Trường Mộng Lưu Ngân

Quyển 4 - Chương 1: Tre già măng mọc




Sáng sớm tỉnh dậy, Thư Mạn mới biết tối qua có tuyết rơi. Màu tuyết trắng phản chiếu qua cánh cửa số giấy, mỗi lúc một mờ đi, phía đông bừng lên hừng đông màu đỏ rực, tuyết rơi dày đặc suốt cả đêm, khi trời sáng cuối cùng thì nắng cũng lên. Thư Mạn trước sau vẫn không hiểu Đỗ Trường Phong muốn cô giải thích rõ ràng điều gì.

Ngủ dậy, đánh răng rửa mặt qua loa xong đã thấy bà La mang đồ ăn sáng vào phòng cho cô. Bà Là người phụ trách chuyện ăn ở của Đỗ Trường Phong, bữa sáng là bánh màn thầu, có cả dưa muối tự tay bà làm, ăn rất ngon miệng. Thư Mạn vốn lười ăn thế nhưng cũng húp hết hai bát cháo. Hiển nhiên lúc đó Đỗ Trường Phong vẫn chưa ngủ dậy, Thư Mạn chẳng buồn bận tâm, tự do tự tại đi dạo trong sơn trang. Đêm qua tuyết rơi rất dày, cả mặt sân được phủ một màu trắng tinh, cành lựu không chịu được sức nặng của tuyết, oãi xuống sát mặt đất. Giếng trời cũng phủ một lớp tuyết dày, bà La dặn Thư Mạn đừng đến gần cái giếng đấy, lỡ trượt chân rơi xuống thì nguy.

Thực ra Đỗ Trường Phong vẫn luôn chăm chú quan sát Thư Mạn, cả khi cô đi dạo cũng như lúc cô nhảy nhót trong sân, mười mấy năm rồi cô vẫn thế, vẫn như một đứa trẻ con vậy. Trong mắt anh, cô vẫn luôn giữ được nét hồn nhiên và dáng vẻ ngày xưa. Thấy cô chạy ra khỏi sân sau, bước vào khu rừng trúc ngập tuyết trắng trước nhà anh mới thở phào nhẹ nhõm, vội đi đánh răng rửa mặt qua loa, thay đồ ngủ rồi ra ngoài. Đếm qua lại là một đêm mất ngủ, anh chỉ thấy trên đầu như có tảng đá nghìn cân đè nặng, trong lúc mơ màng anh đẩy cửa số trong phòng ngủ ra cho thông thoáng một chút, đánh mắt nhìn ra mặt hồ theo thói quen, dường như có thứ gì đâm vào mắt khiến anh không tài nào nhìn lâu được.

Con thiên nga đó đã chết rồi.

Nó đã chết từ mười ba năm trước rồi.

“Diệp Quán Thanh” chết trước, lúc đó đã gần đến mùa đông, vào một buổi sáng sớm, sau khi thức dậy, theo thói quen anh nhìn ra cửa sổ bỗng giật mình, anh chỉ nhìn thấy một con thiên nga! Áo ngủ còn chưa kịp thay, anh cứ để chân đất vội chạy đến bên hồ mới phát hiện hình như “Diệp Quán Thanh” bị ốm, nó co ro núp trong đám bèo, toàn thân run rẩy. Anh hét lên, kinh động đến cả ông Lương, ông Lương bảo chỉ sợ nó bị cóng thôi, vì ban đêm nhiệt độ trong núi thấp lắm. Anh cuống cuồng ôm “Diệp Quán Thanh” vào nhà, nhưng cho dù anh bật máy sưởi hay lấy chăn ấp cho nó, “Diệp Quán Thanh” vẫn không thể qua đến ngày hôm sau. Nửa đêm đó toàn thân nó đã cứng đơ. Anh ôm cái thân hình lạnh lẽo cứng đơ của “Diệp Quán Thanh” mà gào khóc, gọi đi gọi lại tên nó không biết bao nhiêu lần, giống như khi xưa anh ngồi trong nhà lao gào thét cái tên ấy, đến nỗi lục phủ ngũ tạng như sắp bị bung ra hết cả.

Ông Lương sợ chết khiếp, vội vàng gọi Lâm Sỹ Diên đến những cũng chẳng làm được gì, dây thanh quản của anh bị tổn thương nghiêm trọng, suốt một thời gian dài vẫn không hồi phục, giọng nói khản đục, người khác nghe thấy anh nói chuyện cũng phát hoảng. Anh không phép bất cứ ai động vào “Diệp Quán Thanh”, đích thân tìm một khoảng sân sau nhà chôn nó, anh sợ lâu dần sẽ quên mất chỗ chôn liền trồng một cây trúc ở ngay đó, cho dễ bề phân biệt với những loài cây khác trong vườn.

Nhưng thật bất hạnh, chưa đầy nửa tháng sau khi “Diệp Quán Thanh” chết, “cô bé” cũng ốm luôn, lúc đầu chỉ là không chịu ăn, sau cũng chẳng bay nữa, mệt mỏi ủ rũ suốt ngày đậu bên bờ hồ, không buồn động đậy. Đỗ Trường Phong sốt ruột đến phát điên, anh điện cho Lâm Sỹ Diên, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện cho bố kể từ khi vào viện tâm thần, nhờ bố mau chóng tìm một bác sĩ đến khám bệnh cho “cô bé”. Lâm Sỹ Diên không dám chậm trễ, vội cho gọi bác sĩ giỏi nhất bệnh viện Nhân Ái đến, Lúc đầu các bác sĩ cứ tưởng cậu hai nhà họ Lâm bị ốm, ai cũng xoa xuýt hăm hở, muốn thể hiện cho thật tốt, kết quả là khi đến rồi mới biết, hóa ra là khám bệnh cho một con thiên nga, mặt mày lập tức sa sầm xuống. Sau đó, chuyện này bị báo chí địa phương khai thác, đại ý nói trong lúc còn rất nhiều người nghèo đang không có tiền đến bệnh viện Nhân Ái để khám chữa bệnh thì lại có người lợi dụng nguồn tài nguyên y tế đi khám bệnh cho một con thiên nga, mạng sống của người nghèo hóa ra lại không bằng một con thiên nga. Mặc dù, trên báo không điểm mặt chỉ tên nhưng lời lẽ rất cay nghiệt, anh tinh ý một chút có thể biết người bị nói đến là ai. Lâm Sỹ Diên luôn là người coi trọng danh dự, nhưng lần này ông lại bơ đi coi như không nghe không biết gì cả, đối với ông mà nói, chuyện của con trai mình còn lớn hơn cả trời, danh dự thì có đáng là gì. Lúc con thiên nga tên “Diệp Quán Thanh” ấy chết, thần sắc gần như suy sụp của cậu con trai khiến ông sợ hết hồn rồi, lần này nếu “cô bé” cũng xảy ra chuyện thì không biết con trai ông sẽ thế nào đây.

Tuy nhiên, rốt cuộc thì khí hậu phương Nam cũng không thích hợp cho thiên nga sinh sống, cho dù các bác sĩ có cố gắng cứu chữa thế nào, sử dụng công nghệ y học tiên tiến đến đâu vẫn không thể giữ được mạng sống cho “cô bé”. Đỗ Trường Phong ôm lấy “cô bé”, giương mắt nhìn nó mệt mỏi đang nhắm hờ, đôi mắt khi xưa đã từng sáng lấp lánh như viên đá quý ấy, sau khi ốm bệnh lại trở nên u ám ảm đạm mất rồi.

Đỗ Trường Phong biết đã hết hi vọng, không còn cách nào cứu vãn được nữa, anh vuốt ve cái cổ dài mềm mại của nó, nói một hồi khiến tất cả những bác sĩ có mặt ở đấy đều xúc động, “Cô bé à, duyên phận của chúng ta dứt từ đây rồi, tôi buồn lắm, nhưng lại không thể làm gì được, xin lỗi em… Nhưng dù thế nào chăng nữa, tôi cũng phải cảm ơn em,, cảm ơn em đã mang đến cho tôi những ngày tháng thật đẹp. Tôi không biết kiếp sau em có còn làm thiên nga nữa hay không, nhưng kiếp sau tôi nhất định sẽ làm một con thiên nga, nếu khi đó em gặp được tôi, xin em nhất định phải giữ lấy tôi, có thể là với thân phận của bất cứ người nào đó. Chỉ xin em đừng lấy thân phận là một người thợ săn mà chĩa họng súng vào tôi, bởi vì tôi sinh ra là vì em, tôi chỉ bay lượn vì em thôi. Cho dù kết cục sau cùng là có rơi rụng hay ngã nhào xuống, thì cũng xin hãy để tôi được rơi vào lòng em, giống như em bây giờ đang trong lòng tôi vậy, để tôi lặng lẽ tiễn em sang kiếp sau…”



“Cô bé” nhẹ nhàng nhắm mắt.

