Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 45




"Ông ta nói dối."

Đột nhiên Tiểu Ngọc mở lời, Cổ Tiểu Ma bị hắn bịt miệng, nghe thấy một câu nói như vậy, bỗng chốc lòng có chút cảm giác kì quái. Nhưng cụ thể là gì, lại không thể nói ra được, chỉ cố hết sức dùng cùi chỏ thọt chọt Tiểu Ngọc, ý bảo hắn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Hai người lần lượt nhảy ra ngoài tường, mới vừa đáp xuống đất, Cổ Tiểu Ma đã nói: "Ta tìm đệ lâu rồi."

"Hôm nay đệ đến bờ biển tìm tỷ, mà tỷ lại không ở đó." Tiểu Ngọc nói: "Nên đệ mới đi chợ."

Cổ Tiểu Ma gật đầu, ngượng ngùng đáp: "Ta bị đại sư tỷ của đệ kéo đi, không phải là cố ý..."

Tiểu Ngọc hơi nghiêng đầu, không nói gì, cứ như cũng không quá quan tâm. Hình như vừa rồi hắn có nói Việt Dương nói dối? Cổ Tiểu Ma nghĩ đến đây, trong thoáng chốc, lòng có chút bối rối: "Đệ vừa nói..."

"Ta ra chợ mua đồ cho tỷ." Đột nhiên Tiểu Ngọc mở miệng, móc một cây trâm ngọc từ trong tay áo ra. Cả cây trâm mang màu xanh ngọc bích, nơi gần cạnh có đính một viên ngọc, trừ nó ra thì không còn thứ gì khác, trong suốt lấp lánh. Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, liền lắc đầu: "Đồ quý như thế, ta không nhận được..."

Nàng đang từ chối, lại cảm thấy tóc có hơi lạnh, Tiểu Ngọc đã cài trâm lên tóc cho nàng, nàng đưa tay lên sờ, không cẩn thận lại chạm vào tay hắn, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt chuyên chú của hắn, nhất thời lòng khẽ động, hai má nóng ran.

Lần này thì đã quên hết chuyện cần hỏi. Cổ Tiểu Ma cúi đầu, ngập ngừng nói: "Ta... ta đi luyện kiếm."

"Tỷ luyện thế nào rồi?"

"Mười hai thức đầu đã có chút thành tựu, có điều thức thứ mười ba này... vì sao chỉ có mỗi một chữ "tâm"?"

"Theo cách suy nghĩ của đệ, thức này có phần đặc biệt." Tiểu Ngọc cau mày đáp: "Chỉ cần luyện tốt mười hai thức đầu là đủ rồi."

"Ồ." Nàng lại bắt đầu luyện tập kiếm pháp, lúc ngẩng đầu lần nữa đã chẳng thấy Tiểu Ngọc đâu.

Cổ Tiểu Ma sửng sốt một lúc, đột nhiên cảm thấy dạo này tính cách của Tiểu Ngọc kém hơn trước quá nhiều. Có điều hắn không ngại chuyện khác phái, vẫn luôn giúp đỡ mình, cũng... rất tốt.

Là người tốt, Cổ Tiểu Ma nghĩ tới đây, mặt lại đỏ lên, nhận trâm của người ta, còn chưa nói một tiếng cảm ơn, lần sau gặp lại thì nói bù cũng được.

Không ngờ, lần sau này đã qua mười ngày. Một đêm trước hội Trục Tiên, các đệ tử hồi hộp đến ngủ không yên, hai vành mắt của Cổ Tiểu Ma cũng đen thui, nàng cẩn thận rửa mặt xong, đi đến trước mặt ngồi xổm xuống, nói với Thiên Nghiêu còn đang ngủ say dưới giường: "Nghiêu Gâu Gâu, ngươi cứ yên tâm, cho dù ta không thắng nổi cũng sẽ nghĩ bằng được cách cứu ngươi, chờ ta về nhé."

Thiên Nghiêu chẳng có chút phản ứng, chỉ nằm đưa lưng về phía nàng.

