Trường Mộng Lưu Ngân

Quyển 1 - Chương 3: Dùng cả đời để quên




Đã vào cuối thu, hai cây xoan trong vườn chỉ còn lại vài chiếc lá mỏng manh đang run rẩy chống chọi lại với những cơn gió lạnh. Thư Mạn ngắm những chiếc lá vàng treo lơ lửng trên nhánh cây rung mình trong gió, trong lòng đầy thương cảm, bất giác thấy bản thân mình cũng giống những chiếc lá ấy. Còn chưa tới cuối thu nhưng lá vàng đã rụng gần hết, chỉ trơ lại những cành cây khô kiệt. Khi trời tối, nếu gặp cơn mưa gió, chúng như bất chợt sống lại, bỗng nhiên biến thành bàn tay của quỷ không ngừng đập phá cửa kính.

Nhiều lúc cô mở cửa số ra, mặc cho mưa gió ồ ạt lao vào phòng, thổi loạn mái tóc cô. Cô với tay về phía cành cây, giống như quá khứ cô trao tay mình cho Lâm Nhiên, chờ đợi tình yêu và hơi ấm anh mang tới. Nhưng mỗi lần mở cửa sổ, khi còn chưa kịp giơ tay cô đã bị những cành cây vô tình quét vào mặt, đau nhói như cái bạt ù tai mà Thư Tần tặng cho cô.

Thư Mạn vẫn luôn một mình. Cô chưa từng chuyển đi nơi khác kể từ khi chuyển tới khu nhà cũ kỹ tồi tăm này trong mấy năm qua. Hàng ngày, ngoài việc xuống nhà đón tiễn những đứa trẻ được bố mẹ đưa tới học, cô hầu như không ra khỏi cửa. Dạy bọn trẻ học đàn là việc làm duy nhất hiện nay của cô, cũng là nguồn thu nhập duy nhất. Cô không nhận quá nhiều học sinh, chỉ khoảng bốn, năm đứa, hơn nữa còn nghiêm khắc hạn chế thời gian tập đàn của chúng. Mỗi người học không quá hai tiếng mỗi ngày, cuối tuần nếu hợp lý sẽ kéo dài thêm một tiếng. Tiểu Đường nói cô ngốc, có cách kiếm tiền mà không biết đường, những lúc đó cô chỉ im lặng.

Cô thừa nhận hiện giờ cô rất nghèo. Cô đã mất tất cả mọi thứ, nhưng ngược lại cùng không dám có quá nhiều. Cho dù là tình thân, tình bạn, hay là tình yêu, có nhiều hơn một chút cũng không thể.

“Tiểu Mạn, em không thể như vậy mãi được. Hay là tự tìm cho mình một đường mưu sinh đi.” Lâm Hy thường hay nói với cô như vậy. Lâm Hy hiện giờ là trụ cột của nhà họ Lâm. Mới ba mươi tuổi đã là Viện phó bệnh viện Nhân Ái, cũng là Tổng giám đốc tập đoàn Chấn Á của nhà họ Lâm. Kể cũng lạ, một gia đình có truyền thống theo nghề y lại xuất hiện một nghệ sĩ chơi đàn lừng danh, nếu không phải vụ bê bôi chấn động cả thành phố năm năm trước thì đến bây giờ, Lâm Nhiên chắc chắn vẫn là niềm tự hào lớn của nhà họ Lâm.

Đáng buồn là khi trở thành nhân vật được quan tâm từ một chuyện nào đó, thì cho dù họ đã bị rơi vào cảnh thân bại danh liệt, vẫn không thể nào tránh được việc trở thành đề tài bàn tán, dèm pha của người đời lúc trà dư tửu hậu. Cho dù đã năm năm trôi qua, nhưng khi vừa nhắc tới chuyện cũ, người dân Ly Thành vẫn có thể say sưa bàn luận. Từ sau khi rời Ly Thành trốn tới Đồng Thành, cuộc sống của Thư Mạn mới có thể dần bình lặng.

Trong cuộc sống của mỗi người đều khó tránh khỏi sự cô đơn, nhưng có lúc lại rất an toàn, bởi không cần lo lắng đến chuyện những người bên cạnh sẽ mang đến nỗi đau cho bạn. Con người là loài động vật có khả năng tấn công nguy hiểm nhất, cho dù là người thân, người thân nhất, cũng không tránh khỏi có khi làm tổn thương bạn. Mà sự tổn thương ấy thường khiến bạn khó tìm đường giải thoát.

Đêm tối, những cơn gió rít gào lao tới đem theo trận mưa cuồng bạo. Gió đập thình thình vào cánh cửa phòng ngủ đang mở, trong vườn chốc chốc lại vang lên tiếng kính rơi xuống đất. Trong đêm khuya vắng, âm thanh ấy lại càng trở nên lộng óc. Thư Mạn ra khỏi chăn, vội vàng đóng cửa sổ. Chiếc rèm cửa bị thổi bạt lên cao tít, mọi thứ gần đó đều ướt sũng. Bên ngoài cửa sổ cũng chỉ toàn thấy nước. Cô giơ tay lên trước, xung quanh cô đều là nước lạnh lẽo. Chợt ngay sau đó. Cô cứ ngây người đứng đó, mặc cho mưa đổ ào như hàng ngàn chiếc rơi tới típ quất vào mặt, vào người cô...

Lâm Nhiên, Lâm Nhiên...

Lòng cô thầm gọi tên anh. Tiếng gọi như xé nát tim gan, nước mắt hòa với nước mưa thấm đẫm gương mặt cô tự lúc nào. Cô tưởng như chỉ cần trong tâm trí thét gào tên anh, anh sẽ quay về bên cô. Sợ anh không nghe thấy, cô lại trèo lên bệ cửa, với người ra bên ngoài, gọi tên anh điên dại: “Lâm Nhiên! Lâm Nhiên! Anh hãy về đi! Lâm Nhiên, anh về đi...”

“Ai đấy, nửa đêm nửa hôm hú như ma kêu thế, có cho người khác ngủ không thì bảo!”

Tiếng quát vọng ra từ tầng trên. Cô vội vàng bậm miệng lại, tụt người ngồi xuống bên cạnh cửa sổ. Chiếc váy ngủ lập tức ướt đẫm. Nhưng cô không cảm thấy lạnh, lại dựa vào tường mặc cho mưa bên ngoài không ngừng tạt vào phòng. Để mưa trút nước tưới ướt trái tim cô, cô như chìm trong lòng biển buốt lạnh u tối không biết đêm ngày. Hàng trăm năm, hàng nghìn năm, cô cũng khổng thể nào thoát khỏi.

Không biết bao lâu sau, cô mới dần thiếp đi. Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô chạy ra mở cửa. Mở két một tiếng, khuôn mặt Lâm Nhiên lộ ra từng chút từng chút một. Cô thoáng giật mình, cố mở to hai mắt, nước mắt lại ùa ra tràn mi. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cô được nhìn thấy anh sát gần như thế. Qua dòng lệ làm nhòa mắt, cô thấy anh gầy đi nhiều, khóe mắt đã có nếp nhăn, không còn vẻ sáng ngời như năm nào. Nhưng mắt anh cũng đỏ hoe, tay run rẩy giơ tay về phía cô, những ngón tay anh lạnh băng chạm vào má cô, miệng anh khẽ thầm thì: “Tiểu Mạn...”

“Lâm Nhiên...”

