Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 15: Mi tâm mộ huyệt




Lại là một ngày một đêm, Thánh nhân ấn ký trên cự quan màu tím mới chậm rãi bị bức ra.

Nên biết rằng, lúc trước ấn ký kia của Thông Thiên Thánh nhân nhiều nhất chỉ dùng một canh giờ, mà Thánh nhân ấn ký này, lại dùng một ngày một đêm?

Mọi người chờ đợi, tự nhiên cảm thụ được Thánh nhân này mạnh bao nhiêu.

Ấn ký vừa bị bức ra, giống như một đoàn ánh sáng trắng bao phủ, xoay tròn vặn vẹo, mông lung mờ ảo, nhưng cũng một loại cực kỳ xuất trần, cao cao tại thượng. Ấn ký vừa ra, toàn bộ Ác Quỷ Huyết Trì không khỏi yên tĩnh, dường như cổ hơi thở này khiến tất cả ác quỷ có cảm giác an tường vậy.

- Ầm ầm!

Ấn ký ầm ầm tản ra.

- Đây, đây là ấn ký của Hồng Quân Đạo tổ?

Địa Tạng Vương liếc mắt một cái nhận ra được.

Nói xong, Địa Tạng Vương hơi quen mắt nhìn lại cự quan màu tím kia, lúc trước đã biết cự quan màu tím bất phàm, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới nó lại dính dáng tới Hồng Quân.

Hồng Quân, đây chính là thiên hạ đệ nhất nhân năm đó.

Không thể địch nổi, không người có thể địch, nếu không phải nghịch cải mệnh trời, toàn bộ thiên hạ là hắn mạnh nhất. Bất kể vật gì, chỉ cần liên quan đến Hồng Quân, vậy tuyệt đối không phải là phàm vật.

- Hồng Quân?

Chung Sơn chân mày cau lại.

- Quan tài chẳng lẽ là do Hồng Quân chế tạo?

Nam Cung Thắng nghi ngờ nói.

Hồng Quân chế tạo? Địa Tạng Vương lại lần nữa tinh tế quan sát cự quan tài này.

Lúc này, Thi tiên sinh cũng lại lần nữa thi pháp, thu cự quan màu tím trở về.

Lúc mấy tên Cương thi nâng về cung điện lúc trước, cũng không cho Địa Tạng Vương xem xét tỉ mỉ.

Tuy rằng Địa Tạng Vương muốn nhìn, nhưng ý tứ Thi tiên sinh rất rõ ràng, cũng không giằng co gì nhiều, nhưng lúc cự quan màu tím nâng trở về, Địa Tạng Vương vẫn thật sâu nhìn lại.

- Địa Tạng Vương gặp qua Hồng Quân?

Chung Sơn tò mò hỏi.

- Cũng chỉ nhìn thấy, nhưng đã chuyện mấy chục vạn năm trước!

Địa Tạng Vương lắc lắc đầu nói.

- Hồng Quân là Thánh nhân thứ mấy ngã xuống?

- Đám Thánh nhân ngã xuống theo trình tự, đầu tiên là Nữ Oa, thứ hai Thông Thiên, thứ ba Hồng Quân, thứ bốn Tiếp Dẫn, thứ năm Chuẩn Đề, thứ sáu Nguyên Thủy, thứ bảy Thái Thượng. Lúc trước cũng chỉ là nghĩ tới ngã xuống thôi, nhưng gần nhất Tiếp Dẫn sống lại, vậy đám Thánh ngã xuống cũng là có ý vị sâu xa.

Địa Tạng Vương cũng không giấu giếm.

Tiếp Dẫn sống lại? Trước đây khi Địa Tạng Vương và Nhiên Đăng Di Lặc đối thoại, Chung Sơn đã đoán được.

- Hồng Quân ngã xuống sau Thông Thiên sao?

Chung Sơn chau mày, dường như nghĩ đến chuyện gì quan trọng vậy.

- Đúng vậy, Tiếp Dẫn sống lại, có lẽ các Thánh nhân khác cũng có phương thức sống lại không thể tưởng tượng được!

Địa Tạng Vương nói.

- Sống lại? Không thể dùng phương pháp giống nhau?

