Trường Ninh Tướng Quân

Chương 94




Đêm dần khuya, Thúc Thận Huy rời thư phòng về lại Phồn Chỉ đường nghỉ ngơi.

Ấy là một buổi tối yên tĩnh. Y ngủ rất sâu, từ lúc nằm xuống còn không xoay người một lần.

Đến canh năm, thời điểm thâm trầm nhất đêm, đương lúc tuyệt đại đa số người trong tòa hoàng thành này còn say trong giấc mộng, y tỉnh dậy.

Trương Bảo ngó thấy ánh đèn mơ hồ hắt ra từ cửa sổ tẩm đường, biết Nhiếp Chính Vương đã dậy, bèn dẫn theo hai tiểu hầu, gõ cửa đi vào.

Nửa năm nay, Nhiếp Chính Vương không còn ở hoàng cung, có trễ y cũng về Vương phủ nghỉ ngơi.

Như thường lệ, rửa mặt thay đồ xong, dùng bữa sáng đơn giản, y sẽ xuất hiện ở cổng, cưỡi ngựa đi hoàng cung, bắt đầu đi triều hội.

Xem ra, hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường, không thể bình thường hơn.

Năm nay cha của Trương Bảo đã chóng già yếu đi, Nhiếp Chính Vương không cho ông theo hầu, Trương Bảo nhận hết mọi việc. Không chỉ thế, hiện giờ cậu cũng dẫn theo hai con nuôi.

Trong mắt hai tiểu hầu, cậu ăn nói ý tứ, làm việc trầm ổn, nghiễm nhiên là chân truyền của lão thái giám gia gia bọn hắn nên có phần kính sợ cậu. Song Trương Bảo biết, mình là thế nào.

Không biết bắt đầu tự khi nào, có lẽ là từ lúc Vương phi đi khỏi, cậu cảm thấy tất thảy chung quanh từ từ không còn giống trước đây. Cậu không thể nào không lo không nghĩ như trước nữa. Càng không biết bắt đầu tự mở mang bao giờ, trực đêm không còn lười biếng ngủ gật, không muốn nói, thậm chí đến cười cũng không cười được. Cậu biến thành một người yên tĩnh, càng lúc càng giống cha cậu. Song lòng cậu biết, thật ra cậu không làm được giống như cha mình, lạnh lùng liếc mây thương chó, thế sự biến ảo. Nhất là gần đây, cậu thấy vô cùng ức chế, có khi tức đến muốn hộc máu, song lại không thể biểu lộ nửa phần.

Lúc này, cậu dẫn người vào Phồn Chỉ đường, như thường lệ, đâu ra đấy hầu hạ Nhiếp Chính Vương rửa mặt thay đồ, xong xuôi đứng sang một bên, nhìn Nhiếp Chính Vương một mình ngồi xuống, cúi đầu dùng bữa sáng.

Thúc Thận Huy liền ăn một đĩa rau mầm xào bày trước mặt nhất và một bát cháo, buông đũa, ngẩng lên, đang định đứng dậy thì thấy Trương Bảo ngẩn ra nhìn mình, mi mắt hơi sưng, thấy y nhìn mới hoàn hồn, khuyên y ăn thêm chút.

Thúc Thận Huy không thấy đói, cũng không thấy ngon miệng: “Ta no rồi. Còn lại chưa động tới, các ngươi dùng bữa đi.”

Cậu không nghe, lại đau lòng khuyên nhủ: “Biết điện hạ muốn lên triều sớm, phải chuẩn bị trước. Song điện hạ gầy hơn trước nhiều, cha đã dặn nô tì phải hầu hạ điện hạ cho tốt. Còn Vương phi nữa! Lần tới ngài gặp điện hạ, sẽ cho là nô tỳ lười biếng, không để tâm.”

Trương Bảo nói xong, thấy Nhiếp Chính Vương ngó mình, lập tức cười cười, rồi chấp đũa, ăn tiếp thật.

Trương Bảo nhìn, vốn phải vui vẻ song lòng lại thấy chua xót, mắt nóng lên theo, sợ bị nhìn thấy bèn âm thầm quay đầu chớp mắt mấy cái, chợt nghe tiếng Nhiếp Chính Vương bên tai: “Sao vậy, vẻ mặt như đưa đám thế?”

Trương Bảo cuống quít quay mặt lại: “Không có! Là nô tỳ cao hứng.”

Thúc Thận Huy nhướng mắt, nhìn cậu nhíu mày, “Cao hứng thì cậu khóc cái gì?”

