Trường Sinh Bất Tử Chi Ta Là Đế Tuấn

Chương 138: Đại Tề Thánh Thượng




Đại Tề thiên triều vương đô! Ngự Thư Phòng!

- Bùm!

Đại Tề thánh thượng "Ngu Uyên " phẫn nộ đánh nát một cái bàn, nộ khí trong mắt hắn bắn ra tứ phương.

- Lại mất thêm năm mươi thành trì sao? Đây đã là cái thứ ba trăm trong tháng này rồi!

Ngu Uyên cả giận nói.

- Thánh thượng tất cả là do cái thánh chỉ của Đại Ân phát ra! Sau khi nó xuất hiện thì liên tục có thành chủ của chúng ta mở cửa thành đầu hàng!!

Một viên quan sắc mặt khó coi nói.

- Khốn kiếp! Chỉ vì một tờ thánh chỉ giả mạo mà bọn chúng dám phản bội lại trẫm sao?

Ngu Uyên nghe vậy càng thêm phẫn nộ quát to.

- Tờ thánh chỉ đó chỉ là một phần thôi! Điều thật sự làm cho bọn chúng lựa chọn đầu hàng Đại Ân là do sự tấn công mãnh liệt của Văn Trọng!!

Mã Vân Phí thấy vậy bước ra nói đó lại nói.

- Văn Trọng? Khốn kiếp Văn Trọng! Trẫm nhất định phải phân thây hắn ra trăm mảnh!!

Ngu Uyên phẫn nộ nói.

- Báo!!

Đột nhiên bên ngoài thư phòng truyền tới tiếng hô của binh lính.

- Chuyện gì?

Ngu Uyên quát lên.

- Bẩm thánh thượng chuyện lớn không xong! Tiền tuyến truyền tới tin báo, Đại Ân chủ soái Văn Trọng thống lĩnh đại quân liên phá năm đại quan ải của triều ta hiện nay chỉ còn cách chỗ này hơn nghìn dặm nữa thôi!!

Binh lính kia lo sợ nói.

- Ngươi nói cái gì! Đại quân của Văn Trọng liên phá năm đại quan ải hiện nay chỉ còn cách đây hơn nghìn dặm sao?

Ngu Uyên trợn to mắt nói.

- Vâng!!

Tên lính kia nơm nớp lo sợ trả lời.

- Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Tất cả các ngươi cút ra ngoài cho trẫm! Cút mau!

Ngu Uyên nghe xong hai mắt rực đỏ nhìn tất cả những người trong thư phòng phẫn nộ vô cùng quát lên.

- Vâng thánh thượng!!

Chúng đại thần nghe vậy lập tức lui ra.

Trong Ngự Thư Phòng rộng lớn lập tức chỉ còn lại một mình Ngu Uyên. Hắn lúc này như nhìn về hướng bắc phẫn nộ quát lên:

- Đế Tân! Đại Ân đại đế, thượng cổ cường nhân chuyển thế sao? Ngươi muốn nuốt chửng Đại Tề của trẫm sao? Đừng hòng trẫm thà phá hủy tất cả cũng nhất định không để loại nghiệt chủng như người đạt được mục đích!! TUYỆT ĐỐI KHÔNG!!!

Nói tới những lời cuối cùng Ngu Uyên chợt quát to một tiếng trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng như đã quyết định chuyện gì đó vậy!!

............

Phía bắc Đại Tề.

Doanh trại của Đại Ân được lập trên một tòa núi cao. Lúc này trong trung quân đại trướng Văn Trọng đang cùng các tướng lĩnh thiết yến mừng công, một mặt để ăn mừng thắng lợi vừa qua một mặt khích lệ các tướng sĩ càng thêm cố gắng chiến đấu, lập công.

- Lão thái sư ngài đúng là quá lợi hại! Dưới sự lãnh đạo của ngài đại quân chúng ta một đường chiến vô bất thắng bây giờ chỉ cần đánh thêm một trận là có thể hoàn toàn tiêu diệt Đại Tề để Đại Ân chúng ta tấn thăng thiên triều rồi!!

Một tướng lĩnh nhìn Văn Trọng sùng bái nói.

- Đúng đó! Tại Đại Ân chúng ta nói hành quân đánh trận ngài chính là người lợi hại nhất!!

Các tướng lĩnh khác cũng phụ họa nói.

- Các vị nói sai rồi! Ở Đại Ân này đánh trận lợi hại nhất không phải là ta mà là đại đế!!

Văn Trọng nghe thấy lời tán dương của chư tướng thì khẽ vuốt râu nói.

- Ách!