- Không được, đây đã là ranh giới thiên đạo, nếu như hai Thánh nhân dùng cùng một loại phương thức sống lại, vậy sẽ xúc động số trời, số trời tái phạt, bọn họ sẽ vĩnh viễn trở thành hư không!

Địa Tạng Vương lắc lắc đầu nói.

- Thụ giáo!

Chung Sơn thản nhiên nói.

- Đó cũng không phải bí ẩn gì! Chung Thánh Vương từ trong miệng những người khác cũng có thể thăm dò được việc này!

Địa Tạng Vương lắc lắc đầu nói.

Nói xong, Địa Tạng Vương nhìn về phía Thi tiên sinh.

- Gia chủ!

Địa Tạng Vương bỗng nhiên mở miệng nói.

Thi tiên sinh chau mày lại, cũng không đáp ứng.

- Có việc gì?

Thi tiên sinh hỏi.

- Ta muốn giao ra bia ngọc Địa Táng nhất mạch, quay về dưới trướng Táng gia!

Địa Tạng Vương trịnh trọng nói.

Nghe Địa Tạng Vương nói vậy, Thi tiên sinh đồng tử co rụt lại.

Nếu như là trước kia, Thi tiên sinh có lẽ sẽ vô cùng cao hứng, giao ra 'Bia ngọc', đó chính là nói Địa Tạng Vương nguyện ý thừa nhận Táng gia, đồng thời cam nguyện khôi phục thân phận người hầu của Táng gia thời kỳ thượng cổ.

Nhưng Thi tiên sinh theo Chung Sơn nhiều năm như vậy, đối với nhân tính cũng đạt tới một độ cao tuyệt đối, đã thay tới chín đời thoát ly, hơn nữa lúc trước đã nhìn ra Địa Tạng Vương không muốn làm người hầu lần nữa, lúc này làm sao có thể bỗng nhiên cam nguyện thần phục?

Huống chi mình còn yếu hơn hắn, hắn chưa hạ sát thủ, thì đã không tồi rồi, không ai ngu ngốc như vậy, đặc biệt là người kiệt xuất như Địa Tạng Vương.

Như thế bỗng nhiên muốn quay về dưới trướng Táng gia, rõ ràng cho thấy có giấu diếm! Có tính toán hoặc yêu cầu khác.

Thi tiên sinh thật sâu nhìn Địa Tạng Vương, lắc lắc đầu nói:

- Táng gia còn chưa trùng kiến, ngươi bây giờ cũng không cần như thế!

Địa Tạng Vương lộ ra nụ cười khổ nói:

- Thiên hạ biết ta là Địa Táng Mị không vượt qua một bàn tay, nhưng, giờ phút này ta cũng không như thế. Xem bia ngọc của ta!

Địa Tạng Vương lật tay lấy ra một khối ngọc phác hình tròn, ngọc phác có màu đen, tại trung tâm ngọc đen lại là một đạo tơ hồng đỏ tươi, dường như muốn chia tấm bia ngọc thành hai nửa vậy.

Nhìn thấy khối bia ngọc này, Thi tiên sinh đồng tử co rụt lại.

- Địa Táng bia ngọc, tơ hồng chia hai nửa, ngươi nên biết có ý gì chứ?

Địa Tạng Vương nhìn Thi tiên sinh nói.

- Tơ hồng chia hai nửa, chạy trời không khỏi nắng!

Thi tiên sinh gằn lên từng chữ.

Một bên mọi người không rõ có ý gì, nhưng mà cũng không ngắt lời.

- Đúng vậy, chạy trời không khỏi nắng, nhưng này là đối với người khác, mà Táng gia lại có biện pháp tránh thoát, hết thảy chỉ xem thiên duyên, các ngươi nếu không tới đây, vốn ta định đem bia ngọc này vùi trong một chỗ bí ẩn, không cho người khác lây dính, nhưng ngươi là gia chủ Táng gia, giao vào tay ngươi, ta càng yên tâm! Táng, tử sinh chi đạo, nếu ta có thể vượt qua kiếp nạn này, thì sẽ nguyện quay về dưới trướng Táng gia!

Địa Tạng Vương trịnh trọng nói.

Thi tiên sinh lắc lắc đầu nói:

- Bia ngọc, ta có thể bảo tồn, cũng có thể săn sóc ân cần cho ngươi, còn kiếp nạn, ngươi tự mình chèo chống đi! Nếu như vượt qua kiếp nạn, ngươi hẵng quyết định.

