Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 51




Đúng như Giản Trì nghĩ, tin đồn luôn là thứ truyền đi nhanh nhất, đến cả chuyện bắt bóng đuổi gió cũng có thể bàn tán một thời gian dài chứ đừng nói đến sự thật được bao nhiêu con mắt nhìn thấy. Sáng sớm Giản Trì mở HS ra thấy hơn nửa là liên quan đến buổi vũ hội.

Có người thì bàn tán về bạn nữ đi cùng, có người thì chia sẻ ảnh chụp đêm qua, cũng có người nói mình vô tình giẫm lên váy bạn gái. Ánh mắt Giản Trì dừng lại trên một bài có tựa đề “Cùng thảo luận một chút về vị thái tử hội trưởng và học sinh đặc biệt đêm qua”. Lòng cậu hơi chùng xuống, sau khi nhấn vào còn chưa thấy người đăng thì màn hình nhảy ra thông báo “Bài viết bạn truy cập đã bị xóa”.

Giản Trì tải lại trang mấy lần vẫn như vậy, nhập tên mình vào thanh tìm kiếm, kết quả chẳng tra được gì.

Người của Saintston cũng sẽ không tốt bụng như vậy đâu, nghi ngờ vừa hiện lên trong đầu đã lập tức bị đập tan. Đã có kinh nghiệm lần trước nên Giản Trì biết chắc chắn đằng sau có người làm rồi, dẫn dắt dư luận sang hướng khác. Cảm giác lúc này như chịu đựng quá lâu cũng đến lúc được hít không khí trong lành, Giản Trì bỏ điện thoại xuống, tâm trạng lơ lửng cả đêm cũng đã bình tĩnh lại.

Ai làm nhỉ?

Trong lòng cậu hiện lên một người, nhưng Giản Trì không dám khẳng định quá sớm.

Sáng nay đã có học sinh lục tục rời trường, hầu như là được tài xế trong nhà đến đón. Học sinh đặc biệt không có điều kiện như vậy, chỉ có thể đi xe do trường sắp xếp, chuyến sớm nhất cũng phải đợi đến trưa ngày mốt mới có thể về nhà. Giản Trì cũng không vội vàng, theo thói quen chuẩn bị trước, thu dọn xong tất cả hành lý.

Buổi chiều Trương Dương mới về, vừa nãy còn tới chào hỏi muốn thuận đường đưa cậu về, nhưng đường về của hai nhà trái nhau nên Giản Trì vẫn từ chối, dù sao cũng chỉ đợi thêm một ngày thôi mà.

Trương Dương vừa hỏi về vũ hội tối hôm qua, vừa ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Tôi và Phương Du ra ban công nói chuyện phiếm, lúc trở về thấy cậu không có ở đấy, Văn Xuyên cũng không nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, hỏi cái gì cũng lạnh mặt. Thiệu Hàng lại càng không cần phải nói, cứ như là ai chọc phải hắn ấy, nổi giận khắp nơi, sau đó tôi mới biết chuyện. Nhưng kỳ lạ thật, buổi sáng mới nhìn thấy bài viết trong HS xong, giờ lại không thấy nữa.”

“Tối hôm qua hội trưởng Thẩm tìm tôi có chút việc, tôi lên lầu nói chuyện với hắn một lúc. Không khí trong khán phòng quá ngột ngạt quá, tôi cũng không biết khiêu vũ nữa nên đi dạo quanh trường vài vòng, không có gì đâu.”

“Cậu không biết đâu, tối hôm qua dọa chết tôi rồi.”

“Cậu và nữ sinh kia thì sao?” Giản Trì chuyển đề tài, cười cười: “Cô ấy tên là Phương Du à? Có vẻ như các cậu nói chuyện rất vui vẻ.”

“Cũng được… ” Trương Dương nhếch miệng cười, nhớ tới cái gì đó hào hứng nói: “Hôm qua nói chuyện mới biết, tôi và cô ấy học cùng một trường mẫu giáo cơ đấy, cứ ngỡ không quen, không ngờ nói đến chủ đề kia đến hết cả tối luôn.”

