Trường Ninh Đế Quân

Quyển 1 - Chương 57: Tín nhiệm




Năm 12 tuổi, trong đêm có mấy chiếc thuyền bốc cháy ngùn ngụt trên mặt sông Nam Bình, thiếu niên tên Thẩm Lãnh ngậm một con dao săn nhỏ không sắc bén trong miệng, lao đầu vào dòng sông, không màng đến bản thân.

Sau này hắn phát hiện, trong thời khắc không bình tĩnh nhất kiểu này thì bản thân hắn sẽ trở nên bình tĩnh lạ thường.

Trong thời gian gần 4 năm sau đó nữa, nam nhân tên Thẩm Tiểu Tùng đó đã liều mạng nhồi nhét hết tất cả những gì mình biết vào đầu Thẩm Lãnh, đương nhiên không chỉ là vì ông cảm thấy mình nợ thiếu niên này, lẽ nào không có quan hệ gì với người thiếu niên thả người nhảy xuống đêm đó?

Thẩm tiên sinh đã nhìn thấy nội tâm của thiếu niên, cho nên cảm thấy cho dù mình liều mạng cũng đáng.

Không lâu trước đó, người thân niên tên là Lý Thổ Mệnh đã cắn răng chống đỡ, hết lần này đến lần khác nói bản thân đừng sợ đừng sợ, thà chết cũng không chịu bán đứng Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh là lựa chọn của Thẩm tiên sinh, Thẩm Lãnh cũng là lựa chọn của Lý Thổ Mệnh.

Trong đêm nay, Thẩm Lãnh đeo hắc tuyến đao trên lưng lao vào trong bóng tối, màu đỏ trong cặp mắt kia là bi thương, là phẫn nộ, là sát khí.

Lý Thổ Mệnh nằm trong lòng Trần Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh sáng lấp lánh trong bóng tối kia lọt vào mắt, thế là cả thế giới đều ngập tràn ánh sáng.

Sát khí của Thẩm Lãnh tuôn trào, thế là đêm đen này bị băng lãnh thống trị.

Nhiếp Viên không sợ Thẩm Lãnh, hắn ta từng lăn lộn đánh đấm trên giang hồ, cũng từng tắm máu chém giết trên chiến trường. Từ ngày được Bạch Thượng Niên chọn là tử sĩ, hắn ta đã biết trong sinh mệnh của mình chỉ còn lại hai việc có thể làm được, giết người cho tướng quân, chắn sát cho tướng quân.

Hắn ta xem thường Thẩm Lãnh, thiếu niên đó cùng lắm chỉ là có vận may quá lớn mà thôi, cho dù võ nghệ cũng coi như không tệ, nhưng căn bản chưa từng trải qua những trận sát phạt sinh tử phong sương vũ tuyết.

Hắn ta đâu biết, mỗi mùa xuân hạ thu đông mà Thẩm tiên sinh đã dạy Thẩm Lãnh đều là hưng vong thiên hạ, khiến điều Thẩm Lãnh học được không chỉ là qua lại nhất thành nhất địa, cũng không phải là luân hồi nhất triều nhất đại, mà là tất cả kinh nghiệm của những người thành công và sai lầm của kẻ thất bại từ xưa đến nay.

Thẩm tiên sinh đã rất lâu rất lâu rồi chưa từng ngủ ngon, dáng vẻ nhìn có vẻ lười nhác chỉ là vì mệt mỏi quá độ. Ông nói Thẩm Lãnh bắt đầu muộn, bản thân ông nhất định phải lợi dụng mỗi một phút mỗi một giây, vì thế mới có sự thịnh thế phong hoa hiện nay của Thẩm Lãnh.

Trong khí chất của một người có ẩn giấu những thứ sách mà hắn đã học hành và cả sự cảm ngộ đối với nhân sinh, trong khí chất của Thẩm Lãnh ẩn giấu một Trà gia, một Thẩm Tiểu Tùng, một quyển Cấm Tuyệt bao quát hết cả tứ cương tứ khố.

Nhiếp Viên?

Phải giết!

Khoảng cách không phải là thứ cố định, người phía trước cứ chạy, người phía sau cứ đuổi, chỉ xem ai kiên trì được lâu hơn thôi.

