiếp nhìn về phía Chung Sơn, trong vẻ mặt hiện lên vẻ do dự.

- Vù!

Tiếp Dẫn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Chung Sơn.

- Chúng ta đi! Tiếp Dẫn vung tay áo, mang theo đoàn người Chung Sơn trong giây lát biến mất.

Doanh nhìn phương hướng Chung Sơn rời đi, vẻ mặt hơi phức tạp, tiếp đó ánh mắt nhìn về phía tứ phương.

Tiếp Dẫn mang theo đoàn người Chung Sơn rời đi, tại một góc phía xa, Như Lai cũng hiện lên vẻ mặt phức tạp.

Một đạo ánh sáng vàng hiện lên. Kim Bằng không biết từ đâu chạy tới.

- Chung Sơn cùng đi với Tiếp Dẫn rồi? Kim Bằng quay sang Khổng Tuyên hỏi.

- Ừ! Khổng Tuyên gật gật đầu.

- Bây giờ ngươi không ngăn ta chứ? Kim Bằng trầm giọng nói.

- Sẽ không! Khổng Tuyên gật gật đầu.

- Được, mệnh cách Tiếp Dẫn đã vỡ nát, sắp tan biến, ta xem bọn họ lần này chạy đằng nào! Hừ! Kim Bằng hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang biến mất.

Nhìn Kim Bằng biến mất, Khổng Tuyên khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, thân hình thoắt một cái cũng biến mất tại chỗ.

Xa xa, Chuẩn Đề nhìn thoáng qua Tôn Thân cách đó không xa, sắc mặt lộ ra vẻ thi thươn, thân hình thoắt một cái xuất hiện ở trước mặt Tôn Thân.

- Theo ta đi! Chuẩn Đề nói.

- Vâng! Tôn Thân gật gật đầu.

Thái Thượng nhìn bốn phía một cái, trên mặt có một loại hương vị không nói ra được, thân hình thoắt một cái biến mất tại chỗ.

Ba Thánh nhân đời trước, mệnh cách vỡ nát, sắp biến mất trong trời đất, lại nói tiếp, đều là Doanh và Ngọc đế một tay bày kế. Nhưng cũng không có ai trong ba người trách Doanh, từng người rời đi.

- Vù!

Xa xa, một đám tướng sĩ Đại Tần bỗng nhiên bay ra.

- Chúc mừng Thánh Vương, không, chúc mừng Thiên đế! Là Bạch Khởi chúc mừng.

- Quay về Đại Tần, chuẩn bị binh phạt Lỗ Cương! Doanh mở miệng nói.

- Tuân lệnh! Một tướng lãnh hưng phấn kêu lên.

Tiếp đó, Doanh mang theo một đám tướng lãnh Đại Tần biến mất tại chỗ.

Xa xôi, trong một sơn cốc, trong sơn cốc đứng bốn người.

Nguyên Thiên Đình Câu Trần Đại đế, Chân Võ Đại đế, Tử Vi Đại đế và Ôn Thần.

Bốn người từ đầu tới giờ đều xem toàn bộ quá trình, cuối cùng, bốn người gật gật đầu với nhau, đạp bước phân tán bay đi, dường như mỗi người đều chạy trốn vậy.