Sáng sớm khi tỉnh lại, Thư Mạn đứng trước cửa sổ phòng ngủ chải đầu. Cây xoan trong vườn đã chẳng còn mấy lá. Cô lại bắt đầu khát khao mùa xuân tới. Cô thích mùa xuân, thích đứng trước chiếc rèm cửa bị gió xuân thổi bay lên cao ngắm phong cảnh bên ngoài. Ngày qua đêm đến, bốn mùa thay đổi, chứng nhân cho cuộc sống vẫn đang tiếp tục. Nhưng vào một buổi sáng mùa thu đó, cô đã nhận ra cô không thể tiếp tục như vậy. Cô mở to mắt nhìn dòng chữ “dỡ nhà” to ngất trên tường bao quanh vườn mà sự đứng tim. Thế là cũng không dám tiếp tục mơ mộng mùa xuân tới, Khi cô xuống hỏi thăm hàng xóm mới biết khu nhà cô đang ở sắp bị phá dở.

Khu nhà này vốn là của sở viễn thông. Bốn năm trước khi cô dọn tới đây đã có tin phá bỏ, nhưng mãi không có động tĩnh gì. Người dân sống ở đây vốn đã quen tai với những lời đồn ấy, mãi tới hôm nay tỉnh dậy, khi mọi người phát hiện chữ “dỡ nhà” được quét lên tường bên ngoài vườn mới biết đó không phải tin đồn nữa. Họ nhanh chóng tập trung lại cùng bàn bạc tìm cách nhưng không kịp, ngay trong ngày hôm đó, có tới mấy chiếc xe đào đất chạy tới trước cửa khu nhà. Sự việc xảy ra chóng vánh khiến mọi người đều trở tay không kịp.

Họ nhanh chóng nắm được tình hình, đại khái toàn bộ khu nhà này đã được bán cho một thương gia bất động sản, sắp tới sẽ xây lại thành một khu chung cư cao cấp mới, người dân ở đây nếu bằng lòng di dời có thế dọn vào sống trở lại sau khi nhà mới được xây, dĩ nhiên phải mua được mới có thể ở. Lúc đầu mọi người còn hớn hở như bắt được vàng, nhưng sau khi biết giá nhà mới bình quân phải từ tám ngàn tệ một mét vuông trở lên, trong khi phí hỗ trợ di dời họ được nhận từ nhà đầu bình quân mỗi hộ chưa tới một trăm ngàn tệ, vốn không đủ để trả kì đầu, thì ai cũng bắt đầu lo lắng. Đây rõ ràng là ép người quá đáng. Họ dĩ nhiên không chấp nhận, trong số họ có người đã sống mấy chục năm ở đây, có người đã về hưu, có người đã già yếu bệnh tật... nhà bị phá rồi thì sẽ ở đâu?

Lập tức có người dẫn đầu dân cư ở đây khua chiêng gỗ trống, kêu gọi mọi người đoàn kết lại cùng đấu tranh với tên gian thương giảo hoạt tới cùng, dù chết cũng không dọn nhà, có giỏi thì họ lấy máy đào đất nghiền qua hết những người già, người trẻ ở đây. Chuyện liên quan đến lợi ích sống còn của mọi người, họ nhanh chóng đoàn kết lại, già trẻ lớn bé, các đấng mày râu, các chị phụ nữ... đứng vây kín khu vườn ngăn không cho người ngoài tiến vào, thề chết cũng phải phản đối đến cùng.

Thư Mạn không tham dự vào chuyên này, vì căn nhà không phải của cô. Năm đó khi không còn chốn nương thân, người bạn học Lộ Tiểu Đường đã đưa tay ra giúp đỡ, cho cô mượn căn nhà này để ở. Nói chính xác hơn thì đây là nhà của bố mẹ Tiểu Đường. Hai ông bà hồi xưa được con trai lớn đón qua Mỹ ở cùng nên căn nhà này vẫn để không. Tiểu Đường lại không quan tâm đến tiền thuê nhà, chỉ cho Tiểu Mạn ở nhờ với điều kiện là dạy con gái cô chơi piano. Có điều con gái Tiểu - Đường lại không thích học đàn, dạy hai năm cũng sống chết không chịu học. Tiểu Đường cũng đành bó tay, nhưng nhà vẫn để cho Thư Mạn ở. Cô cũng không nhắc đến chuyên tiền nong, chỉ nói nhờ Thư Mạn trông nom hộ.

Bây giờ căn nhà sắp bị dỡ bỏ, Thư Mạn còn lo sốt vó hơn bất cứ người nào. Ngay cả chỗ ở bình thường nhất cô cũng không có. Cho dù có thể thuê nhà bên ngoài, nhưng chỉ nhìn vào kinh tế hiện giờ của cô thì chắc chắn sẽ không thể thuê được một căn nhà rộng rãi. Không có nhà rộng, cô làm sao mà nhận học sinh, làm sao có thể dạy đàn? Không nhận được học sinh thì lấy đâu ra thu nhập? Bần cùng bất đắc dĩ, cô đành gọi cho Tiểu Đường bàn bạc. Tiểu Đường nhất thời cũng không biết làm thế nào, chỉ cố gắng an ủi cô trong điện thoại. Cô nói “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”, còn nói: “Chắc cậu chưa ăn cơm đúng không? Hay đến chỗ tớ, tớ đã nấu chắn ngân nhĩ ngon lắm.”

“Tớ còn tâm trí nào mà nuốt trôi.”

“Cậu hay bị bệnh vì cơ thể yếu quá, đến đây đi. Hôm nay trong nhà cũng có khách, chồng tớ cũng ở nhà, thế nào cũng đông vui lắm. Cậu đừng suốt ngày nhốt mình trong nhà, phải ra ngoài đi lại chứ, cứ mãi như thế không có bệnh cũng thành có. Đã ngần này tuổi rồi, cậu cũng phải nghĩ cho tương lai chứ.”

Thư Mạn sợ nhất là cô ấy lảm nhảm mấy chuyện này: “Tớ không đi, tớ đâu có quen khách nhà cậu.”

“Không sao, là bạn làm ăn của chồng tớ thôi. Tớ định giới thiệu cho em họ tớ, vừa hay, cậu qua làm quân sư cho tớ đi.

“Em họ cậu? Cát Văn á?”

“Ừ, con bé đó từ sáng đến tối chỉ biết ăn chơi, lớn tướng rồi còn chưa chịu tìm đối tượng. Cậu mợ tớ sốt ruột lắm rồi, lúc nào cũng bảo tớ giới thiệu cho nó mà mãi chưa tìm được ai hợp ý.

Lần này thì khác, bạn của chồng tớ gần đây mới về nước, tớ thấy cũng có điều kiện được nên định mối mai.”

Thư Mạn bĩu môi: “Cậu đúng là rỗi chuyện. Cát Văn xinh đẹp như thế, công việc lại tốt, cậu còn sợ ế chắc?”

Cát Văn đúng là rất xinh đẹp. Cô làm việc ở đài truyền hình, thông minh, nhanh nhạy, làm việc gì cũng năng nổ. Có lẽ vì công việc ờ đài truyền hình quá bận nên mãi không thấy nhắc tới chuyện bạn trai. Nhưng người theo đuổi Cát Văn chắc không ít. Một cô gái có điều kiện tốt như thế dĩ nhiên yêu cầu thường rất cao. Nhà cửa, xe cộ đều đã đầy đủ, cô hoàn toàn không cần phải dựa dẫm vào đàn ông, vì vậy những anh chàng rỗng tuếch chắc chắn không thể lọt vào mắt xanh của cô.

Thư Mạn còn đang lưỡng lự không biết nên đi hay không, lỡ người ta không ưng em mà lại thích chị thì sao? Ha ha ha...

