Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 37: Thiên sổ chi phạt!




Trong thần giới của Chung Sơn! Chung Sơn đạp ở phía trên cả vùng đất đang cuồn cuộn lay động, nhìn hết thảy ở phía xa.

Cả vùng đất cuồn cuộn lay động. Đó là cả vùng đất đang không ngừng ngưng tụ, mỗi khi động một cái, thì càng chân thật thêm một phần. Thần giới đều đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bầu trời, hắc khí tràn ngập bốn phía Thiên Phạt Nhãn, tập khí kinh khủng, bị Thiên Phạt Nhãn hấp thu điên cuồng, mượn những tập khí này, Thiên Phạt Nhãn phảng phất giống như cảm nhận được thiên đạo, nhanh chóng phục chế thiên đạo về hình thức ban đầu.

Đại thế giới ba ngàn thiên đạo!

Trong nháy mắt, Thần giới đã xuất hiện 60 thiên đạo đầu tiên. Chẳng qua là hình thức ban đầu, nhưng, bên trong mẫu đầu tiên này phảng phất giống như có uy lực mênh mông, vô cùng hào hùng, kinh thiên động địa!

Cả Thần giới đều đang không ngừng ùng ùng nện xuống.

Ngoại giới, mây đỏ ở bầu trời càng ngày càng mạnh, càng ngày càng dầy, áp lực cho Hàm Dương Thánh Đô cũng càng lúc càng lớn. Khí tức kinh khủng áp cho mọi người có cảm giác thở không nổi, giờ phút này cả Hàm Dương cũng là yên tĩnh. Vẻ mặt của Như Lai Phật Tổ đang lạnh nhạt nhìn thiên hạ, bỗng có một tia trừu động.

Bồ Đề lão tổ ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt lóe lên vẻ rầu rỉ.

Lam nhìn Chung Sơn, vẻ tò mò trong mắt càng phát ra nồng nặc.

Doanh lộ ra một tia cười khổ nhàn nhạt. Biết Chung Sơn đặc biệt, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến sẽ đặc biệt như vậy? Động tĩnh lớn như vậy, hôm nay chính là đại thọ của chính mình a!

Bên cạnh Doanh bỗng nhiên xuất hiện một Hắc bào nhân.

- Thánh vương, đây là?

Hắc bào nhân lộ ra một tia kinh ngạc nói.

- Tiên sinh? Kinh động ngươi sao, khôi phục như thế nào?

Doanh mở miệng hỏi.

- Không sai biệt lắm, lúc trước phát hiện thiên địa dị biến, ta còn tưởng rằng đã bắt đầu, hiển nhiên ta quá lo lắng!

Hắc bào nhân nhẹ nhàng thi lễ. Nói xong, Hắc bào nhân biến mất ngay tại chỗ.

Mây đỏ phía trên không trung, sát khí kinh khủng từ từ tập trung đến quảng trường Trùng Thiên Điện, phảng phất giống như yêu nghiệt tuyệt thế đang ở chỗ này.

Bên trong mây đỏ chậm rãi toát ra nhiều tia mây tía.

Thấy mây tía này, Doanh, Lam, Như Lai cùng Bồ Đề cũng ngưng trọng.

- Đây là? Chung Sơn sẽ không kinh động...

Như Lai lộ ra một tia lo lắng nói.

Bành!

Hắc khí bốn phía Chung Sơn tản ra lần nữa, bộc lộ ra thân hình Chung Sơn.

Hắc Thủy Trì không có, Cửu Đạo Thập Tam Liên cũng không có. Hắc khí, Chung Sơn cũng không tiếp tục hấp thu. Không phải là Chung Sơn không thể hấp thu, mà là không dám, Hồng Loan Phấn Liên do thiên uy phủ xuống đột nhiên biến thành màu xanh da trời đậm, đại hung!

Chung Sơn quả quyết bỏ dở việc Thiên Phạt Nhãn tiếp tục hấp thu. 60 thiên đạo đầu tiên, Chung Sơn đã rất thỏa mãn, cường đại, cũng phải có mạng để thừa nhận mới được.

Ra khỏi Thần giới, Chung Sơn cảm nhận được thiên uy mênh mông, khí tức hủy diệt này trực tiếp ép thẳng vào nội tâm. Chung Sơn lòng vẫn còn sợ hãi.

Bầu trời. Mây đỏ vô cùng vô tận chuẩn bị hàng phạt, bỗng nhiên, khí tức của yêu nghiệt tuyệt thế kia không còn?

