Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 3: Bồ đề lão tổ!




Ngưu Ma Vương há mồm ngạc nhiên nhìn.

Đường đường là Cổ Tiên cư nhiên bị áp chế thảm hại như vậy?

Một đám thủ hạ của Ngưu Ma Vương lại càng không khỏi kinh hãi, dường như mấy tháng trước lũ yêu còn giơ binh khí muốn xử lý Chung Sơn, một nhóm người này là mình có khả năng đụng vào sao? Một chút vũ khí "leng keng" rơi trên mặt đất.

Tất cả mọi người ngạc nhiên, trước sau tương phản quá lớn, để cho rất nhiều người đều có điểm không thích ứng được.

Cửa sơn động, vẻ mặt Nhiên Đăng khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không nhiều lời.

Mà sắc mặt của phật Di Lặc cũng là có chút cổ quái.

Tùy tiện một người bên cạnh Chung Sơn đi ra ngoài đã lợi hại như thế?

Từng đạo cầu vồng, bắn thẳng đến chỗ Tôn Thân, giờ phút này Tôn Thân đã không phải là chật vật, đầu vai tức thì bị một mũi tên xẹt qua như lưu quang, buốt vô cùng.

Hiên Viên Cung? Ở trong tay Na Tra không có mạnh như vậy a?

Tôn Thân hơi kinh ngạc nhìn.

Na Tra thi triển Hiên Viên Cung, há có thể so sánh với Lạc Tinh Trần, tu vi Lạc Tinh Trần cao hơn cả một cảnh giới so với Na Tra, lại là thần thông thời gian, nhanh hơn Na Tra chuyên tu về cung!

Đối với việc nắm giữ Hiên Viên Cung, tuyệt đối vượt xa Na Tra.

Từng đạo mũi tên như là cỗ sao chổi rơi xuống, vô cùng chính xác một lần lại một lần bắn tới trước mặt Tôn Thân.

Ầm! Ầm! Ầm!

Từ vừa mới bắt đầu còn có thể thừa nhận uy lực của mũi tên, càng về sau bị xung kích đến núi lớn, từng ngọn núi lớn bị Tôn Thân đụng cháy, áp lực Tôn Thân thừa nhận càng lúc càng lớn, bại tướng cũng càng ngày càng rõ ràng.

Cả không trung tựu thành võ đài của một mình Lạc Tinh Trần.

Đứng ở không trung, Tôn Thân dần dần bị áp chế rơi vào ở trên mặt đất, căn bản không bay được lên trời, loại áp chế này lúc trước Tôn Thân làm sao cũng không nghĩ ra, vô số cường giả bốn phía cũng là làm sao cũng không nghĩ ra, làm sao sẽ bỗng nhiên như vậy?

Oanh!

Lại một đạo cầu vồng vàng kim chiếu xuống, cả vùng đất bị Tôn Thân giẫm xuống, tạo thành một cái hố sâu.

Ầm! Ầm! Ầm!

Liên tiếp lại là gần trăm đạo cầu vồng vàng kim bắn vào hố sâu, mọi người nhìn vậy trong lòng e ngại một trận, đây quá kinh khủng.

Một cái rãnh to lớn ngàn trượng, sâu không thấy đáy, mỗi một đạo tên lưu, mặt đất cũng là đong đưa một trận.

Lạc Tinh Trần đứng ở trên không, nhìn phía hố sâu dưới, ánh mắt lạnh như băng.

Bành!

Một tiếng vang thật lớn, đại lượng bùn đất bắn ra, Tôn Thân một thân chật vật bay ra.

Y phục rách tung toé, đầu tóc tán loạn, trên mặt bị máu tươi dính một chút bùn làm cho hết sức chật vật, trọng yếu hơn là Kim Cô bổng.

Giờ phút này, chỗ kim cô của Kim Cô bổng, không ngờ hơi hơi cong

Nhìn một màn này, cơ hồ tất cả mọi người bên ngoài hít vào ngụm khí lạnh. Đây chính là Kim Cô bổng a, cong?

Rất nhiều người nhìn về phía Lạc Tinh Trần đã không phải là kinh hãi, mà là hoảng sợ.

