Trường Hận

Chương 18-2: Mất trí nhớ (tiếp)




Khi Thẩm Hành bưng thuốc đi vào, Lê Tâm và Bích Dung đang nói cho tôi nghe những chuyện về Tiêu Uyển. Dù hai người bọn họ không ngừng khẳng định tôi chính là Tiêu Uyển, chính là Thái tử phi, nhưng tôi vẫn cảm thấy lời của bọn họ thực là hoang đường quá mức.

Có điều thật lòng mà nói, tôi cảm thấy Tiêu Uyển trong lời của bọn họ khá thú vị, nếu bây giờ cô nàng đó thực sự xuất hiện trước mặt tôi, chưa biết chừng hai chúng tôi còn có thể trở thành tri kỷ của nhau tại nơi khuê phòng.

Thẩm Hành đặt bát thuốc xuống, Lê Tâm và Bích Dung vừa mới nhìn thấy y thì đều vội vã dừng lời, sau đó quỳ xuống hành lễ. Thẩm Hành bảo hai người bọn họ lui ra ngoài, rồi cửa phòng nhanh chóng được đóng lại, trong phòng chỉ còn lại tôi và Thẩm Hành.

Tôi ra sức cảnh giác, hai bàn tay đồng thời nắm chặt.

Tôi vốn cứ ngỡ Thẩm Hành sẽ lại giống như lúc trước, ai ngờ lần này y lại giống như đã biến thành một con người khác, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức dịu dàng, sau đó nói: “Xin lỗi, trước đó ta không nên như vậy. Nàng thực sự là giống hệt với thê tử của ta, mà ta thì lại nhớ nàng ấy quá, cho nên nhất thời mới nhận nhầm người.”

Tôi nghe xong thì không kìm được tò mò hỏi: “Vậy thê tử của ngài đã đi đâu rồi?” Đường đường là một vị Thái tử phi mà lại có thể nói mất tích là mất tích được ư? Hơn nữa lúc trước khi ở trấn Phù Dung, tôi đâu có nghe được tin tức nào về chuyện Thái tử phi mất tích.

Thẩm Hành buồn bã nói: “Nàng ấy… chỉ nhất thời quên mất đường về nhà mà thôi.” Hơi dừng một chút, y gượng nở một nụ cười, nói tiếp: “Trước đó ta nhất quyết muốn bắt mạch cho nàng là vì thấy trên mặt nàng lờ mờ có dấu hiệu của bệnh tật. Ta từng học về y thuật, cho nên khá tinh thông phương diện này. Về sau nàng bị ngất, ta đã bắt mạch cho nàng, phát hiện trong cơ thể nàng có một ngọn lửa độc, nếu không kịp thời chữa trị thì sau này chỉ e sẽ biến thành bệnh nặng đấy.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn thuốc trong bát, thấy nó đen thui như mực, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy khó uống rồi.

Thẩm Hành lại nói tiếp: “Nếu nàng không tin lời ta, ta có thể tìm tới cho nàng mấy vị ngự y trong cung. Hoặc nếu nàng muốn, nàng có thể tự mình đi tìm các vị đại phu trong đô thành mà xem bệnh…”

Tôi lắc đầu nói: “Ta đâu có nói là không tin ngài.” Ngó nhìn bát thuốc thêm lần nữa, tôi nói tiếp: “Chờ thuốc nguội rồi ra sẽ uống.”

Thẩm Hành nói: “Cũng tốt, ta biết nàng sợ đắng…” Y chợt dừng lời lại, nói chữa: “Ta đoán là nàng sợ đắng, cho nên đã chuẩn bị sẵn mứt rồi.”

Vị Thái tử điện hạ này quả là tâm tư tinh tế.

Tôi nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ.”

Y hơi mấp máy bờ môi, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ nở một nụ cười gượng gạo. “Vậy nàng uống thuốc xong thì hãy nghỉ ngơi đi.”

Tôi khẽ gật đầu.

Y chăm chú nhìn tôi. “Có việc gì nàng cứ nói với Bích Dung và Lê Tâm, hoặc không thì trực tiếp nói với ta cũng được.”

Tôi lại gật đầu lần nữa.