Trước khi đi, Trương Dương không quên để lại địa chỉ nhà, bảo trong kì nghỉ nếu Giản Trì có rảnh thì đi tìm cậu ta chơi. Giản Trì đồng ý, tiễn Trương Dương đi xong rồi ngồi trước bàn học, định xem bộ phim trước kia để thả lỏng, vừa mới mở máy ra thì ngoài cửa lại có tiếng gõ, Giản Trì tưởng Trương Dương lại quay về: “Cậu để quên cái gì…”

Chữ “thế” còn chưa nói xong, Thiệu Hàng đi thẳng vào đóng sầm cửa lại, không để Giản Trì kịp phản ứng đã đi thẳng về phía cậu. Hắn hất quyển sổ trên bàn xuống đất, Thiệu Hàng dí sát khuôn mặt lạnh lùng của mình vào cậu, nắm lấy cằm Giản Trì còn đang bị ép đến góc bàn, ngón tay dùng sức, khàn giọng nói: “Cậu cố tình chọc tức tôi đúng không?”

Giản Trì ngửi thấy mùi rượu nồng nặc gay mũi, chật vật tránh về phía sau. Trái tim đang bình tĩnh khi nghe được mấy chữ này lại nhảy lên, cố ổn định hô hấp hỗn loạn: “Nếu như cậu nói chuyện đêm qua thì người khiến tôi khó xử trước mặt mọi người là cậu mới đúng.”

“Cậu và Quý Hoài Tư thân thiết quá nhỉ…” Giọng Thiệu Hàng khàn đi vì rượu, hơi nóng phả qua mặt cậu: “Anh ta đưa cậu bộ quần áo kia, trên đấy còn có một cái ghim cài, sợ người khác không biết quan hệ giữa hai người phải không. Ghim cài tôi đã tặng cậu đâu? Không muốn cho người ta thấy đúng không? Hửm?”

“Tôi chưa bao giờ nhận cái gì của cậu.”

Giản Trì chẳng còn sức để giải thích, cổ bị ép ngẩng cao, hô hấp khó khăn, chầm chậm nói: “Đây là lần thứ ba cậu tự tiện xông vào ký túc xá của tôi rồi. Thiệu Hàng, cuối cùng là cậu có hiểu hai chữ “tôn trọng” viết như thế nào không?”

Đây có lẽ là một câu hỏi vô cùng buồn cười, Thiệu Hàng nhếch môi cười: “Chỉ cần tôi muốn, bất cứ cái góc nào của Saintston cũng không ngăn được tôi.”

Giản Trì nghĩ, Thiệu Hàng không phải không rõ, chỉ là không muốn.

Ở trong mắt Thiệu Hàng, thân phận của cậu không xứng được tôn trọng. Cậu và phục vụ ở vũ hội cũng chẳng có gì khác nhau, lúc tức giận có thể chê bai đến không chừa cho đường lui, khi tâm trạng tốt lại bố thí cho chút ân tình nhỏ, chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi tiêu khiển lúc rảnh rỗi mà thôi. Thiệu Hàng là người mà chỉ cần bên cạnh có người trước ngã xuống thì người sau tiến lên, nhưng ngược đời sao mà hết lần này tới lần khác chỉ có cậu là lựa chọn né tránh hắn.

Có lẽ đối với Thiệu Hàng mà nói, phản ứng của cậu là không biết điều, cậu từ chối vì muốn lạt mềm buộc chặt.

Giản Trì hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại, lúc mở ra đã khôi phục bình tĩnh hờ hững như bình thường, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là cậu muốn cái gì?”

Thiệu Hàng nhìn chằm chằm một lúc lâu, trong môi phun ra một chữ: “Cậu.”

“Được thôi.” Giản Trì trả lời một cách tử tế: “Tôi đồng ý với cậu, nhưng tôi cũng có vài yêu cầu.”

