Phàn Kính xưa nay là kiện tướng trong đám thủ hạ nhà ngoại Khương Hàm Nguyên, quan hệ sâu đậm với cậu của Khương Hàm Nguyên, thân như anh em, ông lại là thân tín của Khương Hàm Nguyên, có uy vọng ở Vân Lạc, năm ngoái sau khi nhận lệnh quay về, cùng Yến Thừa và người cậu Chung Thừa đã gánh trách nhiệm nặng nề phò tá Yến Thừa.
Cuối năm ngoái, Yến Thừa và Chung Thừa cùng dẫn một đội ra ngoài tuần biên, gặp một đội du kỵ người Địch nhỏ. Địch kỵ chạy trốn, Yến Thừa không màng tới Chung Thừa khuyên can, đuổi đánh không thôi, kết quả trên đường lại gặp một đội du kỵ khác, trong lúc mâu thuẫn, cậu bị lạc khỏi đại đội, không quay về trong cùng ngày.
Ngày triều đình và Bắc Địch khai chiến sắp tới, quãng thời gian ấy, Phàn Kính cả ngày bận rộn chuẩn bị cho cuộc chiến, sau khi biết tin, nóng nảy không thôi, dẫn người tìm khắp nơi, qua mấy ngày vẫn không có kết quả, ông cho rằng Yến Thừa đã dữ nhiều lành ít, đang định báo tin cho Khương Hàm Nguyên thì Chung Thừa tìm được Yến Thừa, dẫn cậu ta về.
Người cậu bị thương, nhếch nhác hết sức, kể rằng hôm đó sau khi bị lạc khỏi đại đội, để tránh truy binh phía sau, ngựa chạy quá nhanh, không cẩn thận cả người lẫn ngựa bị té xuống vách núi hôn mê. Chờ khi tỉnh lại phát hiện Địch kỵ đã rời đi. Cậu may mắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, ăn gió uống sương, nửa đường gặp người đi tìm cậu mới còn sống sót.
Cậu đã có thể bình an trở về là điều cực kỳ may mắn. Phàn Kính thở phào nhẹ nhõm, chuyện qua đi, lại một lòng tiếp chuẩn bị chiến đấu.
Năm sau, theo Đại Ngụy xuất binh Nhạn Môn, thế cục phía Tây Quan cũng trở nên khẩn trương hơn. Ông và thủ tướng Lưu Hoài Viễn của Tây Quan dựa vào nhau. Ông luyện binh tiền tuyến, cả ngày phòng vệ.
Tháng trước, một hôm ông tự dưng nhận được tin, Khương Hàm Nguyên phái sứ giả tới, bảo có chuyện quan trọng liên quan tới chiến sự, hết sức khẩn cấp, gọi ông lập tức về gặp mặt. Ông không trễ nãi, bàn giao mọi chuyện, cả đêm chạy về, nửa đường gặp phải một thân tín trong thành báo rằng Yến Thừa đã đầu hàng địch, cùng cậu của hắn đã, bí mật lập mưu lừa ông về trong thành giết chết, sau khi biết tin đã trốn ra chặn không cho ông quay về.
Người nọ bị thương quá nặng, báo tin xong thì chết, lúc này quân đuổi giết cũng đã chạy tới. Phàn Kính dựa vào võ lực hơn người cuối cùng đã thoát khỏi đuổi giết, lo rằng tiền tuyến sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không để ý mọi thứ quay ngược trở lại, nhưng chưa tới nơi, đã thấy khắp núi, xuất hiện vô số Địch kỵ đang chạy về hướng Tây Quan.
Đến đây ông đã rõ, hẳn là binh Địch đã được Yến Thừa đưa vào sau khi điều ông đi. Nhớ lại, mấy ngày Yến Thừa mất tích năm ngoái kia, là bị người Địch bắt làm tù binh, sau thả về. Hoặc là toàn bộ xung đột khi ấy vốn là mưu của người Địch, mục đích chính là lôi kéo Yến Thừa.