Trương Bảo bị chọc trúng tâm sự, giải thích: “Nô tỳ cao hứng thật! Mấy ngày qua, liên tiếp có chuyện tốt. Vương phi lập chiến công, Tây Quan không sao, còn nữa, sáng nay điện hạ dùng bữa cũng nhiều hơn… “

Trương Bảo hận mình vô dụng, miệng thì bảo cao hứng mà mắt lại đỏ lên, thấy ngài vẫn nhìn mình bèn không kìm được, quỳ thụp xuống nức nở: “Nô tỳ đáng chết, làm mất hưng phấn của điện hạ! Nô tỳ có chỗ đau lòng, là vì cảm thấy không cam lòng cho điện hạ, không đáng…”

“Sao người ta lại nói điện hạ vậy chứ!”

Thúc Thận Huy hờ hững ồ lên đáp: “Nói ta cái gì?”

Nói y lấn ngôi ấu chủ, bên trong khống chế triều chính, bên ngoài liên kết kẻ mạnh, lấy chiến tranh nuôi công, không khác Cao vương thứ hai…

Kẻ thù chính trị thì thôi đi, bọn tiểu dân vô tri cũng không thể bắt họ rõ ràng sự thật. Nhưng Trương Bảo không nghĩ ra, đừng nói ai khác, đến cả Thiếu đế cũng giống như trở nên không giống trước đây, bỏ mặc những công kích không chút căn cứ, như từng mũi tên độc bắn đến Nhiếp Chính Vương.

Từ nhỏ đến lớn, không phải ngài luôn tin tưởng điện hạ nhất sao?

Đến cùng là vì cái gì.

Trương Bảo chậm rãi ngẩng lên, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh mang ý cười nhẹ của Nhiếp Chính Vương, đột nhiên run lên, hiểu ra.

Sau tự dưng cậu lại lỗ mãng ngu xuẩn đến thế.

Khuyên ăn thì khuyên ăn đi, ngay trước mặt điện hạ lại nhắc tới chuyện xúi quẩy đáng sợ này.

Cậu nhanh nhẹn chùi mắt, mở miệng chọc cười như trước giờ, giả đò tự tát tai mình, che mặt: “Nô tỳ nhớ rồi, là đêm qua ngủ không ngon, nên còn mơ màng ăn nói hoang đường! May mà tát một tát mới tỉnh! Điện hạ mau dùng bữa, chậm nữa e là không kịp tảo triều! “

Thúc Thận Huy không nói gì, tiếp tục bữa sáng, xong xuôi, không nhanh không chậm nhận lấy khăn mặt từ Trương Bảo nhẹ nhàng lau môi, cuối cùng nhìn Trương Bảo, cười nói: “Còn sớm, ta đi. Cậu ngủ lại bù giấc đi.”

Vương Nhân dẫn theo mấy thủ hạ đang đợi ngoài cổng chính Vương phủ, đợi y lên ngựa, mà theo cùng. Toán người đội bóng đêm đen kịt trên đầu, cùng với tiếng vó ngựa lộc cộc trong trẻo trên con đường lát đá, rời Vương phủ, như thường lệ đi hoàng cung.

Không xa bên ngoài, ở góc sâu trong ngõ hẻm, trong bóng tối được bóng đêm che giấu, một đôi mắt dõi theo chằm chằm nhìn bóng lưng ấy, mãi đến khi y dần tan biến vào bóng đêm, bèn lặng lẽ rời đi, chụp lấy con đường nhỏ thông suốt tứ phương bàn cờ của thành Trường An, nhanh chóng truyền tin đến địa điểm đã định.

Đêm qua, với Thúc Thận Huy mà nói, là một đêm yên ắng bình thường. Song với một số người khác, là một đêm trắng đêm không ngủ.

Theo hết biến cố này đến biến cố khác của cuộc chiến phương Bắc, chiến tranh trong triều cũng trở nên mỗi lúc gay cấn. Dù thái độ của Thiếu đế đến giờ vẫn mơ màng, không chắc chắn. Song ngài im lặng, đã đủ.

Im lặng, tính theo cấp độ nào đó mà nói, là tán đồng lớn nhất.

Tất thảy đều đã kế hoạch xong xuôi.

Trong bóng đêm, bọn hắn đang ngừng thở, khẩn trương chờ đợi một khắc cuối cùng đến.

Lấy đạo gậy ông đập lưng ông, bằng chính cách trước kia y đối phó Cao Vương, tại lúc y hoàn toàn không sẵn sàng sẽ cho ra một kích trí mạng.

Ba trăm người đã nằm chờ ở trên con đường vào cung y ắt phải ngang qua.

