Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 27: Lâm trong thiên mạch!




- Hồng... Quân...

Di Thiên Thánh nhân mang theo một cổ tâm tình không rõ kêu lên.

Thần sắc mọi người bất giác ngưng tụ, Di Thiên chính là hướng về phía hư ảnh trong Thiên Đạo Thực Tâm mà gọi, hư ảnh kia ngưng hình ra chính là Hồng Quân?

Thiên Đạo Thực Tâm xỏ xuyên qua thiên địa, hư ảnh của Hồng Quân cao vạn trượng.

Cự Nhân mênh mông nhìn qua một đám tràn đầy khí tức từ rất xưa.

Di Thiên nhìn chằm chằm bóng ma của Hồng Quân, dưới chân dừng bước, hiển nhiên đang chần chờ.

- Di Thiên Thánh nhân, khuyên ngươi tự ngộ, đất Thiên Đình, cho dù là Thánh nhân cũng không được càn rỡ, mời trở về đi!

Ngọc đế trầm giọng nói.

Di Thiên nhìn chằm chằm hư ảnh của Hồng Quân một hồi, rồi nhìn về phía Ngọc đế lần nữa. Tâm tình sinh ra một tia biến hóa nói:

- Hồng Quân đã chết, hư ảnh này nhiều nhất là pháp lực của hắn lưu lại ấn ký từ ngày xưa, nó có thể làm gì được ta?

Đang khi nói chuyện, Di Thiên Thánh nhân bước ra một bước nữa.

Mà một bước này vừa bước ra, hư ảnh của Hồng Quân phía trên thiên Thiên Đạo Thực Tâm liền động. Hư ảnh Hồng Quân đứng đó, tay phải để xuống trước ngực.

- Lâm...

Cả Thiên Đạo Thực Tâm bỗng nhiên phát sinh tiếng vang thật lớn. Một tiếng "Lâm" liền làm cho Tứ Đại Bộ Châu vốn là đang đung đưa đột nhiên yên tĩnh. Núi lở dừng lại, sông biển đều yên lặng! Cả Tứ Đại Bộ Châu, chỉ vang dội một cái thanh âm này.

Không gian mênh mông, một chữ "Lâm" này thật giống như truyền vào trong lòng của tất cả mọi người, để cho tất cả những người khủng hoảng nội tâm bỗng nhiên cũng bình tĩnh! Thật giống như sự bình tĩnh này đến từ chỗ sâu trong hồn phách. Còn có đại lượng tu giả mượn một tiếng "Lâm" này để xông phá gông cùm xiềng xích nhiều năm. Cảnh giới tâm linh nhanh chóng tăng lên. Tu vi cũng mượn cơ hội mà tăng lên.

Tây Ngưu Hạ Châu.

A Di Đà Phật mang theo chư Phật nhìn về phương hướng Thiên Đình. Nghe thấy tiếng "Lâm" vừa rồi, liền nhẹ nhàng làm lễ hướng về Thiên Đình!

Bắc Câu Lô Châu, Thánh Thi Sơn!

Nhìn về phương hướng Thiên Đình, Tạp nghe được chữ "Lâm" vừa rồi, liền vươn hai cánh tay ra, thật giống như cảm thụ chữ "Lâm" này, bốn phía của Tạp thật giống như toát ra đại lượng sương trắng. Tiếp theo sương trắng từ từ lùi về trong cơ thể Tạp.

Bắc Phương, Lỗ Cương!

Nhìn về phương hướng Thiên Đình, một tiếng "Lâm" kia đã truyền khắp Tứ Đại Bộ Châu, còn truyền tới trong tai Khổng Tử.

- Thiên Mạch? Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tiền Hành? Lâm?

Trong giọng nói của Khổng Tử hiện lên một cổ ngạc nhiên.

Phía đông Đông Hải, Hàm Dương Thánh Đô.

- Lâm? Quả thật là Lâm?

Doanh trầm giọng nói.

- Chín đại Thiên Mạch ở Dương gian: Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tiền Hành, Hồng Quân đã độc chiếm Lâm trong Thiên Mạch, khó trách, khó trách hắn dám đổi nghịch thiên số.

Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.