Y nhìn tôi thêm một lúc, sau đó mới xoay người rời đi. Khi y đã đi đến cửa, tôi đột nhiên lại nhớ tới một việc, thế là không kìm được hô lên một tiếng “Thái tử điện hạ”. Y lập tức xoay người, tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, còn sử dụng khinh công chạy tới bên giường của tôi.

“Có phải là nàng…”

Tôi đắn đo một lát mới thấp thỏm hỏi: “Thái tử điện hạ, không biết khi nào thì ngài đưa ta về nhà đây? Ta rời nhà đã hai ngày rồi, nếu còn không quay về, phu quân nhất định sẽ lo lắng cho ta lắm.”

Thẩm Hành nhìn tôi không chớp mắt, đôi bờ môi dần trở nên tái nhợt.

Mãi một hồi lâu sau y mới cụp mắt khẽ nói: “Ta đã phái người đi đưa thư cho phu…” Nói tới đây, y chợt dừng lại. “Cho Tư Mã Cẩn Du rồi, chẳng bao lâu sau y sẽ tới đón nàng thôi. Có điều, trong thời gian này nàng cần phải tĩnh dưỡng thân thể cho tốt mới được.”

Tôi bất giác cả mừng. “Ngài đưa thư cho phu quân rồi ư? Từ khi nào vậy?”

Y cất giọng buồn bã: “Mới vừa rồi thôi.”

Tôi lại hỏi tiếp: “Khi nào thì có thể nhận được thư trả lời của phu quân?”

“…Chắc khoảng nửa tháng nữa.”

Tôi còn muốn hỏi thêm, có điều nhìn bộ dạng y thì xem chừng không muốn nói thêm gì nữa. Sau đó y chỉ nói: “Nếu có chuyện gì nàng cứ gọi Lê Tâm và Bích Dung là được.” Sau đó liền nhanh chóng rời đi. Tôi quan sát gian phòng ngủ này một chút, thấy nó quả thực được bố trí theo ý thích của tôi, tôi nhủ thầm sau khi quay về sơn trang mình nhất định phải yêu cầu phu quân bố trí phòng ngủ thành như thế này mới được.

Tôi lại nhìn quanh bốn phía lượt nữa, phát hiện cả cửa sổ và cửa chính đều đang đóng chặt, thế là liền lén lút đổ bát thuốc kia vào trong chậu trúc xanh được bày trên bàn.

Không phải tôi cả nghĩ, có điều lúc này tôi đang một thân một mình ở nơi xa lạ, cứ nên cẩn thận một chút thì hơn.

Tôi nghĩ chắc hẳn Thẩm Hành đã nói với mọi người trong phủ Thái tử rồi, cho nên bây giờ Lê Tâm và Bích Dung gặp tôi đều không cho rằng tôi là Tiêu Uyển nữa, bọn họ đổi sang gọi tôi phu nhân. Phủ Thái tử tuy rằng hào hoa trang nhã, nhưng dù sao cũng không phải là nhà tôi, tôi mỗi ngày đều cảm thấy buồn bã vô cùng.

Thẩm Hành mỗi sáng đều đến bắt mạch cho tôi, sau đó lại đích thân sắc thuốc cho tôi nữa, có điều lần nào tôi cũng lén đỗ thuốc vào trong chậu trúc xanh kia. Chắc hẳn tôi làm việc này rất kín đáo, do đó tới tận bây giờ vẫn chưa bị ai phát hiện.

Mấy ngày nay, ngoài buổi sáng đến bắt mạch cho tôi, Thẩm Hành còn đến dùng bữa với tôi vào buổi trưa nữa.

Không thể không nói rằng đồ ăn trong phủ Thái tử toàn là các món thượng hạng, không xét tới thư trả lời của Cẩn Du phu quân, thứ mà tôi mong chờ nhất bây giờ chính là các bữa ăn. Khi dùng bữa, Thẩm Hành rất ít khi nhắc đến thê tử Tiêu Uyển của y, có điều tôi có thể nhìn ra là y nhớ Tiêu Uyển vô cùng.

Tôi an ủi y: “Thái tử điện hạ cứ việc yên tâm, thê tử của ngài rồi sẽ quay về thôi.”

Y khẽ nhếch khóe môi, trên mặt lộ rõ vẻ buồn bã.