Khi đó ông không có sức xoay chuyển trời đất, đành theo một lối nhỏ ngày đêm đi đường, rốt cuộc chạy tới Tây Quan truyền tin trước Yến Thừa, khó khăn lắm mới giúp Tây Quan tránh thoát một tai họa lớn, chống chọi đến hôm nay.
Phàn Kính kể xong, thấy Khương Hàm Nguyên hơi nhíu mày, hồi lâu không nói gì, cắn răng nói: “Chờ quân cứu viện đến, xin Tướng quân cho tôi một cơ hội làm lại!”
Cảm giác tội lỗi trong lòng ông đã tới tận cùng, đã chuẩn bị xong việc cùng người Địch lấy mạng đổi mạng, nói ra mấy lời này không chút chần chờ. Không ngờ cô lại hỏi: “Những thuộc cấp cũ Cậu, xảy ra chuyện như vậy, chả lẽ tất cả đều cam tâm đi theo?”
“Hiện giờ Yến Thừa dẫn theo những người tử trung với ông ấy theo quân Địch công thành, Chung Thừa ở lại Vân Lạc, trông coi số còn lại này. Người nhà bọn họ bị quản thúc, không dám phản kháng.”
Khương Hàm Nguyên leo lên quan lâu nhìn ra xa, một lát sau, từ tốn nói: “Chú Phàn, viện quân còn mấy ngày mới có thể tới. Họ đều là người cũ của Cậu, nếu Cậu ở dưới đất có biết, hẳn cũng không muốn thấy bọn họ đi theo Yến Thừa bước vào đường chết.”
“Cháu muốn đi Vân Lạc một chuyến, gặp mặt bọn họ một lần.”
…
Ba ngày sau, quân Địch tiếp viện đến, theo kế hoạch đã định, qua cửa ải vốn do Vân Lạ phòng thủ mà chạy tới Tây Quan, không ngờ cả đội đi tới đã thấy rừng cây phía trước bốc cháy, cản trở đường đi, lửa nhanh chóng lan tràn, chiến mã chấn kinh dừng vó lùi lại. Lửa mượn sức gió dọc theo hai bên cửa ải không ngừng đốt tới. Quân Địch bị ép lui lại, đúng lúc này, trên sườn núi hai bên cửa ải tự dưng ập xuống một lượng dầu hỏa lớn, nhanh chóng bắt lửa, trong khoảnh khắc, cả vùng cửa ải bị nuốt chửng trong ngọn lửa hừng hực, thiêu chết làm bỏng Địch kỵ vô số kể, số còn lại chật vật lùi lại, không thể tiến lên.
Đây chính là vùng tiền tuyến trước đây Phàn Kính chuẩn bị cho cuộc chiến. Mà sở dĩ Vân Lạc có thể trở thành trung tâm ngoài Tây Quan, thủ qua nhiều năm mà không ngã, là dựa vào chỗ cửa ải này, dễ thủ khó công.
Phàn Kính từng chuẩn bị một lượng lớn dầu hỏa ở đây để dùng chiến đấu trong bất cứ tình huống nào. Lúc ấy chưa dùng đến, bây giờ rốt cuộc đã phát huy được tác dụng.
Lúc lửa lớn ngập trời phía bên này, Yến Thừa đang hộ tống quân Địch công thành Tây Quan không hề ngờ tới, chị của cậu ta Khương Hàm Nguyên đã thần không biết quỷ không hay lẻn về đến Vân Lạc.
Cô vừa lộ diện đã được quân dân toàn thành ủng hộ, Chung Thừa nghe ngóng chuồn nhanh. Mấy người cũ Yến thị bị bức hiếp cũng rối rít chạy qua phe Khương Hàm Nguyên, sau đó, binh sĩ và dân chúng còn ở lại Vân Lạc dưới sự dẫn dắt của Phàn Kính đã tổ chức hỏa thiêu quân Địch mới tới nơi.