Cổ Tiểu Ma nhíu mày, lời chia tay cảm động như thế, chẳng phải con hồ ly này nên liếm tay nàng, sau đó bày tỏ quyết tâm làm linh thú của nàng là chuyện rất đúng đắn sao?

"Nghiêu Gâu Gâu, chờ ta về..."

Hồ ly đỏ vẫn chẳng có phản ứng gì.

"Nghiêu Gâu Gâu!" Cổ Tiểu Ma tức giận tóm lấy đuôi Thiên Nghiêu, chỉ thấy Thiên Nghiêu quay người lại, dáng vẻ nom vô cùng đau đớn, cả người cũng run rẩy.

Hồn Cổ Tiểu Ma như bay lên tận trời xanh trong chớp mắt, ôm cổ Thiên Nghiêu: "Sao vậy... Ngươi cố chịu đi! Nghiêu Gâu Gâu!"

Thiên Nghiêu dùng vuốt ôm miệng, Cổ Tiểu Ma vất vả cạy ra, liền thấy mấy cái răng nhọn đang lung lay, hàm răng cũng có vài vết đen.

Thiên Nghiêu nước mắt lưng tròng nhìn nàng: Ăn đường nhiều quá nên sâu răng rồi...

...

Cổ Tiểu Ma đóng sầm cửa lớn, bên trong lập tức truyền đến tiếng nức nở của Thiên Nghiêu.

"Cho ngươi đi lừa đường ăn đấy! Ở đó mà đợi cho đàng hoàng đi!"

Lôi đài cử hành Trục Tiên nằm ở đảo Thanh Nguyên, đình đài, lầu các quanh đài được xây dựng vô cùng tinh tế, ngồi ở đâu cũng có thể xem được toàn cảnh, đương nhiên, đây chỉ là cái lợi của chưởng môn, các đệ tử còn lại phải đứng dười đài, cổ vũ cho các vị sư huynh sư tỷ nhà mình.

Cổ Tiểu Ma chưa từng biết lại có nhiều môn phái tu tiên như thế, trừ ngũ đại phái của Trung Nguyên, còn có rất nhiều môn phái không danh không tiếng, có nơi thoạt nhìn như bình thường, có nơi có cả vải đen che mặt, trên mặt có hoa văn kì dị, còn có phái không thấy cả mặt, mặc y phục bó sát người, thoạt nhìn đã khiến người ta cười sặc sụa.

Cổ Tiểu Ma nghĩ đến việc đánh nhau với môn phái mặc y phục bó sát kia, tay đã mềm đến mức chẳng còn chút sức lực, chỉ cần nhìn tạo hình của bọn họ thôi mà nàng đã nín cười đến nội thương.

Vậy mà sau khi Việt Dương nói xong, đã không còn ai cười nổi.

Đệ tử dự thi của phái Thiên Diễn là Mạc Khinh Viễn, Vân Tiêu, Phó Diệp Văn, cộng thêm một đệ tử mới thêm vào lúc sau là Cổ Tiểu Ma.

Tác Oanh kích động nắm lấy tay nàng: "Sư tỷ, muội sẽ ở đây cổ vũ cho tỷ."

Cổ Tiểu Ma cứng nhắc gật đầu, rõ ràng đã mong đợi bao lâu, đến lúc thật sự phải lên đài thì chân lại nhũn ra. Nhìn tờ danh sách dài trong tay Việt Dương, đệ tử dự thi, hẳn phải tới trăm người. Tỷ thí như thế, nàng thắng được không?

Mạc Vi khẽ nói: "Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, đừng ép mình, nhưng cũng không được làm mất mặt Thiên Diễn ta, hiểu chưa?"

Bốn người đáp ứng, Cổ Tiểu Ma ủ rũ đi theo phía sau Phó Diệp Văn, chậm rãi tiến vào cuộc so tài. May thay lôi đài này khá lớn nên mới chứa được nhiều người như thế. Đọc đến tên đệ tử Thượng Thanh, nàng không hề ngạc nhiên khi nghe thấy tên của Việt Khê và Trần Kinh Chập, lại không thấy Tiểu Ngọc, xem ra dù thiên phú hắn cao nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một đệ tử ghi danh không được coi trọng, lòng Cổ Tiểu Ma có chút mất mác, lại cảm thấy vui mừng vì mình không phải giao thủ cùng hắn, nàng cứ đứng nguyên tại chỗ mà suy nghĩ miên man.