Mắt Thẩm Lãnh đỏ ngầu giống như một con dã thú đi săn cả đêm không nghỉ, mà Nhiếp Viên bọn họ không có thể lực như thế.

Lúc trời tảng sáng, Nhiếp Viên bọn họ thở hổn hển dừng lại ở một chỗ trong rừng cây ven sông, hắn ta đã sắp đến cực hạn rồi, còn năm tên thủ hạ của hắn ta đã không còn sức chạy thêm một bước nào nữa.

May là người của thủy sư dường như không đuổi theo, thủ hạ của Nhiếp Viên đều là lão binh trước đây đi theo hắn ta ra chiến trường bò về từ núi thây biển máu. Bắt đầu từ lúc lĩnh bạc sĩ tử trong tay Bạch Thượng Niên, bọn họ đã không còn dính dáng đến hai chữ "chiến binh" nữa.

"Đoàn suất, nghỉ chút đi, thực sự là không chạy nổi nữa rồi."

Một tên áo đen há mồm thở phì phò nói. Bọn họ vẫn quen gọi Nhiếp Viên là đoàn suất, đã nhiều năm như vậy rồi, thói quen thật sự không dễ thay đổi.

Nhiếp Viên gật gật đầu: "Cũng đủ xa rồi… Nghỉ ngơi một lúc, uống chút nước ăn chút lương khô bổ sung thể lực, sau đó vào trong trấn phía trước tìm một cái thuyền xuôi nam, đến phía trước đội thuyền thủy sư đợi tìm cơ hội, mấy huynh đệ chết trong tay Thẩm Lãnh, mối thù này không thể không báo."

Ánh mắt của một tên hắc y nhân thoáng hốt hoảng, nghĩ đến phương thức giết người của Thẩm Lãnh lúc ở bến thuyền quan bổ mà không khỏi rùng mình: "Thù này… vốn dĩ có thể không có."

Ánh mắt Nhiếp Viên lạnh đi: "Ngươi sợ rồi?"

Tên hắc y nhân lắc đầu: "Đoàn suất ngươi cũng biết, đi theo ngươi làm việc, chúng ta đã sợ lúc nào… Chỉ là lần này khác, người đối diện với chúng ta là người giống chúng ta, là chiến binh."

Mấy người còn lại mặc dù không nói nhưng gần như đồng thời cúi đầu, bọn họ không muốn để Nhiếp Viên nhìn thấy ánh mắt của mình.

Đúng thế… đối thủ lần này cũng là chiến binh, bọn họ đều từng thề, chiến binh huynh đệ, vĩnh viễn không tàn sát lẫn nhau.

"Chúng ta đã không phải là chiến binh nữa rồi."

Nhiếp Viên trầm giọng nói: "Các ngươi chớ quên trước đây lúc chúng ta bắt tay đã từng nói, nếu trên chiến trường đã không thể mang lại vinh quang cho chúng ta, vậy thì dùng bản lĩnh của bản thân để khiến cuộc sống tốt hơn, trên người chúng ta không còn quân phục nữa… Nếu miễn cưỡng phải nói chúng ta vẫn là lính, chúng ta cũng chỉ là lính của tướng quân, không phải lính của Đại Ninh! Tướng quân không thể cho chúng ta thăng quan tiến chức đường hoàng, nhưng khó khăn cho chúng ta còn ít sao?"

Tất cả mọi người cúi đầu, thật lâu không lên tiếng.

Nhiếp Viên thở phào một hơi thật dài: "Cao Hải, Mạnh Đạt hai ngươi cảnh giới, những người khác tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nửa canh giờ sau Lý Xán, Nhạc Sơn Phong thay ca, Tống Lôi chỉnh lý đồ ăn và trang bị chúng ta mang theo sau đó vạch định ra một tuyến đường, một canh giờ sau xuất phát."

Sau khi nói xong hắn ta tựa lên cành cây nhắm mắt: "Tất cả hãy nhớ, trên người chúng ta đã không còn quân phục nữa."

Năm người đồng loạt trả lời một tiếng, nhưng ai cũng biết rất rõ, xương cốt của bọn họ là xương cốt của chiến binh, máu là máu của chiến binh, cho dù đến bây giờ cũng không thay đổi xưng hô với Nhiếp Viên, vậy thì làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ được?