Trong những người bạn học cô còn hay liên lạc, có lẽ Tiểu Đường là người lấy được chồng sướng nhất. Chồng cô là tổng giám đốc một công ty ngoại thương, bản thân cô không cần đi làm, chỉ ở nhà quán xuyến gia đình. Nhà của Tiểu Đường nằm trong khu phố rất thanh bình, trên con đường ở góc sâu thành phố. Hai bên đường là hai dãy ngô đồng cao lớn sừng sững, mùa này lá vàng vẫn chưa rụng hết mà ẩn mình vào những tán cây. Những ngôi nhà ở đây đều được xây dựng từ lâu, có thể nhìn thấy môt số nóc nhà được thiết kế kỳ công thấp thoáng sau những cây ngô đồng và tường bao quanh, sẽ có người bất giác liên tưởng tới hình ảnh những “căn nhà thâm u” như trong tiểu thuyết. Thư Mạn rất thích ngô đồng. Ở Đồng Thành nơi nào cũng có thể nhìn thấy đủ loại ngô đồng, vậy nên nơi đây mới có tên là “Đồng Thành”.

Cổng vào khu nhà được bảo vệ rất nghiêm ngặt, phải đăng ký mới có thể vào. Đăng ký xong cô bước ra cửa lớn mới phát hiện dây giày bị tuột, liền khom người xuống buộc lại. Đúng lúc này có một chiếc xe màu xám bạc cánh cửa vân hoa màu đen từ ngoài lái tới, chưa đầy một phút đã bực bội bấm còi inh ỏi. Tiếng còi trong buổi tối thanh tĩnh trở nên rất nhức tai, cô quay đầu lại, khó chịu trừng mắt nhìn. Bình sinh cô xem thường nhất là loại người có tiền mà phách lối.

“Này, nhanh chút được không?” Người lái xe mặc bộ vest màu đen thò đầu ra ngoài cứa sổ hét.

Nhân viên bảo vệ cũng sốt ruột thúc giục: “Cô ơi, cô nhanh chút đi, đừng chặn ở trước cửa, người ta còn phải vào chứ.” Tên lái xe được đà lấn tới, rít lên như một gã côn đồ: “Chó ngoan không cản đường, mày có nghe thấy không hả?”

Trên bàn bảo vệ có một chiếc gậy kích điện, có lẽ dùng để đi tuần đêm. Thư Mạn lao nhanh tới, cầm chiếc gậy kích điện chạy thẳng về phía chiếc xe, đập mạnh xuống cửa kính. Trước giờ cô rất ít khi mở miệng nói lời thô tục, nhưng lúc này cũng phải chửi lớn: “Mày nhìn cho kỹ ai là chó? Mày mới là chó! Đồ khốn! Tháng súc vật!”

Bảo vệ ngay lập tức lao tới. Tên lái xe cũng nhảy xuồng xe.

Thư Mạn đập chiếc gậy kích điện vào bảo vệ, rồi nhân lúc tên lái xe vừa bước chân xuống xe liền đá một cú chính giữa háng hắn. Tên súc vật ngay lập tức quỵ xuống đất gào loạn lên, chỉ còn thiếu nước lăn lộn. Đằng sau cũng có người thét lên, cô quay đầu nhìn lại mới biết chiếc gậy kích điện khi nãy đập đúng mắt của nhân viên bảo vệ. Cô nhìn thấy máu thấm rỉ qua kẽ tay đang bịt chặt mắt của anh. Bất chợt cô không dám cử động thêm, sợ hãi, mắt anh ta sẽ không bị mù chứ?

Ngay lập tức lại có thêm hai bảo vệ bên này lao tới.

Thư Mạn không phản kháng, mặc cho họ bẻ ngược tay cô về sau, một tên trong đó tát cô hai cái đôm đốp đến nổ đom đóm. Thế là hết, tai trái vốn thính lực không tốt của cô lúc này đã hoàn toàn ù đặc, trong miệng mằn mặn, hai má rát bỏng.

Tên bảo vệ đó như vẫn chưa giải tỏa, lại tiếp tục giơ tay lên.

“Dừng lại...”

Cửa xe bỗng nhiên mở ra, một đôi giày sáng loáng chạm xuống đất. Thường trong những bộ phim, chủ nhân của đôi giày này là những người có khí độ khác người. Quả nhiên không sai, một người đàn ông mặc bộ vest màu xanh đậm lịch lãm bước xuống xe, đeo một chiếc kính không gọng, khoảng chừng ba lăm, ba sáu tuổi, sắc mặt lạnh lùng, vừa đóng khuy áo vừa quát tên bảo vệ đánh người: “Còn thể thống gì không, mấy thằng đàn ông đi ức hiếp một cô gái, các người ỷ thế ai đây?” Đi sát người đó là một chàng trai trẻ cũng mặc bộ vest giống như vậy, có lẽ là trợ lý của người kia.

Tên bảo vệ do dự, từ từ hạ tay xuống. Chắc rằng anh cũng đã gặp nhiều người nên biết người xuất hiện trước mắt này không phải kẻ tầm thường.

“Thưa ông, ông cũng vừa thấy đấy, là cô ta ra tay trước.” Tên bảo vệ bẻ tay Thư Mạn cũng buông tay xuống, ngang ngược nói.

“Là các người đáng bị đánh!” Người đàn ông lạnh lùng ấy có dáng vẻ khiến người khác phải khiếp sợ, nhưng khi nhìn Thư Mạn, sắc mặt lại lập tức trở nên hiền hòa, cũng tự nhiên hạ giọng xuống: “Cô sao rồi? Có đau không?”

Nói rồi anh lại rút khăn tay ra lau máu ở miệng cho cô.

Thư Mạn gạt tay anh ta ra, trợn trừng nhìn: “Anh là ai? Đừng có chạm vào tôi!”

Anh ta gượng gạo bỏ tay xuống, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt vụt sáng như vừa phát hiện ra điều gì đó. vẻ mặt hứng khởi, anh trêu chọc cô: “Ra tay nhanh thật đấy! Cô trước đây tập võ à? Vệ sĩ của tôi cũng không có phản ứng nhanh được như cô.”

Lúc này tên lái xe của anh ta đã đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn ôm háng, hiển nhiên cú đá vừa rồi của Thư Mạn không hề nhẹ. Người đàn ông đó lại sa sầm mặt với anh ta: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có lớn lối như vậy. Thế nào, lần này biết thế nào là lễ độ chưa? Tự mình chuốc khổ! Ngày mai đến công ty thanh toán nốt tiền lương tháng này của anh, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

“Ông chủ, tôi không sai...”

“Còn già mồm! Nếu anh bị người khác chửi là chó, anh có cắn người ta không?”

Thư Mạn lập tức đính chính: “Anh kia, tôi không cắn người.”

Như nhận ra điều gì, anh”à” một tiếng, dịu giọng nói: “Không phải tôi nói cô đâu, tôi nói là anh ta, còn cả họ...” Anh chỉ vào mấy nhân viên bảo vệ, “Toàn những kẻ miệng chó không mọc nổi ngà voi, suốt ngày thích cắn người.” Nói rồi anh ta lại nói với chàng trai trẻ đi bên cạnh mình, “Đưa họ đi bệnh viện, bồi thường không thiếu một xu.”

“Vâng, thưa tổng giám đốc Diệp.” Chàng trai trẻ nói với tên bảo vệ bị chảy máu mắt, “Đi thôi, tôi đưa các anh tới bệnh viện.”

Người đàn ông họ Diệp đó quay lại nhìn Thư Mạn, như cười như không nói: “Cô à, lần sau đá người cẩn thận chút nhé. Chỗ đấy còn lớn hơn mạng sống của người đàn ông, để nối dõi tông đường đấy. Đá hỏng của người ta cô có đền được không.”