Cuối cùng Việt Dương cũng đọc xong tên, trận tỷ thí đầu tiên đã sắp bắt đầu.

Các đệ tử đứng trên đài, hầu như không còn không gian để phát huy. Việt Dương khẽ mỉm cười: "Tổng cộng có một trăm ba mươi bảy đệ tử dự thi, trận tỷ thí đầu tiên, chỉ có bốn mươi người trụ được trên đài mới có thể tham gia trận kế tiếp."

Lời vừa dứt, trừ chưởng môn các phái, đám đệ tử bên dưới bắt đầu xôn xao. Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Lôi đài này nhỏ thế, nếu đao kiếm không có mắt thì phải làm sao?"

Người nói chuyện là một nam tử che mặt, giọng nói có phần quái gở, đệ tử đứng cạnh hắn không khỏi nhướng mày. Việt Dương cất giọng: "Cùng là người tu tiên, nếu muốn nhận thua thì cứ lên tiếng. Nếu cố ý thi tới cùng, tất cả hậu quả đều là số trời, không thể trách người bên cạnh."

Nam tử kia cười lạnh một tiếng như rất hài lòng, Cổ Tiểu Ma rùng mình.

"Đứng gần ta một chút."

Đột nhiên Mạc khinh Viễn mở lời, Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, đại sư huynh đứng bên trái nàng, Vân Tiêu đứng bên phải nàng, Phó Diệp Văn đứng sau lưng nàng, ba người vây nàng rất kĩ.

"Trận đầu này, phái Thiên Diễn không thể có đệ tử nào rơi đài." Vân Tiêu cười nói: "Tiểu Ma Cô, muội có sợ không?"

Phó Diệp Văn tiếp lời: "Tự lo thân mình cho tốt là được, còn lại cứ để bọn ta."

Lòng Cổ Tiểu Ma vô cùng ấm áp, vừa định nói gì, lại thấy một luồng sáng vàng lướt qua, kết giới đã giăng. Chỉ nghe vài tiếng kim loại ma sát vang lên, trong sân đã có người rút kiếm. Nàng ngẩn ra, đột nhiên trước mắt đã bị ánh sáng phủ kín, căn bản không kịp làm gì, phản ứng đầu tiên chính là ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy đầu.

Ôi, không đúng... chẳng phải nàng đến để so tài sao.

Hành động né tránh này, bình sinh nàng đã làm rất nhiều lần nên vô cùng lưu loát. Có điều ngực bị cấn chuôi kiếm bên hông, lập tức cảm thấy vô cùng bực mình, thiếu chút nữa đã ném cả kiếm đi.

Nếu nàng ngẩng đầu lên, nhất định sẽ thấy hiện trường còn khốc liệt hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều. Một đài đao quang kiếm ảnh, chú thuật bí phù, lúc nào cũng có người té khỏi đài. Cổ Tiểu Ma cứ ôm đầu như thế, vì ngồi xổm mà chân phải đã tên rần, nàng có thể cảm nhận được ba vị sư huynh ở cạnh nàng đang bận đến tối mặt, đại khái là đang phải chống đỡ với công kích từ bốn bề.

Thật ra thì trong đài khá mâu thuẫn, nếu không muốn bị đá xuống thì phải đứng giữa đài. Nhưng đã đứng giữa thì phải chấp nhận dính luôn công kích từ bốn phương, cứ như vậy, đứng ở mép và góc đài thì dễ hơn, nhưng tỷ lệ bị đạp bay cũng tăng theo.