Cao Hải cùng Mạnh Đạt sau khi nghỉ ngơi đã hồi phục một chút thể lực, hai người tách ra một trái một phải, bọn họ có nhiều kinh nghiệm truy đuổi và phản truy đuổi, bởi vì bọn họ đều từng là chiến binh trinh thám.

Nếu như nói chiến binh là tinh nhuệ trong các quân Đại Ninh, vậy thì trinh thám chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Cao Hải lấy từ trong tay nải ra một cuộn chỉ rất mảnh rất mảnh buộc nối mấy cái cây lại, chỉ đó mảnh như tơ nhện, buộc xong còn đặc biệt treo chuông lên chỉ. Sau khi bố trí xong mới leo lên một cái cây, chọn chỗ lá cây rậm rạp nhất mà ngồi trên cành, ngẩng đầu nhìn bầu trời qua kẽ lá…

Hôm qua lúc ở bến thuyền quan bổ nhìn thấy những chiến binh thủy sư đó, kiểu dáng quân phục rất quen thuộc, cũng rất thân thiết, chỉ là huy hiệu ở chỗ ngực khác nhau. Gã ta vô thức nhấc tay lên sờ sờ chỗ ngực trái của mình, ở đó cũng đã từng có một huy hiệu, tượng trưng cho sự vinh quang của chiến binh.

Cao Hải thở dài một hơi, sau đó cảm thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng trời chỉ mới hửng sáng, tại sao ánh sáng xuyên qua kẽ lá rọi xuống lại hơi chói mắt?

Sau đó gã ta giật bắn người sực tỉnh, đó không phải ánh sáng mặt trời, là đao quang,

Nhưng còn chưa đợi gã ta phản ứng lại, một người đã nhảy xuống ngồi trước mặt gã ta, cành cây khẽ rung lên… Người đó lật tay cầm đao, mũi đao đã dừng ngay trước cổ Cao Hải.

Thẩm Lãnh liếc nhìn tay phải của Cao Hải, bàn tay đó đã cầm chuôi đao rồi.

"Có phải là không quen dùng hoàn thủ đao không, ngươi vẫn giữ tư thế cầm hoành đao, quả nhiên là xuất thân chiến binh, lúc ở bến thuyền quan bổ thấy các ngươi phối hợp ra tay đã đoán được rồi."

Tầm nhìn của Thẩm Lãnh dừng lại ở mắt của Cao Hải, ánh mắt của đối phương rõ ràng hơi lóe lên.

"Giết ta đi." Cao Hải nói ba chữ.

Thẩm Lãnh: "Ta sẽ giết ngươi, từ cách bố trí của ngươi lúc nãy đã có thể nhìn ra được, ngươi từng là trinh thám, ta không muốn biết tại sao ngươi lại cởi quân phục chiến binh, cũng không muốn biết ngươi có nỗi khổ gì, ta chỉ biết ngươi đáng chết."

Tay trái của Cao Hải đột nhiên cử động, rút một thanh chủy thủ từ sau lưng ra đâm thẳng vào ngực Thẩm Lãnh, mũi đao của Thẩm Lãnh kéo ngang một nhát… Phụt một tiếng, cổ họng của Cao Hải đã bị cắt đứt, máu phun ra ngoài.

Cùng lúc đó tay trái của Thẩm Lãnh túm lấy cổ tay trái của Cao Hải, vặn một cái, đẩy một cái, chủy thủy mà Cao Hải đang cầm trong tay liền đâm vào ngực của chính gã ta.

Một mũi tên xuyên qua tán lá bay nhanh đến, Thẩm Lãnh nghiêng người nhảy lên một cành cây khác.

"Có người đuổi tới!"

Mạnh Đạt cầm liên nỏ tiếp tục bắn tên vào trong tán lá, nhanh chóng bắn hết 9 mũi tên trong ống đựng tên, mắt nhìn chòng chọc vào chỗ có động tĩnh trong tán lá cây.

Bịch một tiếng… Thi thể của Cao Hải từ giữa không trung rơi xuống bên chân Mạnh Đạt, mặt úp xuống, sau lưng cắm 9 mũi tên.

Mạnh Đạt biến sắc, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì đã muộn rồi.