Thư Mạn mặt đỏ như gấc.

“Mặt cô bị sưng rồi, phải xử lý ngay. Nhà cô ở đâu, để tôi đưa về.” Anh ta bước tới gần cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô dò xét. Đó vốn dĩ là một khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị, nhưng có nụ cười trên môi bỗng nhiên trở nên hiền dịu đi nhiều, “Tôi là Diệp Quán Ngữ, xin hỏi tên cô là gì?”

Thư Mạn đang định đáp lời thì di động đổ chuông. Tiểu Đường gọi điện hỏi cô sao vẫn chưa đến. Thư Mạn thầm nghĩ bộ dạng này thì gặp người khác thế nào, đành nói trong người không khỏe, hẹn hôm khác lại tới. Dứt chuyện với Tiểu Đường, cô cũng chẳng thèm nhìn người đàn ông vừa tự báo tên trước mặt cô, quay người đi thẳng.

“Này cô ơi, tôi thấy cô bị thương không nhẹ đâu, để tôi đưa cô về!” Anh ta ở đằng sau gọi với. Thư Mạn quay người lại, lạnh lùng nhìn: “Thứ nhất, tôi không phải là cô gì cả. Thứ hai, tôi không cần anh phải đưa về. Thứ ba, tôi không muốn gặp lại anh. Thứ tư, sau này trông chừng cẩn thận mấy con chó của anh, đừng đế đi cắn người lung tung!”

Dứt lời cô hướng thẳng rồi bước thật nhanh.

Vừa đi được mấy bước, người đàn ông đằng sau cũng đáp cô: “Cô ơi, cô nghe cho rõ nhé. Thứ nhất, tôi không coi cô là quý cô nào đó. Thứ hai, tôi rất có thành ý đưa cô về, nhưng cô từ chối nên tôi cũng hết cách. Thứ ba, tôi chắc chắn còn muốn gặp lại cô, hơn nữa nhất định sẽ gặp lại cô. Thứ tư, lúc cô tức giận trông rất hấp dẫn, đêm nay chắc tôi sẽ mất ngủ mất, nhưng tôi muốn chúc cô ngủ ngon, ok?”

“Chết tiệt!” Cô thầm mắng.

Về tới nhà, vừa bước vào cửa chuông điện thoại lại reo, Lâm Hy gọi điện tới, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Tiểu Mạn, thời gian này đừng đi lung tung, đề phòng những người bên cạnh em...”

Ngày hôm sau, Tiểu Đường bất ngờ gọi điện cho Thư Mạn, hỏi cô có hứng thú đến trường dạy đàn không,/ nói là đãi ngộ cao, nếu trường hợp đặc biệt nhà trường còn sắp xếp chỗ ăn ở, như vậy cô sẽ có chỗ trú chân, chí ít không phải lo về chỗ ăn ở. Thư Mạn dĩ nhiên bị xiêu lòng, chỉ là đến trường dạy đàn không thể bằng mình tự nhận học sinh. Tự do của cô sẽ bị hạn chế nhiều, hơn nữa xa lánh xã hội bao năm, cô đã không còn biết cách chung sống thế nào với mọi người. Tiểu Đường thấy cô có vẻ chần chừ liền ra sức động viên: “Là đồng nghiệp của chồng tớ giới thiệu đấy. Trường học đó gần đây dang tuyển giáo viên, đãi ngộ chắc chắn là tết, không có vấn đề gì. Chỉ là hơi xa một chút, ở tận Ly Thành, nhưng mà nhà cậu khổng phải ở Ly Thành sao? Ở gần nhà một chút cũng chẳng có gì không tốt cả.”

Thư Mạn ngay lập tức cảnh giác: “Ở Ly Thành?”

“Đúng vậy, trường đó rất nổi tiếng, cả ở Ly Thành cũng như cả nước...”

“Trường piano quốc tế Lâm Nhiên?” Thư Mạn bất ngờ thốt lên.

Tiểu Đường kinh ngạc: “Cậu, sao cậu biết...”

Làm sao cô có thể không biết? Ba năm trước nhà họ Lâm vì muốn tưởng nhớ Lâm Nhiên cũng như truyền lại tài nghệ của anh đã mở riêng một quỹ giáo dục lấy tên Lâm Nhiên, đồng thời xây dựng một trường dạy đàn quốc tế lấy tên anh. Dĩ nhiên phía đầu tư chính là nhà họ Lâm. Khi mới mở, trường đã tạo được sự quan tâm rộng rãi trong xã hội, cũng bởi do danh tiếng của Lâm Nhiên quá lớn. Cho dù là trường tư thục, học phí đắt đỏ nhưng học sinh các nơi vẫn theo học vì ngưỡng mộ tài nghệ xưa kia của Lâm Nhiên. Hiềm một nỗi bục cửa tuyển sinh của trường rất cao, việc tuyển sinh rất tỉ mỉ, không phải nhân tài xuất chúng thì khó có thể vào. Giáo viên được dạy ở đây đều là những tên tuổi lớn trong giới âm nhạc, người bình thường muốn xin vào rất khó.

Tư cách của Thư Mạn thì không cần phải nói nhiều, nhưng trường học đó là của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm trước giờ coi cô như thù, sao có thể chấp nhận việc cô vào đó dạy?

“Xin lỗi nhé, Tiểu Đường, có lẽ tớ không dạy được đâu.” Cô thành thật nói.

“Tại sao?”

“Chuyện này, một lời khó nói hết, nhưng thật sự là tớ không thể.”

“Chỉ vì trường đó của nhà họ Lâm à?” Tiểu Đường dĩ nhiên biết chuyện cũ của Thư Mạn và Lâm Nhiên, nhưng suy nghĩ của cô lại khác, “Bỏ đi Thư Mạn, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, sao cậu còn phải làm khó mình? Cậu xem hiện giờ cậu đang sống thế nào?” Im lặng chốc lát, Tiểu Đường lại thẽ thọt, “Nói thật cho cậu vậy, là người ở trường đó chủ dộng đến tìm tớ mời cậu đi dạy đấy...”

“Người phía trường học?” Thư Mạn thoáng ngạc nhiên.

“Ừ, đúng thế.” Tiểu Đường cuối cùng cũng đành nói ra sự thật, “Thật ra trường đó trên danh nghĩa là của nhà họ Lâm mở, nhưng người quản lý thật sự lại không phải là nhà họ Lâm, họ chỉ là cái danh thôi. Trường này do hiệu phó Vi Minh Luân phụ trách, hiệu trưởng rất ít khi ra mặt. Lần này chính là ông hiệu phó đó nhờ người đến tìm tớ, không biết từ đâu mà ông ta nghe nói tớ có quan hệ tốt với cậu... Tối qua ông Vi còn trực tiếp điện thoại gặp riêng tớ, nói ngưỡng mộ danh tiếng của cậu từ lâu, rất hy vọng cậu có thể tới chỗ họ dạy học, còn nói không cần phải lo lắng chuyện khác, có lẽ ông ấy cũng biết chuyện của cậu với Lâm Nhiên.”

Thư Mạn nhất thời không biết nói gì. Cô hoàn toàn không quen biết Vi Minh Luân.

“Đi đi, đi đi mà Thư Mạn, với tài năng của cậu chỉ dạy vài đứa thì đúng là lãng phí. Nếu có thể đào tạo được nhiều tuổi trẻ âm nhạc hơn, tớ tin Lâm Nhiên nơi chín suối cũng cảm thấy vui lòng.”

Câu nói này đã có chút tác động tới cô.

Vì cô cũng biết, Lâm Nhiên chắc chắn sẽ tán thành với việc cô làm như vậy.