Điều này dường như đã khơi dậy hứng thú của Thiệu Hàng, ánh mắt hắn hơi tối lại, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Yêu cầu gì?”

Giản Trì liệt kê từng cái một: “Cậu không thể xông vào ký túc xá mà không có ý kiến của tôi, không thể vừa đến đã động tay động chân, không thể phản đối tôi như vừa rồi, không thể táy máy trước mặt mọi người, không thể ép nhận quà, không thể…”

Nói đến xong thì cổ họng cũng khô luôn, Giản Trì cũng không rõ đã đưa ra bao nhiêu yêu cầu nữa. Ánh mắt dừng lại nơi mái tóc đỏ hút mắt của Thiệu Hàng, nói xong hai câu cuối cùng: “Tôi không thích màu đỏ, cũng không thích người có thành tích quá kém.”

Dứt lời, mặt Thiệu Hàng đã đen như đáy nồi, hắn nhếch môi lên, buông tay ra, quan sát Giản Trì  như đang nhìn một người mới gặp lần đầu, tăng âm lượng một cách vô thức.

“Cậu điên hay là tôi điên rồi?”

“Muốn đáp lại đương nhiên phải trả giá trước”, Giản Trì vẫn nhìn hắn, mặt không đổi sắc nói: “Chỉ cần cậu có thể làm được tất cả yêu cầu trên, cậu làm gì tôi cũng sẽ không cản, nhưng giờ thì mời cậu đi ra ngoài.”

Lệnh đuổi khách vừa nói ra, Thiệu Hàng đã nheo mắt lại đầy nguy hiểm, nghiến răng: “Cậu đang coi mình là thứ gì vậy?”

“Tôi cũng thấy rất lạ, vì sao cậu lại vì “thứ gì” như tôi mà tức giận như vậy.”

Nói ra những lời này khiến Giản Trì có chút ghê tởm, cắn răng nhấn mạnh hai chữ kia trong miệng Thiệu Hàng. Thiệu Hàng khẽ nhướng mày, trên khuôn mặt đẹp trai có chút khang khác, quay mặt đi bật cười giễu cợt: “Ai tức giận? Tự mình đa tình.”

Giản Trì không biết người tự đa tình thật sự là ai.

“Tôi thấy cậu nhẹ nhàng đối với Quý Hoài Tư cơ mà, thế nào, anh ta tốt hơn tôi sao?” Thiệu Hàng không biết vui hay buồn mà đặt câu hỏi.

Giản Trì chỉnh lại cổ áo vừa bị Thiệu Hàng làm loạn, ngoài miệng trả lời: “Thành tích của anh ấy rất ưu tú, hơn nữa tuân thủ nội quy của trường, quan trọng hơn là sẽ không tùy tiện quát mắng người khác một cách vô lễ.”

Thiệu Hàng như bị giẫm mạnh vào đuôi, lạnh mặt quay đầu lại, cắn răng nói: “Tôi bảo cậu khen anh ta mà cậu cũng khen thật sao?”

Giản Trì hơi cạn lời: “Đây là sự thật.”

“Được thôi.” Thiệu Hàng gật đầu, nhìn chằm chằm Giản Trì, gằn từng chữ một: “Chờ đến khi cậu hối hận thì đừng có quay lại cầu xin tôi.”

Hắn quay người rời đi, bước chân nhanh hơn một chút, suýt nữa đụng phải cửa, cả người tràn ngập hơi thở không vui sẽ đá văng luôn. Giản Trì ở phía sau nhắc nhở: “Nhớ đóng cửa lại.”

Thiệu Hàng quay lại đóng cửa, bên ngoài yên tĩnh một lúc rồi vang lên một tiếng chửi tục không ngăn được.

Hiếm khi Giản thấy hơi buồn cười. Lúc Thiệu Hàng say, có vẻ như khiến người ta bớt ghét hơn so với cái kiểu lạnh lùng, sáng nắng chiều mưa như ngày thường.