Cổ Tiểu Ma không thấy gì, từ kịch liệt đến yên tĩnh, thời gian chỉ ngắn ngửi chừng một nén nhang. Thấy nhân số các đệ tử bị đá xuống đài đã ít đi nhiều. Việt Dương bắt đầu kiểm tra lại nhân số, ông chậm rãi đếm, đến ba chín thì cau mày, rõ ràng có chín mươi bảy đệ tử rớt xuống đài, trên đài vẫn nên có bốn mươi người chứ...

"Sư tôn, bên cạnh còn một người."

Giọng của đệ tử ghi chép không lớn, vừa vặn lọt vào tai các vị chưởng môn. Mạc Vi không hề ngạc nhiên khi thấy người ngồi đó là đệ tử nhà mình, mí mắt không khỏi giật giật, Tác Oanh vỗ tay cười nói: "Sư tỷ đã qua được trận này rồi."

Mạc Vi buồn bực hừ nhẹ một tiếng, chẳng qua khi đệ tử Thiên Diễn vừa xuống đài, mấy chưởng môn khác đã bắt đầu khen ngợi, trên mặt như có ánh sáng, ông chỉ lắc đầu khiêm tốn, lúc này mới không có ai lên tiếng nữa.

Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu lên, vừa thấy vết thương trên tay Mạc Khinh Viễn thì hết hồn, lại nghe thấy mình đã vượt qua vòng đầu, mừng đến mặt mày hớn hở.

... Đây cũng có thể cho là lần đầu tiên nàng lăn lộn trong hội Trục Tiên này.

Trận tỷ thí thứ hai sẽ diễn ra vào ngày hôm sau, đêm đó, những đệ tử qua trận đầu phải đi rút thăm.

Cổ Tiểu Ma ôm đầu lo lắng, cầu nguyện trời cao thương xót cho nàng một đối thủ dễ xơi. Hai đôi mắt nhỏ dính chặt vào ống trúc, như muốn xuyên thủng nó.

Đáng tiếc tên nàng nằm cuối danh sách, lúc rút thăm cũng là người cuối cùng, trong ống trúc chỉ còn lại một que thăm, hệt như đang đợi số mệnh của nó, tay Cổ Tiểu Ma có chút run rẩy, cầm que thăm bằng trúc lên, không dám nhìn số bên trên.

Việt Dương thấy tất cả đã rút xong, liền cười nói: "Lần này là đấu đơn, hai số đối chiến, đại sảnh này sẽ có bảng chia cụ thể. Lần này chia làm hai đợt, vòng tỷ thí thứ hai sẽ được sắp xếp sau khi vòng đầu hoàn thành, chỉ có mười người được tiến vào trận thứ ba."

Cổ Tiểu Ma căng thẳng nuốt nước miếng, lén liếc mắt nhìn que thăm của mình, một chữ "lục", là số sáu.

Đúng là một con số may mắn! Nàng vui vẻ đi dò số, lại nhìn sang cái bảng ở trên, rõ ràng là chữ "nhất".

Nàng nhìn xung quanh hồi lâu, đột nhiên nghe thấy một giọng nói đầy giễu cợt vang lên: "Ai là số sáu?"

Cổ Tiểu Ma vừa ngẩng đầu, nam tử che mặt nói đao kiếm không có mắt ở trận đầu đang đứng cạnh bảng phân chia, buồn bực lên tiếng: "Lão tử là số một, xin khuyên các hạ, chuẩn bị quan tài cho tốt thì hơn."

Ngay lập tức nàng cảm thấy như mây đen đầy đầu, tim vỡ vụn.

Đợi đến khi mọi người đi hết sạch, Mạc Khinh Viễn thuận miệng nói: "Ta rút trúng Trần Kinh Chập của phái Thượng Thanh, nghe nói đệ ấy là môn sinh đắc ý của chưởng môn, lần này cũng có thể lĩnh giáo một chút."

Vân Tiêu cười ha ha một tiếng, Phó Diệp Văn lắc đầu nói: "Đệ còn chẳng biết người số hai ba là ai."

Bọn họ đi được một đoạn, lúc này mới phát hiện Cổ Tiểu Ma đang cúi đầu đi theo phía sau. Vân Tiêu ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Ma Cô, muội rút được gì?"