Mây đỏ không cam lòng ở bên trong, nấn ná một hồi lâu ở trên trời, mới chậm rãi lặng lẽ phát hiện Chung Sơn, ở Trùng Thiên Điện, cơ hồ tất cả tân khách bình thường cũng ngồi xếp bằng, trên đầu một đám toát ra mồ hôi lớn như hạt đậu, hiển nhiên bị mây đỏ áp bách, quá kinh khủng.

Về phần đám người Nam Cung Thắng, có Doanh che chở, không có gì đáng ngại.

Chẳng qua là giờ phút này, vô luận là Như Lai, Bồ Đề, Lam hay là Doanh, cũng cổ quái nhìn Chung Sơn.

Thần tình kia, bốn người thật sự rất cổ quái, hẳn là đã sớm đạt tới trình độ không quan tâm hơn thua, có thể thấy được Chung Sơn vẫn là nhìn không thấu như cũ. Cả người Chung Sơn tựu thật giống một điều bí ẩn.

Về phần Tôn Thân sau lưng Bồ Đề lão tổ, giờ phút này bộ mặt Tôn Thân co quắp một trận, không biết nên dùng thái độ gì mà đối đãi Chung Sơn. Chung Sơn đi trở về, nói với Doanh:

- Chung Sơn mới vừa rồi để cho chư vị lo lắng rồi!

Nào chỉ là lo lắng a! Đây quả thực là làm bừa!

Dĩ nhiên khí độ của Doanh cũng là cực kỳ rộng rãi, lắc đầu cười nói:

- Chung Sơn, ngươi thật đúng là, mỗi lần xuất hiện cũng làm ra một chuyện kinh thiên động địa, mới vừa rồi, ngươi thiếu chút nữa khơi ra Thiên Sổ Chi Phạt!

Thiên Sổ Chi Phạt! Lúc nhắc tới cái tên này, một đám thượng khách không thể không nhìn Chung Sơn thật sâu lần nữa.

Như thế nào là Thiên Sổ Chi Phạt? Năm đó chư thánh vẫn lạc, chính là vì Thiên Sổ Chi Phạt!

Thiên Sổ Chi Phạt, muốn có phải tạo ra bao nhiêu nghiệt a?

Chung Sơn Trước mắt tạo nghiệt lớn như vậy sao? Nếu là không có, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Tu giả bình thường có thể nhìn không ra tình hình vừa rồi, nhưng tứ đại cao thủ đang ngồi kia sao lại nhìn không ra? Như Lai Phật Tổ nhìn không ra? Doanh nhìn không ra? Đều đã nhìn ra, cũng bởi vì đã nhìn ra, nên mói sinh ra cảm thán cùng tò mò vô cùng đối với chuyện Chung Sơn làm mới vừa rồi. Mới vừa rồi hắn làm cái gì?

Tập khí chụp xuống, mọi người cũng không tìm hiểu bên trong chút nào, nhưng Chung Sơn tạo ra nghiệt lớn như thế trước mắt trong lúc mọi người đang sửng sốt.

Làm xong, vỗ vỗ y phục, thật giống như cũng không có chuyện gì vậy.

Nhìn chằm chằm Chung Sơn, mọi người không ngừng dò xét! Duy nhất bất đồng, chính là tu vi Chung Sơn vừa tăng. Đúng là bị vô tận tập khí bao phủ, tu vi tăng lên cũng không khó. Cũng không ai biết đó là Thập Tam Phẩm Bạch Liên mà Bát Cực Thiên Vĩ nuốt.

Đại Tiên bát trọng thiên!

Nhưng chính là cái cảnh giới Đại Tiên này mới để cho mọi người vô cùng rối rắm, Đại Tiên dẫn động Thiên Sổ Chi Phạt? Nếu là trước kia, mọi người tuyệt đối khịt mũi khinh bỉ, cấp độ có thể đụng chạm đến thiên sổ, đều là người siêu cường trong Tổ Tiên, nhưng lúc này lại bị một Đại Tiên làm được.

Mọi người không biết nên nói cái gì cho phải!

- Thiên Sổ Chi Phạt?

Chung Sơn cũng trở nên cả kinh, khó trách mới vừa rồi Hồng Loan Phấn Liên biểu hiện tướng số đại hung.