Tôi ra sức gật đầu một cái thật mạnh, nghiêm túc nói: “Không phải ngài đã nói thê tử của ngài chỉ nhất thời quên đường về nhà thôi ư? Rồi sẽ có một ngày cô ấy nhớ ra thôi mà.” Nghĩ đến những lời mà mình nghe được từ miệng hạ nhân trong phủ mấy ngày qua, tôi lại tiếp: “Thái tử điện hạ, ngài là một vị phu quân tốt, thê tử của ngài có thể gả cho ngài chính là cái phúc của cô ấy.” Lời này của tôi hoàn toàn là thật lòng, bởi tôi vốn cứ ngỡ Thẩm Hành là Hoàng đế tương lai, trong phủ của y ắt phải có thê thiếp thành bầy để tiện bề sinh con đẻ cái, nhưng theo sự quan sát của tôi thời gian qua, trong phủ này chẳng có bao nhiêu vị cô nương, và Thẩm Hành chỉ có mình Tiêu Uyển là vợ. Các hạ nhân trong phủ cũng đều nói Thẩm Hành từ nhỏ đã thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, rồi sau khi y gặp Tiêu Uyển, trong mắt y cũng chỉ có một mình Tiêu Uyển mà thôi.

Thứ tình cảm sâu sắc như vậy quả thực là hiếm có.

Chỉ dựa vào điểm này thôi tôi đã không thể không thay đổi cái nhìn về Thẩm Hành rồi.

Tôi lại nói tiếp: “Tin ta đi, cô ấy rồi sẽ quay về thôi.”

Thẩm Hành rốt cuộc đã không còn tỏ ra buồn bã nữa, tôi thấy thế thì có cảm giác như vừa làm nên một thành tựu lớn lao. Y khẽ cười hỏi tôi: “Nàng với y quen nhau như thế nào vậy?”

Mãi một lát sau tôi mới giật mình hiểu ra “y” trong lời của Thẩm Hành chính là chỉ Cẩn Du phu quân. Tôi thoáng trầm ngâm một chút rồi mới đáp: “Lúc trước khi ở trấn Phù Dung không phải ta đã nói với ngài rồi sao? Ta và Cẩn Du phu quân vốn là thanh mai trúc mã, về sau thì cứ thế mà thành thân với nhau thôi.”

“Hai người thành thân khi nào?”

“Mấy năm trước.”

“Cụ thể là năm nào?”

Tôi bất giác ngây người, ngẫm lại thì đúng là tôi không nhớ được mình và cẩn Du phu quân rốt cuộc đã thành thân vào năm nào.

Lúc này Thẩm Hành lại hỏi tiếp: “Khi thành thân nàng đã mời bao nhiêu tân khách?”

Tôi nói: “Chuyện đã qua lâu quá rồi, ta cũng không nhớ lắm.”

Y lại hỏi: “Vậy nàng chắc phải nhớ được bọn nàng đã thành thân ở đâu chứ?”

Tôi hơi hé miệng ra nhưng đến cuối cùng lại chẳng thể thốt ra một chữ nào. Một lát sau tôi mới nói: “Quãng thời gian trước ta không cẩn thận va đầu vào vật cứng, cho nên có rất nhiều chuyện đã quên mất rồi. Nhưng ta có thể khẳng định, ta với Cẩn Du phu quân đã cưới hỏi đàng hoàng.”

Nghe thấy lời này của tôi, Thẩm Hành dường như chìm vào dòng trầm tư, ngay cả việc cơm trong bát sắp nguội mà y cũng không phát hiện.

Tôi chớp chớp mắt, hỏi: “Thái tử điện hạ, ngài đang nghĩ gì vậy?”

Tới lúc này y mới giật mình tỉnh táo trở lại, rồi bèn đáp: “Không có gì, ta chỉ đột nhiên nhớ tới một số chuyện thôi.”

Vào khoảng giờ Mùi một khắc, trong đô thành có một cơn mưa nhỏ. Tôi buồn chán ngồi bên cửa sổ ngắm màn mưa bên ngoài, thầm tính xem cách thời hạn nửa tháng đó còn bao lâu nữa.

Bởi vì đang là đầu hạ, khi trời mưa, trong phòng không khỏi có hơi ngột ngạt.