Trong khoảnh khác mí mắt cụp xuống ấy, có một giọt nước mắt long lanh rơm rớm trào ra.

Điều không ngờ là lần nay, Đỗ Trường Phong không gào thét khóc thương thảm thiết, anh im lặng hơn bất cứ lúc nào, chỉ có điều cứ ôm mãi không chịu buông rời “cô bé”. Anh ôm “cô bé” rồi tự nhốt mình trong phòng, ở lì trong đó suốt ba ngày trời. Ông Lương, Lâm Sỹ Diên, và cả Lâm Nhiên, Lâm Hy đều đứng trực trước của phòng, sốt ruột cuống cuồng mà không biết làm thế nào. Ba ngày sau, anh tự ra khỏi phòng, chẳng nói chẳng rằng ôm “cô bé” đi thẳng ra sân sau nhà, chôn “cô bé” ngay bên cạnh “Diệp Quán Thanh”, rồi cũng trồng một cây trúc hệt như thế.

Bao đêm sau đó, anh cứ đứng trước cửa sổ phòng ngủ nhìn về phía hai cây trúc đang đung đưa trong gió phía vườn sau nhà, anh hút thuốc, uống rượu, thẫn thờ, mãi cho đến khi ốm bệnh nằm liệt giường. Lần ốm này cũng ác liệt lắm, khi ra viện đã là mùa xuân năm sau, đến khi quay trở về Nhị Viện, anh sững sờ khi phát hiện ra xung quanh hai cây trúc kia mọc lên rất nhiều măng non! Ngày lại ngày, măng trúc bong lớp vỏ cứng bên ngoài và dần lớn lên thành cây trúc non. Đến cuối năm khi Lâm Sỹ Diên đưa anh đi du học ở Nhật, những cây trúc non đã lớn gần bằng hai cây “Diệp Quán Thanh” và “cô bé”. Anh nói với Lâm Nhiên, đây chính là tre già măng mọc đấy!

Lâm Sỹ Diên mượn có chữa bệnh cho anh để đưa anh sang Nhật du học, cũng là vì sợ để anh trong viện viện tâm thần lâu quá lại hóa thành người điên thật thì khổ. Từ sau khi hai con thiên nga lần lượt nối đuôi nhau ra đi, anh thường xuyên có những hành động vượt ngưỡng của một người bình thường. Anh còn trẻ, đời vẫn còn dài, Lâm Sỹ Diên không khi vọng cuộc đời anh sẽ hoang phế từ đây, cứ để anh học một chút gì đó, cho dù sau này có thể ra khỏi Nhị viện hay không thì cũng không đến nỗi bị coi là lãng phí thời gian. Ba năm sau, Đỗ Trường Phong công thành danh toại trở về nước, việc đầu tiên anh làm là lập tức chạy về sân sau xem hai cây trúc thế nào, anh giật mình, hai cây trúc ngày nào giờ đã mọc thành cả một rừng trúc, thế nhưng anh vẫn nhận ra được “Diệp Quán Thanh” và “cô bé” ngay từ cái nhìn đầu tiên, bởi Lâm Nhiên sợ anh không nhận ra được nên đã cẩn thận khắc chữ lên hai thân cây trúc ấy từ trước đó khá lâu. Sau này, khi mở rộng khu Ngọa hổ sơn trang, anh kiên quyết trồng thật nhiều trúc bên cạnh rừng trúc đó, dần dần trúc mọc rộng ra với quy mô như bây giờ.

Thư Mạn vừa bước ra khỏi sân sau liền ngạc nhiên đến trợn tròn hai mắt, rừng trúc lớn quá, lại là rừng trúc trong màn tuyết! Cái mùi thơm lành lạnh trong không khí, cái mùi thơm ấy chính là mùi của trúc, tràn vào trong ruột gan, tinh thần cô sảng khoái dễ chịu vô cùng. Thư Mạn xoa xoa từng thân cây trúc thẳng tắp, lay lay cái thân cây, rồi cố gắng chạy ra xa thật nhanh, tuyết rơi xuống như mưa, thật là thú vị. Bỗng nhiên cô phát hiện trên hai thân cây trúc có khắc chữ, một cây khác chữ “Diệp Quán Thanh”, một cây khắc “cô bé”.

“Diệp Quán Thanh? Cô bé?” Cô vừa đọc thầm vừa nghĩ ngợi…

“Em đứng ở đây làm gì?”

“…”

“Làm thế nào mà cô tìm được hai cây trúc này vậy?”

“…”

“Em đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại thẫn thờ ra như vậy?”

Không biết Đỗ Trường Phong đã đứng ngay sau lưng cô tự bao giờ, bàn tay anh đặt lên bàn tay cô, nắm lấy tay cô, xoa xoa lên chữ “cô bé”, hơi thở anh ấm áp phả bên tai, mùi của thực vật và thuốc lá: “Đã nhớ ra rồi phải không? Cô bé, em đoán xem “cô bé” ở đây là ai? Hồi nhỏ có ai gọi em là cô bé không?”

“Có chứ, rất nhiều người từng gọi như thế.” Thư Mạn rụt tay lại nhưng vẫn bị anh nắm chặt lấy.

“Có lần nào mà ấn tượng rất sâu sắc không, hoặc là một người không quen biết nào đó gọi em như vậy.” Thư Mạn bối rối, gã này vẫn thật lôi thôi.

“Vậy làm sao mà tôi nhớ được?”

“Tại sao lại không nhớ chứ? Tại sao cùng là một kí ức cả, mà có người thì quên sạch sành sanh, có người thì khắc cốt ghi tâm cơ chứ?” Đỗ Trường Phong xoay người cô lại, giờ cô mới nhìn thấy anh đã thay một chiếc áo khoác len màu sanh thẫm, thắt một chiếc khăn kẻ ô màu lam, nhìn mặt anh là biết chắc anh vừa rửa mặt xong, cô nhận thấy mùi kem dưỡng da rất dễ chịu, nhưng khi nhìn vào đôi mắt anh, nhìn thẳng vào mắt anh ở khoảng cách gần như thế này, Thư Mạn thấy rõ tim mình đập nhanh khủng khiếp, trong lòng cô như có cảm giác đã từng gặp anh ở đâu đó rồi mà không thể nhớ ra.

Rốt cuộc là cô đã từng gặp anh ở đâu? Không phải trong hôn lễ của Lâm Nhiên, nhất định cô đã từng gặp anh ở một nơi nào đó khác, khuôn mặt ấy, lặng lẽ dâng trào lên trong biển lòng phẳng lặng, rồi lại chìm xuống… “Tôi đã từng gặp anh, có phải tôi đã từng gặp anh từ rất lâu về trước, đúng không?” Bỗng nhiên cô hỏi, chỉ một câu nói như thế thôi mà đôi mắt anh bỗng sáng bừng lên, như có một ánh sáng khác thường lóe lên: “Em đã nhớ ra rồi sao?”

Thư Mạn lắc đầu: “Không nhớ ra được, nhưng chắc chắn là đã từng gặp.”

“Ồ…” Anh thở dài, nhìn cô đầy thất vọng, “Em không hiểu lòng tôi,em không nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi không trách em, ai bảo tôi không phải là người chi phối kí ức ngày xưa của em kia chứ. Nhưng em phải giao tương lai của em cho tôi, ông trời không cho em thời gian, tôi sẽ đòi ông trời, tôi sẽ lấy quãng đời còn lại của mình để làm điều đó…” Ánh mắt anh trở nên u ám, lặng thinh một lúc, rồi đột nhiên cười, “Không nhớ ra được thì thôi, tôi dẫn em lên tháp ngắm cảnh tuyết vậy.” Anh che giấu tâm trạng thất vọng của mình, dắt tay cô đi, bàn tay anh to và ấm khiến Thư Mạn dù có không muốn anh dắt tay mình cũng không nỡ buông, “Không thèm đeo găng tay vào đã ra ngoài rồi, tay em cóng hết cả rồi này.” Anh nắm chặt tay cô nói.