Đương lúc lửa lớn còn thiêu đốt quan ải, Khương Hàm Nguyên lại lặng lẽ lẻn về Tây Quan.
Lúc này, viện quân Khương Tổ Vọng phái tới cũng đã đến.
Quân Địch bị chặn ở đây đã lâu, người ngựa mỗi ngày bị tiêu hao kinh người. Là vũ khí hay lương thảo cũng thành chuyện lớn.
Xưa nay người Địch không có thói quen mang theo quân nhu lương thảo, mà chỉ dùng chiến dưỡng chiến, sau khi đến nơi, hoàn toàn dựa vào Vân Lạc các chốn cung cấp mới duy trì cả đội. Tới giờ, binh mã hậu viện chưa tới, như thế vấn đề quan trọng tiếp theo, là mối nguy về lương thảo.
Khẩu phần ăn của con người thì còn có thể chèo chống vài ngày, cùng lắm thì ăn ngựa bị thương hay ốm yếu, song lương thảo cho ngựa chiến lại là vấn đề lớn, rất nhiều chiến mã ăn không đủ no, đành gặm ăn cỏ dại cho đỡ đói.
Trùng hợp, ngay sau khi viện quân nước Ngụy đến, Vân Lạc cũng đưa đến một đám cỏ khô cần thiết.
Vấn đề của quân Địch đã có thể giải quyết, không cần đợi viện binh — trên thực tế, cũng không còn cách nào khác, vì quân Ngụy cũng đã tập kết xong xuôi, chủ động khởi chiến.
Trận chiến này, không còn là cuộc chiến công thành hay thủ thành trước đó.
Khương Hàm Nguyên tự mình dẫn kỵ binh xuất quan, nghênh chiến chính diện.
Trận chiến chém giết kịch liệt, máu thịt tung tóe. Đương lúc chiến đấu say sưa, rất nhiều quân Địch phát hiện không đúng. Chiến mã của bọn chúng trở nên chậm chạp dần, ban đầu còn gượng cố chèo chống, sau nhao nhao ngã xuống đất không thể đứng dậy.
Thì ra trong mớ cỏ khô chuyển tới có trộn độc, sau khi ngựa ăn xong như bị say rượu, cơ bản không thể tiếp tục tác chiến.
Lúc này lại có tin, Vân Lạc có biến, viện quân bị lửa thiêu cản lại bên ngoài không thể đến kịp.
Mà so sánh song phương đã rõ, phía kia là vô số quân Ngụy ôm sát ý mãnh liệt mà đến, người người quyết tử chiến đấu. Bại trận của quân Địch là không chút ngăn trở.
Cuộc dã chiến quy mô lớn ngoài Tây Quan qua đi, sau đó chiến sự lắt nhắt đứt quãng kéo dài thêm mấy hôm, cuối cùng, quân Địch chạy về phương Bắc, chiến sự tuyên bố kết thúc.
Biến cố lần này từ lúc khởi đầu đến bấy giờ mới kết thúc đã kéo dài gần hai tháng. Dù không lâu lắm, kết quả cũng tạm, Tây Quan không lo ngại, các vùng Vân Lạc lại quay về tay Đại Ngụy. Song hậu quả việc phản bội đem lại, lại chưa thể kết thúc.
Phàn Kính dẫn người bắt được Chung Thừa đã chạy trốn nhiều ngày, từ miệng hắn biết được, cuối năm ngoái lúc Yến Thừa gặp đội kỵ binh người Địch bị lạc đội xong, đúng là đã rơi vào tay người Địch. Đối phương có lai lịch không nhỏ, là chú của Sí Thư Tả Xương Vương Mục Đáp, đích thân ra tay ép bức dụ lợi, đêm đến còn sắp xếp một cô gái qua đêm cùng cậu ta rồi thả về.
Không lâu sau, đợi Đại Ngụy xuất binh Nhạn Môn, Yến Thừa âm thầm kể cho Chung Thừa, muốn hắn ta giúp đỡ mình đầu hàng Bắc Địch, ngày sau cùng hưởng phú quý.