- Hồng Quân, không hổ là Thánh nhân đệ nhất năm đó!

Doanh gật đầu.

- Thiên Mạch vừa ra, Tứ Đại Bộ Châu không có ngày yên ổn nữa!

Quỷ Cốc Tử thản nhiên nói.

- Tứ Đại Bộ Châu vẫn luôn là tiêu điểm, nhưng nếu nói là sẽ không tiếp tục có ngày yên tĩnh nữa, vậy thì chưa chắc!

Doanh lắc đầu.

Bên trong một Thiên Đình.

Một chữ "Lâm" của hư ảnh Hồng Quân trong Thiên Đạo Thực Tâm phát ra, Tứ Đại Bộ Châu đột nhiên yên tĩnh, không chỉ là yên tĩnh đơn giản như vậy, thật giống như tất cả chấn động toàn bộ bị tụ lại đến Thiên Đình của Di Thiên Thánh nhân.

Chỗ Di Thiên Thánh nhân đứng, đột nhiên bạch quang trán phóng, bất quá quỷ dị là, không gian cũng không có bể tan tành, nhưng có thể thấy Di Thiên Thánh nhân thật giống như đang rung động kịch liệt. Suốt thời gian mười hơi thở, rung động mới chậm rãi dừng lại. Di Thiên Thánh nhân mới vừa bước ra một bước liền lùi lại, mang theo một cổ kinh hãi nhìn Thiên Đạo Thực Tâm to lớn kia.

- Lâm? Đây không chỉ có là yêu đạo mà còn là Thiên Mạch? Lâm trong Thiên Mạch? Hồng Quân, khá lắm, Hồng Quân!

Di Thiên Thánh nhân mang theo một tia căm hận nói.

Di Thiên Thánh nhân không nghĩ tới, Hồng Quân đã chết, lại còn có thể uy hiếp được chính mình đang còn sống. Nếu là lúc trước, Di Thiên Thánh nhân tuyệt đối khịt mũi khinh bỉ, nhưng Hồng Quân trước mắt làm được. Một chữ "Lâm" mới vừa rồi, ở trong mắt người ngoài nhìn cũng không được gì, nhưng Di Thiên Thánh nhân cảm nhận được uy lực kinh khủng kia của Thiên Mạch. Cái loại khí tức nầy tuyệt đối không thua mình, thậm chí còn mạnh hơn khí tức của mình.

Dương gian trời có chín mạch, giống như chỉ có chín Thánh nhân, là định số, cũng không thể trái số lượng, năm đó không ngờ Hồng Quân nắm giữ Lâm của yêu mạch trong đó, khó trách dám nghịch mưu số trời.

Số trời không thể nghịch, Di Thiên Thánh nhân cũng bởi vì nhớ kỹ điểm này, mới trốn vào. Nhưng lúc ấy Di Thiên Thánh nhân không biết Hồng Quân nắm giữ Lâm trong Thiên Mạch, nếu không năm đó có lẽ chính là một quyết định khác.

- Di Thiên? Ngươi còn dám đạp một bước nữa sao?

Ngọc đế lạnh lùng nói.

Di Thiên Thánh nhân nhìn về phía Ngọc đế, khe khẽ trầm mặc lại, hiển nhiên, Ngọc đế đã có tư chất nói chuyện cùng mình, không bao giờ là con kiến hôi trong mắt hắn nữa! Nhưng Hồng Quân cuối cùng đã chết, trước mắt chẳng qua là ấn ký của Hồng Quân cộng thêm Lâm trong Thiên Mạch mà thôi?

Di Thiên Thánh nhân trù trừ!

Đang lúc Di Thiên Thánh nhân hết sức do dự, một đạo bạch quang hiện lên ở bầu trời.

Lại một thân ảnh áo bào trắng từ trên trời giáng xuống, nơi thân ảnh áo bào trắng rơi xuống, chính là bên người Ngọc đế.

Thần sắc Ngọc đế không nhúc nhích, Câu Trần Đại Đế, Tử Vi Đại Đế, Chân Vũ Đại Đế khe khẽ ngờ vực, tiếp theo trên mặt lộ ra vẻ tôn kính.