Anh cứ dắt tay cô như thế đi qua những khoảng sân, những bức tường, những gian phòng, những cây hoa mai đậm sắc màu cổ kính…

Cứ như thể bản thân đã vượt qua kẽ hở không gian và thời gian, Thư Mạn nhớ lại ngày xưa đã lâu, lâu lắm rồi, Lâm Nhiên cũng từng dắt tay cô thế này, hai người bước đi giữa khu rừng sau nhà anh, lá khô rụng đầy mặt đất, giẫm chân lên nghe rõ tiếng xào xạc xào xạc. Năm đó cô mới mười sáu tuổi, trong tim như có con hươu con nhảy vào trong vậy, cứ đập loạn xạ không ngừng. Khi đó cô đi nhanh lắm, tay nắm chặt lấy cánh tay Lâm Nhiên, mặt nóng bừng, tim ấm áp, bụng nghĩ như thế này thật tốt biết bao, bởi vào đúng lúc tuổi xuân như hoa nở mình lại gặp được một con người tốt như thế. Cô chưa bao giờ hỏi Lâm Nhiên rằng có phải ngay từ khi đó anh đã muốn dắt tay cô đi hết cuộc đời này hay không.

Cô không đoán được rõ lòng anh, nhưng vẫn yên tâm.

Bởi vì cô tin rằng anh nhất định sẽ dắt tay cô đi qua tất cả những ngày xuân hạ thu đông. Chưa bao giờ cô nghi ngờ điều đó. Và lúc này đây, Thư Mạn lại một lần nữa được một người đàn ông khác nắm chặt tay cô, dắt cô bước nhanh về phía trước, một lần nữa cô lại thấy trống ngực mình đánh thình thình, , như thể họ chưa bao giờ xa nhau, họ vẫn luôn dắt tay nhau đi về phía trước, biết rõ là người ngày xưa dắt tay cô đi đã không còn trên đời nữa nhưng sự ấm áp của bàn tay người đó lại truyền đến lòng bàn tay cô thông qua người đàn ông bên cạnh cô lúc này đây. Sự luân chuyển của không gian và thời gian nằm ngay trong lòng bàn tay.

Hình bóng một ai đó trong tim cứ dần hiện lên ngày một rõ ràng hơn. Cô cố gắng nhớ và gắn kết nhưng vẫn không nhìn rõ được. Anh cứ dắt tay cô như thế đi thẳng đến bờ hồ, giờ cô mới được anh kéo về với thực tại. Mặt hồ sáng như gương phản chiếu cả tuyết trắng bên bờ trong chẳng khác gì cảnh tiên vậy, bóng cô và bóng anh phẩn chiếu thật rõ trên mặt hồ.

“Ngày xưa trên hồ này có hai con thiên nga, lông trắng tinh, vóc dáng đẹp đẽ, tiếng kêu rung động lòng người…”

“Chúng là một đôi tình nhân, như hình với bóng, tự do tự tại hưởng thụ tình yêu của chúng trên mặt hồ này, cho dù một con đang bay thì con còn lại cũng sẽ bơi trên hồ ngắm nhìn say đắm…”

“Mỗi ngày tôi được nhìn thấy chúng, lòng rất mãn nguyện, vì tôi đã gửi gắm tình cảm của mình vào trong hình hài của chúng, chúng yêu nhau hạnh phúc như vậy mà tôi thấy như thể mình cũng đang yêu. Mỗi ngày khi mở mắt ra, việc đầu tiên tôi làm là tìm kiếm hình bóng trắng tinh ấy, đời này kiếp này, lần đầu tiên tôi biết yêu… Tất cả mọi người đều cho rằng tôi đang yêu một con thiên nga, nhưng chỉ một mình tôi mới biết, người tôi yêu trong trái tim mình là ai…”

“Tôi gọi con thiên nga mái ấy là “cô bé”, cũng chính là tình yêu của tôi.”

“Con thiên nga trống chết trước ấy, tôi gọi nó là “Diệp Quán Thanh”, là người mà tôi thấy có lỗi với anh ta nhất trong cuộc đời này, và đến bây giờ tôi vẫn đang phải chuộc tội vì điều đó… Sau khi ‘Diệp Quán Thanh’ chết, ‘cô bé’ kêu suốt cả đêm liền, tiếng kêu như tiếng kèn phát lệnh vừa vang dội lại vừa sầu thương, đâm thấu trái tim tôi, không lâu sau, ‘cô bé’ cũng chết nốt.”

“Tôi chôn chúng ở sân sau nhà, trồng hai cây trúc ở đó làm kí hiệu, sau khi tôi đi Nhật du học Lâm Nhiên đã đích thân khắc tên chúng lên thân cây, thực ra cho dù không khắc lên thì tôi cũng có thể vừa nhìn qua là đã nhận ra… Nhưng “cô ấy” lại không nhận ra tôi…”

“Tôi đứng ngay bên cạnh “cô ấy” mà “cô ấy” cũng không nhận ra…”



Đỗ Trường Phong liến thoắng một thôi một hồi với Thư Mạn những chuyện này, ánh mắt lấp lánh, nhìn thẳng vào cô. Thư Mạn cảm thấy ánh mắt anh thật kì lạ, dường như ngụ ý chắc chắn rằng cô chính là con thiên nga ấy.

Cái gọi là tòa tháp mà anh nói đến ấy nằm ngay trong tận rừng sâu, ở ngoài nhìn vào thì giống một lô-cốt kiên cố đâm thẳng lên tận mây xanh, hình dáng thì tương tự với những tháp phát của đài truyền hình, chỉ có điều tháp phát đài truyền hình thường được dựng bằng sắt thép, còn tháp này được xây bằng đá hoa cương. Thư Mạn đứng dưới chân tháp nghển cổ lên nhìn một lúc lâu, cô băn khoăn không biết xây tòa tháp cao thế này để làm gì?

Vào đến bên trong tháp, cầu thang ngoằn ngoèo uyển chuyển hình xoắn ốc đi lên khiến Thư Mạn vừa nhìn đã muốn hoa cả mắt. Đỗ Trường Phong nhìn Thư Mạn nói: “Đừng có nghển cổ lên như thế nữa, không mệt à, em cũng đâu phải thiên nga cơ chứ.”

Thư Mạn lườm anh một cái, hất tay anh ra, bực dọc: “Tự tôi có thể đi được.”

“Tôi chỉ lo em sợ độ cao thôi.” Bỗng nhiên anh lại trở nên hiền hòa.

“Tôi…Tôi không sợ độ cao…” Thư Mạn ngang bướng nói.

Nhưng câu nói ấy đích thị chỉ là gạt mình gạt người, bởi mới leo chưa được phần ba quãng đường, chân cô đã bắt đầu bủn rủn, tay bám chặt lấy lan can sắt, một mực không dám nhìn xuống dưới. Đỗ Trường Phong bước đi đằng trước cô, dường như cũng liệu được điều đó, anh quay người lại, đứng từ trên cao nhìn xuống chỗ cô, cố ý dọa cô sợ: “Đừng có nhìn xuống phía dưới, nếu không rất dễ trượt chân đấy.”

Nghe vậy Thư Mạn không chỉ bủn rủn hết chân tay mà cả người cũng run bắn lên.

Đỗ Trường Phong bật cười, khuôn mặt khôi ngô được chiếu rọi dưới ánh đèn trông như một hoàng tử của tòa tháp cổ nằm sâu trong rừng như trong truyện cổ tích. Không, phải là một vị vua mới đúng, anh chính là chủ nhân của “thành cổ” này, đứng ở trên cao, trông anh như một thiên thần vậy. Anh chìa cánh tay về phía cô, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Thư Mạn do dự một chốc rồi cũng run rẩy chìa bàn tay lạnh băng của mình về phía anh.

Anh nắm chặt tay cô, bước xuống vài bước, rồi lại buông ra, đưa cánh tay quàng qua vai cô, nói nghe mới hay làm sao: “Thế này thì cho dù có bị rơi xuống, cô cũng còn có thứ làm đệm lưng cho.”

“Có mà tôi đệm lưng cho anh thì có.” Thư Mạn có vẻ cũng chẳng mấy thiện cảm, cô muốn vùng ra nhưng lại không dám động tĩnh gì, cảm giác rất dễ bị mất thăng bằng.

Cầu thang xoắn ốc vẫn cứ ngoằn ngoèo nối tiếp lên trên cao.