Sau tiệc đầu năm, mỗi lần vào triều y xuất phát đều cực kỳ có quy luật. Mỗi ngày vào giờ Dần, từ Vương phủ đi ra, chưa tới hai khắc đi đường, đến hoàng cung, đi vào từ cửa Nam.

Lúc này, triều thần còn chưa ai đến, vào cung xong y sẽ đi Văn Lâm các trước, tạm nghỉ một lát, xử lý sự vụ. Đợi đến giờ Mão gần điểm, triều thần lần lượt tề tụ, y sẽ quay ra, đi điện Tuyên Chính tham gia triều hội.

Hành trình của y, bất kể thời tiết thế nào, sấm đánh không động, chưa từng thay đổi.

Mấy trăm người nấp hai bên hẻm tối hướng tới ngự đạo cửa Nam. Đợi đến khi y xuất hiện, tất cả tuôn ra, loạn tiễn cùng bắn, y có là Đại La thần tiên cũng không thể thoát khỏi bắn giết.

Đến chừng Thúc Tiển biết tin cửa Nam khác thường, đã qua giờ Dần. Thúc Thận Huy đã xuất phát từ Vương phủ, đang trên đường đến hoàng cung.

Đến bẩm báo dị thường cho cậu là đầu lĩnh Cấm quân hiện giờ – Giả Hưu, chính là đội trưởng từng mai phục trong vườn phủ Hiền Vương thăm dò võ công Khương Hàm Nguyên. Hắn là tâm phúc của Thúc Tiển.

Ngự đạo ở ngoài cung là do Túc vệ quản hạt. Rạng sáng, một tiểu đầu mục trong nhóm Túc vệ lặng lẽ vào đưa tin, bảo cấp trên nói phương Bắc đang giao chiến, đề phòng Trường An có gian tế Bắc Địch trà trộn vào, tạm thời cần phải tăng cường bố trí phòng bị.

Vốn chẳng có gì, song cửa Nam hoàng cung là vùng ông quản, được thôi, là muốn điều ông đi nơi khác. Vì là lệnh cấp trên nên ông không thể không đi, thay ban xong, thầm thấy kỳ quặc.

Phải biết, bình thường mà nói, chỗ như cửa Nam này, đột nhiên thay đổi trực đêm là phi thường hiếm thấy, thường thường là báo hiệu có chút biến hóa. Ông cũng làm ban sai kỳ cựu nhiều năm, âm thầm đưa tin, hỏi phải chăng trong cung đã có lệnh. Giả Hưu không hề hay biết, nhận được tin lập tức chạy đến bẩm báo Thiếu đế.

“Được bệ hạ coi trọng, từ sau khi ti chức may mắn tiền nhiệm, chiếu theo lệnh bệ hạ, âm thầm liên lạc không ít chỗ quen biết cũ trong đám Túc vệ quân ngoài cung và hai Ti của Trần Luân, Lan Vinh, bảo họ hễ phát hiện khác thường, bất kì lúc nào, đều có thể dùng lối bí mật kịp thời chuyển tin vào. Tiểu đầu mục này chính là một trong số. Cửa Nam tuy là vùng ngoài cung xong lại là con đường mà bá quan vào cung vào triều ắt phải qua. Nửa đêm Túc vệ ngầm đổi phòng vệ, sáng nay là đại triều hội, ti chức sợ nhỡ có sinh biến, cố ý đến bẩm báo.”

Thúc Tiển đã dậy thật sớm, đang chuẩn bị cho triều hội hôm nay, nghe vậy, vẻ mặt giận dữ, không cần nghĩ ngợi bèn lệnh Giả Hưu truyền quan thủ ti phụ trách phòng thủ cửa Nam đêm qua vào tra hỏi.

Giả Hưu đang vội ra ngoài truyền lệnh, chợt nghe Thiếu đế nói: “Chờ một lát!”

Hắn vội dừng bước, quay lại thấy Thiếu đế đứng yên một lát, khuôn mặt âm u bất định, chợt nói: “Trẫm tự mình ra xem một chút! Đến cùng thì ý bọn chúng muốn thế nào!”

Giả Hưu rối rít đáp vâng.

Thúc Tiển vội thay y phục xong, đang định xoay người cất bước đi ra tẩm cung, chợt nghe có tiếng bên tai: “Còn chưa tới giờ Mão, trời còn tối om om, bá quan còn chưa vào cung, bệ hạ muốn đi đâu?”

Thúc Tiển ngẩng lên, chỉ thấy trước mặt một toán người đi tới, hai cung nhân đi đầu cầm đèn lồng soi đường, Lý Thái phi được người dìu, bãi giá đến.