Nơi xa, Di Thiên nhìn về phía thân ảnh áo bào trắng vừa tới, trầm giọng nói

- Thái... Thượng...

Thân ảnh áo bào trắng vừa tới này, chính là Thái thượng Thánh nhân lúc trước đi tới Bát Cảnh Cung.

- Muốn ta tiễn ngươi sao?

Thái Thượng thản nhiên nói.

Di Thiên lại là một trận trầm mặc. Không cần đoán cũng biết giờ phút này tâm tình Di Thiên Thánh nhân cực kỳ hỏng bét.

- Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, Di Thiên Thánh nhân hóa thành một đạo bạch quang, tiếp theo biến mất không thấy.

Thái Thượng? Lúc này chúng thần cũng đã trở về.

- Tham kiến Thái Thượng!

Chúng thần làm lễ nói.

Thái Thượng gật đầu.

Ngọc đế nhìn phương hướng Di Thiên Thánh nhân rời đi, sắc mặt trầm xuống, cũng không vui sướng khi đánh lui kẻ địch. Vung tay lên, bốn phía Thiên Đình, bốn mươi chín thiên đạo chậm rãi biến mất. Tiếp theo khôi phục lại như trước.

Quay đầu, Ngọc đế nhìn về phía Thiên Đạo Thực Tâm, cũng chính là Lâm trong Thiên Mạch. Thái Thượng thấy hư ảnh của Hồng Quân, nhẹ nhàng hành lễ với hư ảnh kia! Hiển nhiên đối với Hồng Quân, Thái Thượng vẫn là vô cùng tôn kính.

Thiên Đạo Thực Tâm chậm rãi biến mất. Hư ảnh Hồng Quân cũng nhàn nhạt tản đi. Nhưng ngay sau đó, đại lượng năng lượng màu trắng từ Lâm trong Thiên Mạch tràn ra. Một chút xông về Ngọc đế, một chút xông về Thái Thượng, còn có một chút không ngờ quỷ dị xông về Lạc Tinh Trần!

Sau nửa canh giờ, Lâm trong Thiên Mạch hoàn toàn biến mất, thật giống như chưa từng có.

Thái Thượng thức tỉnh trước tiên, tiếp theo là Ngọc đế, cuối cùng mọi người nhìn về phía Lạc Tinh Trần đang nhắm mắt! Thấy Lạc Tinh Trần, tất cả mọi người khẽ cau mày. Mà chúng thần dừng ngay tại chỗ khi Ngọc đế phất tay một cái.

Đến bên cạnh, hai mắt Lạc Tinh Trần cũng vừa mở, mi tâm như ngọc bích lộ ra một tia lam quang.

- Thần thông thời gian? Giống như lão sư năm đó, ngươi nhận được một tia cảm ngộ tồn thừa của thần thông thời gian?

Thái Thượng nhẹ nhàng mở miệng nói.

Thanh âm của Thái Thượng không lớn, nhưng lại có một loại cảm giác như gió xuân vậy, làm cho người ta bất tri bất giác cảm thấy thư sướng.

Lạc Tinh Trần không nói gì, mà là nhìn Chung Sơn!

Chung Sơn gật đầu, Lạc Tinh Trần mới lên tiếng:

- Bẩm Thái Thượng, là một tia cảm ngộ truyền thừa về thần thông thời gian!

Thái Thượng nhìn ra thái độ của Lạc Tinh Trần, cũng chỉ là gật đầu, cuối cùng ánh mắt chuyển đến trên người Chung Sơn.

- Mới vừa rồi Thiên Đình phân tranh, để cho Chung Thánh Vương chê cười!

Ngọc đế cũng chậm rãi mở miệng nói.

- Thần uy của Ngọc đế, Chung Sơn bội phục, Thiên Đình mênh mông, há có gì chê cười?

Chung Sơn lắc lắc đầu nói.

- Mấy ngày trước, đại phá Thái Thanh Lưỡng Nghi Niễn Trần Trận, để cho Thái Thượng sớm ngày có thể làm phiền Chung Thánh Vương.

Ngọc đế nói.

- Cơ duyên xảo hợp mà thôi!

Chung Sơn lắc đầu.

