Trường Niệm - Tình Yêu Của Trăng Và Sói

Chương 6: Sói hát trong đêm Trăng (1)




“Nếu như đây là cái giá phải trả. Ta chấp nhận.”

Năm ngón tay vươn ra như muốn chạm vào đôi mắt chảy huyết lệ. Máu đỏ thẩm uốn lượn theo đường cong trắng nõn trên gương mặt rơi xuống vạt áo trắng thuần khiết, vẽ nên khung cảnh tà ác mỹ lệ.

Giữa rừng thông âm u, vành trăng bàng bạc ngã nghiêng, đem bóng người đứng trên đầu ngọn cây đắm chìm trong một màu trong trẻo lạnh lùng.

Bên môi trào ra một ngụm máu, người nọ thản nhiên như không, ngước nhìn trăng, bạc thần khẽ nhếch.

“Còn gì đáng sợ hơn việc cô đơn giữa thế gian này. Đã, không thể quay đầu lại được nữa.”


“Gia ơi, trời sáng rồi, mau dậy đi thôi!”

Tiểu Lang lớn tiếng gõ cửa phòng Tuyết Tĩnh Nguyệt. Sau khi Đông nhi bị bắt đi, khoảng trống của nàng được Tiểu Lang lấp vào. Toàn bộ những gì trước đây Đông nhi quản lí giờ giao hết về cho Tiểu Lang tiếp quản, đương nhiên là cả căn phòng của nàng ta.

Thấy bên trong không có ai đáp lại, Tiểu Lang tự nhiên đẩy cửa bước vào.

“Gia à, ta vào nhé!”

Ánh nắng ấm áp xuyên qua màn cửa sổ phủ bóng lên tầng lụa mỏng, nhịp thở đều đều, trong không khí lan tỏa mùi hương nhàn nhạt dễ chịu, người đang nằm trên chiếc giường gỗ trầm vẫn còn đang say giấc.

Tiểu Lang đến gần đó ngồi xuống, gác tay chống cằm nhìn người nọ ngủ.

Nước da trắng sáng, đường nét góc cạnh hài hòa, mày liễu, mắt phượng, môi hồng, răng trắng,.. Tập hợp tất cả những gì đẹp đẽ nhất lại phối ra gương mặt bình thường nhất. Lạ ở chỗ, sao ta cứ luôn cảm thấy nó thật đẹp nhỉ? Những người giống như ngài ấy, nếu không phải là mỹ nhân sắc nước hương trời thì cũng là cái ưu tú dễ nhìn trong thiên hạ. Vậy mà ngài ấy..

“Tiểu Lang, nàng học hư.”

Nhìn thấy ý cười trong mắt người nọ, TIểu Lang ngớ người, chẳng biết từ lúc nào mà tay nàng đã ở trên mặt người nọ, khẽ vuốt ve. Tay bị Tuyết Tĩnh Nguyệt nắm lấy, hiện trường vẫn chưa được di dời, Tiểu Lang thoáng cái đỏ mặt.

“Gia, ngài tỉnh?”

Tuyết Tĩnh Nguyệt ôn nhu cười:”Ừ”, còn dùng tay nàng cọ cọ vào mặt hắn.

Tiểu Lang vội rụt tay về, xoay người đứng lên.

“Gia dậy rồi thì mau rửa mặt đi nha. Xuân nhi tỷ còn đang đợi gia dùng bữa đó.”

Tuyết Tĩnh Nguyệt mị mị mắt. Tai nàng đỏ rồi, thật đáng yêu!!


“Nàng ta chết như thế nào?”

Không được nhàn tản như vậy, Phủ Hình Bộ từ sớm đã trãi qua những canh giờ căng thẳng. Phạm nhân mới được chuyển đến ngày hôm qua, mạc danh kì diệu chết mà ngay cả hai người canh gác đều không biết nàng ta chết như thế nào hay bị ai giết. Chưa kịp bắt tay vào thẩm tra định tội nàng, thì nàng ta đã đi trước một bước im lặng vĩnh viễn.

Người khám nghiệm tử thi xem xét thêm một chút nữa rồi quay người lại, cúi đầu trình bày.

“Bẩm Lục đại nhân. Toàn bộ xương cốt trên người phạm nhân đều vỡ vụn, nhưng không có vết thương ngoài da nào, chứng tỏ người giết nàng võ công vô cùng cao cường, nội lực thâm hậu mới có thể làm được như vậy. Ngoài ra có thể chắc chắn một điều nữa, trước khi chết phạm nhân đã chịu không ít khổ, bởi người nọ không giết nàng ngay lập tức mà cố tình kéo dài thì giờ rồi mới từ từ phá vỡ từng phần xương cốt trên người nàng, đem đau đớn khắc sâu vào tận xương tủy.”