- Ngươi là ai?

Tôn Thân cả kinh kêu lên.

Tôn Thân làm sao có thể sẽ nghĩ tới, người bên cạnh Chung Sơn tùy tiện đi ra ngoài, cư nhiên cường đại như vậy?

Lạc Tinh Trần căn bản không có để ý tới Tôn Thân, mà là lấy ra một tên dài màu xanh biếc, trong mắt lạnh lẻo giương cung lần nữa.

Bất đồng cùng mũi tên màu vàng vừa rồi, nhưng ai cũng không dám nhìn tên dài màu xanh biếc này.

Nhìn thấy Lạc Tinh Trần giương cung, mặt Tôn Thân liền biến sắc, thân thể xông thẳng lên, dĩ nhiên vẫn lấy Kim Cô bổng che chở toàn thân.

Trong mắt Lạc Tinh Trần chợt lóe hàn quang.

Bành!

Tôn Thân bay ngược đi lần nữa.

Lần này, không có một chút tia sáng tràn ra, chính là một mũi tên bắn ra, tiếp theo quỷ dị đến trước mặt Tôn Thân, quá là nhanh, nhanh đến mức mũi tên kia thật giống như xuyên qua thời không, để cho tất cả mọi người không thấy rõ.

Thậm chí Kim Cô bổng của Tôn Thân cũng không kịp ngăn cản.

Bay ngược ra, Tôn Thân hoảng sợ nhìn nơi lồng ngực, một mũi tên đã xuyên thủng chỗ đó.

Mọi người ở bốn phía hít một hơi khí lạnh.

Ngưu Ma Vương vốn đã lấy binh khí ra chuẩn bị xung phong liều chết tiến lên, nhưng sau khi hãy một mũi tên này, binh khí trong tay dừng ở không trung.

Đánh? Đánh như thế nào?

Tôn Thân căn bản là bại hoàn toàn, hơn nữa người nọ một cung trong tay, không có sức mạnh nào địch nổi, người nào có thể đở nổi hắn? Mũi tên xanh lá vừa rồi kia căn bản không nhìn thấy. Chính mình xông đi lên chẳng lẽ cũng muốn chết?

Hơn nữa, càng làm cho Ngưu Ma Vương lo lắng chính là, người bắn cung, thật giống như chẳng qua là thuộc hạ của Chung Sơn như trong miệng Tôn Thân mà thôi.

Một thuộc hạ cũng đã mạnh như vậy, vậy bản thân Chung Sơn thì sao? Còn có hai thuộc hạ khác của Chung Sơn nữa?

Nhìn Chung Sơn ở đỉnh núi, Ngưu Ma Vương nuốt nước miếng, không biết có nên đi lên chịu chết hay không.

Dĩ nhiên, nhìn về phía ba người Chung Sơn còn có cường giả khác, Lạc Tinh Trần rõ ràng chính là thuộc hạ của Chung Sơn. Một nhóm người này rốt cuộc có lai lịch ra sao? Khoa trương như vậy?

Ở cửa sơn động nơi xa, Di Lặc trừng tròng mắt.

- Nhiên Đăng, mới vừa rồi ngươi có nhìn thấy mũi tên xanh lá hay không?

Nụ cười của Di Lặc bỗng nhiên kết thúc.

- Quá là nhanh, chỉ có thể nhìn một tia tàn ảnh, cho dù là ta, cũng rất khó trốn tránh!

Nhiên Đăng lắc đầu.

- Đúng vậy a, quá là nhanh! Vậy căn bản không phải trình độ của Cổ Tiên khí!

Di Lặc nghiêm túc.

- Quan trọng nhất là, tên xanh lá này đã là cực hạn của hắn sao?

Nhiên Đăng lắc lắc đầu nói.

Đúng vậy a, tên xanh lá đã là cực hạn sao? Có thể sẽ lấy ra tên vàng lợi hại hơn hay không? Hoặc là tên tím...?

Hơn nữa, phía sau Chung Sơn còn có hai người, hai người bọn họ có thể cũng phi thường cường đại hay không?