Cổ Tiểu Ma vô lực giơ que thăm bằng trúc trong tay lên, mắt ba người đều trừng lớn.

"Tên kia... hình như là đệ tử của Sa La Môn, nghe nói môn phái kia quanh năm ẩn trong lòng đất, pháp thuật cũng rất tà môn, nghe đồn là được yêu ma dạy."

Bàn tay cầm thăm trúc của Cổ Tiểu Ma bắt đầu run rẩy.

"Đệ nghe sư huynh phái khác nói, người nọ tên là Đồ Hòa, đã có người bị hắn đánh trọng thương trong trận đầu rồi."

Đầu Cổ Tiểu Ma tiếp tục rụt lại.

"Không chỉ có thể đâu, người nọ còn tuyên bố ai mang số sáu thì chuẩn bị quan tài là vừa..."

Nàng bất lực lên tiếng: "Gần đây có chỗ nào bán quan tài không?"

"Không có." Ba người đồng thanh đáp.

"Nghe huynh này Tiểu Ma, muội bỏ cuộc là được, không đáng phải mạo hiểm."

Cổ Tiểu Ma hơi trầm mặc, liền lắc đầu, không trả lời mà chỉ về phòng của mình.

Đêm hôm đó, Mạc Vi có chỉ điểm vài chỗ. Sau khi rời khỏi phòng sư phụ, Cổ Tiểu Ma ngồi ngoài phòng, vuốt ve bộ lông bóng mượt của Thiên Nghiêu, sững người một lúc lâu.

Thiên Nghiêu đau răng đến mù mịt trời đất, căn bản không hề biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ rất ngạc nhiên khi nàng qua được trận đầu, Cổ Tiểu Ma đang bực mình, đột nhiên một bầu hồ lô rượu hiện ra trước mặt, có người cười ha ha một tiếng: "Tiểu Ma Cô, có muốn uống với sư huynh không?"

Cổ Tiểu Ma không cần ngẩng đầu đã biết người tới là Vân Tiêu, song chỉ lắc đầu cười khổ: "Muội uống nhiều sẽ nói linh tinh, không dám uống bậy."

"Muội đã uống rồi à?" Vân Tiêu ngồi xuống, nốc một ngụm.

Đột nhiên nàng nhớ tới Úc Lưu, lòng đau xót. Nếu hắn ở đây, dùng đôi mắt xanh thẫm lạnh lùng mà trong trẻo ấy nhìn nàng, còn dịu dàng cười với nàng một tiếng... sợ rằng dù có mười Đồ Hòa, nàng cũng không sợ.

Nhưng chàng không có ở đây.

Chàng không hề có ở đây...

"Ta thấy muội xin sư phụ để được đi, cho rằng tính tình muội còn ngây dại, muốn tham gia chuyện vui thôi." Vân Tiêu chùi rượu nơi khóe miệng, khẽ nói: "Đúng là hiếm có dịp nào thấy muội cố chấp như vậy, Tiểu Ma Cô."

Cổ Tiểu Ma khẽ thở dài: "Nhị sư huynh, nếu bằng hữu của huynh xảy ra chuyện, huynh không tham gia lần so tài này thì tính mạng hắn sẽ gặp nguy, huynh sẽ làm thế nào?"

Vân Tiêu trầm mặc hồi lâu, chợt nhìn về phía nàng, mở miệng: "Xem ra mới xuống núi mấy tháng, muội đã trải qua không ít chuyện đâu, Tiểu Ma."

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, Vân Tiêu lại cười cười, không nói nữa, lại ngồi uống một mình. Thấy Cổ Tiểu Ma nghiêng người, dựa vào cột cửa mà ngủ.

Hắn lắc đầu, ôm nàng vào trong phòng. Thiên Nghiêu cũng tự đi vào, trực tiếp chui vào dưới giường.

Vân Tiêu đứng trước giường hồi lâu, đột nhiên rút que thăm trong tay Cổ Tiểu Ma ra, lại ngửa đầu uống sạch giọt rượu cuối cùng, đặt hồ lô lên bàn, nhẹ nhàng đẩy cửa.