Các tướng lĩnh nghe vậy thì có chút ngạc nhiên. Bọn họ tuy đều biết Đế Tân là một tuyệt thế cường nhân chuyển thế thực lực tuyệt cường là một tuyệt thế đế vương nhìn xa trông rộng nhưng chưa từng nghe nói qua hắn có chiến tích nào đáng để so sánh với Văn Trọng hiện nay.

- Ta nói ra mọi người có thể không tin nhưng hôm nay Đại Ân chúng ta binh diệt Đại Tề mặc dù nhìn qua có vẻ rất lợi hại nhưng so với chuyện mà đại đế đã làm khi xưa căn bản không đáng là gì!!

Văn Trọng cười nói.

- Xin lão thái sư cho chúng ta biết thật ra năm xưa đại đế đã đại sự làm chuyện gì?

Các tướng lĩnh nghe Văn Trọng nói vậy thì không nhịn được tò mò hỏi.

- Đối địch với bảy đại thánh nhân và Thiên Số!!

Văn Trọng cười nói.

- Cái gì? Đại đế đối địch với bảy đại thánh nhân và Thiên Số? Đây là sự thật sao?

Các tướng lĩnh nghe vậy đều chấn kinh kêu lên, trong lòng bọn họ thánh nhân nhất định đẳng cấp cực hạn của tiên nhân là loại tồn tại vô địch căn bản không có bất kỳ người nào dám đối nghịch lại nhưng chuyện Văn Trọng vừa nói đã hoàn toàn phá nát suy nghĩ đó của bọn họ.

- Hoàn toàn là sự thật!Chuyện là thế này......

Văn Trọng bắt đầu kể cho các tướng lĩnh tại đây về những chuyện năm đó Đế Tân đã làm.

...................

- Tê!!

Sau khi Văn Trọng kể xong tất cả những người trong đại trướng đều không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh, há hốc cả mồm!

- Không ngờ đại đế của chúng ta lại lợi hại như vậy! Lại dám lấy sức mạnh của một thánh đình quyết chiến với bảy đại thánh nhân và Thiên Số.

- Đúng vậy đại đế thật sự là quá lợi hại!!

- Được làm thần tử của đại đế đúng là vinh hạnh của chúng ta a!!

- Đúng vậy!!

...........

Các tướng lĩnh lúc này đều đã sùng bái Đế Tân đến mức cực hạn, những chuyện hắn làm năm đó đối với các tướng lĩnh ở đây chính là thần thoại. Bất diệt thần thoại!!

Thấy như vậy thì Văn Trọng thầm mỉm cười rồi trầm giọng nói:

- Ta biết mọi người sau khi nghe xong chuyện này đều rất kích động nhưng ta có chuyện muốn nhắc nhở mọi người đó là chuyện mọi người vừa nghe ngày hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài nửa chữ! Nếu không hậu quả tự chịu! Biết chưa!!!

- Chúng ta hiểu rõ! Xin lão thái sư yên tâm!!

Các tướng lĩnh kia nghe vậy lập tức trấn tĩnh lại nói. Trong lòng bọn họ cũng âm thầm nhắc nhở chính mình chuyện hôm nay nghe được là bí mật quan trọng nhất của Đại Ân sau này nhất định phải cất kỹ ở trong lòng không được nói cho bất cứ ai! Nếu không lỡ chuyện này bại lộ ra ngoài thì bọn họ chắc chắn sẽ được nếm đủ các loại cực hình Sái Bồn, Bào Lạc trong truyền thuyết!! Nghĩ tới các khốc hình đó các tướng lĩnh lại không rét mà run sắc mặt mỗi người đều nhanh chóng tái lại!!

- Còn nữa các vị ngày mai chúng ta sẽ tới bên ngoài Tề Vương Đô chỉ cần đánh hạ được nó nữa là chiến dịch chinh phạt Đại Tề của chúng ta sẽ chính thức thành công! Trận chiến sau cùng này mọi người nhất định phải tập trung hết tất cả tinh thần bởi vì ngày mai đại đế có khả năng rất lớn sẽ đích thân tới đốc chiến mọi người nhất định phải dốc toàn lực ứng phó mới được! Tuyệt đối đừng để đại đế phải thất vọng!!

Văn Trọng thấy sắc mặt khó xem của các tướng lĩnh thì lại cười nói để giải tỏa áp lực trong lòng mọi người!

- Thật sao? Vậy thì chúng ta nhất định phải biểu hiện thật tốt cho đại đế xem mới được! Đúng không mọi người?

- Đúng! Đúng! Chúng ta nhất định phải đánh một trận thật tốt cho đại đế xem!!!

