Trường Hận

Chương 29: Ngoại Truyện - Sư Phụ(3)




Thẩm Yến như ý nguyện được gặp Địa Tạng Bồ Tát.

Vẻ mặt Địa Tạng Bồ Tát hiền lành, hỏi: “Con có thân công đức, vậy có nguyện vọng nào không?”

Thẩm Yến không chút do dự nói: “Xin cho con được mang theo trí nhớ kiếp này luân hồi sang kiếp sau, con muốn được tái tục tiền duyên với thê tử Tạ Uyển lúc sinh tiền ạ.”

“Được.”

Thẩm Yến thở phào nhẹ nhõm, niềm vui sướng hiện rõ trên chân mày. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời Đại trưởng lão đã nói, nên hỏi:

“Xin hỏi Bồ Tát, thê tử Tạ Uyển của con có thể đầu thai không ạ?”

Tính ra A Uyển cũng nên tiến vào luân hồi rồi.

Không ngờ Địa Tạng Bồ Tát lại nói: “Có người đã cản trở Tạ Uyển luân hồi.”



Người này không phải ai khác mà đúng là Tần Mộc Viễn.

Trước đó, Tần Mộc Viễn từ miệng Bích Đồng mà biết Thẩm Yến muốn tái tục tiền duyên với Tạ Uyển ở kiếp sau, nên hắn đã nghĩ một cách. Thẩm Yến có Đại trưởng lão Thiên môn chỉ điểm, thì bên cạnh Tần Mộc Viễn cũng có cao nhân.

Tần Mộc Viễn cũng muốn mang theo trí nhớ kiếp này luân hồi kiếp sau, chỉ tiếc chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín việc thiện với hắn mà nói thì không thể nghi ngờ là còn khó hơn lên trời, nên Tần Mộc Viễn đã chọn cách khác.

Cách này tuy không khó như của Thẩm Yến, nhưng cũng cần chờ ở nhân gian đủ sáu mươi năm.

Tần Mộc Viễn sợ Thẩm Yến sẽ cướp Tạ Uyển trước hắn, nên đã năn nỉ cao nhân hạ bí thuật cản trở Tạ Uyển luân hồi, đợi hắn xuống Địa phủ thì cùng đầu thai.

Nhưng Tần Mộc Viễn lại không biết, một năm trên nhân gian bằng mười năm dưới Địa phủ.



Người chết sẽ hóa thành quỷ, bởi Thẩm Yến có thân công đức, nên vẻ ngoài cũng không dữ tợn, nhưng khi chết đã cao tuổi, dung nhan dù tuyệt thế vô song cũng không thể chống lại sự tàn phá của thời gian, Thẩm Yến nhìn bóng mình trên sông Vong Xuyên mà đáy lòng có chút khẩn trương.

Qua nhiều lần tìm cách hỏi thăm, cuối cùng hắn cũng biết Tạ Uyển ở trong hang động âm u.

Lúc Thẩm Yến biết được chân tướng thì hận không thể xé Tần Mộc Viễn thành mảnh nhỏ. Nếu Tần Mộc Viễn thật lòng yêu A Uyển thì không sao, nhưng hiện tại hắn vẫn còn sống sờ sờ mà lại khiến A Uyển phải chịu nỗi khổ cô đơn mấy trăm năm này.

Thẩm Yến xót Tạ Uyển, nhưng cũng không có cách giải trừ bí thuật cao nhân đã hạ, hắn chỉ có thể làm bạn với Tạ Uyển trong thời gian còn lại mà thôi.

Thẩm Yến lưỡng lự đứng trước hang động âm u hồi lâu, mắt thấy người trông mong hơn mấy chục năm đang ở phía trước, hắn chỉ cần đi vài bước vào trong là có thể nhìn thấy A Uyển, nhưng hắn sợ.

Sợ A Uyển hận hắn, cũng sợ A Uyển oán hắn.

Cuối cùng, hắn cũng cố lấy hết can đảm đi vào hang động âm u, trong hang nhiệt khí lành lạnh, cả không gian im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở. Thẩm Yến nghĩ tới cảnh gặp lại Tạ Uyển rất nhiều lần, ví dụ như Tạ Uyển không muốn để ý hắn hay Tạ Uyển hận đến mức tát vào mặt hắn trước.

Chẳng qua, khi hắn thật sự nhìn thấy Tạ Uyển, thì không xuất hiện tình cảnh nào trong những cái đã đoán trước.

Tạ Uyển vẫn xinh đẹp trẻ trung như trước, khi chết nàng mới đôi mươi, dù làm quỷ, nhưng dung mạo vẫn thanh tú xinh đẹp như cũ. Nàng đưa mắt nhìn Thẩm Yến đang đứng ở cửa hang phía xa, rồi ý cười dịu dàng nổi lên bên miệng.