Cứ như là thang lên trời vậy, Thư Mạn như thấy mình đang đi trên con đường thông lên trời. Đỗ Trường Phong ôm chặt cô, chầm chậm đi lên từng bước, từng bước một, dường như đang bước vào trong tim cô. Trong cô có một cảm giác hết sức lạ thường, dường như cô không hề sợ hãi lúc rơi xuống sẽ như thế nào, cứ miên man nghĩ nếu men theo con đường này mà đi lên thì sẽ ra sao? Trên kia chắc gì sẽ là thiên đường, có lẽ lại là một địa ngục còn sâu thẳm hơn.

Cuối cùng thì cũng đã leo lên đến đỉnh tháp, nơi bước chân bước vào đầu tiên chính là một “phòng pha lê” rất lớn, bốn bề trong suốt, trần nhà có thể co giãn, các cột chống xà đỡ đều bằng kim loại, ở trên bầu trời xanh thẫm cao thăm thẳm. Trong phòng pha lê có lắp máy sưởi, ghế nằm, dàn loa, quầy bar, cái gì cũng có. Buổi tối mà được ở trên này nghe nhạc, ngắm sao thì nhất định sẽ sung sướng vô cùng! Cửa pha lê tự động cảm ứng, cánh cửa mở ra, Đỗ Trường Phong dắt Thư Mạn bước lên hành lang hình khuyên, bón bề vây quanh bởi đá hoa cương kiên cố khiến con người ta cảm thấy vững tâm hơn gấp bội.

Nhưng Thư Mạn thì lại run rẩy sợ hãi đến mức gần như không dám nhìn thẳng xem xung quanh nó như thế nào. Mắt nhìn hướng về phía xa, cả cánh rừng ngọn núi được bao phủ bới một màu bạc trắng mênh mông, trải xa mãi đến tận phía chân trời. Phía xa là những tòa nhà cao tầng của thành phố, dừng như biến mất hẳn trong nền tuyết trắng xóa, đồng bằng rộng lớn bao la bát ngát, nối liền một dải với rừng núi tuyết trắng xóa, còn cả dòng sông, hồ nước, đường sá, quả đúng là khí thế bạt non sông! Mặt đất rộng lớn mênh mông, từ trên cao nhìn xuống, sức ảnh hưởng của khung cảnh mỹ lệ đối với thị giác quả rất lớn khiến con người ta tạm thời quên đi nỗi sợ hãi về độ cao. Thư Mạn vẫn đứng nguyên chỗ đó, không động tĩnh, sức mạnh của thiên nhiên thật kì diệu, cảm xúc mà nó mang lại có thể cô quên đi hết mọi phiền muộn thế gian.

Điều duy nhất khiến cho cảm hứng không thể thăng hoa đó là, bên kia chóp núi, phía bên trái tòa tháp là nhà tang lễ lúc này đang bốc khói xanh, lại một sinh mạng vừa trở về với cát bụi. Còn trên gò núi bên phải tòa tháp là bãi tha ma trầm mặc với những ngôi mộ hàng lối thẳng tắp cũng đang được phủ lên một lớp tuyết dày… Sự sống và cái chết đều được diễn bày ra trên vùng trời mảnh đất này, không khỏi khiến người ta phải bồi hồi.

Thư Mạn đứng quay về phía bãi tha ma, Lâm Nhiên cũng được chôn chính tại đó. Mặc dù khoảng cách khá xa, cô không xác định được chính xác mộ anh, nhưng cô biết, nhất định anh cũng đang nhìn cô.

“Đã bao giờ em từng tưởng tượng đến cảm giác của mình như nào khi được bay lượn chưa?”

Đỗ Trường Phong đứng sau lưng cô, ôm lấy cô.

“Hậu quả của việc bay lượn, chính là rơi rụng, chắng phải vậy sao?”

“Đúng, đúng là rơi rụng, nhưng cái cảm giác được bay lượn tự do tự tại ấy vẫn luôn khiến người ta hướng tới.” Đỗ Trường Phong cảm giác cô đang run rẩy trong gió, anh kéo khóa chiếc áo khoác của mình, bọc gọn cả người cô vào trong lòng mình, giọng nói của anh cũng như thể vọng tới từ một phương trời xa nào đó, “Cũng chẳng nhớ rõ bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm tôi đã đứng trên tòa tháp này nhìn vọng ra xa, giương mắt nhìn những con chim bay lượn trên không trung mà bản thân không làm gì được… Rất nhiều khi, tôi muốn đứng mãi ở đây cho đến suốt đời, vì tôi sợ phải đi xuống, một khi đã đi xuống rồi là lại phải làm bạn với những người điên dưới đó. Mặc dù họ sẽ không làm hại tôi, họ là những người lương thiện nhất trên thế giới này, nhưng điều khác biệt duy nhất giữa tôi và họ, là họ không nhớ gì về quá khứ cũng không bao giờ phải lo nghĩ cho tương lai, còn tôi thì nhớ, hễ nhắm mắt lại là quá khứ đẫm máu lại hiện lên trước mắt…”

“Tại sao anh lại bị nhốt ở đây?” Cuối cùng thì Thư Mạn cũng hỏi câu này.

Sáng sớm lúc Diệp Quán Ngữ ra khỏi cửa, trên đường chỉ thấy một màu trắng xóa, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi sầu không tên, lại một mùa đông nữa, đã mười ba năm rồi.

Cả buổi sáng bận họp hành thảo luận về rất nhiều vấn đề xung quanh việc di dời tổng công ty về Ly Thành. Theo lý mà nói, lẽ ra anh phải rất phấn chấn, tòa nhà của tổng công ty mới nằm ngay bên kia đường đối diện với tòa nhà Chấn Á của Lâm thị, điều mà anh luôn mông đợi cuối cùng cũng đã đến, ngày mà anh có thể đứng ngang hàng với họ. Nhưng tinh thần anh lại có chút ngẩn ngơ, lúc nào cũng trong trạng thái như đang ở tận đâu đó vậy, nét mặt căng thẳng khiến đám thủ hạ cứ thấp thỏm lo âu, nói chuyện gì cũng vô cùng thận trọng.

Tan họp, anh ngồi trong phòng làm việc hút thuốc một mình.

Trên bàn có một khung ảnh nhỏ, người con gái trong ảnh chừng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt thuần khiết, ngồi trong thảm hoa cúc dại, nụ cười tươi rói.

Mười ba năm rồi, cô chính là giấc mộng của anh. Không ai biết, trong những ngày tháng đen tối nhất giấc mộng này đối với anh mà nói, cô quả thực là sự bù đắp quý giá vô chừng. Khi đó anh cùng mẹ đến tá túc nhờ ở công quán, vừa lo chữa bệnh cho mẹ vừa lo tính toán tiếp tục đi kiện nên anh còn tranh thủ nghiên cứu pháp luật. Anh mua về cả đống sách vở tài liệu pháp luật dày ú ụ, hễ có thời gian là bỏ ra nghiên cứu, nhưng có lúc anh đã nghĩ, cho dù có phục thù được thì mọi việc sẽ ra sao? Người mất nhà tan, anh còn có gì trong tay? Hai mươi mấy năm tuổi đầu, vừa mới bước vào đời đã không còn có hi vọng gì, cuộc đời anh đã rơi xuống vực thẳm sâu hun hút, sâu mãi mãi không chạm tới đáy.

Anh ngỡ rằng cuối cùng cuộc đời anh cũng đã trải qua những ngày đen tối. Ngoài mẹ ra, anh cứ tưởng trên thế gian này sẽ chẳng còn thứ gì đáng để anh lưu luyến. Mãi cho đến một ngày anh gặp được cô, mọi thứ dường như đã thay đổi ngay trong giây phút đó…

Căn nhà cũ ở Ly Thành phải bán đi, vốn dĩ anh định đến thanh lý đồ đạc, cũng không biết có phải là sự sắp xếp mơ hồ của tạo hóa hay không mà bỗng nhiên anh lại quyết định đến căn nhà của họ Lâm trên phố Tử Đằng xem thế nào. Khi đó Quán Thanh đã mất được bốn năm, ông già Lâm kia cũng đã về nước định cư, anh băn khoăn, với tội lớn tày đình như thế mà ông ta còn dám quay về sao? Phố Tử Đằng nằm ở khu phía Nam Ly Thành, hợp với một con phố khác là phố Đào Lý thành hình số “7”. Mặc dù đã sống ở Ly Thành nhiều năm nhưng anh rất ít đến khu này, cũng bởi những người sống đều thuộc hàng giàu có sang trọng, đều là những người có thân thế cả, nhà họ Lâm chính là một trong số đó. Nhà Thư Khang lại nằm ngay trên phố Đào Lý, cả hai đều là những danh gia vọng tộc nhất nhì ở đây.