Vuốt râu một cái, Lục đại nhân gật gù nghiền ngẫm:

“Thủ đoạn rất tàn nhẫn.”

“Báo cáo đại nhân. Không tìm thấy vật khả nghi nào trên hiện trường.” Một thị vệ làm nhiệm vụ tra xét xung quanh tới bẩm báo.

Lục đại nhân thở dài:”Người tới xem ra là một đại cao thủ”. Có thể làm tới mức này áng chừng là cùng phạm nhân có quan hệ. Theo như bản báo cáo sơ bộ, phạm nhân là một nha hoàn bình thường trong Vương phủ có liên quan đến việc sát hại một mama cấp cao trong thâm cung, trước sau gì nàng cũng phải chịu bản án tử hình. Nhưng người nọ không chỉ đem nàng thi hành án trước dự định, còn chặt hết mọi đầu mối xung quanh. Rốt cuộc Đông nhi này đã biết gì mà phải nhận cái chết thảm khốc như vậy?

Lục đại nhân quay lại nói với hai thị vệ phía sau:

“Tới báo tin cho Tĩnh Vương biết, nghi phạm đã bị giết. Xem ý Tĩnh Vương có muốn tra tiếp vụ án hay không?”

“Dạ.”


“Vậy ra Đông nhi đã chết rồi à.” Trầm ngâm một chút, Tuyết Tĩnh Nguyệt nhìn hai người đang đợi lệnh, nói:”Bảo Lục đại nhân không cần tra nữa, chuyện đến đây là chấm dứt. Dù sao cả người bị hại và người hại đều đã chết rồi. Quay về đi.”

“Dạ.”

Dùng qua bữa sáng Xuân nhi chuẩn bị xong, Vừa định nhâm nhi tách trà thì gia nhân đến báo bên ngoài có hai thị vệ ở phủ Hình Bộ xin cầu kiến, lúc này Tuyết Tĩnh Nguyệt mới hay tin Đông nhi chết.

“Gia luyến tiếc nàng?”

Tiểu Lang đứng kế bên, nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Tuyết Tĩnh Nguyệt hỏi.

Tuyết Tĩnh Nguyệt hơi thở ra:”Là người đâu phải cây cỏ, sao có thể nói không luyến tiếc là không luyến tiếc. Huống hồ gì nàng ấy cũng đã theo bên người ta hơn mười mấy năm, là người có trách nhiệm, tận trung với công việc. Tuy cuối cùng là nàng ấy làm sai, nhưng thấy nàng ấy phải chịu loại kết cục này vẫn không khỏi thấy tiếc cho nàng ấy.”

“Con vẫn dễ mềm lòng như vậy, Nguyệt nhi!”

Hồng sắc như mặt trời ban trưa, kéo theo vệt áo dài màu lửa đỏ, từng bước đi như nở ra đóa hồng liên đỏ thắm, chu sa giữa trán càng thêm vạn phần mĩ lệ, dung nhan khuynh quốc mê đảo chúng sinh.

Thấy người đến là ai, Xuân nhi vội kéo tay Tiểu Lang cùng quỳ xuống hành lễ:

“Chúng nô tì xin tham kiến Quý phi nương nương!”

Những người khác cũng như tỉnh lại mà quỳ xuống hành lễ:

“Chúng nô tài/nô tì xin tham kiến Quý phi nương nương!”

Bỏ qua cả phòng người, nàng lả lướt đi thẳng tới vị trí chủ tọa bên cạnh Tuyết Tĩnh Nguyệt ngồi xuống, hai nha hoàn cũng theo sau đứng kế bên, một người trong số đó rót trà dâng lên nàng.

“Mới sáng mẫu phi đến là có việc?” Trái với biểu tình kinh diễm của mọi người, Tuyết Tĩnh Nguyệt không nóng không lạnh nhàn nhạt hỏi.

Người đẹp ngay cả một cái nhấc tay, nhấc chân cũng mang phong thái cao quý, chỉ bằng bộ dáng tùy ý thưởng trà của nàng cũng để người khác xao động tâm hồn. Môi mọng nước khẽ mở, giọng nói ngọt ngào như mật rót bên tai.

“Đây là thái độ con nên có với người sinh ra con sao?”

“Mẫu phi, xin hãy nói vào vấn đề chính.” Tuyết Tĩnh Nguyệt bảo trì như cũ.