“Ông lão, ông mới tới ạ?”

Thẩm Yến cứng người lại ngay cửa hang, tim như ngừng đập.

Nàng… không nhận ra hắn.

Hắn tâm tâm niệm niệm hơn mấy chục năm, rốt cuộc nhìn thấy nàng, nhưng trong mắt nàng đã không còn tình cảm như xưa, mà lại xa cách như không quen biết. Trong nháy mắt, lòng Thẩm Yến hóa tro tàn.

Nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của nàng, rồi nghĩ tới bản thân nay đã tuổi già sắc suy, dường như ngay cả xách hài cho A Uyển cũng không xứng.

Thẩm Yến từ nhỏ đến lớn đều được người đời cực kỳ hâm mộ, nhưng vào thời khắc này hắn lại trở nên tự ti.

Hắn mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng đầu hắn như bị cái gì đó đè xuống, làm hắn không thể nói thành lời, đầu óc chỉ ngập tràn ý nghĩ “A Uyển không nhận ra hắn”.

Thật ra cũng không thể trách Tạ Uyển được, Tạ Uyển qua đời đã hơn mấy chục năm trên nhân gian, tính ra thì cũng mấy trăm năm dưới Địa phủ. Khỏi bàn đến việc trước khi Tạ Uyển qua đời đã hiểu thông suốt, qua mấy trăm năm sau này, gần như đến cả họ tên của mình nàng cũng quên hết bảy tám phần.

Thẩm Yến đối với Tạ Uyển chỉ như một giấc mộng không đáng quan tâm ở mấy kiếp trước.

Tạ Uyển thấy Thẩm Yến đứng yên ở cửa hang, chỉ yên lặng nhìn nàng, nghĩ hắn nhất thời chưa chấp nhận được sự thật mình đã thành quỷ, bèn đi tới an ủi: “Ông ơi, sống chết có số, ông cũng đừng đau lòng nữa.” Ngừng một chút, Tạ Uyển lại nói: “Ông coi con còn chết khi trẻ tuổi này, ông còn sống được rất lâu ấy chứ.”

Thấy hắn vẫn chỉ ngơ ngác nhìn mình, Tạ Uyển lại hỏi: “Có phải ông nhớ tới người nhà không ạ?”

Rõ ràng quỷ không có tim, nhưng Thẩm Yến vẫn cứ cảm thấy ngực trái đau âm ỉ. Hắn căng khóe miệng, giọng khàn khàn:

“Ta chỉ có một thê tử và con gái.”

Tạ Uyển nghe xong, cười nói: “Chắc ông rất yêu thê tử và con gái của mình nhỉ.”

Lời này Tạ Uyển chỉ nói đại, lại không ngờ đối phương sẽ có phản ứng lớn như vậy, hốc mắt lập tức đỏ, “Là… là ta có lỗi với nàng, không chăm sóc hai người chu đáo.”

Tạ Uyển không trò chuyện nhiều với người trong nhiều năm, nên nhất thời cũng không biết phải an ủi ông lão này thế nào, đành phải nói:

“Không có gì không có gì đâu, đều đã là chuyện khi còn sống, chờ uống canh Mạnh bà rồi, thì không còn nhớ điều gì nữa. Nếu ông và thê tử của ông có duyên, nói không chừng còn có thể tái tục tiền duyên ở kiếp sau đó.”

Thẩm Yến bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: “Con cũng nghĩ ta có thể tái tục tiền duyên với nàng?”

Tạ Uyển gật đầu, còn nói rất nghiêm túc: “Chắc chắn có thể.”

Thẩm Yến hơi vui mừng, âm thầm nói với bản thân: Không nhận ra cũng không sao cả, chúng ta còn có kiếp sau.

Từ ngày đó trở đi, Tạ Uyển vẫn sống một mình trong hang động âm u đã có thêm một người bạn, Tạ Uyển cũng không hỏi hắn tên gì, chỉ gọi hắn là “ông lão”. Dường như hắn cũng không phản đối, nhưng mỗi lần nàng gọi một tiếng “ông lão”, thì Thẩm Yến hơi buồn bã.

Thẩm Yến cũng từng nghĩ tới việc nói chân tướng cho Tạ Uyển biết, hắn cân nhắc vài ngày, tính thử dò xét ý tứ của nàng trước. Một ngày nào đó, Thẩm Yến làm bộ lơ đãng hỏi:

“A Uyển, con chết như thế nào?”