Khuôn viên nhà họ Lâm ẩn mình trong hàng cây xanh trên phố Tử Đằng, khi đó Diệp Quán Ngữ chần chừ trước cổng, nhìn qua cánh cổng hoa sắt, anh thấy một thiếu nữ đang đứng dưới gốc cây hương Chương trong sân, trạc mười lăm mười sáu tuổi, khóc thút tha thút thít. Người con gái đó mặt chiếc áo len màu vàng tơ, váy màu trắng, đứng thẳng lưng, cúi đầu trông thật đẹp, mái tóc dài chia làm hai bên buông xuống trước ngực, lá cây rụng xuống bay nhẹ trong gió, rơi xuống người cô. Dưới chân cô cũng là một lớp lá rụng dày, ánh hoàng hôn chiếu nghiêng trên người cô, nhuộm khắp người cô một màu vàng đẹp đến mê lòng, gió thổi tà váy cô tung bay, để lộ bắp chân như khúc ngó sen, cảnh tượng đó đẹp khiến người ta nghẹt thở.

Quả thật giây phút đó Diệp Quán Ngữ mới cảm nhận được như thế nào là nghẹt thở.

Không lâu sau trong nhà có một người thanh niên đi ra, đó chính là Lâm Nhiên! Bốn năm không gặp, anh gầy đi nhiều, càng thể hiện rõ khí chất nho nhã thanh tao thật siêu phàm thoát tục. Nghe nói suốt bốn năm nay, phần lớn thời gian anh đi biểu diễn khắp nơi trên thế giới, càng ngày càng có tên tuổi, trên báo thường xuyên xuất hiện những bài phỏng vấn anh. Mỗi lần thấy tin tức về anh, Diệp Quán Ngữ đều tức tốc giở ra xem, điều này không có nghĩa là anh đang trốn tránh, ngược lại, anh chú ý đến mọi động thái của từng người nhà họ Lâm, đương nhiên là cũng chú ý đến Lâm Nhiên, nhưng sự chú ý của anh đối với Lâm Nhiên lại khác với những người khác, còn cụ thể khác ở chỗ nào thì anh lại không hề muốn nghĩ ngợi nhiều. Cũng ví như giây phút anh nhìn thấy Lâm Nhiên đi từ trong nhà ra, anh bỗng xúc động đến nỗi toàn thân phát run lên, lòng anh rối như tơ vò, bối rối không yên, nhưng lại không dám nhìn thẳng Lâm Nhiên. Bốn năm về trước, trong một đêm cuối thu, tiếng khóc của Lâm Nhiên dưới gốc cây hoa quế bỗng như dội ùa về bên tai anh.

Những chuyện của quá khứ xa xưa như gió thổi vù lướt qua, đã quay lưng đi là xa cách tận chân trời.

Diệp Quán Ngữ nín thở, chỉ sợ Lâm Nhiên phát hiện ra sự tồn tại của anh ở đấy. Anh thấy Lâm Nhiên ngồi trên xích đu dưới gốc cây, ung dung vắt chân lên, hỏi người con gái kia: “Đã hiểu ra chưa, đã biết vì sao mình chơi đàn chưa tốt hay chưa?”

Thiếu nữ sợ sệt liếc nhìn Lâm Nhiên một cái, gật đầu.

“Vậy em nói tôi nghe xem, sao lại chơi đàn chưa hay?” Lâm Nhiên vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt lại rất hiền dịu, nhẹ nhàng rớt xuống khuôn mặt cô như thể đang dò la, mà cũng như thể đang ngắm nhìn tán thưởng khuôn mặt ấy.

“Em, em đã không tập trung ạ.” Người thiếu nữ ấy trả lời.

“Không tập trung? Sao lại không tập trung? Nói!”

“Em muốn đi xem ‘Hồng trần cuồn cuộn’, có Lâm Thanh Hà diễn, em đã hẹn với bạn là sẽ đi xem rồi…”

Lâm Nhiên nghe vậy thì buồn cười lắm, nhưng lại kiềm chế bản thân không được cười, anh nói: “Bạn nào hẹn em, con trai hay con gái?”

“Có cả con trai, cũng có cả con gái nữa.”

“Giỏi lắm, mới tí tuổi đầu mà đã biết hẹn hò với bạn trai rồi đấy!” Lâm Nhiên vung vẩy một chiếc thước bằng thép trong tay, dáng vẻ như sắp cốc vào đầu cô, “Muốn đi xem phim sao không nói với tôi? Tôi không thể đưa em đi sao?”

Thiếu nữ liếc trộm anh một cái, không dám mở lời.

Lâm Nhiên khẽ đằng hắng một tiếng, tiếp tục ra vẻ nghiêm nghị, nhưng lại không kìm được, cầm tay cô, kéo cánh tay cô hỏi, thái độ ra vẻ nghiêm túc: “Bộ phim đó…có hay không?”

“Hay, hay lắm, bạn em xem rồi đều nói rất hay!” Lần này thiếu nữ không im lặng nữa, gật đầu lia lịa, rồi lại nhanh chóng nhận ra bản thân hình như đã thất lễ, vội vàng lẽ lưỡi, cuối đầu cười bẽn lẽn.

“Em còn cười hả, nhóc này!” Lâm Nhiên nắm cánh tay cô, thuận đà kéo cô đến ngồi trên chiếc xích đu bên cạnh mình, nắm vai cô nói, “Muốn xem phim, chỉ có một cách, là chơi bản nhạc đó thật hay cho đến khi tôi cảm thấy hài lòng, nếu không thì em đứng đến khi trời tối cho tôi, nghe chưa?”

“Nghe…nghe rõ rồi ạ.” Thiếu nữ hé môi nở nụ cười, khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, chiếc cằm với những đường nét tuyệt đẹp ấy khiến Diệp Quán Ngữ đang đứng ngoài cổng sắt say mê gần như quên mất mình đang ở đâu. Gần như là sau khi trốn trở về Đồng Thành, đêm nào anh cũng thao thức không ngủ được. Số phận thật kì lạ! Trên bàn cờ của số phận, dường như sự gặp gỡ tình cờ hay gặp lại nhau đều như đã được sắp xếp từ trước rồi, thực ra Diệp Quán Ngữ đã gặp người con gái đó từ rất lâu, lâu lắm rồi, anh ngầm biết rằng, cuộc đời anh đã định sẵn là sẽ vì người con gái này mà thay đổi. Suốt mấy ngày trời, anh cứ như thể uống nhầm thuốc mê thuốc lú, toàn thân mơ hồ chếnh choáng. Từ đó trở đi, anh thường xuyên ẩn hiện gần nhà họ Lâm, nhanh chóng dò la được tên của cô là Thư Mạn, chính là con gái nhà họ Thư, cô em gái mà Thư Khang từng nhắc đến!

Chuyện đời lắm khi thay đổi, nhưng không thể nào đoán trước được. Diệp Quán Ngữ như người mê muội và như bị lún sâu vào trong đó. Anh dò la rõ được thời gian mỗi ngày cô đến nhà họ Lâm học đàn, tuyến xe buýt cô đi, tuyến phố cô qua và chờ đợi từ phía xa… Đó quả là một cô gái rất tinh nghịch, đi bộ trên đường không bao giờ có luật lệ gì cả, thích mua hạt dẻ xào đường bên lề phố, thích trèo hàng rào sang nhà hàng xóm trộm hoa cúc, thích đứng trước cửa sổ bếp của tiệm bánh ngọt mà chảy nước miếng, thích chặn những đứa trẻ tan học về, đòi chơi đá cầu cùng chúng…

Thực tế, gần như tháng nào Diệp Quán Ngữ cũng phải lén trở về Ly Thành, không chỉ để thăm người con gái đó mà còn là để thầm theo dõi kẻ ác ma giết người ấy. Một cánh cổng cũ nát của bệnh viện tâm thần vốn không đủ sức nhốt thằng khốn ấy, hắn ta thường xuyên chạy ra ngoài, lượn lờ khắp phố xá, như một người không có việc gì để làm vậy. Mỗi lần nhìn thấy hắn, Diệp Quán Ngữ chỉ tức không thể xông đến cho hắn mấy quả đấm. Nhưng anh đã nhận nhịn được, anh biết mình sức mỏng thế cô, trước khi chưa tích lũy được đủ mạnh thì đừng mong đến chuyện trừng trị hắn theo pháp luật. Nhưng anh đã phát hiện ra một bí mật: Đỗ Trường Phong cũng đang ngầm theo dõi Thư Mạn!

