Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 20: Đại trận đứng đầu thiên đình




Chung Sơn đột nhiên tập kích, khiến Niệm Du Du nhất thời trở tay không kịp, nhưng, đồng thời trong lòng tràn đầy một cỗ hương vị ngọt ngào. Nhắm mắt lại hưởng thụ lần ly biệt này.

Xa xa đám người Thi tiên sinh tự nhiên quay lưng lại, thay Chung Sơn hộ pháp!

Còn bên kia, Nô Thanh Huệ bay đến một đỉnh núi xa xa chờ Niệm Du Du, nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy Niệm Du Du bay lại đây.

Quả bóng da lông đầu vai ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm phương hướng Chung Sơn.

- Di? Di di? Di di di? Di........

Quả bóng da lông vô cùng cổ quái kêu lên. Nô Thanh Huệ tuy rằng không thể phiên dịch quả bóng da lông nói gì như Niệm Du Du, nhưng mà có thể nghe ra quả bóng da lông kêu lên cổ quái. Quay đầu nhìn lại phương hướng kia.

Nhẹ nhàng phiêu dật thoáng nhìn qua, bỗng nhiên sắc mặt Nô Thanh Huệ không khỏi cứng đờ. Vừa vặn nhìn thấy xa xa Chung Sơn và Niệm Du Du hôn nhau, nàng vội vàng quay đầu đi không nhìn nữa.

Nô Thanh Huệ mày khóa sâu, nghĩ tới Tử Huân, nghĩ đến mình, còn có Niệm Du Du trước mắt.

Nô Thanh Huệ đầu không khỏi hỗn loạn, qua một hồi lâu mới chậm rãi thở dài một hơi:

- Oan nghiệt a!

Xa xa, Chung Sơn và Niệm Du Du tự nhiên cũng ngừng lại, Chung Sơn nhìn Niệm Du Du cũng ôn nhu hơn rất nhiều, Niệm Du Du không ngờ lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm có.

- Ta, phải đi!

Niệm Du Du hiếm thấy có chút nhăn nhó nói.

- Cẩn thận, xử lý xong, tới tìm ta!

Chung Sơn nói.

- Ừ!

Niệm Du Du có chút không nỡ đáp.

Ngay khi Niệm Du Du muốn bay đến Nô Thanh Huệ, bỗng nhiên, Niệm Du Du lộ ra vẻ vui cười, khóe miệng ghé vào bên tai Chung Sơn nói:

- Ta sẽ giúp ngươi nói tốt.

Nói xong, Niệm Du Du mang theo hạnh phúc vừa rồi bay về phía xa xa.

Chung Sơn kinh ngạc nhìn về Niệm Du Du đi xa, lắc đầu, khẽ mỉm cười nói:

- Tiểu yêu tinh!

Đưa mắt nhìn Niệm Du Du và Nô Thanh Huệ biến mất ở tầm mắt, lúc này Chung Sơn mới lại lần nữa nhìn về phía đám người Lạc Tinh Trần.

Xa xa ba người lập tức bay tới.

- Thánh Vương!

- Đi, vào Thiên Đình!

Chung Sơn nói.

Bốn đại bộ châu Thiên Đình chính là một nơi vô cùng kỳ lạ. So với Lăng Tiêu Thiên Đình của Chung Sơn còn to hơn, còn khổng lồ và cao hơn!

Cao, đó là bởi vì một vài chỗ của Thiên Đình thậm chí còn kiến tạo ở tinh không. Rất là huyền diệu.

Nghe đồn Thiên Đình là bút tích của Hồng Quân luyện ra. Chỉ là Hồng Quân ngã xuống nhiều năm, cho nên tất cả chuyện này đều không biết rõ được.

Nửa tháng sau.

Đoàn người Chung Sơn bay đến bên ngoài Thiên Đình, nơi này chòn chưa ở chỗ tinh không, độ cao đại khái gấp ba Lăng Tiêu Thiên Đình ở Phong Trủng Cương Vực.

Mây mù nhiễu, Tiên Hạc phi hành Triều Dương chiếu rọi bầu trời, hà quang hàng vạn hàng ngàn, vô hạn xuất trần xinh đẹp.