Tạ Uyển suy nghĩ hồi lâu, mới lên tiếng: “Con nhớ hình như là khó sinh, hình như vậy, mà cũng hình như không phải, cũng đã qua lâu quá rồi, nên con không nhớ rõ nữa.”

Tạ Uyển trả lời không chút để tâm, nhưng Thẩm Yến nghe mà lòng đau như cắt. Hai chữ “khó sinh” như mũi tên bôi vạn độc, từ miệng Tạ Uyển nói ra, rồi dễ dàng bay tới cắm vào tim hắn.

Một lúc lâu sau, Thẩm Yến mới tìm lại giọng nói của mình, “Phu quân của con đâu?”

Tạ Uyển thờ ơ: “Quên rồi.”

Thẩm Yến cứng người.

Tạ Uyển lại cười tủm tỉm nói: “Chuyện kiếp trước ai mà nhớ được nhiều chứ, ông lão, ông đừng thấy con trẻ tuổi, chứ về kinh nghiệmlàm quỷ thì con còn hơn ông mấy trăm năm đó.”

Thẩm Yến phát hiện sau khi gặp lại Tạ Uyển, mỗi lần nhìn thấy Tạ Uyển xinh đẹp trẻ trung, thì hắn luôn thấy tự ti. Nay thấy Tạ Uyển không mảy may để ý đến chuyện kiếp trước, hắn mới cảm thấy nói cho Tạ Uyển biết cũng chỉ làm tăng phiền não cho nàng.

Vả lại có lẽ nói cho nàng nghe, cũng chưa chắc nàng nhớ được mình từng có một phu quân không xứng chức như vậy.

Như vậy cũng rất tốt, ở trong hang động âm u vắng vẻ tĩnh mịch, hắn có thể yên lặng nhìn nàng, ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng. Khi nàng buồn thì kể vài chuyện thú vị dỗ nàng cười một cái, như vậy cũng đủ lắm rồi.

Dù nàng chỉ xem hắn là ông lão, thì cũng tốt rồi.

Ít ra khi hắn nhớ nàng, chỉ cần đi vài bước là có thể nhìn nàng, mà không phải vuốt cạnh bia lạnh như băng, nhìn trên mặt bia khắc hai chữ “Tạ Uyển” rồi ngây ngốc đờ đẫn, sau đó ruột gan như đứt thành từng khúc.



Dưới Địa phủ lại qua một trăm năm, Tạ Uyển và Thẩm Yến đã vô cùng thân thiết, hai người ở chung cũng khá hòa hợp, Thẩm Yến nắm chắc cơ hội này rất tốt. Rốt cuộc, đã đến ngày hai người nghênh đón việc đầu thai.

Hắc Bạch Vô Thường tiến vào hang động âm u, mặt Hắc Vô Thường không biểu cảm mà quát to:

“Tạ Uyển, Thẩm Yến, có thể đi đầu thai.”

Hai người ở chung lâu như thế, nhưng Thẩm Yến chưa bao giờ nói cho Tạ Uyển biết tên của mình, nay Hắc Vô Thường quát một tiếng, làm Thẩm Yến gần như theo phản xạ nhìn nét mặt của Tạ Uyển.

Trên mặt Tạ Uyển cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cười cười, rồi nói: “Ông lão, thì ra tên ông là Thẩm Yến.”

Thẩm Yến “Ừ” một tiếng.

Bạch Vô Thường hơi kinh ngạc nhìn hai con quỷ trước mắt, nhất thời hơi khâm phục định lực của Thẩm Yến. Cứ nghĩ hai con quỷ này ở chung hơn một trăm năm sẽ giải quyết hết bảy tám phần các loại oán hận tình cừu khi còn sống rồi, không nghĩ tới cuối cùng đến cả đối phương là ai cũng không biết.

Tạ Uyển nói: “Tên này nghe hơi quen tai, đã từng nghe thấy ở đâu thì phải.”

“Thật không?”

Tạ Uyển cười: “Không nhớ ra, chắc cũng là người không liên quan.”

Tuy nói Thẩm Yến đã chịu đả kích hơn một trăm năm thành thói quen, nhưng chính tai nghe Tạ Uyển nói như thế, trong lòng hắn vẫn thấy hơi đau. Nhưng nghĩ lại sắp được đầu thai, kiếp sau hắn sẽ có tuổi tương đương với A Uyển, khuôn mặt xứng đôi, còn có thể sống chung hoà thuận vui vẻ đến hết đời.

Nghĩ như vậy, làm khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng có ý cười, “Còn nhờ hai vị Vô Thường dẫn đường.”