“Nhưng mà...” Thư Mạn vẫn rất lo lắng, “Người nhà họ Lâm sẽ thế nào?”

“Vừa nãy tớ nói rồi mà, nhà họ Lâm thực chất không tham dự vào hoạt động trong trường. Trường cũng không phải chỉ do mình họ quyết định, nghe nói trường xây dựng theo cơ chế cổ phần, nhà họ Lâm chỉ chiếm một phần nhỏ thôi. Ông chủ thật sự, nhà đầu tư thật sự của nó chính là hiệu trưởng. Hiệu trưởng không biết có phải là người Tây hay không, tên là gì ý nhỉ, à đúng rồi, tên là Sam gì đó...”

“Sam?”

“Đúng vậy, ông Vi đã nói như vậy. Cậu xem, ngay cả hiệu trưởng cũng không phải họ Lâm, cậu còn gì lo lắng nữa? Ông Vi hy vọng cậu sớm trả lời, bên họ bây giờ đang rất thiếu người.”

“Cái người tên Sam gì đó có quan hệ gì với họ Lâm?”

“Ôi giời ơi, chuyện này làm sao tớ biết được. Chỉ biết tên tiếng Trung hình như mang họ Đỗ...”

“Họ Đỗ?”

“Đúng, chính là họ Đỗ. Nếu không phải người Tây thì chắc là Hoa kiều đấy.”

Cả buổi chiều, Thư Mạn mải mê suy nghĩ về việc có nên về Ly Thành dạy hay không. Từ ban công nhà nhìn ánh nắng đang dần ngả về tây, cô nghĩ phải chăng đây là lúc mình nến thay đổi cách sống? Đã chịu dày vò suốt năm năm, ngày đêm trằn trọc, cô có nên tiếp tục như vậy? Đến đó thì cô không thể nghĩ tiếp, đầu lại choáng váng như muốn ngất đi. Đúng lúc đó, Lâm Hy gọi điện thoại tới, nói anh đến Đồng Thành bàn chuyện làm ăn hỏi cô có thời gian gặp mặt không. Thư Mạn đang muốn thăm dò ý kiến của Lâm Hy, nếu anh phản đốì thì chuyện này coi như bỏ qua, còn nếu anh đồng ý, sự lo lắng của cô sẽ giảm đi nhiều vì chủ nhân tương lai của tập đoàn Chấn Á không ai khác chính là Lâm Hy.

Hẹn địa điểm xong Thư Mạn lặng lẽ thu dọn rồi xuống cửa. Trước sân có rất nhiều người tụ tập, có mấy chiếc xe dừng ở đó, cô tiến lại gần, muốn biết có phải gây gổ đánh nhau hay không. Mấy hôm trước đã xảy ra xung đột giữa đội công trình và cư dân ở đây. Người dân tay không tấc sắt đã bị đánh đầy thương tích, người nặng nhất bị đánh hộc máu tại chỗ, sau đó được đưa đến bệnh viện. Nhưng phía nhà đầu tư làm lơ việc này, cũng không chịu trả viện phí thuốc thang, như chẳng có gì liên quan đến họ. Chuyện này càng khiến dân ở đây giận dữ, giằng co càng lúc càng quyết liệt. Chuyện nhanh chóng đến tai báo chí, các ban ngành cấp trên cũng đến hỏi chuyện, đội 110 cũng đứng đó sẵn sàng nhận lệnh nhằm ngăn chặn khả năng phát triển theo chiều hướng xấu.

Thư Mạn chen vào đám đông nhìn thử, may mà không phải đánh người. Chỉ thấy trong đám người huyên náo có mấy người đàn ông mặc vest trông rất sang trọng chắp tay đứng đó nhìn quanh. Ngay lập tức Thư Mạn nhận ra anh ta, người đàn ông đó cũng nhận ngay ra cô. Đó chẳng phải người hôm trước chạm mặt trước cửa khu nhà Tiểu Đường sống sao?

“Cô ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Anh ta mặc một bộ vest màu xám nhạt, đứng cả trong đám người có thân phận kia, nhưng phong thái vẫn nổi bật hơn người, đầu ngẩng cao như không có ai trong mắt mình. Nhìn thấy cô, anh ta lững thững xuyên qua đám đông, bước tới bên cạnh cô, mỉm cười. Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Anh... Sao lại ở đây?”

“À, tôi vừa mới mua lại khu đất này, muốn xây khu đô thị mới...”

“Cái gì? Anh chính là chủ đầu tư đó?”

“Đúng vậy. Có chuyện gì sao?”

Không biết ngượng còn hỏi. Thư Mạn liếc xéo Diệp Quán Ngữ rồi xoay người bước ra ngoài. Anh ta lại gọi với theo cô: “Cô ơi, tôi còn chưa biết tên cô.”

Diệp Quán Ngữ dõi mắt nhìn bóng Thư Mạn bước đi xa dần.

Một người đàn ông trung niên mái tóc đã hoa râm, chân đi giày Tây lúc này bước lên trước, cúi đầu cung kính hỏi: “Giám đốc, bước tiếp theo chúng ta làm gì?”

Ông ấy là trợ lý cao cấp của Diệp Quán Ngữ, tên Lữ Diệu Huy. Ông đã cùng đồng cam cộng khổ với Diệp Quán Ngữ mười mấy năm nay, lo liệu tất cả chuyện công tư của Quán Ngữ. Vì đã trải qua nhiều lại được Diệp Quán Ngữ coi trọng nên ông được nhân viên trong công ty tôn kính gọi là “Tổng quản Lữ”.

Ở trước mặt mọi người, tổng quản Lữ gọi Diệp Quán Ngữ là giám đốc, nhưng khi chỉ có hai người ông thường gọi thẳng tên “Quán Ngữ”. Đây cũng là đặc quyền chỉ ông mới có, còn Diệp Quán Ngữ cũng gọi ông là “ông Lữ” hay “chú Lữ”, giao tình của hai người không chỉ bình thường là quan hệ cấp trên cấp dưới.

Tống quản Lữ đã theo Diệp Quán Ngữ nhiều năm, đôi bên đã hiểu nhau nên làm việc rất ăn ý. Nhưng chuyện gì ông cũng hỏi ý kiến của Diệp Quán Ngữ trước, được chỉ đạo rồi mới thực hiện. Nghe hỏi về hướng đi tiếp theo, Diệp Quán Ngữ khoanh hai tay lại, đầu khẽ ngẩng lên, đôi mắt sau cặp kính thâm sâu khó đoán. Anh trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói: “Làm ăn, cưa gái, cả hai đều không bỏ qua.”

“Hiểu rõ.” Tổng quản Lữ được rèn luyện rất bài bản, tuyệt đối không bao giờ nói thừa một chữ. Diệp Quán Ngữ lại cẩn trọng hỏi một câu: “Tình hình bên Chân Á thế nào rồi?”

“Đang gấp rút thu mua cổ phẩn lẻ thì đơn giản. Nhưng khó nhất là cổ phần trong tay thành viên nhà họ Lâm, ví như Lâm Duy, tuy rằng chưa từng tham gia vào việc kinh doanh với cả nhà nhưng để ông ta buông mười hai phần trăm cổ phần của mình là rất khó khăn.”

“Lâm Duy, Lâm Duy...” Diệp Quán Ngữ lẩm nhẩm cái tên Lữ Diệu Huy vừa nói, khẽ nheo mắt lại, giọng nói trở nên đanh thép, “Làm sao tôi lại quên con người này nhỉ? Năm xưa là lão biện hộ cho tên đó vô tội, vậy thì giờ xuống tay đi, tôi phải lóc sạch từng miếng từng miếng thịt của lão ta, cuối cùng đến cả xương cũng không để sót.”