Đoàn người Chung Sơn bay thẳng đến cửa Nam Thiên Môn.

Có rất nhiều thiên binh giáp bạc Thiên Đình đứng canh ở Nam Thiên Môn.

- Người tới dừng lại, hãy xưng tên ra!

Một tên thiên binh giáp bạc kêu lên.

Đứng ở trên bình đài trước Nam Thiên Môn, Chung Sơn trịnh trọng nói:

- Đại Tranh Thánh đình, Chung Sơn, xin gặp Hạo Thiên Thông Minh Cung Ngọc Hoàng đại đế!

Chung Sơn đứng ở chỗ kia, một loại khí độ cấp trên tự nhiên sinh ra. Đám người Lạc Tinh Trần đứng ở sau, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Lần đầu tiên tới Thiên Đình, Chung Sơn tự nhiên cấp đủ lễ nghĩa.

- Chung Sơn?

Tên thiên binh kia biến sắc.

Mấy tháng trước, chiến tích ở Thánh Thi Sơn dường như có một tên Chung Sơn cường đại, có phải là người trước mắt hay không?

Đại Tranh Thánh đình? Đó là tồn tại cùng cấp với Thiên Đình chúng ta a, một thế hệ Thánh Vương tới chơi?

Các thiên binh cũng không giằng co nữa, trao đổi với nhau một chút, để một tên tiểu đầu mục đi lên.

Quay sang Chung Sơn hơi hơi thi lễ nói:

- Chư vị chờ ta đi thông báo một chút, một lát nữa sẽ trở lại cho chư vị câu trả lời thuyết phục!

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Đây là lẽ thường, Chung Sơn cũng không so đo, ở bên ngoài Nam Thiên Môn chờ, về phần gặp Hạo Mỹ Lệ, chờ gặp Ngọc Đế về sau, dù sao địa chủ nơi này đúng là Ngọc Đế.

Sau gần nửa canh giờ, tại một gian đại điện ở Thiên Đình.

Thiên binh vừa rồi thông báo đứng ở trước mặt một nam nhân mặc giáp bạc, trên trán giáp bạc chiến sĩ có một khe hở hẹp, ở Thiên Đình chỉ có Nhị Lang Thần mới có con mắt thứ ba như vậy.

- Ngươi là nói, Chung Sơn? Hắn ở Nam Thiên Môn?

Nhị Lang Thần hai mắt híp lại nói.

- Đúng vậy, Ngọc Đế đi trước Đâu Suất Cung, bốn phía Đâu Suất Cung vây kín đại trận, không thể báo tin cho Ngọc Đế, có nên trước mời Chung Sơn vào Thiên Đình trước chờ Ngọc Đế từ Đâu Suất Chung trở về, thông báo tiếp cho Ngọc Đế hay không?

Tên thiên binh kia nói.

Nhị Lang Thần gõ tọa ỷ một cái nghĩ nghĩ, tiếp đó lộ ra nụ cười lạnh nói:

- Không cần, giao cho ta xử lý!

- Ách, vâng!

Thiên binh kia lập tức đáp.

Chung Sơn ở Nam Thiên Môn kiên nhẫn chờ. Cũng không lâu lắm, thủ vệ thiên binh lúc trước đi thông báo đã trở lại, cùng đi theo hắn trở về còn có một tên nam nhân mặc giáp bạc. Nam nhân cực kỳ anh tuấn, trán có khe hở hẹp. Khi Chung Sơn khai thiên, cùng Ngọc Đế đi tới Lăng Tiêu Thiên Đình còn có hắn.

Đối với người này, Chung Sơn cũng sớm tìm hiểu, Thiên Đình Nhị Lang Thần.

- Chung Thánh Vương, đã lâu không gặp!

Nhị Lang Thần đầu tiên là khách khí nói.

Mỉm cười, Chung Sơn gật gật đầu nói:

- Nhị Lang Thần, đã lâu!

- Mới vừa nghe thuộc hạ nói ngươi muốn gặp Ngọc Đế?

Nhị Lang Thần hỏi.

- Không sai!

- Không biết có chuyện gì quan trọng muốn gặp Ngọc Đế?