Di Lặc nhìn thoáng qua Nhiên Đăng, rốt cuộc minh bạch Nhiên Đăng cao ngạo như thế, tại sao lại buông tha cho đoạn nhân quả này.

Tôn Thân nhìn tên xanh lá ở lồng ngực, làm sao cũng không thể tin được, chính mình trúng tên? Thậm chí ngay cả tên bắn tới làm sao cũng không thấy rõ? Mà trọng yếu hơn là, sau khi tên xanh lá bắn vào bộ ngực, không ngờ sinh ra một cổ năng lượng nghịch lưu, thật giống như đảo lùi một phần năng lượng bên trong, hai cổ năng lượng phát ra cùng nghịch lưu chạm vào nhau, nhất thời để cho Tôn Thân nhận lấy trọng thương.

Tôn Thân cũng hiểu, chính mình không địch lại người này, khẳng định không địch lại.

Lúc này, Lạc Tinh Trần lại lấy một mũi tên xanh lá lắp lên trên dây cung!

Người vây quanh ở tứ phương thật giống như cũng ý thức được cái gì, hôm nay, có lẽ Tôn Thân sẽ phải biến mất?

Tôn Thân thấy mũi tên kia, quay đầu tháo chạy.

Đường đường là Cổ Tiên, cư nhiên bị một tiễn thủ làm cho quay đầu bỏ chạy? Nhưng so sánh với tính mạng, Tôn Thân không thể không làm như vậy.

Trốn chỗ nào có thể thoát khỏi Lạc Tinh Trần? Trình độ không bằng Lạc Tinh Trần, mà tên nhanh hơn.

Bành!

Lại một tên xuyên tim, thương thế của Tôn Thân nặng hơn, vẻ mặt hoảng sợ chạy trốn.

Kim Cô bổng lập tức trở nên to lớn che ở phía sau.

Ầm!

Lại một mũi tên bắn tới, Kim Cô bổng nhất thời run lên, cản lại.

Tôn Thân không dám dừng lại, mang theo hai mũi tên ở lồng ngực nhanh chóng chạy theo một cái phương hướng.

Nhưng Lạc Tinh Trần nhanh hơn, đảo mắt đã bay đến trước mặt của Tôn Thân. Tôn Thân không thể không quay đầu trốn chạy, trong lúc nhất thời, thật giống như mèo vờn chuột, Tôn Thân bị Lạc Tinh Trần áp chế xoay quanh.

Kim Cô bổng cản tên xanh lá mấy lần!

Lạc Tinh Trần cũng ngừng lại, nhìn Tôn Thân trốn chui, Lạc Tinh Trần chậm rãi lấy một cây Hồng Tiến ra.

Tên hiện lên màu đỏ tươi, lắp lên trên dây cung, năng lượng màu máu vô tận trong thiên địa tụ đến, dần dần không gian bao phủ Lạc Tinh Trần ở bên trong khẽ run.

Tên còn chưa ra, không gian đã chấn động, một mũi tên này nếu là bắn ra! Như vậy sẽ như thế nào?

Nơi xa, vẻ mặt Ngưu Ma Vương ngạc nhiên, bộ mặt Nhiên Đăng lạnh nhạt, vẻ mặt phật Di Lặc cổ quái.

Lạc Tinh Trần rốt cục bắn, một mũi tên bắn ra thật giống như một dòng sông máu lao nhanh về phía Tôn Thân, nơi đi qua, không gian không ngừng lay động, phía trên cả vùng đất thì sơn băng địa liệt, tạo thành một cái rãnh to thật dài.

Một cổ uy áp kinh khủng bức bách về phía Tôn Thân.

Tôn Thân phi trên không trung cảm nhận được hồng lưu phía sau, mặt mũi trắng bệch, giờ khắc này, trong lòng Tôn Thân tràn đầy sự hối hận, mình tại sao xui xẻo như vậy a? Chung Sơn ngươi khốn kiếp, từ đâu tìm đến một tên biến thái mạnh như vậy?

Tôn Thân thậm chí cảm thấy, dù cho là Kim Cô bổng cũng không ngăn được đạo hồng lưu này.

- Mạng của ta dừng tại đây vậy!