Điều này khiến Diệp Quán Ngữ cảm thấy bất ngờ, gã đó chú ý đến Thư Mạn từ bao giờ? Anh phát hiện hắn thường xuyên trốn trước cổng nhà Thư Mạn, nhìn ánh đèn trong phòng cô tắt đi mà như say như đắm…

Bỗng nhiên nhớ đến bữa tiệc sinh nhật của Đỗ Trường Phong nhiều năm về trước, mọi người vui vẻ náo nhiệt trong căn hộ nhà họ Lâm trên phố Thúy Hà, mọi người gợi chuyện tranh làm con rể nhà họ Thư, những người khác đều chọn em gái lớn là Thư Tần, duy chỉ có anh và Đỗ Trường Phong chọn cô em gái thứ hai.

Hóa ra là vây, hóa ra tất cả đều là ván cờ sắp xếp sẵn của số phận.

Rất nhiều ngày sau đó, Diệp Quán Ngữ không thể nào bình tĩnh được.

Anh hoảng hốt nhận thấy rằng, mối giằng xé giữa anh và Đỗ Trường Phong không chỉ là cái chết của Quán Thanh mà còn là cô con gái thứ hai nhà họ Thư, cô gái có gương mặt thuần khiết như thiên thần ấy sẽ khiến mối thù hận giữa hai người càng thêm sâu sắc. Anh thề, anh nhất định phải giành lấy Thư Mạn trước mặt thằng điên đó! Nhưng anh dựa vào cái gì để giành giật chứ? Hồi đó cuộc sống của anh và mẹ đã có chút cải thiện dù anh đã làm việc chăm chỉ nhưng vẫn không được khởi sắc lắm, đừng nói là kiện tụng, ngay cả việc chữa bệnh cho mẹ đã khiên anh lực bất tòng tâm. Hai bàn tay trắng, làm sao anh có thể có được những thứ mà anh mong muốn? Huống hồ, cô gái đó không hề quen biết anh, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh… Diệp Quán Ngữ vì vậy mà đâm buồn bực không vui, chỉ thấy tiền đồ mờ mịt, không tìm đâu thấy lối thoát, anh bắt đầu uống nhiều rượu, thường xuyên say xỉn, bắt đầu đêm không về nhà lêu lổng khắp đường phố…

Một buổi chiều tà, hoàng hôn đỏ như máu, anh lêu lổng bên ngoài và trở về nhà, vừa bước vào cửa đập vào mắt đã thấy có người vào nhà mình. Anh giật bắn mình, người kia cũng giật thót tim, đó là một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây, đeo cặp kính gọng vàng, rất phong độ nho nhã. Người đó chính là ông bố quyền năng không có gì là không thể của Đỗ Trường Phong! Lão có hóa thành tro anh cũng nhận ra!

“Ông đến nhà tôi làm gì?” Diệp Quán Ngữ lạnh lùng đứng chặn trước cửa. Lâm Sỹ Diên thái độ rất ôn hòa, cười nói với anh: “Không có gì, bác đến đem chút đồ ăn cho mẹ cháu tẩm bổ bồi dưỡng sức khỏe thôi.”

“Lương tâm cắn rứt phải không?” Diệp Quán Ngữ nhìn sát mặt đối phương, lạnh lùng cười nói.

Lâm Sỹ Diên cố che giấu sự bứt rứt khó chịu của mình, thái độ ra vẻ rất thành khẩn, mở miệng ra lại gọi anh là “Tiểu Diệp”, quả là một tên ngụy quân tử đích thực: “Tiểu Diệp, bác đã về nước định cư hơn nửa năm rồi, vẫn luôn muốn đến thăm gia đình chau, dò hỏi khó khăn lắm mới biết cháu ở đây. Cháu và mẹ sao lại sống ở đây được?” Lâm Sỹ Diên vắt tay sau lưng dạo bước xung quanh bụi hoa nhài, vẻ mặt đầy sự nghi ngại, “Hình như căn nhà này không phải của cháu, đúng không?”

“Liên quan gì đến ông? Mời ông đi ngay khỏi đây cho!”

“Tiểu Diệp, ta biết cháu hận chúng ta, cho dù ta làm gì, cháu cũng vẫn hận ta, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta mỗi người nhượng một bước có được không? Sức khỏe mẹ cháu không được tốt, cháu nhẫn tẫm nhìn bà ấy chịu khổ như vậy sao?”

“Đó cũng là nhờ các người ban cho đây!”

“Đúng, đúng thế, ta chưa bao giờ phủ nhận điều này, vì vậy ta có trách nhiệm phải chăm sóc mẹ cháu. Còn cả cháu nữa, bất kể cháu có yêu cầu gì, chúng ta đều có thể ngồi xuống bàn bạc với nhau…”

“Tôi với ông thì có gì đáng để bàn với nhau chứ!”

Diệp Quán Ngữ khuôn mặt đanh thép, không có một chút ý định thỏa hiệp nào.

Lâm Sỹ Diên ngọt nhạt khuyên giải: “Không thể võ đoán như vậy đâu, cháu còn trẻ, đường đời vẫn còn dài, bốn năm về trước ta đã muốn nói chuyện nhiều hơn với cháu rồi, nhưng lúc đó… lúc đó tâm trạng cháu bị kích động quá, ta lại vội sang Mỹ, thế là lại kéo dài mãi đến tận bây giờ. Tất cả mọi người chúng ta hãy lùi lại một bước. Bốn năm qua lòng ta chưa lúc nào yên cả, thực sự là chưa lúc nào được yên, vì vậy ta muốn làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ mẹ con cháu, ta có thể giúp cháu thực hiện lý tưởng của cuộc đời…”

“Lý tưởng của cuộc đời tôi chính là muốn con trai ông nợ máu phải trả bằng máu!” Diệp Quán Ngữ hét lên, một mạch đẩy ông ra khỏi cửa, “Cút! Đừng để tôi phải nhìn thấy ông và bất kì ai trong nhà họ Lâm các người!”

Lâm Sỹ Diên loạng choạng chút nữa thì ngã, nhưng ông không hề tức giận, chỉ lắc đầu bất lực không biết làm sao, trước khi đi còn để lại một câu: “Ta nói rõ với cháu thế này vậy, ta cho cháu hai triệu tệ, số tiền này đáng lẽ ta nên đưa cháu từ bốn năm về trước. Cháu có muốn hay không thì hãy suy nghĩ kĩ đi đã, ít nhất thì hãy để mẹ cháu được sống thoải mái một chút, nếu suy nghĩ thông suốt rồi thì trong vòng hai ngày hãy đến tìm ta…”

“Tôi không cần! Tôi không muốn có bất kì dây dưa gì với nhà họ Lâm các người nữa!” Diệp Quán Ngữ vừa uống rượu xong, gầm lên khản cả cổ họng.

Ông Lâm biết không có cách nào khuyên anh lúc đó, đành ngậm ngùi quay lưng đi khỏi.

Một chân đã bước ra khỏi bậc thềm cửa, nhưng ông lại quay người lại, nghĩ ngợi rồi nói với Diệp Quán Ngữ: “Cháu đừng nói tuyệt đối như vậy, chàng trai, căn nhà hiện nay cháu đang ở đây, trước kia cũng từng là sản nghiệp của nhà họ Lâm chúng ta đấy..”



Ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, là của tổng quản Lữ.

“Vào đi!” Diệp Quán Ngữ day day huyệt thái dương, giọng nói có vẻ mệt mỏi.

Lữ tổng quản vừa nhìn bộ dạng của anh lúc này là biết tâm trạng anh không được tốt, rón rén bước đến trước mặt, nói khẽ: “Danh sách khách mời tân gia về cơ bản đã ổn rồi, cậu xem bên Chấn Á…” Lữ tổng quản ngập ngừng do dự, ý là có muốn mời người của Lâm thị hay không, bởi sau khi chính thức tân gia, hai công ty sẽ trở thành “hàng xóm” của nhau, chỉ cách nhau một con đường. Diệp Quán Ngữ ngẩng đầu lên, nheo nheo đôi mắt, bộ mặt đang đăm chiêu bỗng nhiên giãn ra, khóe miệng xuất hiện một nụ cười” “Mời chứ, sao lại không, nếu ngay cả quan hệ hàng xóm cũng không xử lý tốt thì sau này chúng ta làm ăn kiểu gì đây?”

“Vậy để tôi gọi người đi làm thêm thiệp mời.” Lữ tổng quản gật đầu, nói xong liền định quay lưng đi ra.