Trên quảng trường, khách mời từ từ mở mắt, thấy bốn phía khôi phục trời cao mây trắng lần nữa, một đám khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc nhìn về phía Chung Sơn lần nữa, trong lòng không khỏi vẫn còn sợ hãi.

Đồng thời, ở trong lòng cũng đưa Chung Sơn vào nhân vật nguy hiểm!

Chung Sơn cũng không nghĩ đến sẽ phát sinh oanh động lớn như vậy, nhưng so sánh với chỗ tốt chính mình lấy được, cho dù một lần nữa, Chung Sơn tuyệt đối cũng tiếp tục hấp thu tập khí không chút do dự.

Chậm rãi ngồi xuống, thần tử phía sau cung kính một trận.

- Chung Sơn, mới vừa rồi ngươi thật lợi hại!

Hạo Mỹ Lệ nhỏ giọng tán dương Chung Sơn.

[CHARGE=3]

Chung Sơn khẽ mỉm cười, lơ đễnh.

Tràng diện lần nữa khôi phục lại như trước, nhưng giờ phút này, mọi người không còn có tâm tình lúc trước nữa!

Giờ phút này, không chỉ dân chúng của Hàm Dương Thánh Đô cùng khách nhân sợ hãi than, mà ở ngoài Hàm Dương Thánh Đô, trong một sơn cốc, một đám Bạch y nhân đang đứng đó.

Một đám Bạch y nhân này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì có ít người đã nhìn thấu huyền diệu vừa rồi.

Người cầm đầu, nếu là Chung Sơn ở chỗ này, nhất định liếc mắt một cái sẽ nhận ra đây là Tổ Tiên Tử Lộ mấy tháng trước đã đánh nhau ở âm phủ, Tử Lộ của Nho môn.

Tử Lộ một thân bạch y bị Chung Sơn chém đứt một cánh tay, không ngờ đã dài ra lần nữa.

Bên cạnh hắn, còn có Sắc Không với khuôn mặt miễn cưỡng.

Tử Lộ nhìn trời, nhìn kiếp vân chậm rãi biến mất. Trong lòng trào dâng sóng to gió lớn.

- Đây là?

Mí mắt Tử Lộ giựt một cái.

- Sư thúc tổ, đây là thế nào?

Sắc Không hỏi.

- Thiên Sổ Chi Phạt, rốt cuộc người nào làm ra chuyện tình người người oán trách, thậm chí ngay cả Thiên Sổ Chi Phạt thiếu chút nữa cũng đưa tới! Lần trước Thiên Sổ Chi Phạt xuất hiện, chính là bảy Thánh vẫn lạc, lần này là chuyện gì xảy ra? Bên trong Hàm Dương rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tử Lộ tràn đầy tò mò.

- Cái này, sư thúc tổ, đã như vậy, hay là chúng ta trở về đi thôi!

Sắc Không cản trở.

Bởi vì Sắc Không nhạy cảm, để cho Sắc Không cảm nhận được uy hiếp cực độ lần nữa.

- Trở về? Trở về cái gì? Nho môn ta chính là vì mưu kế lần này mà cơ hồ huy động toàn bộ lực lượng, đại trận ở tứ phương cũng đã bố trí tốt! Trở về lúc này? Ngươi điên rồi? Huống chi căn cứ theo tin báo, Chung Sơn đã tới Hàm Dương. Ngươi không cần báo thù sao?

Tử Lộ trầm giọng nói.

- A? Chung Sơn lại tới nữa?

Sắc mặt Sắc Không đại biến.

- Làm sao vậy?

Tử Lộ trầm giọng nói, hiển nhiên cũng tràn đầy oán hận đối với Chung Sơn.

Sắc Không nhìn Tử Lộ một chút, nói với Tử Lộ:

- Sư thúc tổ, hai lần, ngươi còn không có nhìn ra sao?

- Nhìn ra cái gì?

Tử Lộ trầm giọng nói.

- Chung Sơn kia chính là một yêu nghiệt, yêu nghiệt lớn nhất thiên hạ, ai muốn tìm hắn phiền toái, hắn lập tức trở thành Mệnh Kiếp của đối phương, ngươi không biết sao, lúc ở hàng ngàn tiểu thế giới, khi đó Chung Sơn mới chỉ là Nguyên Anh kỳ? Hoặc là Hợp Thể kỳ? Dù sao tu vi yếu như một tên cặn bã, nhưng tu vi kia, lại chơi chết một Thánh Địa! Cực Lạc Tịnh Thổ kia cũng chỉ là mới vừa đối nghịch cùng hắn a, còn có, sư thúc tổ, ngươi thì sao, hai lần ngươi nhìn thấy Chung Sơn đều thảm a?