- Cơ duyên xảo hợp? Nếu Chung Thánh Vương nói như vậy thì coi như cơ duyên xảo hợp đi, nhưng Thiên Đình ta sẽ không thiếu nhân tình của người khác quá lâu. Chung Thánh Vương có gì cần, chi bằng nói ra, ta có thể cân nhắc cho ngươi!

Ngọc đế trịnh trọng nói.

Ngọc đế muốn cảm tạ Chung Sơn, nhưng cũng không có nói rằng nhất định, mà là cân nhắc? Tự nhiên là làm theo khả năng. Không có khả năng là Chung Sơn nói cái gì, sẽ cho cái đó.

Chung Sơn nhìn hai người một chút, biết thái độ của Ngọc đế, cũng không có già mồm cãi láo, nói thẳng:

- Chung mỗ đến đây không có yêu cầu gì, chỉ nghe Thái Thượng có một trận pháp thành tựu đủ để kiêu ngạo, nếu là Thái Thượng không chê, chỉ điểm cho thần tử ta đây một phen, mười ngày sau, một nhóm của Chung mỗ sẽ rời khỏi Thiên Đình, lấy mười ngày làm hạn định?

Yêu cầu của Chung Sơn không quá phận! Cũng không nghĩ tới quá đáng.

Ngọc đế cùng Thái Thượng liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng không nghĩ đến yêu cầu của Chung Sơn đơn giản như vậy.

Cuối cùng, Thái Thượng mở miệng nói:

- Chỉ điểm coi như xong, thần tử này của ngươi có thể phá Thái Thanh Lưỡng Nghi Niễn Trần Trận, thì trận pháp chi đạo đã đạt tới đỉnh cao, ta cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, đưa một chút cảm ngộ của ta còn có ta một chút trận pháp thượng cổ lão sư thu thập năm đó cho ngươi cũng đủ!

- Đa tạ!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

Nói xong, Thái Thượng lật tay lấy ra một khối ngọc giản, trong tay lóng lánh bạch quang., ghi chép đại lượng trận pháp ở bên trong. Lấy tay đưa ra. Mặc dù Nam Cung Thắng trông thấy mà thèm, nhưng cũng không có tiến lên, mà là do Chung Sơn nhận lấy, đưa cho Nam Cung Thắng.

- Cương Thánh nhân, Thiên Đình ổn định cần nhị vị xử lý, Chung Sơn cũng sẽ không quấy rầy, ở tạm Bát phủ, mười ngày sau cáo từ!

Chung Sơn nói.

- Ừm!

Hai người gật đầu.

Chung Sơn mang theo vẻ mặt tò mò thối lui khỏi, đi trở về phủ của Bát công chúa.

Mà Thái Thượng cùng Ngọc đế hai người cũng là đưa mắt nhìn đoàn người Chung Sơn, trong mắt mang theo một tia kinh động, liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới quay đầu trấn an chúng thần ở Thiên Đình.

Phủ của Bát công chúa!

Chung Sơn mới vừa ngồi xuống.

- Thánh vương, mới vừa rồi...

Lạc Tinh Trần thật giống như muốn nói gì đó.

Chung Sơn cũng là vung tay lên, lắc đầu ngăn trở Lạc Tinh Trần tiếp tục nói. Lạc Tinh Trần ngầm hiểu, không nói thêm lời nào nữa.

Trấn an mọi người một cái, Chung Sơn một mình trở lại một gian tĩnh thất, tiêu hóa toàn bộ những gì nhìn qua lúc trước.

Phía trên Thánh đình, quả nhiên còn có một vận triều cao nhất, Thiên Đình!

Thiên đế?

Dương gian chỉ còn lại có một Thiên Đình, vậy trước kia có từng có hay không?

Có! Lúc trước trong lời nói của Di Thiên, Chung Sơn nghe được một chỗ, Đại Chu Thiên Đình! Đó cũng là Thiên Đình.

Thiên hạ cũng không phải nhìn qua đơn giản như vậy! Từ xưa đến nay bao nhiêu bí mật chìm xuống đáy! Chư thánh vũ động.

Thiên hạ chắc chắn đại loạn.

Thiên hạ đại loạn sẽ xuất hiện hai loại khả năng, một loại là phát triển, một loại là đại suy.