Đao quang sáng loáng từ giữa không trung bổ xuống như sấm sét, Mạnh Đạt có xuất thân trinh thám phản ứng thần tốc, nhanh chóng nhấc cánh tay phải lên, lật cổ tay một cái, đoản đao đã cầm trong tay.

Keng một tiếng, hắc tuyến đao chém lên đoản đao, sau đó đoản đao liền bị cắt đứt, sau đó nữa là bàn tay phải của Mạnh Đạt.

Mạnh Đạt lật tay cầm đoản đao chống đỡ, nhưng gã ta không ngờ rằng lực độ của một đao này lại hung mãnh đến thế, hắc tuyến đao trông có vẻ bình thường đó lại sắc bén đến thế, sau khi bổ gãy đoản đao của gã ta lại chém đứt bản tay gã ta, trong một khoảnh khắc đó không cảm nhận được bất cứ nỗi đau đớn nào, chỉ có sợ hãi.

"Chiến binh Đại Ninh đã dạy các ngươi kỹ thuật giết người rất lợi hại, nhưng các ngươi lại dùng trên người đồng bào."

Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh xoay nửa vòng trong tay, người hơi ngả về phía trước, chính thủ cầm đao chuyển thành phản thủ cầm đao áp mạnh xuống… Phập một tiếng, hắc tuyến đao chém vào chỗ giữa cổ và vai phải của Mạnh Đạt, Mạnh Đạt bước lớn lùi lại theo bản năng, tay phải nhấc lên túm hắc tuyến đao muốn đẩy lên…

Thẩm Lãnh ép tay trái lên cổ tay phải hung hăng phát lực, hắc tuyến đao từ trên vai chém xéo xuống đến phần xương sườn bên trái đi ra ngoài, gần một nửa phía trên rời khỏi thân thể Mạnh Đạt rơi xuống, trong nháy mắt máu từ khoang bụng trào ra, cảnh tượng đó vô cùng máu me.

Phần thân thể với một cánh tay, một cái đầu, nửa quả tim, nửa lồng ngực rơi xuống, trong một khắc này Mạnh Đạt lại vẫn chưa chết, gã ta nhìn thanh hắc tuyến đao có dính máu kia, nhớ đến mình cũng từng có một thanh.

Mắt chậm rãi khép lại, hóa ra tử vong là cảm giác này, khoảnh khắc nhắm mắt lại, gã ta dường như nhìn thấy mình mặc quân phục, trên ngực thêu huy hiệu chiến binh màu đỏ thẫm.

Sau khi giết liền hai người, Thẩm Lãnh vòng ra phía sau cái cây lớn, mấy người từ chỗ xa bổ nhào đến chi viện nâng liên nỏ không ngừng bắn tên. Phập phập phập là âm thanh mũi tên ghim vào cành cây, nếu như Thẩm Lãnh phản ứng chậm một chút, những mũi tên này đã ghim trên người hắn rồi.

Nhiếp Viên cầm đao từ chỗ xa lao nhanh đến, ngồi xuống nhìn Mạnh Đạt bị một đao chém thành hai đoạn, lại nhìn Cao Hải nằm sấp trên mặt đất, màu đỏ trong mắt hắn ta giống y hệt màu đỏ trong mắt Thẩm Lãnh.

"Tìm bằng được hắn!"

Nhiếp Viên đứng bật dậy, tay run lên, đó là lửa giận không thể ức chế.

"Vâng!"

Lý Xán, Nhạc Sơn Phong, Tống Lôi ba người di chuyển thành hình tam giác, ba người tạo thành thế kiềng ba chân, bưng liên nỏ hơi khom người, duy trì đề phòng từng giây phút. Còn Nhiếp Viên thì tự mình nhảy lên cây to nhanh chóng leo lên chỗ cao nhất, ngồi xổm liếc nhìn xung quanh.

Dưới tán cây, tốc độ di chuyển của ba kẻ xuất thân trinh thám cũng không nhanh, bởi vì bọn họ biết rất rõ đối phương chính là muốn đến trả thù, nợ máu, không chết không dừng.

Mà ba người bọn họ bây giờ phải làm mồi nhử, lúc kẻ truy sát đó xuất hiện, mũi tên của đoàn suất cũng sẽ xuất hiện, tất nhiên sẽ bắn chết đối phương!

Đây là sự tín nhiệm của bọn họ đối với Nhiếp Viên.