“Vâng.” Tổng quản Lữ gật đầu.

Diệp Quán Ngữ khoát tay ngăn ông lại, tiếp tục dặn: “Còn nữa, phía viện số hai cũng phải tăng thêm người cho tôi, cẩn thận chú ý nhất cử nhất động bên đó, có tình hình gì lập tức báo cho tôi.”

“Vâng.”

“Mười mấy năm rồi, ngày mà ta đã đợi mười mấy năm rồi cũng tới, cuối cùng đã đến lúc quét một mẻ lưới lớn rồi đây.” Diệp Quán Ngữ đút hai tay vào túi quần, ngước đầu nhìn bầu ười u ám đang bị phủ kín mây đen, thở dài thườn thượt: “Quán Thanh, điều anh có thể làm đều làm rồi, em ở trên trời có linh hãy giúp anh một tay.”

Tổng quản Lữ nói: “Tổng giám đốc yên tâm, chỉ cần tóm được số cổ phần của Lâm Duy, chúng ta sẽ đường đường chính chính bước vào Ban quản trị Lâm thị.”

Diệp Quán Ngữ cười lạnh: “Điều này không phải vấn đề với tôi!” Nói rồi anh xoay người, liếc nhìn khu nhà chuẩn bị phá bỏ. Trên ban công của một nhà tầng ba có trồng mấy cây trà. Vào mùa này hoa trà vẫn chưa nở rộ, những chiếc lá xanh biêng biếc lại chứa đựng sức sống lạ lùng, vượt qua cá mùa dông buốt giá. Anh nhận ra đó là giống Trà my trắng, những bông hoa thuần khiết nở rộ trong xuân mới làm nao lòng người ngắm. Anh tự nói với mình: “Điều ta cảm thấy khó khăn nhất, là làm thế nào để cô ấy yêu ta. Cô ấy cũng là người bao năm nay ta vẫn mong nhớ.

***

“Anh rất nhớ em, Mạn Mạn.” Lâm Hy tươi cười, vừa nói vừa gắp hai viên đường cho vào ly cà phê của Thư Mạn, “Gần đây nhiều việc quá, mãi không có thời gian tới thăm em. Sức khỏe em thế nào rồi? Có cần đến chỗ anh để kiểm tra toàn diện không?”

“Không cần đâu, không sao mà.” Thư Mạn nhẹ nhàng lấy chiếc thìa khuấy vào tách cà phê, rồi đưa thìa vào miệng nếm xem đủ ngọt chưa, sau đó cầm tách lên nhấm nhấp, khen ngon không ngớt lời,”ừ, ngon thật, còn rất thuần chất...”

Lâm Hy lắc đầu cười: “Bao năm thế rồi, em vẫn không bỏ được thói quen đấy, uống cà phê lúc nào cũng nhấp thìa trước, chẳng thay đổi chút nào, vẫn như đứa trẻ vậy.”

Thư Mạn cũng cười: “Có những thói quen không thể nào đổi được. Mẹ em thường nói em không được nuôi dạy tốt, con bé nhà quê vẫn chỉ là nhà quê thôi, hết cách rồi.” Dứt lời cô lập tức khựng người lại, bởi từ “mẹ” vừa buột miệng nói ra khiến cô khá lúng túng. Bố mẹ và cô đã đoạn tuyệt quan hệ năm năm nay, cô gần như đã quên mất là mình còn có người nhà.

“Thư Mạn..”

“Anh sao rồi, cảm giác sau khi kết hôn thế nào?”

Lâm Hy sững người, thẫn thờ trong thoáng chốc: “Thì chỉ vậy thôi.”

Câu trả lời hời hợt, không thừa một chữ nào.

Lâm Hy đã kết hôn hai năm trước. Thư Mạn đã hơi bất ngờ vì trước đó bạn gái của anh là Hà Như có điều kiện rất tốt, Lâm Hy rất yêu cô ấy, còn thường đưa cô đến Đồng Thành chơi. Bỗng một ngày anh điện thoại báo cho Thư Mạn tin anh sắp kết hôn, Thư Mạn còn đoán chắc cô dâu là Hà Như, nhưng Lâm Hy lại nói không phải. Mãi đến ngày hôn lễ, Thư Mạn mới biết cô dâu Văn Uyển Thanh, nghe nói quen nhau bên Mỹ, từ lúc quen biết đến lúc kết hôn chỉ vẻn vẹn ba tháng trời. Lúc đó, Thư Mạn còn hỏi anh Hà Như đâu, anh chỉ cười, trả lời đúng một câu: “Yêu và cưới là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Lại nói: “Bất cứ người con gái nào yêu anh đều bất hạnh, còn bất hạnh hơn khi yêu anh trai anh.” Thư Mạn băn khoăn: “Tại sao?” Anh chỉ đáp: “Vì trước giờ anh chưa từng có được tình yêu mà anh muốn, chưa từng trải qua, cũng không có hy vọng.”

“Uyển Thanh thì sao, cũng không yêu?” Thư Mạn ngạc nhiên.

Lâm Hy ậm ừ: “Cô ấy là người gần nhất với tình yêu của anh, cho nên anh mới cưới cô ấy.”

Từ chuyện ấy, Thư Mạn cảm thấy Lâm Hy và anh trai anh là hai người hoàn toàn khác, không chỉ lý trí hơn anh trai mình, mà quyết đinh còn có phần lạnh lùng hơn. Thật ra nhìn anh rất nho nhã, phong độ, tính cách cũng rất hiền hòa, cho dù là giọng nói khi trò chuyện hay là nụ cười lúc nào cũng trầm ấm, đối xử với người khác rất chu đáo, lịch sự, từ nhỏ anh đã được giáo dục cẩn thận, nền giáo dục của xã hội thượng lưu được thể hiện một cách trọn vẹn trong con người anh.

Điều quan trọng là hiện giờ Lâm Hy là trụ cột của nhà họ Lâm. Tất cả hy vọng của nhà họ Lâm đều gửi gắm ở anh, Lâm Sỹ Diên mấy năm nay hết lòng bồi dưỡng Lâm Hy, trao hết trách nhiệm cao cả cho anh. Không có gì thay đổi, người nối nghiệp cho Lâm Sỹ Diên trong tương lai ngoài Lâm Hy ra chẳng còn ai khác. Lâm Sỹ Diên tuy còn có anh trai cả Lâm Duy, nhưng Lâm Duy lại không tham gia kinh doanh, chỉ chiếm một ít cổ phần, hơn nữa Lâm Duy chỉ có độc nhất một con gái Phi Phi, mà quy định của nhà họ Lâm, gia nghiệp chỉ truyền cho con trai, không truyền cho con gái. Lâm Duy không có người nối dõi chính là nguyên nhân ông không thể can dự vào sự nghiệp kinh doanh trong nhà.

“Mạn Mạn, thời gian này em phải cẩn thận, đừng tùy tiện nói chuyên với người bên ngoài.” Lâm Hy đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, sắc mặt đầy nghiêm trọng.

“Sao hả anh?” Thư Mạn cười xòa, “Lẽ nào em còn sợ người khác giết người cướp của sao? Nghèo rớt mồng tơi như em bây giờ, trộm đến nhà em chẳng có gì đáng lấy, ngoài chiếc đàn ra.”