Bích Dung và Lê Tâm đứng sau lưng tôi cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy, không ngừng đưa tới những cơn gió mát. Tôi cảm thấy hơi ngại, vì bọn họ là a hoàn của Tiêu Uyển chứ không phải là a hoàn của Tạ Uyển tôi.

Tôi vốn đã cự tuyệt rồi, nhưng hai người bọn họ cứ nhất quyết đòi đứng đó quạt cho tôi.

Tôi hết cách, đành để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm.

Bích Dung nói với tôi: “Phu nhân cảm thấy buồn chán đúng không? Hay là để Bích Dung mang mấy cuốn tiểu thuyết tới đây cho phu nhân nhé?”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Thái tử phi của các ngươi cũng thích đọc tiểu thuyết ư?”

Lê Tâm cười hì hì nói: “Dạ phải, Thái tử phi thích nhất là xem tiểu thuyết đấy. Trước đây khi Thái tử phi còn là Quận chúa, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải đọc tiểu thuyết, không đọc thì ắt không thể nào ngủ được.”

Tôi nói: “Lê Tâm, ngươi rất giống với một a hoàn của ta, trước đây thị cũng từng hầu hạ một vị Quận chúa.”

Lê Tâm thoáng sững người. “Trùng hợp như vậy ư? Chẳng hay… a hoàn kia của phu nhân tên là gì vậy?”

“Đào Chi.” Tôi nói: “Đào trong hoa đào, Chi trong chi nhánh.”

Lê Tâm “a” lên một tiếng, tỏ ra cực kỳ chấn động. Tôi hỏi: “Sao thế? Ngươi quen a hoàn của ta ư?”

Đúng lúc này từ bên ngoài chợt vang vào tiếng hạ nhân hành lễ, xem chừng Thẩm Hành đã tới rồi. Tôi ngước mắt lên nhìn, chỉ sau một thoáng đã thấy Thẩm Hành xuất hiện bên cửa, mà lần này đi theo sau lưng y còn có hai người khác.

Một nam một nữ.

Quần áo của hai người này chỉ nhìn thoáng qua đã biết là được may bằng thứ vải thượng hạng.

Bọn họ vừa mới đi vào, bốn con mắt liền lập tức nhìn chằm chặp vào mặt tôi. Đoán chừng tôi với Tiêu Uyển thực sự quá giống nhau nên lúc này bọn họ mới để lộ vẻ mặt vừa phức tạp vừa quái dị như vậy.

Thẩm Hành bước tới nói với tôi: “A Uyển, bọn họ là sư đệ và sư muội của ta. Đây là Thiện Lăng, còn đây là Cố Phán Tình.”

Tôi khẽ gật đầu, lại mỉm cười, nói với hai người bọn họ: “Chào hai vị, ta họ Tạ, tên chỉ có một chữ Uyển thôi. Hai vị cũng có thể gọi ta là A Uyển.”

Nữ tử tên gọi Cố Phán Tình kia cứ một mực nhìn chằm chặp vào tôi, rồi chợt hỏi: “Cô thực sự không nhớ gì cả ư?”

Thẩm Hành khẽ ho lên một tiếng.

Cô ta lại hỏi tiếp: “Chẳng lẽ cô thực sự không phải tên là Tiêu Uyển?”

Tôi cười nói: “Tất nhiên là vậy rồi, ta gạt cô làm gì chứ? Hơn nữa, trên thế gian này không chuyện kỳ lạ gì mà không có, tướng mạo giống nhau kỳ thực cũng chẳng có gì là ghê gớm cả.”

Thiện Lăng chợt lộ vẻ áy náy nói với Thẩm Hành: “Sư huynh, đều là tại đệ cả, nếu không phải vì ngày đó đệ…”

Thẩm Hành lắc đầu nói: “Chuyện đã qua rồi đừng nên nhắc lại làm gì.”

Tôi tỏ vẻ thích thú nhìn Thiện Lăng và Cố Phán Tình, tròng mắt đảo qua đảo lại liên tục, trên mặt dần lộ ra một nét cười. Tôi hỏi Cố Phán Tình: “Thiện Lăng là sư huynh của cô sao?”

“Đúng vậy?”