Vừa nghe tới ngày mai Đế Tân có thể đích thân tới chiến trường đốc chiến thì sắc mặt đang ủ dột của các tướng lĩnh lập tức khôi phục bình thường không những vậy sắc mặt của mỗi người lúc này đều đỏ tới mang tai kích động vô cùng nói.

- Ừ!!

Văn Trọng thấy vậy thì hài lòng gật đầu một cái trong lòng âm thầm nghĩ với sĩ khí này thì ngày mai công phá Tề Vương Đô đã là chuyện dễ như trở bàn tay!!

...........

Ngày hôm sau bốn phía của Tề Vương Đô đã có tới một trăm triệu trú đóng! Bọn họ chính là cấm quân tinh nhuệ nhất của Đại Tề thiên triều mỗi người trong số họ đều có thể lấy một địch trăm như thường!

Nhưng lúc này trên mặt của một trăm triệu tinh binh này đều không thể che giấu được sự bàng hoàng, lo lắng, sợ sệt, bất an cho tính mạng của mình vì bọn họ biết bản thân mình sắp phải đối diện với một đối thủ không thể chiến thắng, đánh một trận chiến không có chút phần thắng nào!!!

Trong Ngự Thư Phòng.

Lúc này chỉ còn lại hai người Ngu Uyên và Mã Vân Phí.

- Tất cả đã làm xong hết chưa?

Ngu Uyên nhìn Mã Vân Phí trầm giọng hỏi.

- Phong Thủy Trận đã bố trí hoàn thành bất cứ lúc nào cũng có thể vận hành! Nhưng thánh thượng chúng ta thật sự phải làm vậy sao?

Mã Vân Phí như muốn khuyên nhủ nói.

- Chuyện đã tới bước này đã không có đường để quay đầu được nữa! Hôm nay dù có phải hủy hết tất cả trẫm cũng phải bắt tên nghiệt chủng kia chôn chung! Ngươi rõ chưa!!

Ngu Uyên nghe vậy nhìn Mã Vân Phí quát lạnh.

- Thần đã rõ!

Mã Vân Phí thấy vậy thì miễn cưỡng gật đầu nói.

- Tốt!

Ngu Uyên cũng gật đầu nói.

- Đông! Thùng thùng! Đông đông đông!" "Đông! Thùng thùng! Đông đông đông!

Đột nhiên phía bắc của Tề Vương Đô vang lên từng hồi trống dồn dập.

- Trống trận? Là trống trận của Đại Ân? Bọn chúng tới rồi!

Mã Vân Phí vừa nghe được tiếng trống thì cả kinh kêu lên.

- Sợ cái gì? Mau theo trẫm lên tường thành chỉ huy đại quân tác chiến!

Ngu Uyên quát lạnh một tiếng rồi lập tức bước ra khỏi Ngự Thư Phòng nhanh chóng đi về phía tường thành quan sát tình hình.

....

Khi Ngu Uyên vừa bước lên tới tường thành quan sát tình hình thì đã thấy ở phía bắc một quân đoàn Sư Kỵ Binh uy vũ đang từ từ tiến gần tới mỗi bước đi của bọn họ như là một cái dùi không ngừng đánh sâu trong lòng một trăm triệu binh sĩ của Đại Tề đang đóng ngoài thành làm cho bọn họ sợ hãi vô cùng thậm chí còn có một số người bắt đầu bỏ vũ khí xuống tìm đường chạy trốn!!

Sư Kỵ Binh mở đường ngàn vạn Đại Ân quân đội từ từ theo sau. Mỗi bước chân của bọn họ đều làm cho mặt đất không ngừng chấn động vô số nhà dân cũng vì vậy mà sập đổ!!

- Oanh!!

Khi đến gần Tề Vương Đô khoảng mười dặm toàn bộ quân đội Đại Ân đột nhiên dừng lại. Ở giữa đại quân là một chiếc xa giá do chín con Thiên Cực Cảnh sư tử kéo đang từ từ xuất hiện trên xe có đặt một cái cửu long thiên ỷ cực lớn!

Đế Tân một thân hoàng kim sắc long bào đầu đội Bình Thiên Quan ngồi ngay ngắn trên long ỷ, đôi tay khẽ vuốt lấy tay vịn ánh mắt của hắn lúc này cũng đang chăm chú nhìn về phía Ngu Uyên! Hai đại đế vương cách không mắt lạnh nhìn nhau!!

PS: Thật xin lỗi các bạn vì đã để mọi người đợi tới bốn ngày! Mình cũng không muốn như vậy đâu nhưng vì dạo này nhà mình xảy ra nhiều chuyện làm mình không thể thu xếp được! Mong mọi người thông cảm cho!! CẢM ƠN!