Cô gái đêm đó cũng không phải người bình thường, là con của Tả Xương Vương. Tả Xương Vương còn hứa hẹn thông gia tương lai, củng cố quan hệ, không chỉ thế, ông ta còn dùng lời Sí Thư hứa hẹn, sau khi thành công, không những địa vị của Vân Lạc không đổi, mà thông gia xong, Sí Thư còn cân nhắc giao luôn Tây Quan cho cậu ta.
Vì thế, Yến Thừa hoàn toàn ngả về Bắc Địch.
Không chỉ thế, Chung Thừa vì mạng sống còn khai ra một chuyện khác.
Trước đó Yến Thừa, bị ma quỷ ám, sau khi cha Yến Trọng bị thương, vì để sớm lên Thành chủ, dùng danh tận hiếu tự tay sắc thuốc, thật ra âm thầm động tay động chân trong thuốc, bớt đi một vị thuốc trị thương chính.
Yến Trọng cuối cùng không thể qua khỏi, chết tuổi tráng niên, hẳn là do hành động này làm hại.
Việc này cậu ta cực kỳ bí mật, đến Chung Thừa cũng phải mãi sau này qua chính miệng Yến Thừa mới biết. Mục đích Yến Thừa nói cho hắn là để kéo hắn xuống nước. Nếu Yến Thừa có chỗ không tốt thì hai người sẽ là đồng đảng.
“… Yến Thừa cũng đã bị bắt. Xử lý thế nào, xin Tướng quân định đoạt.” Cuối cùng, Phàn Kính nhìn bóng lưng cứng đờ như hóa đá của Khương Hàm Nguyên, thấp giọng nói.
Trời tối, trời lại sáng.
Khương Hàm Nguyên ngồi một đêm, đến chạng vạng tối hôm sau, đi tới chỗ thung lũng an táng người Yến thị.
Nơi đây là nơi an nghỉ của ông ngoại, mẹ, cậu, còn có rất nhiều tổ tiên cô chưa từng gặp qua.
Tất thảy bọn họ, đều khí phách vang dội, vì mảnh đất này có thể yên bình đời đời, dù có chảy đến giọt máu cuối cùng trong cơ thể, cũng sẽ không tiếc.
Nhưng hôm nay, lại có một kẻ không giống. Một tên bại hoại.
Khương Hàm Nguyên đứng trước mộ phần của cậu, nhìn chằm chằm người dưới chân.
Là Yến Thừa từng là cậu em trai của cô. Tóc tai gã bù xù, máu bết đầy người, chân tay bị trói, quỳ sấp trên đất, gục đầu không nhúc nhích như đã chết.
Khương Hàm Nguyên biết người nhìn như chó chết trước mắt cái này, vẫn còn chưa chết.
Cô nhìn bóng lưng gã đăm đăm, giọng viêm đến khàn nói: “Sí Thư trăm phương ngàn kế để mắt tới ngươi, bày cuộc đẩy ngươi phản bội Đại Ngụy, hành động này ta còn có thể hiểu, có lẽ vì ngươi thấy đã mất đường lui. Nhưng còn cậu, người là cha ngươi! Vị trí Thành chủ này, trước sau gì chẳng là của ngươi! Người thiếu ngươi chỗ nào, mà ngươi lại muốn hại người?”
Yến Thừa nhắm mắt, vẫn bất động.
“Nói!” Khương Hàm Nguyên nghiêm nghị quát.
Yến Thừa mở mắt, giãy giụa xiêu xiêu vẹo vẹo bò dậy, từ từ quay lại ngẩng đầu cười lạnh.
“Ngươi muốn biết à? Vậy ta nói cho ngươi hay! Ngươi có biết, nghe ông ta khen ngươi trước mặt ta, ước gì ngươi là con của ông ấy, ta cảm nhận thế nào? Từ bé đã thế, lớn lên vẫn vậy!”