Tôn Thân gào thét.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, hư không đong đưa một trận, hồng lưu ở phía sau Tôn Thân ầm ầm nổ tung. Một cổ khí lãng phóng xạ ra bốn phương tám hướng, trong vòng ngàn dặm, tất cả đại thụ cũng gãy.

Hồng lưu bị cản lại. Tôn Thân được cứu!

Lạc Tinh Trần nắm Hiên Viên Cung, dừng ở không trung, nhìn người đở một mũi tên của chính mình.

Một lão đạo sĩ áo bào trắng râu bạc trắng.

Tôn Thân vừa thấy được cứu, trong lúc kinh ngạc, nhìn lại, lúc thấy lão đạo sĩ, trên mặt một trận mừng như điên. Hơn nữa nhanh chóng bay đi ra chỗ lão đạo sĩ.

- Sư tổ, sư tổ cứu ta!

Tôn Thân lập tức kêu lên.

Lão đạo sĩ vẫy phất trần, Tôn Thân lập tức hiểu được ý tứ, không nói thêm gì nữa, núp ở phía sau lão đạo sĩ.

Lạc Tinh Trần ngưng thần nhìn lão đạo sĩ, người có thể đở được một mũi tên của chính mình, tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.

- Bồ Đề lão tổ? Hắn cũng tới?

Bỗng nhiên có người kêu lên.

- Thật sự là Bồ Đề lão tổ, năm đó không phải là đã không nhận Tôn đại thánh sao? Tại sao lại đi ra ngoài hỗ trợ?

Mọi người châu đầu ghé tai nghị luận.

Bồ Đề lão tổ nhìn thoáng qua Lạc Tinh Trần, cuối cùng nhìn về phía Chung Sơn.

- Thường nghe Doanh đề cập tới Chung Thánh Vương, hôm nay vừa thấy quả nhiên tiếng vọng bất đồng, lão đạo Bồ Đề, kính xin Chung Thánh Vương có thể bỏ qua cho đồ tôn của lão đạo lần này.

Bồ Đề lão tổ nói với Chung Sơn.

- Chung Thánh Vương? Cái gì Chung Thánh Vương?

- Khó trách, Chung Sơn lại là Thánh vương của Thánh đình nào đó, khó trách thủ hạ mạnh như vậy!

- Không ngờ Bồ Đề lão tổ đối với hắn cũng khách khách khí khí như vậy? Chung Sơn này rốt cuộc từ đâu tới? Mạnh bao nhiêu?

- Hẳn là phi thường cường đại!

Mọi người không ngừng nghị luận về Chung Sơn. Hiển nhiên trong mắt một đám tràn ngập vẻ tò mò.

Chung Sơn nhìn Bồ Đề lão tổ trước mắt, vẻ mặt khẽ nhúc nhích. Thường nghe Doanh nhắc qua? Nếu không phải bằng hữu, Doanh tuyệt đối sẽ không nhắc tới mình, chẳng lẽ Bồ Đề lão tổ cùng Doanh là quen biết cũ?

Hơn nữa Bồ Đề lão tổ là Tổ Tiên, căn cứ từ tài liệu mình thu thập, không đoán ra nông sâu.

Cũng không cần thiết vừa tới đã tạo ra một đại địch.

Gật đầu, Chung Sơn thản nhiên nói:

- Nếu Bồ Đề lão tổ mở miệng, vậy chuyện này bỏ qua đi!

- "Đa tạ Chung Thánh Vương!

Bồ Đề lão tổ cười nói.

Tay áo vung lên, Bồ Đề lão tổ mang theo Tôn Thân biến mất ngay tại chỗ.

Cường giả ở bốn phương tám hướng cũng sững sờ nhìn một màn này, xong? Cái này coi là kết thúc?

Ngưu Ma Vương nhìn Chung Sơn thật sâu, nơi xa, phật Di Lặc cũng nhìn Chung Sơn thật sâu. Dĩ nhiên, tất cả cường giả ở tứ phương cũng nhìn Chung Sơn thật sâu, nhớ lấy nhân vật số một là Chung Sơn.

Một nhân vật ngay cả Bồ Đề lão tổ cũng phải cho hắn mặt mũi.