Tôi cười nói: “Người đô thành các vị quả đúng là hay thật, đều thích làm trái luân lý cương thường. Trước tiên là Thái tử điện hạ và Tiêu Uyển thầy trò cưới nhau, bây giờ lại đến lượt hai sư huynh muội các vị nữa.”

Cố Phán Tình nghe thấy thế thì lập tức đỏ bừng hai má. “Cô nói linh tinh cái gì đó?”

Tôi tỏ ra khá ngạc nhiên. “Hả? Lẽ nào các vị không phải là phu thê ư? Ta nhìn ánh mắt giữa các vị với nhau thì rõ ràng là chàng có tình thiếp có ý, chẳng lẽ hai người còn chưa thành thân?”

Lời của tôi vừa dứt, Thẩm Hành đột nhiên mở trừng hai mắt.

Y nhìn chằm chằm vào tôi: “A Uyển, nàng có thể nhìn ra là bọn họ có tình cảm với nhau ư?”

Mọi người đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, đặc biệt là Thẩm Hành và Bích Dung. Sau khi thấy tôi gật đầu, Bích Dung ngạc nhiên đến nỗi làm rơi cả chiếc khay trong tay, những chén trà trên đó tức thì vỡ ra tung tóe. Thẩm Hành còn biến hẳn sắc mặt, ngay sau đó liền hỏi tôi một câu chẳng đâu vào đâu.

“Nàng có biết một người tên là Dịch Phong không?”

Tôi khẽ lắc đầu. “Không.”

Tôi tò mò hỏi: “Việc Thiện Lăng và Cố Phán Tình có tình cảm với nhau không phải là rất dễ thấy ư? Tại sao mọi người lại tỏ ra kinh ngạc như vậy?”

Khuôn mặt Cố Phán Tình lúc này sớm đã trở nên đỏ lựng như ánh ráng chiều, bên trên ngợp đầy tâm tư thẹn thùng của người thiếu nữ. Rồi cô nàng hờn giận đưa mắt lườm tôi một cái, quay sang nói với Thẩm Hành: “Thái tử sư huynh, huynh xem kìa, cô ấy cứ trêu chọc Phán Tình mãi thôi.”

Thiện Lăng thì không hề đỏ mặt chút nào, còn đưa tay tới khẽ vỗ vai Thẩm Hành, tỏ ý vui vẻ nói: “Đây cũng có thể coi là một điều may mắn lớn trong nỗi bất hạnh rồi.”

Ngày hôm sau, khi đang đổ thuốc vào trong chậu trúc xanh, tôi đã bị Thẩm Hành phát hiện. Vừa xoay người lại tôi liền nhìn thấy y đang lặng lẽ đứng sau tấm bình phong gỗ lim chạm rỗng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt lặng ngắt như thể một đầm nước chết.

Bàn tay hơi run lên, tôi hơi chột dạ đặt bát thuốc xuống, hỏi: “Ngài… ngài… không phải ngài vừa mới nói là phải đi lấy một bức tranh tới đây ư? Sao mới nhanh như thế đã quay lại rồi?”

Y lẳng lặng đi tới cầm lấy bát thuốc để trên bàn, sau đó lại lẳng lặng rời đi mà không nói năng gì.

Tôi đưa tay lên xoa ngực, thở phào một hơi.

Thật là sợ chết tôi mất, vị Thái tử điện hạ này đi lại căn bản chẳng phát ra chút tiếng động nào cả.

Chừng một khắc sau, Thẩm Hành đã lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi. Tôi cho rằng y tới đây là để chất vấn, thế là bèn giành nói trước: “Ta từ nhỏ đã không thích uống thuốc, vả lại ta cảm thấy bây giờ mình không có bệnh gì cả. Thời gian vừa qua ta ăn ngon ngủ tốt, đâu có chỗ nào lạ thường.”

Y hờ hững nói: “Ta biết rồi.”

Tôi ngây ra, sao y dửng dưng như vậy nhỉ?

Y lại nói tiếp: “Nàng không muốn uống thì không uống nữa, ta không ép nàng. Ta đã mang tranh tới rồi, nàng xem thử xem có quen y không đi.” Dứt lời, Thẩm Hành liền chậm rãi mở một cuộn tranh ra. Chỉ thấy trên tranh có vẽ một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, thân hình hơi mỏng manh, trên khuôn mặt dường như thấp thoáng có mấy tia ưu sầu.