Sắc Không vì để bỏ chạy, trực tiếp nói toạc ra.

- Vô liêm sỉ, Khổng gia, Khổng gia làm sao lại xuất hiện một tên nhát gan như ngươi, nghe được tên của Chung Sơn đã sợ đến như vậy? Sau này ngươi không tu được rồi? Không chiến thắng tâm ma, trưởng thành như thế nào? Còn thù của phụ thân ngươi nữa, không cần báo sao?

Tử Lộ cả giận nói.

- Ta, ta không muốn báo!

Sắc Không nhỏ giọng nói.

Tử Lộ bị Sắc Không làm cho giận điên lên.

- Nhát gan, ta chưa từng thấy người nào nhát gan như ngươi. Bất kể như thế nào, ngươi cũng không được đi. Ngươi phải biết rằng ý nghĩa của lần này, còn có, Chung Sơn hẳn phải chết, Đại Tần tất diệt. Nho môn, còn Khổng gia nhà ngươi nữa, lần này chính là lấy ra lực lượng tuyệt đối, diệt Hàm Dương, đó là dễ như trở bàn tay!

Tử Lộ quát lên.

- Hai lần trước ngươi giết Chung Sơn, không phải đều là cảm thấy dễ như trở bàn tay sao?

Sắc Không nhỏ giọng thầm thì nói.

Hiện tại Tử Lộ tràn ngập rối rắm, lúc chúng sư huynh sư đệ phân công nhân thủ, làm sao lại phân tên nhát gan này tới chỗ ta a?

- Đây là quyết định của sư tôn, nếu là ngươi cảm thấy có thể làm trái với lệnh của sư tôn, vậy thì ngươi đi đi!

Tử Lộ lạnh lùng nói.

Sư tôn của Tử Lộ, cũng chính là Hồng Nho Thánh nhân, Khổng Tử.

- A??

Sắc mặt Sắc Không biến hóa.

- Nguyên lai, nguyên lai là... Ta hiểu được, ta biết rồi, ta không đi, sư thúc tổ!

Sắc mặt Sắc Không hòa hoãn lại.

Một âm mưu đang nhằm vào Hàm Dương.

Không chỉ Sắc Không nơi này, mà bốn phương tám hướng ở Hàm Dương cũng từ từ tụ họp đệ tử Nho môn, một lần đối chọi gay gắt của Nho môn cùng Đại Tần sắp diễn ra!

Hàm Dương Thánh Đô, Trùng Thiên Điện!

Yến hội tiếp tục, chúng thượng khách cũng chậm rãi luyện hóa Thập Tam Phẩm Bạch Liên riêng của mình, ngay cả Hạo Mỹ Lệ mặc dù không có luyện tốt, cũng có thể giữ gìn, Thập Tam Phẩm Bạch Liên cũng bỏ qua như vậy.

Đại yến ăn uống linh đình tiếp tục diễn ra trong khi mọi người đều đang theo đuổi tâm tư của mình.

Mãi cho đến đêm, lúc tất cả mọi người đang ăn mừng vui vẻ, tiếng động lớn ầm ĩ khắp tứ phương. Là bầu trời bao la lờ mờ bỗng nhiên truyền đến một giọng nói vang dội!

- Tử viết: " ba người đi, tất có ta sư yên. trạch này thiện giả mà theo chi, này không tốt giả mà sửa chi." (ý tứ là: Khổng Tử nói: " vài người đồng hành, trong đó nhất định có thể lấy khi ta lão sư nhân. ta lựa chọn hắn hảo phương diện hướng hắn học tập, nhìn đến hắn không tốt phương diện liền đối chiếu bản thân sửa lại bản thân khuyết điểm.")

Thanh âm vang, thật giống như thông qua pháp lực phát ra, một khi vang lên, truyền thấu cả Hàm Dương Thánh Đô. Tiếng động lớn náo loạn Hàm Dương Thánh Đô, trong nháy mắt bỗng nhiên cả Hàm Dương Thánh Đô yên tĩnh tới mức cây kim rơi cũng nghe tiếng.

Bởi vì ai cũng biết, Đại Tần cùng Nho môn có thù hận, mà một tiếng “Tử viết.