Chiếc đàn Steinway đó là của Lâm Nhiên để lại cho cô. Đó là một chiếc đàn cổ được Lâm Sỹ Diên mua từ những năm tám mươi của hãng bán đấu giá Sotheby ở New York tặng cho quý tử Lâm Nhiên của mình. Đối với Thư Mạn mà nói, ý nghĩa của chiếc đàn không nằm ở giá trị thật của nó, cô coi nó như bảo bối bởi nó là kỷ vật duy nhất Lâm Nhiên để lại cho cô, cô vẫn luôn coi trọng nó hơn chính mạng sống của mình.

Lâm Hy cúi đầu khuấy cà phê, giọng nói vẫn rất thận trọng: “Cẩn thận một chút vẫn hơn. Bây giờ xã hội loạn nhiêu, nếu có người nào không rõ lai lịch tiếp cận em, em đừng tùy tiện tin tưởng...” Nói đoạn anh ngẩng đầu hỏi về tình hình chỗ ở hiện tại của cô, “Nghe nói chỗ em ở sắp bị dỡ bỏ rồi, có dự định gì chưa?”

“Đúng là sắp dỡ rồi.” Thư Mạn nhìn Lâm Hy, lưỡng lự một hồi, cuối cùng cô vẫn hỏi, “Lâm Hy, trường piano Lâm Nhiên gần đây có mời em đi dạy, anh thấy chuyện này...”

“À, anh biết, là anh giới thiệu em cho họ”

“Là anh sao?” Thư Mạn rất ngạc nhiên.

“Ừ, hiệu phó Vi Minh Luân là bạn thân cúa anh. Gần đây họ đang tuyển người, anh nghĩ ngay tới em. Mạn Mạn, đây là một cơ hội tốt, em dừng bỏ lỡ. Em không cần lo người khác sẽ nói gì, vì anh có cổ phần trong trường, không ai dám bàn tán gì đâu. Hơn nữa, đó là trường của Lâm Nhiên, không ai có đủ tư cách vào đó dạy hơn em.” Lâm Hy thở dài, ngừng một lát mới nói tiếp, “Về Ly Thành đi, em cũng nên trở về rồi. Bố mẹ em đều đã lớn tuổi, họ đều đang mong em về.”

“Vậy sao?” Thư Mạn kéo dài giọng hỏi ngược lại, giọng điệu có chút châm biếm, “Việc sống chết của em đã không còn liên quan đến họ rồi, còn quay về làm gì? Trong mắt họ em là kẻ có tội...” Nói như vậy, nhưng nước mắt cô bất giác vẫn ứa ra, cô cố kìm nén để mình không khóc nhưng không được, “Anh không cần khuyên em nữa. Em một mình bấy nhiêu năm nay vẫn sống được. Cho dù chết, em cũng phải chết cho trong sạch, sẽ không liên lụy bất kỳ ai. Nhà đó sớm đă không có em nữa rồi.”

Lâm Hy thở ra nặng nề, mỗi lần nhắc tới chuyện này là một lần bế tắc, anh cũng không tiếp tục chủ đề này thêm: “Vốn ra chúng ta có thể ăn với nhau một bữa, nhưng anh lại phải đi đến nhà bác anh có chút chuyện, hôm khác chúng ta gặp lại được không?” Anh giơ tay xem đồng hồ, “Để anh bảo lái xe đưa em về..”

“Không cần đâu anh, anh bận việc cứ đi đi, em cũng đang định đi mua quyển sách.” Thư Mạn nói rồi đứng dậy, cầm ví chuẩn bị rời khỏi ghế, Lâm Hy nói: “Anh tiễn em.”

Thư Mạn xua tay liên hồi: “Không cần phiền thế đâu, anh còn khách sáo với em sao? Mau đi làm việc đi, dù gì em cùng đang nhàn hạ, vừa hay có thể đi dạo nhiều hơn.”

Lâm Hy thấy cô nói vậy cũng không nài ép thêm.

Khu Tây Uyển mà Lâm Duy đang sống trước đây là nơi ở cũ của nhà họ Lâm. Họ có rất nhiều tổ nghiệp ở Ly Thành và Đồng Thành, Tây Uyển cũng chỉ là phần nhỏ trong số đó. Một gian tứ hợp viện cổ, trải qua năm tháng giãi dầu mưa nắng cũng đã bị xuống cấp ít nhiều, cây cối xung quanh um tùm, tách gian nhà khỏi thành phố náo nhiệt bên ngoài, thành ra ở đây vô cùng yên tĩnh. Với thực lực kinh tế của Lâm Duy thì có căn nhà sang trọng nào mà ông không thể ở? Chưa nói tới cổ phần ông có trong nhà họ Lâm, chỉ dựa vào thân phận luật sư lẫy lừng Giang Nam của ông cũng không thể xem thường. Vì vậy bà Phùng Tương Bình vợ ông ca thán không ngớt lời, nói ông là kẻ ngốc, có tiền mà không biết hưởng thụ, trong khi em trai Lâm Sỹ Diên ở Ly Thành thì ở nhà đẹp nhất nhì thành phố, dựa vào cái gì mà ông thân là con trưởng lại ở nơi heo hút xa xôi này. Lâm Duy thì không nghĩ vậy, ông trước nay vốn thích bình lặng, ngoài công việc ra rất ít khi ra khỏi cửa. Hiện giờ, ngay việc đến chỗ làm ông cũng ít đi, trừ khi có vụ án quan trọng, nếu không ông thường không dễ ra mặt.

Khi Lâm Hy vào cổng, Lâm Duy đang tỉa tót cây cối trong vườn. Xung quanh nhà tứ hợp viện vốn không lớn này trồng nhiều loại hoa, nhưng dễ nhìn ra Lâm Duy thích hoa nhài. Trong các loại cây hoa ông trồng phần nhiều đều là loài hoa này, hiện tại chưa phải là thời điểm hoa nở rộ, nhưng Lâm Duy vẫn rất chăm chút tỉ mỉ. Ông đeo kính lão, cầm cây kéo cắt tỉa tỉ mẩn từng lá, từng lá một. Sự nhẫn nại, cẩn thận của ông so với lúc hô mưa gọi gió trên tòa thật như của hai người hoàn toàn xa lạ.

“Bác ơi, bác đang bận ạ?” Lâm Hy bước vào cửa, thân thiết chào Lâm Duy.

Lâm Duy chỉ”ừ” một tiếng gọn lỏn, cũng không ngẩng nhìn, vẫn chú ý vào việc của mình, cũng không kêu Lâm Hy vào nhà ngồi, giống như anh vô hình vậy. Khi trước không phải như vậy, trong ba người cháu của mình người mà Lâm Duy yêu quý nhất chính là Lâm Hy. Ông thường gọi anh đến nhà ăn cơm rồi đích thân chỉ bảo học hành, chỉ hận nỗi anh không phải con trai ruột của ông. Cũng không biết từ lúc nào, hai bác cháu dần trở nên xa lạ, bên trong dĩ nhiên đã xảy ra rất nhiều chuyện, đến bây giờ, hai người chẳng khác nào người dưng nước lã. Chỉ có vợ ông Phùng Tương Bình nghe thấy tiếng liền từ trong nhà đi ra, cũng nhiệt tình chào hỏi Lại Lâm Hy: “À, Lâm Hy đến à, bao lâu không gặp cháu rồi, mau vào đây, đứng bên ngoài lạnh lắm.”

“Dạ thôi bác, cháu ở ngoài nói chuyện với bác luôn ạ.” Lâm Hy lịch sự cảm ơn.

“Vậy cháu đợi lát nhé, bác pha trà cháu uống.” Phùng Tương Bình nói rồi bước nhanh vào nhà.

Lâm Hy thấy bác gái bước vào liền bước tới bên cạnh Lâm Duy, hạ giọng nói: “Bác ơi, bác đã suy nghĩ kỹ chưa? Chuyện này gấp lắm rồi, người trong nhà đều đang rất sốt ruột.”