“Ta không quen, cũng chưa từng gặp bao giờ. Nếu ta từng gặp y rồi thì ắt không thể nào quên được.” Hơi dừng một chút, tôi hỏi: “Y chính là Dịch Phong mà hôm nay ngài đã nói tới ư?”

Thẩm Hành gật đầu đáp: “Ừm, y chính là Dịch Phong, tên tự là Minh Viễn.”

“Minh Viễn?” Tôi ngó mắt nhìn nam tử trong tranh thêm chút nữa. “Cái tên này ta từng được nghe nói tới rồi, hình như là từ miệng những người hầu trong sơn trang, có điều bọn họ cũng chỉ tiện miệng nhắc tới, không hề nói nhiều, cho nên ta cũng không biết y có phải là Dịch Phong hay không.”

Thẩm Hành thu bức trang lại, nói: “Đợi lát nữa ta sẽ sai người đưa đồ điểm tâm tới cho nàng. Chắc nàng sẽ thích ăn đấy, vì những thứ đó toàn là đồ ngọt.”

Hai mắt tôi sáng rực lên. “Có bánh hạt dẻ không?”

Thẩm Hành nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay. “Có chứ.”

Đồ điểm tâm được Bích Dung và Lê Tâm đưa tới, tất cả đều được bày trong những chiếc đĩa sứ vẽ hoa văn hình mây. Tôi nhìn các đồ điểm tâm tinh tế bày đầy khắp bàn, cặp mắt nhất thời như hoa lên, không biết nên bắt đầu ăn từ đĩa nào.

Bích Dung cười híp mắt nói: “Thái tử điện hạ hôm nay có việc phải vào trong cung rồi.”

Tôi tiện miệng hỏi: “Ồ? Là việc gì vậy?” Nói ra kể cũng lạ, tôi bấy lâu nay vẫn luôn cho rằng người làm Thái tử phải vô cùng bận rộn, chẳng ngờ Thẩm Hành lại có vẻ rất thanh nhàn, gần như ngày nào tôi cũng có thể nhìn thấy y trong phủ, cũng chưa từng thấy y đi dự chầu sớm bao giờ.

“Em nghe tùy tùng của Thái tử điện hạ nói là vì chuyện học hành của nhị Hoàng tử điện hạ gặp phải một số vấn đề.”

“Hóa ra Thái tử còn có một người em trai nữa.” Tôi ngó nhìn các đĩa đồ điểm tâm trên bàn, cuối cùng chọn bánh hạt dẻ được để ở gần mình nhất.

Lê Tâm nói: “Dạ phải, nhị Hoàng tử điện hạ chính là bào đệ của Thái tử, chỉ nhỏ hơn Thái tử mấy tuổi thôi.”

Tôi nhủ thầm, xem chừng Thẩm Hành và em trai y khá hòa thuận với nhau, không giống như con cháu các gia đình hoàng tộc khác, lúc nào cũng nhăm nhe đấu đá kèn cựa, thủ túc tương tàn. Vừa mới nghĩ tới đây tôi bất giác thoáng sững người, Thẩm Hành là người hoàng tộc đầu tiên mà tôi gặp, tại sao trong lòng tôi lại đột nhiên nảy ra một suy nghĩ như thế nhỉ?

Tôi khẽ cắn một miếng bánh hạt dẻ, lúc này Lê Tâm lại nói tiếp: “Em nghe những người khác trong phủ nói Thái tử vừa là hoàng huynh lại vừa là thầy của nhị hoàng tử điện hạ. Vì Thái tử vừa sinh ra đã thông mình hơn hẳn người thường, do đó có rất nhiều việc là do Thái tử tự tay truyền thụ cho nhị Hoàng tử. Ấy, phu… phu nhân, người làm sao vậy?”

Tôi đột ngột đứng bật dậy, kích động hỏi: “Bánh hạt dẻ này là do ai làm vậy?”

Mùi vị này, cảm giác này, độ ngọt này, sao lại quen thuộc đến thế? Trước đây nhất định là tôi đã từng được ăn rồi!