Nhị Lang Thần cười hỏi.

Chung Sơn nhíu mày, đây là một tên thần tử nên hỏi sao?

Dường như nhìn ra Chung Sơn nghi hoặc, Nhị Lang Thần lập tức nói:

- Chung Thánh Vương không nên hiểu lầm, chỉ là Ngọc Đế ở Đâu Suất Cung cùng Thái Thượng Lão Quân nghị sự, đường xá có chút xa xôi, ta đã phái người đi thông báo rồi, Ngọc Đế từng giao phó, để ta tiếp đãi Chung Thánh Vương, nếu như là chuyện có đủ khả năng, ta sẽ xử lý trước cho Chung Thánh Vương!

Nhị Lang Thần nói xong, Chung Sơn gật gật đầu.

- Nếu Ngọc Đế đi Đâu Suất Cung, vậy dẫn ta đi gặp Hạo Mỹ Lệ đi!

Chung Sơn nói thẳng.

Nghe nói đến Hạo Mỹ Lệ, Nhị Lang Thần hơi hơi có chút mất tự nhiên, nhưng sắc mặt vẫn chưa đại biến, mà lại nói:

- Bát Công chúa ở chỗ gia quyến Thiên Đình, bên trong gia quyến không gặp khách lạ, không bằng Chung Thánh Vương chờ sau khi được Ngọc Đế cho phép lại gặp Hạo Mỹ Lệ đi!

- Cũng tốt!

Chung Sơn trong lòng hơi hơi không thoải mái, nhưng vẫn gật đầu, dù sao mỗi triều đều có quy củ của mình.

- Ở chỗ này chờ cũng nhàn rỗi, nếu Chung Thánh Vương không có việc gì bận, không bằng để ta mang chư vị đi tới Đâu Suất Cung, ta nghĩ Ngọc Đế biết Chung Thánh Vương tới đây, nhất định nguyện ý cùng gặp ngươi!

Tam Lang thần nói.

- Ừ!

Từ Nhị Lang Thần dẫn đường, đoàn người Chung Sơn theo sát phía sau, đi tới cửa một đại điện.

Cửa lớn đại điện có đứng một ít thị vệ, thị vệ thấy Nhị Lang Thần tới đây, hơi hơi thi lễ.

- Mời.

Nhị Lang Thần mời mọi người vào trong đại điện.

Trong đại điện có một cái lối đi phóng xạ ra ánh sáng muôn màu muôn vẻ, giống như cửa vào một tiểu thế giới.

- Chư vị xin mời đi theo ta!

Nhị Lang Thần nói.

Nói xong đạp bước mà vào, đoàn người Chung Sơn cũng đạp bước tiến vào.

- Vút vút.

Vừa vào bên trong, ánh sáng xung quanh dường như lưu quang vậy, Chung Sơn cảm thấy mình đang dùng một tốc độ kinh khủng di chuyển lên bầu trời.

Giống như ở Phong Trủng Cương Vực ngày xưa, tại thông đạo đi Tinh Thần Điện mà Nữ Oa để lại di ngôn cho Hồ tộc. Một cái thông đạo do Thánh nhân chế tạo, muốn cho mọi người trong khoảng thời gian ngắn tiến vào tinh không.

Đã sớm nghe nói Đâu Suất Cung ở Tam Thập Tam Thiên Ly Hận Thiên, có lẽ là con đường này.

Một nén nhang sau, Chung Sơn thân hình dừng lại, sau đó, Lạc Tinh Trần, Nam Cung Thắng, Thi tiên sinh cũng ngừng lại.

Bốn người đạp ở trên hư không, nhìn bốn phương tám hướng, nơi này, đã đến chỗ sâu trong tinh không rồi, bốn phương tám hướng hiện ra vô tận tinh tú.

Xa xa trên tinh loáng thoáng không nổi lên mấy chữ, mông lung mờ ảo.

Ly Hận Thiên!

Ba chữ kia chính là Ly Hận Thiên, nhưng mà, lúc này Nhị Lang Thần lại không thấy!

- Thánh Vương!

Lạc Tinh Trần mặt liền biến sắc nói.