- Ừ!

Địa Tạng Vương gật gật đầu.

Địa Tạng Vương cũng không miễn cưỡng, bởi vì Địa Tạng Vương nhìn ra được, Thi tiên sinh cũng không phải dễ gạt như vậy.

Cùng Địa Tạng Vương tách ra, mọi người lại lần nữa trở lại đại điện lúc trước.

Đại trận lại lần nữa mở ra. Vài tên Cương thi cũng đem quan tài để trên mặt đất.

- Thánh Vương, Địa Tạng Vương giao ra bia ngọc, kiếp nạn của hắn rất mạnh, cũng không bất lợi với chúng ta, lúc trước ta còn suy nghĩ tìm một nơi thật yên tĩnh, hiện tại xem ra, không có chỗ có thể yên lặng, ta ở nơi này thực hiện đi!

Thi tiên sinh nói.

- Ừ!

Thi tiên sinh tiếp tục cầm bút lông, dùng kim dịch vẻ lên thi văn ở trong đại điện, mà Chung Sơn cũng tìm một tĩnh thất, hơi hơi bế quan, nuốt tuyệt thế Nghiệt Ma vào, rất nhiều năng lượng bị Bát Cực Thiên Vĩ chuyển hóa, đánh thẳng vào thân thể Chung Sơn.

Đại Tiên, tầng 5!

- Quả nhiên là cảnh giới Tổ Tiên yêu nghiệt! Nếu có nhiều thì tốt biết mấy.

Chung Sơn cảm thán nói.

Đương nhiên, người khác không biết Chung Sơn suy nghĩ như vậy, nếu không nhất định buồn bực hộc máu, một tên Đại Tiên nuốt một tên Tổ Tiên, còn không biết đủ?

Một ngày sau.

Trên mặt đất đại điện, còn có hư không đã bị Thi tiên sinh vẽ lên vô số thi văn. Quỷ dị vô cùng, mà trung tâm thi văn, cự quan màu tím dựng

lên.

Mọi người kiên nhẫn chờ, Thi tiên sinh đi đến trước mặt cự quan. Lật tay lấy ra trái tim còn đang đập kia.

- Bùm, bùm...!

Trái tim chộp vào trong tay Thi tiên sinh, không ngừng nhảy lên, cực kỳ tà dị.

Ánh mắt Lạc Tinh Trần và Nam Cung Thắng nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm. Dù sao, một màn này nhìn qua vô cùng yêu dị, bởi vì trái tim trong tay Thi tiên sinh, rõ ràng không phải là Pháp bảo, nhưng một cái vật chết, vì sao lại không ngừng nhảy lên?

Thi tiên sinh chậm rãi đem trái tim màu máu để xuống quan tài.

- Vút.................!

Dường như hư không đột nhiên nổi lên cuồng phong, từng cổ hắc khí có thể nhìn thấy tụ về phía cự quan màu tím.

Mà ở trong vòng cự quan màu tím, một cái vòng xoáy màu đen nhìn qua càng rõ ràng hơn, vây quanh trái tim màu máu, không ngừng xoay tròn. Thi tiên sinh nhanh chóng khép nắp quan tài lại.

Mà nắp quan tài lại giống như hấp thu hắc khí nhanh hơn vậy, không ngừng dung nhập vào bên trong quan tài màu tím.

- Đây là?

Lạc Tinh Trần lùa lùa không khí.

Nhưng hắc khí kia dường như không tồn tại vậy.

Mà ngoài cung điện chỗ mọi người.

Xa xa chỗ Địa Tạng Vương, Địa Tạng Vương vốn đang nhắm mắt điều tức, bỗng nhiên hai mắt mở ra, ngoài ý muốn nhìn về phía phương hướng cung điện chỗ Chung Sơn.

- Tạp khí? Táng gia thi thể? Thi thể này quả nhiên không phải tầm thường! Chẳng lẽ Táng gia còn có thể vì hắn mà tái hiện thiên hạ? Nếu thật sự như thế, những sắc mặt Thánh nhân kia không biết sẽ giống dạng gì?

Địa Tạng Vương lộ ra nụ cười cổ quái nói.