Lời còn chưa dứt thì tôi đã bị sặc, không kìm được ho lên liền mấy tiếng. Bích Dung vội vàng đi tới vỗ lưng cho tôi, Lê Tâm thì rót cho tôi một cốc nước nóng. Tôi phải uống liền mấy ngụm cho xuôi họng, sau đó mới có thể ngừng ho.

Tôi hết nhìn Bích Dung rồi lại nhìn Lê Tâm, sau đó hỏi: “Loại bánh hạt dẻ này có phải là do đầu bếp trong phủ Thái tử làm không?”

Vẻ mặt Bích Dung hết sức quái dị. “Dạ không.”

Tôi vội hỏi dồn: “Thế là do ai làm?”

Bích Dung đáp: “Là… là Thái tử điện hạ.”

Tôi ngạc nhiên quá đỗi, đường đường là Thái tử điện hạ mà cũng biết làm đồ điểm tâm ư? Lúc này Lê Tâm chợt nói chen vào: “Đồ ăn của phu nhân thường ngày cũng là do Thái tử điện hạ làm cả đấy.”

Tôi lại càng thấy ngạc nhiên hơn.

Bích Dung nói tiếp: “Trước đây… Thái tử phi cũng thích ăn những đồ ăn này, Thái tử hết lòng yêu vợ nên thường xuyên làm cho Thái tử phi ăn. Bây giờ Thái tử phi tuy… không còn ở đây, nhưng Thái tử vẫn không bỏ được thói quen này, chỉ mong Thái tử phi có thể sớm ngày trở lại, sau đó mọi việc sẽ lại quay về như xưa.”

Tôi nói: “Thái tử điện hạ quả là một người tình sâu nghĩa nặng.”

Có điều lúc này tôi vẫn còn đang rất chấn động, vì bánh hạt dẻ mà Thẩm Hành làm ra không ngờ lại giống hệt với loại bánh hạt dẻ trong ấn tượng của tôi, mùi vị căn bản chẳng có bao nhiêu khác biệt. Tôi lại ăn một miếng bánh hạt dẻ khác, thấy vẫn ngon vô cùng.

Tôi buông lời cảm khái: “Trước khi rời phủ Thái tử ta nhất định phải thỉnh giáo Thái tử điện hạ một chút về cách làm loại bánh hạt dẻ này mới được.”

Lê Tâm và Bích Dung đưa mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt rõ ràng đều có chút miễn cưỡng.

Khi tôi ăn đến miếng bánh hạt dẻ thứ ba, Bích Dung rót cho tôi một chén trà búp Tín Dương. “Phu nhân, người uống trà đi. Người cũng nên cẩn thận, chớ ăn nhiều bánh quá kẻo lại trướng bụng.”

“Không sao đâu, sức ăn của ta bấy lâu nay vẫn luôn tốt lắm.” Nói xong lời này, tôi ăn thêm một miếng bánh hoa quả khác. Có điều, còn chưa kịp nuốt bánh vào bụng tôi đã cảm thấy lồng ngực không được thoải mái, thế là liền cau mày đưa tay lên ôm ngực.

Bích Dung lo lắng hỏi: “Phu nhân, người có chỗ nào không thoải mái ư?”

Tôi uống liền một hơi mấy chén trà búp Tín Dương, muốn xua đi cảm giác khó chịu nơi lồng ngực. Có điều hành động này dường như chẳng có chút tác dụng nào, tôi lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Tôi đưa tay day trán, nói với Bích Dung: “Ta tự dưng thấy hơi buồn nôn.”

Lê Tâm bất giác cả kinh. “Để em kêu người đi nói với Thái tử điện hạ.”

Tôi kéo tay Lê Tâm lại, nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi, không có gì, đừng nói với Thái tử điện hạ.” Tôi ở trong phủ Thái tử đã được một thời gian khá dài rồi, bấy lâu nay việc gì cũng làm phiền tới Thẩm Hành cả, chỉ vì chút chuyện nhỏ này tôi quả thực không muốn quấy rầy y.

Tôi nói: “Có lẽ tại ta đã ăn nhiều quá đấy thôi, nghỉ ngơi một chút chắc sẽ không có vấn đề gì nữa.”