“Các người sốt ruột liên quan gì đến tôi! Đáng đời!” Lâm Duy không đếm xỉa đến Lâm Hy, ông cắt xoẹt một nhánh cây sau đó khom người lui về sau vài bước, ung dung ngắm lại thành quả của mình.

“Bác ơi, bác cũng là thành viên của gia đình mình...”

“Thế à? Một thành viên cơ à?” Lâm Duy lạnh lùng “hừ” một tiếng, rồi ông đứng thẳng người, ánh mắt chĩa vào Lâm Hy sắc như dao, “Bắt đầu từ ông nội đã không coi bác là một thành viên trong cái nhà này rồi. Hiện giờ, ngay cả chút cổ phần của bác mà họ cùng muốn cướp nữa à? Đây mà cũng gọi là coi bác là người trong nhà à?”

Lâm Hy vội vàng giải thích: “Không phải như vậy bác ơi, thực sự là có nguyên nhân của nó. Lỡ như cổ phần của bác bị lọt vào tay người ngoài, sự nghiệp nhà ta nguy cơ bị phá hủy toàn bộ... Cả nửa năm nay đã có người công khai thu mua cổ phiếu lẻ của chúng ta, còn đưa ra giá rất cao, rõ là đang muốn nhằm vào ta...”

“Vậy thì cũng chẳng liên quan đến bác, ai bảo bố cháu dạy ra một thằng con khốn kiếp như vậy, hại người ta tan cửa nát nhà, người mất tật mang, người ta đến báo thù cũng là chuyện sớm muộn!”

“Bác không thể nói như vậy được.” Lâm Hy nén giận cố để giọng nói của mình bình thường, “Bố cháu quản giáo không nghiêm nên Sam mới gây ra họa lớn như vậy. Nhưng năm xưa cũng chính bác đã biện hộ cho anh ấy vô tội...”

“Khốn kiếp! Mày lại dám nói chuyện với bác mày thế à? Mày đang trách bác phải không?” Lâm Duy vứt xoẹt cây kéo xuống, nổi trận lôi đình, “Nếu hồi đó bác không làm như vậy, người bị nhốt lại chính là mày! Mày lại còn không biết tốt xấu, cái thứ không có lương tâm, uổng cho bác đã từng coi trọng mày...”

“Bác ơi!”

“Mày cút ngay! về nói với ông già mày, tao chết cũng không bỏ cổ phần của mình, không phải vì tao lưu luyến gì mấy thứ vật ngoài thân đây, mà là vì tao không nuốt được cục tức này! Tao đã vì bố mày mà chịu nhẫn nhục hơn ba chục năm nay, nó không phải không biết. Thứ có thể nhường lại tao đã nhường hết rồi, giờ còn muốn tao thế nào?” Lâm Duy đùng đùng nổi giận khiến trán nổi đầy gân xanh, Phùng Tương Bình lúc đó vội từ trong nhà chạy ra, lo lắng kéo ông vào nhà: “Ông ơi, ông lại tức giận cái gì? Có chuyện gì không thể từ từ nói được hay sao? Ông xem huyết áp của ông...”

“Bà tránh ra! Để tôi nói rõ với nó!” Lâm Duy đẩy vợ ra một bên, hùng hổ bước tới trước mặt Lâm Hy, nhìn thẳng vào anh, đoạn nhấn mạnh từng chữ: “Lâm Hy, từ nhỏ bác đối với cháu thế nào, cháu thật sự không nhớ chút nào sao? Nếu như cháu biết nửa đời này bác phải chịu đựng những gì, cháu còn có thể hiên ngang đứng trước mặt bác nói chuyện như vậy không? Rất nhiều chuyện của người lớn, lớp trẻ các cháu chưa chắc đã hiểu. Đừng có lúc nào cũng đặt lợi ích của gia đình lên trước, trên đời này còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn, đến lúc đó cháu hối hận cũng đã muộn! Tuổi bác cũng cao rồi, chẳng sống được vài năm nữa, hãy để bác yên ổn mà thực hiện tâm nguyện của mình, sống cuộc sống của mình... Coi như bác cầu xin cháu, có được không?”

Lâm Duy cố tình nhấn mạnh hai chữ “cầu xin”, ánh mắt ông đầy vẻ thống khổ khiến Lâm Hy lung túng, anh cắn răng, giọng run rẩy: “Bác ơi, bác đối với cháu thế nào sao cháu lại không biết. Từ nhỏ cháu đã bị bố lạnh nhạt chính bác đã cho cháu quan tâm, tình yêu thương của một người cha. Bây giờ cháu đã lớn, trách nhiệm trên vai nặng nề thế nào, có lẽ bác cũng biết, cháu cũng không thể làm khác được...”

“Cháu gánh bao nhiêu trách nhiệm như vậy làm gì? Cháu tưởng rằng bố cháu sẽ giao tất cả cho cháu à? Lâm Hy, đừng quá ngây thơ...”

“Ông ấy có thể không cho cháu, nhưng những gì thuộc về cháu chắc chắn cháu sẽ lấy lại!”

“Cháu cảm thấy cái gì là thuộc về cháu? Cháu thật sự biết được sao? Bác thấy cháu chẳng hề biết gì cả! Đang học kiến trúc yên ổn thì không học, lại chuyển học y. Cháu tưởng vậy thì cháu có thể có những thứ cháu muốn à? Lâm Hy, đời người có quá nhiều thứ ham muốn rồi, cháu phải hiểu rõ cái gì mới là dáng quý nhất chứ? Gia tài bạc tỷ ấy sao? Sống không mang tới được, chết không mang đi được, sau này cháu sẽ phải hối hận đây!”

“Bác, vậy điều bác mong muốn nhất lẽ nào là khiến cái nhà này tan nát, mất hết danh dự hay sao?” Lâm Hy không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Lâm Duy, anh định nói thêm gì nhưng rồi lại thôi.

Lâm Duy lấp lửng: “Vừa bác nói rồi, bác đã nhẫn nhịn hơn ba mươi năm nay rồi. Giờ đến lúc bác cần hưởng cuộc sống của mình, chuyện của người lớn cháu không hiểu đâu...”

“Cháu không cần thiết phải hiểu, cháu chỉ biết chết cũng phải bảo vệ lợi ích của dòng tộc. Huống hồ bác còn bác gái và Phi Phi. Bác nên nghĩ cho họ một chút!”

Nói xong câu này, Lâm Hy chán nản quay người bước qua vườn hoa nhài um tùm đi thẳng ra cổng. Trước lúc ra anh lại quay đầu, lạnh lùng: “Cho dù bác không nhường lại cổ phần nhưng cháu cũng xin bác bảo vệ hoàn chỉnh cái nhà này. Cháu không cho phép bất cứ ai phá hoại gia đình của cháu, nếu không...”

“Nếu không thì sao?” Lâm Duy đứng thẳng người, đợi câu trả lời của Lâm Hy.

Lâm Hy cũng nhìn thẳng bác qua tầng hoa nhài trong vườn nói: “Không phải cháu đe dọa bác. Bác ạ, đến lúc này xin bác đừng trách cháu không nể tình bác cháu. Bác nên hiểu, người làm bác sĩ đã nhìn quá quen với cảnh sinh ly tử biệt rồi...”

Nghe thấy vậy, Lâm Duy chợt thấy rùng mình. Trong thoáng chốc ông cảm thấy như đất trời rung chuyển: “Lâm Hy, tao thật may mắn... vì mày không phải là con trai của tao..”

“Cháu cũng thấy may mắn thưa bác!” Lâm Hy mỉm cười công kích lại.