Rất nhiều hắc khí nhằm về phía cự quan màu tím, cứ như vậy trải qua suốt mười ngày, hắc khí mới chậm rãi phai đi, nhạt đi tới khi nhìn không thấy.

Thi tiên sinh nhẹ nhàng mở quan tài ra, Chung Sơn nhìn thấy tại chỗ trái tim lúc trước không ngừng nhảy lên, mà giờ phút này lại được một cỗ hắc khí bao bọc, hắc khí cũng không phải một đoàn, mà lại mơ mơ hồ hồ hình thành một người hắc khí!

Thi tiên sinh vẻ mặt mừng rỡ!

Vung tay lên, khép lại quan tài.

Tiếp đó hai mắt nhắm lại, miệng niệm chú ngữ àm người ta choáng váng, tiếp đó, mi tâm bỗng nhiên khé ra một cái khe hở hẹp.

Trong khe hở hẹp là một mảnh đen nhánh, bỗng nhiên sinh ra một cỗ lực hút hướng về phía cự quan màu tím, dần dần, cự quan màu tím bị lực hút kia làm cho thu nhỏ lại, cuối cùng bị hút vào mi tâm Thi tiên sinh.

Khe hở mi tâm đóng lại. Dường như chưa từng phát sinh vậy.

Nhưng cự quan màu tím biến mất, nói rõ lúc trước Chung Sơn thấy tuyệt đối không phải vô căn cứ.

Cái khe hở mi tâm? Chung Sơn mí mắt giựt một cái, đây là thủ đoạn gì?

Lúc này Thi tiên sinh lại lần nữa ngồi xếp bằng, đột nhiên, rất nhiều hắc khí tiến thẳng tới mi tâm Thi tiên sinh, tạp khí tiến vào, trên người Thi tiên sinh lập tức phát ra ánh huỳnh quang.

Mọi người thay Thi tiên sinh hộ pháp.

Lại ba ngày sau. Hắc khí lần nữa phai đi.

- Ầm ầm ầm!

Thân thể Thi tiên sinh phát ra từng đợt trầm đục. Thi tiên sinh rốt cục mở mắt.

Ánh mắt vừa mở, một đạo tinh quang bắn ra, tiếp đó mới dần bình thản xuống.

- Ngươi, đạt tới cảnh giới Đại Tiên?

Lạc Tinh Trần lộ ra vẻ cổ quái nói.

Vốn còn cho mình là người mạnh nhất đi bên cạnh Thánh Vương rồi, nhưng trong khoảng thời gian này mới phát hiện, người bên cạnh Thánh Vương, chưa hề một người có thể phán đoán theo lẽ thường, đều vô cùng quỷ dị.

Niệm Du Du có Hoàng Kim Đồng Thuật, yêu nghiệt tuyệt thế cảnh giới Tổ Tiên cũng có thể bị kim háo, mà Thi tiên sinh này càng tà môn.

Thi tiên sinh đứng dậy, gật gật đầu không hề nhiều lời.

- Mi tâm của ngươi?

Chung Sơn tò mò hỏi.

- Mi tâm của ta chính là huyệt mộ tốt nhất thiên địa! Quan tài tìm được huyệt mộ tốt nhất rồi, huyệt cũng vì do quan tài hấp thu tạp khí, tu vi thuộc hạ mới nhanh chóng tăng trưởng, có lẽ không bao lâu sau có thể đạt tới Cổ Tiên, có thể phân một phần lo lắng cho Thánh Vương!

Thi tiên sinh hơi vui vẻ nói.

Mà một bên Lạc Tinh Trần cũng không biết nói gì cho phải, không bao lâu nữa có thể đạt tới Cổ Tiên? Khi nào tu luyện lại đơn giản như vậy? Cũng vì mình có thiên phú tuyệt hảo cộng thêm thần thông thời gian, cũng phải mất một phen khí lực lớn. Nhưng đến miệng Thi tiên sinh lại không được bao lâu.

Tuy nhiên ngẫm lại Thiên lão ở Lăng Tiêu Thiên Đình, Lạc Tinh Trần cũng bình thường trở lại, Thiên lão kia còn khoa trương hơn, một canh giờ đã từ Thiên Tiên nhấc lên tới Cổ Tiên.

- Tốt!

Chung Sơn vô cùng hài lòng nói