“Từ từ đã.” Diệp Quán Ngữ gọi ông lại, “Phía bên Nhị Viện ấy… tính hình thế nào rồi?”

“Đã phái người trông chừng rồi, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.”

“Thực ra tôi rất muốn xem buổi biểu diễn của họ, nhất là nghe Thư Mạn chơi đàn, tiếng đàn của cô ấy rất đẹp, rất đẹp…” Diệp Quán Ngữ nói nhưng không lộ bất cứ sắc thái biểu cảm nào…

***

“Tiếng đàn của em rất đẹp.” Hiếm khi thấy Đỗ Trường Phong nói một câu lọt tai như vậy. Thư Mạn đã quay trở lại trường học, ngày lên lớp đầu tiên, anh ngồi nghe suốt buổi.

Thư Mạn ngồi quay lưng ra phía cửa lớp học đàn nên khi Đỗ Trường Phong đứng ở của lớp nghe cô chơi đàn, cô hoàn toàn không biết. Tan học, chắc là lũ học sinh đều sợ uy quyền của thầy hiệu trưởng nên từng đứa tự giác lần lượt rời khỏi lớp, lúc Thư Mạn đứng dậy, ngoảnh đầu lại mới phát hiện Đỗ Trường Phong đứng sau lưng mình, lại đang nhìn thẳng vào cô, khi anh khen tiếng đàn của cô thật đẹp, má cô hơi ửng đỏ, cô lí nhí: “Đỗ Trường Phong, anh quá khen rồi.”

Biểu cảm trên mặt Đỗ Trường Phong có chút quái dị, hiển nhiên anh chưa thích ứng lắm với việc người khác gọi anh như vậy, lũ học sinh xưa nay luôn gọi anh là “Ngài Sam”, rất ít người gọi anh là Đỗ Trường Phong. Theo như lời của Vi Minh Luân thì quả thực anh chẳng có tí dáng vẻ nào của một thầy giáo cả. Anh thì cũng tự biết mình, nhoẻn miệng cười: “Cứ gọi tên tôi đi vậy.”

Thư Mạn chẳng hiểu sao, khi đứng trước mặt anh cô luôn cảm thấy rất áp lực, cô cúi đầu, chuẩn bị đi ra, Đỗ Trường Phong lại không có ý định nhường lối cho cô đi, anh nhìn thẳng cô, ánh mắt sáng lấp láy: “Sao vậy, sợ đi cùng tôi lắm sao? Đi cùng với một kẻ phạm tội giết người như tôi khiến em cảm thấy áp lực lắm sao?”

Anh như nhìn thấu tâm tư của cô.

Nhưng cô rất không thích anh nói chuyện với cô bằng cái giọng điệu này, không sai, anh đã nói cho cô biết một số chuyện, rằng tại sao anh lại bị nhốt trong Nhị Viện. Cô không có tư cách gì để đánh giá quá khứ của anh, ai cũng có quá khứ của riêng mình, bản thân cô chẳng phải cũng có đấy sao? Chẳng pải cô cũng đã từng là một tội nhân đấy sao? Vậy nên sau khi biết được chân tướng sự việc, cô không hề giống như anh vốn tưởng tượng, tức là vội vàng chạy trốn đi thật xa, ngược lại, ít nhiều cô có chút cảm thông với anh, bởi cô quá hiểu cái cảm giác của một người bị đóng gắn lên giá chữ thập ấy, muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong!

Cô chọn ở lại trường tiếp tục dạy piano, tiếp đó tiếp tục khuyên anh không hủy buổi biểu diễn, phần nhiều cũng là vì cô muốn làm một số việc thực tế một chút. Ánh mắt mong đợi của học sinh khiến cô an lòng và mãn nguyện, cô sẽ cảm thấy bản thân vẫn còn là một người có ích, đối với lũ học sinh khát tri thức ấy mà nói, sự tồn tại của cô thật ý nghĩa. Vậy là đủ.

Nhưng lúc này, đối mặt với anh mắt hùng hổ dữ dằn của Đỗ Trường Phong, cô lại thấy khó chịu, liền lạnh lùng trả lời, “Tôi còn có việc.” Sắp đi khỏi, Đỗ Trường Phong sải tay tóm lấy cánh tay cô lại, “Thư Mạn…”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh cũng đang nhìn cô, muốn nói gì đó, môi anh mấp máy nhưng lại không nói nên lời. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, rất nhiều, rất nhiều chuyện… Cô không biết, hôm đó sau khi đưa cô từ Nhị Viện trở về thành phố, anh cứ ở mãi dưới tòa nhà chung cư cô ở, không hề đi khỏi, anh nhìn ánh đèn phòng cô sáng lên, rồi lại tắt đi, cứ như thể một trái tim từ lúc xao động đến lúc trở nên lạnh lẽo. Từ đầu đến cuối anh và cô vẫn không thể nào có một tiếng nói chung. Anh không biết nên dùng phương thức nào để sống chung với cô, rất muốn trở nên thân thiết, gần gũi với cô nhưng lại bị đả kích bởi sự lạnh lùng của cô. Nhìn bề ngoài có vẻ như anh không có việc gì không thể làm, nhưng kì thực chỉ có bản thân anh biết, thực ra anh yếu đuối, yếu đuối đến đáng thương.

“Sam, tôi ở lại đây là vì những học sinh này.” Thư Mạn cũng không vùng vằng, nhìn thẳng mắt anh nói, “Tôi thích đàn dương cầm, tôi thích những đứa trẻ này.”

Anh buông tay cô ra, “Tôi nhận lời với em là tôi sẽ biểu diễn, đó là vì em.” Sợ cô không nghe rõ, anh nói thêm, “Chỉ là… vì em.”

Đỗ Trường Phong đích thực đã nhận lời với Thư Mạn là sẽ biểu diễn. Bất cứ lý do gì cũng không thể thuyết phục được anh, ai nói anh cũng không nghe, nhưng cô là Thư Mạn, có thể cùng cô biểu diễn trên cùng một sân khấu thực ra chính là giấc mơ bao năm nay của anh, nhất là khi cô nói cuộc sống của cô không còn được bao lâu nữa, cô muốn mượn cơ hội này để quay trở lại sân khấu, hy vọng có thể viết một dấu chấm viên mãn cho cuộc đời mình. Những lời nói ấy, đối với anh mà nói, chẳng khác gì những nhát dao đâm thẳng vào trái tim anh.

Anh ngầm dò hỏi Vi Minh Luân về bệnh tình của cô, Vi Minh Luân chỉ thở dài: “Anh trai cô ấy là bác sĩ tim mạch nổi tiếng, Lâm Hy cũng là bác sĩ tim mạch, hai người đều là chuyên gia cả, họ đều nói…chỉ có thể tuân thủ theo phương pháp điều trị thôi, anh tự suy nghĩ đi.”

“Thư Mạn rất kiên cường, bệnh tình của bản thân thế nào cô ấy là người rõ hơn ai hết, nhưng cô ấy vẫn sống tích cực, dạy lũ trẻ chơi đàn, dùng âm nhạc để tiếp tục cuộc sống của mình, cô ấy khiến tôi rất khâm phục.”

Thế là anh lại càng kích động hơn, lúc đó anh ôm mặt, nghẹn ngào gần như không nói nên lời: “Tôi đã lãng phí mất mười ba năm trời! Vốn dĩ tôi có thời gian mười ban năm để có thể chung sống với cô ấy, nhưng tôi lại lãng phí…”

“Vì vậy nên bây giờ anh mới phải quý trọng nó.” Vi Minh Luân đặt tay lên vai anh.

Lúc này, anh nhìn cô, có rất nhiều chuyện anh không biết bắt đầu từ đâu, và rồi vẫn chỉ là câu nói đó: “Thư Mạn, tôi đã lãng phí mười ba năm…”

Thư Mạn cười: “Giờ vẫn còn kịp mà, nếu lẫn biểu diễn lần này thành công, cuộc đời anh sẽ lật sang trang mới.”

Cô vẫn không hiểu anh!

Cụt hứng, cuối cùng anh đành ngồi xuống ghế, ánh mặt trời xuyên qua của sổ chiếu vào phòng, úp chụp cả anh lẫn cây đàn vào một vùng sáng chói lóa, khiến người khác không tài nào nhìn thẳng được. Anh nghiêng mặt, nét kiên nghị trên những đường nét khuôn mặt anh càng hiện rõ, sống mũi cao và thẳng, nét môi như thể người ta khắc gọt một cách tinh tế, khiến anh trông có vể giống một bức điêu khắc cô độc.