Khi hai người tiến vào con đường luân hồi, thì gặp phải Tần Mộc Viễn. Tạ Uyển đến Thẩm Yến còn không nhận ra nói chi Tần Mộc Viễn. Ngược lại, Tần Mộc Viễn đã nhận ra Tạ Uyển từ cái nhìn đầu tiên.

Hắn kích động chạy vội tới trước mặt Tạ Uyển, “A Uyển, ta là Mộc Viễn ca ca, nàng có nhớ không?”

Tạ Uyển nháy mắt mấy cái, xấu hổ cười, “Thật ngại quá, trí nhớ của ta không tốt cho lắm…” Nhìn tướng mạo của hắn có thể làm ông của nàng, một tiếng Mộc Viễn ca ca này thật sự hơi khó có thể gọi ra.

Tần Mộc Viễn cũng không chán nản, “Không sao, kiếp sau nàng sẽ nhớ ta thôi. A Uyển, kiếp sau chúng ta sẽ kết thành phu thê, nàng phải nhớ kỹ ta đó.”

Tạ Uyển lén lui về sau một bước.

Mà Tần Mộc Viễn thấy Thẩm Yến ở phía sau, thì mắt hắn lập tức bốc lên hai ngọn lửa, “Lại là mày! Sao mày vẫn bám lấy A Uyển của tao!”

Tạ Uyển nhỏ giọng hỏi Thẩm Yến: “Hắn là kẻ thù của ông lúc sinh thời?”

Thẩm Yến hạ giọng trả lời: “Không phải, là tình địch.”

Tạ Uyển “Ồ” một tiếng, rồi không để ý nữa.

Nhưng cảnh này rơi vào mắt Tần Mộc Viễn thì giống như tình nhân đang thì thầm với nhau. Hắn vừa định tiến lên tách hai người ra, thì bên kia đã có quỷ sai quát một tiếng:

“Tần Mộc Viễn ——”

Tần Mộc Viễn căm hận nói với Thẩm Yến: “Kiếp sau tao chắc chắn sẽ giành được A Uyển trước!” Ngừng một chút, hắn lại thâm tình chân thành nói với Tạ Uyển: “A Uyển, nàng phải chờ ta, ta đi đầu thai đây.”

Tạ Uyển hơi mất tự nhiên, chỉ gật đầu qua loa.

Sau đó không lâu, quỷ sai lại quát: “Tạ Uyển ——”

Tạ Uyển nói với Thẩm Yến: “Ông lão, cảm ơn ông, con đi đầu thai đây, mong ông có thể tái tục tiền duyên với thê tử của ông ở kiếp sau.” Dứt lời, Tạ Uyển đi về phía con đường luân hồi.

Mạnh bà đứng trước con đường luân hồi, đang cầm canh Mạnh bà trong tay.

Tạ Uyển nhận lấy, nhìn bảy màu rực rỡ trong bát, cười nói: “Thì ra canh Mạnh bà lại đẹp như vậy.”

Nàng ngửa cổ, chuẩn bị uống một hơi cạn sạch, không ngờ vừa uống được một ngụm nhỏ, thì có một con quỷ bỗng nhiên va vào nàng, canh Mạnh bà rơi xuống sông Vong Xuyên, Tạ Uyển cũng vô tình rơi xuống con đường luân hồi.

Có quỷ sai quát: “Chạy loạn gì đó!”

Con quỷ mặc áo trắng sợ hãi nói: “Vừa rồi không cẩn thận bị trượt chân ạ.”

Mạnh bà liếc nhìn con đường luân hồi, nghĩ thầm, canh Mạnh bà của ta uống một ngụm nhỏ cũng có tác dụng. Lại nhìn con quỷ áo trắng mới đến trước mắt, Mạnh bà nhíu mày, hỏi quỷ sai bên cạnh, “Đây là người đầu thai tiếp theo?”

Quỷ sai nói: “Đúng vậy.” Quỷ sai lật quyển sổ ghi tên trong tay, “Ừm, số mệnh kiếp sau không tốt lắm.”

Mạnh bà múc bát canh, “Tốt hay không cũng không liên quan tới chúng ta. Uống đi.”

Đến phiên Thẩm Yến, thì có quỷ sai ở bên cạnh nói: “Người này được Địa Tạng Bồ Tát phù hộ, không cần uống canh Mạnh bà.”

Mạnh bà nhìn Thẩm Yến vài lần, “Là người có phúc.”

Thẩm Yến chắp tay vái, hỏi: “Không biết Tạ Uyển vừa mới đầu thai đến nhà người nào ạ?”

“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Quỷ sai nói: “Ngươi đã cầu được tái tục tiền duyên, những chuyện sau này trên trời tự có an bài.”