“Người người đều gọi ta là Thiếu chủ, song từ trên xuống dưới, mấy ai chân chính coi ta là Thành Thiếu chủ? Đến cả đứa con nít ba tuổi trong thành Vân Lạc, cũng còn biết danh tướng quân Trường Ninh!”
“Tướng quân Trường Ninh — ” Yến Thừa dùng giọng điệu ghét bỏ cùng cực, lặp lại cái tên này một lần nữa.
“Ông ấy đã không xem ta là con, vậy tại sao ta không thể dự định cho mình chứ? Ông ta đáng chết từ lâu rồi. Còn ngươi nữa! Ta có ngày hôm nay, chẳng phải là ngươi hại sao? Nếu trên đời này không có kẻ như ngươi, nếu còn bé không phải ngươi vào nhà của ta, ta sẽ rơi vào tình cảnh ngày hôm nay ư?”
“Tất cả đều là do ngươi hại! Đồ sói cái chẳng lành! Ngươi mang xui xẻo đến cho người bên cạnh. Ngươi hại chết mẹ ngươi, hại chết cậu ngươi, giờ lại muốn hại chết ta. Ngươi nghĩ chuyện này sẽ kết thúc sao? Ta nói cho ngươi hay, còn lâu mới đủ.”
Gã nhìn Khương Hàm Nguyên, trong mắt phát ý hận thù mà rốt cuộc không cần che giấu, môi khẽ lộ nụ cười tàn nhẫn khoái trá.
“… Từng người một bên cạnh có quan hệ với ngươi, cha ngươi, phải rồi, còn tay Nhiếp Chính Vương kia nữa, không ai có thể may mắn thoát khỏi — “
Giọng gã im bặt mà dừng.
Khương Hàm Nguyên rút kiếm, đâm thẳng một kiếm vào ngực gã.
Mặt Yến Thừa hiện vẻ đau đớn, vẫn cố giãy giụa nghiến răng phun ra câu nói sau cùng. “Chị à… Ngươi đó, chính là người bẩm sinh đã chẳng lành…”
Đôi mắt Khương Hàm Nguyên đỏ rực, thần sắc lạnh lùng.
Cô từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Yến Thừa đang co rút dưới kiếm của mình, phát lực, đẩy trường kiếm tới trước.
Thân kiếm đâm xuyên tim người, thấu lưng mà ra.
Cuối cùng cô rút kiếm, xách ngược về tay, mặc cho máu dọc theo lưỡi kiếm không ngừng chảy xuống, chảy xuống mặt đất dưới chân.
Cô cứ thế, lẳng lặng nhìn Yến Thừa ngã ra đất từ từ ngừng giãy gụa, chết đi hoàn toàn, rồi xoay người cất bước rời đi.
Ban đầu bước chân cô còn nặng nề mà chậm chạp.
Trước mắt cô, hiện ra dáng vẻ người mẹ trong tưởng tượng của mình, bàn tay nhỏ non mềm của bé con viên Toại Trưởng nắm chặt tay mình, nụ cười khuôn mặt của người cậu chưa từng rời đi, bóng người cô đơn mà kiên nghị của cha.
Còn có cả chàng, người đàn ông ngồi trên ngôi cao triều đình, đang bổ sóng trảm biển hộ giá hộ thuyền vì cô…
Chỉ cần niềm tin của chàng vẫn thế, cô thề, chắc chắn không phụ chàng.
Bước chân nàng mỗi lúc một nhanh, một vững vàng.
Yến Thừa đã sai. Cho đến chết, cậu ta vẫn bi ai dừng lại cậu lúc còn bé, mãi không lớn lên.
Không phải là cô chẳng lành, mà là mối hoạ chiến tranh chẳng lành.
Chuyện Khương Hàm Nguyên cô muốn làm, là kết thúc mối hoạ chiến tranh, đổi một thái bình cho bốn vực, thiên hạ không còn chiến!