Nhất thời Thư Mạn bỗng mơ hồ, tai sao cô luôn cảm thấy người đàn ông này như đã từng quen biết từ rất lâu, rất lâu về trước. Cô đã từng gặp anh rồi, phải không?

Rốt cuộc thì cô đã từng gặp anh ở đâu?

Hai người đang trầm tư, bỗng tiếng “tinh tang” vang lên, là Vi Minh Luân đẩy của bước vào, sắc mặt xám trắng, thở hổn hển, thoạt nhìn là biết có chuyện rất quan trọng.

Đỗ Trường Phong và Thư Mạn đồng loạt cùng nhìn về phía anh.

Vi Minh Luân vội vã bước đến, đưa tập giấy tờ trong tay ra: “Buổi biểu diễn của chúng ta bị buộc ngưng lại rồi.”

Thư Mạn há miệng ngỡ ngàng, như thể vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Thông báo vừa gửi tới của Bộ Văn hóa.” Vi Minh Luân vừa bực vừa sốt ruột, đi đi lại lại vòng quanh, “Anh nói xem tôi đã động chạm tới ai rồi kia chứ!” Vừa nói vừa đấm mạnh một cái lên nắp chiếc đàn, vô cùng chán nản.

“Lý do?” Đỗ Trường Phong từ tốn hỏi.

“Cả một đống.”

“Vậy tức là không có lý do gì?”

“Muốn vu oan giá họa cho người ta thì thiếu gì chứng cớ.”

“Có cách gì cứu vãn được không?”

“Tôi đang nghĩ tối nay hẹn lãnh đạo Bộ Văn hóa dùng cơm, anh cũng đi đi.”

Thế nhưng tất cả cũng chẳng ích gì, mấy ngày sau đó, cho dù Vi Minh Luân huy động các mối quan hệ thế nào, có giải thích thế nào cũng đều không suy chuyển được sự thật đã định. Những người đó cứ như thể một chuỗi xâu với nhau rồi vậy, hoặc là lánh không gặp, hoặc là ăn nói lấp liếm cho qua chuyện, ngay cả cái giọng điệu dối trá cũng giống nhau đến kinh ngạc. Điều này có nghĩa là sức người sức của hao tốn cho kế hoạch tâm huyết suốt hai năm qua của Vi Minh Luân giờ đây tất cả đều tan như bong bóng. Vi Minh Luân thực sự muốn điên lên!

Tối hôm đó, Vi Minh Luân trở vè với hai bàn tay trắng sau khi đã lăn lộn suốt cả ngày trời, anh gục đầu chán nản về văn phòng. Vừa về đến cổng trường đã thấy Thư Mạn đứng ngẩn người trước bức tượng đồng. Ánh trăng lạnh lẽo đổ trên một bên vai cô khiến khiến mặt cô trông mờ mờ ảo ảo. Trong khi đó, “ánh mắt” tượng đồng Lâm Nhiên vừa hay lại đối diện với cô, mỉm cười, hai “người” cứ nhìn nhau như vậy. Sự cách biệt giữa trời và đất đường như vẫn không ngăn cản được sự giao lưu tinh thần giữa hai con người ấy. Thư Mạn hễ khi nào rảnh là lại đứng trước mặt tượng đồng Lâm Nhiên, nói chuyện với anh, vuốt ve khuôn mặt anh, như thể anh vẫn còn sống vậy. Có lẽ trong lòng cô, Lâm Nhiên chưa bao giờ ra đi.

Chỉ là hai người đã thay đổi phương thức chung sống mà thôi.

Một người ở trên trời, một người dưới nhân gian. Chỉ vậy thôi.

Điều này càng khiến Vi Minh Luân thêm buồn phiền, anh không biết cảm giác Đỗ Trường Phong khi nhìn thấy tình cảnh này sẽ thế nào, bản thân anh đã thấy rất buồn, buồn cho Lâm Nhiên, và cũng buồn cho Trường Phong. Yêu một người, chính là mọc gốc mọc rễ trong trái tim rồi vậy, cho dù là người đó đã ra đi, những cũng không thể nào ngăn cản được nỗi nhớ về người ấy. Đây chính là tình yêu… Đỗ Trường Phong, đời này sợ rằng sẽ thật khó cho cậu… Vi Minh Luân vỗ vai Thư Mạn, giọng khàn khàn mệt mỏi: “Muộn thế này rồi vẫn chưa về sao?”

Thư Mạn ngoái đầu lại nhìn, hóa ra là anh, cô cười: “Không sao, tôi muốn ở lại đây.”

Vi Minh Luân thở dài một tiếng, ngồi bệt xuống bật đá dưới chân tượng đài, chẳng buồn nói gì. Thư Mạn động lòng trắc ẩn, hỏi han: “Vẫn không có tiến triển gì sao?”

Hỏi cũng bằng không, bởi nhìn cái bộ dạng lúc này của anh dễ biết chắc chẳng có tiến triển gì.

“Tôi từ bỏ rồi.” Vi Minh Luân lắc đầu bất lực, nói rồi lại chán nản cúi gằm mặt xuống, thì thầm: “Bởi vì tôi đã biết nguyên nhân rồi. Cho dù chúng ta có bản lĩnh phi thường thế nào cũng không đấu lại được với con người đó.”

Thư Mạn cũng ngồi xuống bậc đá: “Ý anh là sau lưng họ có người ngấm ngầm can dự?”

Vi Minh Luân uể oải gật đầu xác nhận.

“Là ai?”

“Cô quen biết người đó đấy.” Vi Minh Luân vừa nói vừa ngước lên nhìn cô.

“Tôi có biết?” Thư Mạn nheo mắt nhìn anh.

“Đúng vậy, cô quen biết đấy.”

“… Là ai?”

“Diệp Quán Ngữ.”

Thư Mạn lặng người, như thể vừa bị đóng đinh.

“Giờ thì chắc cô đã hiểu rồi chứ?”

Thư Mạn vẫn lắc đầu: “Tại sao anh ấy lại muốn can dự vào buổi biểu diễn của chúng tôi?” Thư Mạn không biết một chút gì về ân oán giữa Đỗ Trường Phong và Diệp Quán Ngữ. Đỗ Trường Phong chỉ từng nói với cô rằng, thời niên thiếu anh đã ngộ sát một người, nên bị người nhà nhốt trong bệnh viện tâm thần suốt năm năm, những trải nghiệm trong thời gian này như đeo vào đời anh một cái gông nặng nề, cho đén giờ vẫn không thể nào đối mặt với công chúng một cách thanh thản được.

“Một lời khó mà kể hết được, mối thù oán giữa hai người bọn họ, cũng đã mười bảy năm rồi.” Vi Minh Luân cũng không tiện nói rõ, chỉ liên tục thở dài, rồi lại lôi ra một điếu thuốc, cũng không hỏi Thư Mạn anh có thể hút thuốc được không, tự ý châm thuốc hút.

Bình thường anh rất phong độ, lịch sự, có phụ nữ ở gần mỗi lần anh định hút thuốc đều hỏi ý kiến đối phương rồi mới châm lửa, nhưng giờ mệt mỏi đến sứt đầu mẻ trán thế này anh cũng chẳng buồn bận tâm đến việc giữ phong độ gì nữa, anh thở ra một hơi khói thuốc dài, vòng khói từ từ bay lên, bay vòng quanh bức tượng đồng Lâm Nhiên. Vi Minh Luân ngẩng mặt lên nhìn “Lâm Nhiên”, đôi mắt dần trở nên ướt đẫm: “Người anh em, rốt cuộc anh vẫn là hạnh phúc nhất, có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ ân oán này vĩnh viễn. Sam thì không được may mắn như thế, cả đời này anh ấy cũng không thoát khỏi được, cả đời không nhìn được mặt ai, rõ ràng là sống dưới ánh mặt trời mà linh hồn lại ở dưới địa ngục…”

Thư Mạn nhìn Vi Minh Luân đầy nghi hoặc, có sợi dây đàn nào đó tận đáy lòng cô bỗng nhiên rung lên, trông đầu cô bỗng hiện ra một rừng trúc xanh biết, dập dờn đung đưa trong gió. Có hai cây trúc được khắc tên chìm ngập trong màng sương mỏng, cái tên đó, dần dần hiện ra rõ ràng hơn, dần dần sáng lên trong lòng cô…

Rất lâu, rất lâu sau, cô mới cất lời hỏi: “Diệp Quán Thanh là ai?”