“Chán con quá, vẫn nhàm chán như vậy.” Đặt nhẹ tách trà lên bàn, như một yêu tinh lẳng lơ dùng vẻ ngoài mê đắm nhân loại, nàng gác cằm lên mu bàn tay, thân thể mềm mại không xương, một đôi thu thủy lả lơi không rời Tuyết Tĩnh Nguyệt:”Ta đến vì dù sao Trần Mama cũng là người ta phái tới để chăm sóc cho con, biết tin bà ấy chết còn là bị người ta hãm hại, ta đương nhiên là thấy đau lòng rồi. Vốn định đến đây để đòi lại công đạo cho bà ấy, thì được biết tiện nhân kia đã chết rồi. Hầy..” Mĩ nhân đau lòng, một cái nhăn mày cũng làm người ta sinh thương tiếc.

“Vậy chắc người đã không còn việc gì ở đây nữa.” Tuyết Tĩnh Nguyệt nhíu mày, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.

“Sao lại không chứ?” Mĩ nhân cười:”Ta đến để thăm nhi tử yêu quý của ta không được sao?”

“Như người đã thấy, ta vẫn rất khỏe.”

“Con thật là, sao cứ luôn tìm cách tránh né ta vậy nha? Nguyệt nhi, nếu con muốn, mẫu phi có thể cho con rất nhiều thứ.” Khi nói ra câu cuối, mắt đẹp hơi khép lại, môi vẽ ra đường cong quyến rũ.

Mày Tuyết Tĩnh Nguyệt càng khép chặt hơn, Tuyết Tĩnh Nguyệt biết, nếu không ngăn mẫu phi hắn lại, nàng sẽ lại nói ra những điều kinh thiên động địa. Hắn không muốn biết, cũng không muốn nghe, tay ở một nơi không ai thấy đã nắm chặt lại.

“Ta đã có đủ những gì mình cần, không nhọc mẫu phi.”

Mĩ nhân bật cười, tiếng cười thánh thót như chuông ngân, đôi mắt nhiễm nước càng thêm động lòng người:

“Con thật là, không giống ta chút nào, không có tham vọng gì cả. Nguyệt nhi, như mẫu phi đã nói, chỉ cần là thứ con muốn, ta sẽ cho con.” Nàng nâng người chồm qua mặt bàn, đôi môi đỏ mọng gần bên tai Tuyết Tĩnh Nguyệt mị hoặc:”Ngay cả ngai vị Hoàng đế.. cũng có thể cho con.” Giống như đóa phù dung dã tính tỏa ra hương thơm say đắm lòng người, nụ cười của nàng là liều thuốc kịch độc mà bất kì ai cũng có thể bị mê hoặc nếu lỡ sa vào nó.

Rầm..!!!

Cả phòng lặng ngắt như tờ. Tuyết Tĩnh Nguyệt mạnh tay đập xuống bàn một cái, liếc qua mọi người vẫn còn quỳ trong tiền viện.

“Các ngươi lui ra ngoài hết đi.”


Vừa ra ngoài, Tiểu Lang kéo Xuân nhi đến một bên dò hỏi:

“Xuân nhi tỷ, người bên trong thật là mẫu thân của gia?” Quá trẻ, quá đẹp đi. Hoàn toàn nhìn không ra tuổi tác, cứ như thời gian đã ưu ái cho nàng ấy mà không để lại vết tích nào trên con người hoàn mĩ đó.

Xuân nhi hoảng sợ đưa tay bịt miệng nàng lại, nhỏ giọng sợ bị người nghe thấy:

“Lang nhi, đừng nói bậy, cẩn thận kẻo mang họa sát thân.”

Sợ Tiểu Lang không biết phép tắc sẽ gây ra họa, Xuân nhi không yên tâm dặn dò nàng.

“Đừng bao giờ ở trước mặt quý phi nương nương làm trò. Nếu không, ngay cả gia cũng không cứu được muội đâu, biết chưa?”

“Ai ai, muội biết rồi, muội cũng không phải kẻ ngốc.” Tiểu Lang oai oai trách Xuân nhi:”Xuân nhi tỷ, tỷ còn nắm tay muội mạnh như vậy nữa, không khéo sẽ gãy tay mất.”

Xuân nhi lúc này mới nhận ra nàng đang giữ chặt cánh tay Tiểu Lang, vì quá căng thẳng nên không chú ý đến sức lực, gấp gáp buông ra nhận sai.

“Lang nhi, ta quên mất. Cho ta xin lỗi!”

“Thôi, không sao. Tỷ bình tĩnh một chút đi, không giống tỷ ngày thường chút nào.” Tiểu Lang bĩu môi.

Xuân nhi bồn chồn:”Ừ, ta biết rồi. Chỉ là ta có hơi lo lắng một chút thôi.”

Tiểu Lang nhìn Xuân nhi như còn muốn nói thêm gì đó, cuối cùng cũng nhịn xuống không nói nữa. Đáy mắt Tiểu Lang nổi lên nghi hoặc.