- An tâm một chút, chớ nóng vội!

Chung Sơn an ủi.

- Nhưng, Nhị Lang Thần hắn tính kế chúng ta!

Lạc Tinh Trần không phục nói.

- Hạo Thiên sẽ giao phó cho ta!

Chung Sơn hai mắt lạnh lùng nói.

..........

Nhị Lang Thần vẫn chưa tiến vào Ly Hận Thiên, mà đảo mắt lại lại trở đại điện lúc trước.

- Ha ha ha ha!

Nhị Lang Thần sảng khoái không khỏi cười to.

Mới vừa đi ra đại điện, đâm đầu vào một thiếu niên đi vào. Thiếu niên lưng đeo một cái vòng càn khôn, sắc mặt có chút nôn nóng:

- Dương Tiễn, vừa rồi Chung Sơn đến đây?

Thiếu niên hơi lo lắng nói.

- Đúng vậy! Na Tra, sao ngươi lại tới đây? Ồ, đã quên nói cho ngươi biết, ta đã báo thù cho ngươi!

Nhị Lang Thần cười nói.

- Thù, thù gì?

Na Tra chân mày cau lại hỏi.

- Hiên Viên Cung a, chí bảo của Lý gia ngươi, không phải là bị Chung Sơn đoạt đi sao? Ta giúp ngươi dẫn Chung Sơn vào Thái Thanh Lưỡng Nghi Niễn Trần Trận, đi, đây chính là trận đứng đầu Thiên Đình, là sát trận năm đó Thánh nhân Thái Thượng lưu lại. Chung Sơn lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Nhị Lang Thần mang theo vẻ hưng phấn nói.

- Cái gì? Ngươi dẫn Chung Sơn vào cái đại trận kia? Ngươi điên ư!

Na Tra kêu lên.

- Ngươi không phải muốn báo thù sao?

Nhị Lang Thần không thoải mái nói.

- Ai nói ta muốn báo thù? Dương Tiễn, ngươi muốn giết Chung Sơn, đó là chuyện của ngươi, ngươi không nên liên lụy đến ta!

Na Tra kêu lên.

- Chuyện gì vậy? Chung Sơn đã thành tiên mấy trăm năm, vậy thì có thể làm gì chứ? Như vậy thì sao?

Nhị Lang Thần khinh thường nói.

- Ngươi tốt nhất lập tức cứu Chung Sơn ra, nếu không hậu quả không phải ngươi có khả năng thừa nhận.

Na Tra lại lần nữa khuyên nhủ.

- Hừ! Làm đều đã làm, Chung Sơn có bản lĩnh thì phá trận tiến vào Túi Dẫn Cung đi, không có bản lãnh là chuyện của hắn, cứu hắn? Không bàn nữa!

Nhị Lang Thần lạnh lùng nói.

Thật sâu nhìn Nhị Lang Thần, Na Tra nói:

- Tự giải quyết cho tốt!

Nói xong Na Tra quay đầu bay đi.

- Hừ!

Nhị Lang Thần nhìn bóng dáng Na Tra hừ lạnh một tiếng.

.......

Tại Phủ Bát Công Chúa!

- Lão già, Chung Sơn thật sự đến đây?

Hạo Mỹ Lệ hưng phấn hỏi.

- Đến đây, nhưng bị dẫn vào Thái Thanh Lưỡng Nghi Niễn Trần Trận, dữ nhiều lành ít, đây chính là đại trận Thánh nhân năm đó bố trí, cho dù Tổ Tiên tiến vào cũng dữ nhiều lành ít a!

Tây Độc Hoàng vẻ mặt buồn thiu nói.

- Cái gì? Chúng ta đi, vừa đi vừa nói chuyện!

Hạo Mỹ Lệ không khỏi lo lắng.

- Ừ!

- Lão già, ngươi nói, là có người cố ý hại Chung Sơn sao?

Chạy vội Hạo Mỹ Lệ lo lắng nói.

- Chắc vậy!

Tây Độc Hoàng sắc mặt có chút khó coi nói.

- Tên khốn kiếp kia muốn hại Chung Sơn chết!

Hạo Mỹ Lệ sắc mặt âm lãnh lên.