Trường Hận Ca

Quyển 1 - Chương 7




Hôm sau.

Buổi sáng, Omio vẫn như mọi khi, cùng Shiruku may lễ phục.

Đối với thiếu nữ thời đó mà nói, trước mười ba tuổi phải học được may vá nữ công các loại là một trong các việc bắt buộc, chế y phục không hề làm khó được Omio, thế nhưng may Shiromuku có liên quan tới hạnh phúc cả đời của tân nương, đương nhiên là có phương pháp may đặc biệt.

Theo như lệ cũ, sau khi kết thúc việc học may buổi sáng xong, Omio và Shiruku sẽ cùng dùng cơm trưa, sau đó đi cùng với Takichi ra ngoài.

Thế nhưng Omio nhớ tới việc ở hàng trang sức ngày hôm qua, nói với Takichi là hôm nay có việc, không tiện gặp mặt hắn. Takichi đương nhiên không nghi ngờ, bởi vậy Omio ngày hôm nay cứ thuận tiện dựa vào cớ đó, giả vờ như là đi gặp Takichi mà ra khỏi nhà.

Tháng mười một đối với cửa hàng bán dầu là tháng bận rộn nhất, cho nên với lời nói dối và cử chỉ bất thường của Omio cũng không có ai rảnh chú ý.

Bầu trời sắp hạ xuống một trận mưa, nhưng Omio vẫn đi về phía Nembutsu.

Ngày hôm qua cảm xúc mạnh mẽ đi tìm cái chết, trải qua một đêm lắng đọng, đã thả lỏng hơn rất nhiều, thế nhưng Omio vẫn không nhịn được muốn đi xác thực xem Samon có thật sự là sắp rời khỏi Edo hay không?

Nếu như Samon thực sự rời đi Omio cũng không biết bản thân phải làm thế nào cho phải?

Tốc độ của nữ tử tương đối chậm, thế nhưng lúc đi qua thần xã sau núi đêm qua xảy ra tranh đấu kịch liệt, Omio cũng không hề tránh.

Tử thi nằm ngổn ngang trong rừng, đĩ bị bí mật xử lý đi, đến những vết máu đầy đất cũng đã có người thu xếp, dùng bùn đất che giấu, rừng cây bao quanh thần xã tựa hồ lại khôi phục vẻ yên bình.

Omio bước nhanh hơn đi qua khu rừng rậm không còn ngửi thấy khí tức tranh đấu, vào khoảng hai giờ chiều thì tới được cổng ngoài Nembutsu.

Đi hết một trăm lẻ tám bậc thềm đá, Omio tiếp tục đi qua tham đạo của Nembutsu, trên đường trải đầy lá rụng, càng hiển hiện vẻ hoang vắng của một phế tự. Omio vẫn tiếp tục bước nhanh hơn, đi qua tham đạo thấp thoáng cỏ hoang.

Bầu trời mù mịt, đem cả ngôi chùa bỏ hoang bao phủ trong bầu không khí âm trầm.

Bởi vì nắng mấy ngày liền, những phiến lá rụng đều rất khô, khi bước chân lên, sẽ phát sinh ra âm hưởng sàn sạt, đột nhiên, quai guốc gỗ của Omio bị đứt.

Trong lòng Omio hơi chấn động, nhưng không hề quan tâm tới điềm gở đó, cởi guốc, vẫn đi tất trắng, tiếp tục hướng về phía chính điện.

Đi qua hành lang, Omio cuối cùng cũng tới được ngoài ô cửa vuông cao tới thắt lưng.

“Bên trong có người không? Ta là Yoshino Omio.” Cũng không chờ có người đáp lại, vừa lên tiếng, Omio khẩn cấp đẩy cửa tiến vào phòng Samon.

Ngồi trước lò sưởi, Tetsu ăn một gắp mì lớn trong nồi, ngẩng đầu lên nhìn Omio.

“Í, lại là cô. Cô thực sự là chưa từ bỏ ý định…”

Tetsu phát hiện trên tay Omio cầm guốc gỗ đã đứt quai, tất trắng dưới chân dính bùn, không khỏi mở lớn hai mắt, mặt đầy ngạc nhiên. Sau đó, hắn phát sinh một tiếng cười nhạo từ trong mũi.

“Đáng tiếc cô tới chậm rồi, Samon đại gia đã đi. Ta vốn là muốn cùng đi, thế nhưng còn có chút chuyện phải xử lý trước.”

Sau khi nói xong, Tetsu lại tiếp tục khua đũa ăn mì.

“Vậy Benten đâu?”

Tetsu sức ăn kinh người và cách ăn cũng thô lỗ, tuy rằng khiến Omio thấy không vừa mắt, nhưng vẫn không quên tiếp tục hỏi.

Tetsu miệng nhồi đầy mì dùng đũa chỉ chỉ vào phòng trong.

“Vẫn đang ngủ! Trước lúc cô tới không lâu, Samon đại gia còn đang chỉnh đốn hắn, nghe thấy hắn không ngừng rên rỉ như sắp chết, ta thấy chắc là không tỉnh lại nhanh vậy đâu.”

Tetsu vừa cùng với Samon đồng thời làm nhục Benten, giờ đang vừa dùng muôi múc thịt trong nồi, vừa dùng đầu ngón tay diễn tả dáng vẻ mập hợp.

Omio cũng không chịu nổi hành động thô bỉ đó nữa, xoay mặt sang một bên.

“Này, cô!”

Không biết có phải là chú ý tới vẻ khinh bỉ của Omio hay không mà Tetsu đang vét đáy nồi lại quay ra gọi Omio.

Omio chấn động, quay đầu lại nhìn Tetsu, không lẽ hắn sắp sửa làm điều gì đó bất lợi với mình? Trong chốc lát biểu tình liền trở nên cứng đờ.

“Cô biết nấu mì không?” Tetsu hỏi.

Hoàn toàn không ngờ Tetsu lại hỏi như vậy, Omio ngớ cả người, một câu cũng không đáp lại được.

Thế nhưng Tetsu cũng không thèm để ý, nói tiếp một mạch:

“Cô tạm thời đợi ở đây, chờ Benten tỉnh lại, phiền cô nấu mì cho hắn ăn.”

“Nấu mì?”

Tetsu chỉ một cái giỏ phủ khăn bên cạnh lò, nói:

“Đơn giản lắm, cô chỉ cần thả tất cả những thứ trong giỏ vào nồi, rồi thêm canh loãng và nước là được, nếu Benten không ăn, cô phải nghĩ cách ép hắn ăn, thân thể hắn nếu không dưỡng khỏe lên, sẽ không thể cho chúng ta niềm vui.” Như là nghĩ tới cái gì, Tetsu liếm liếm môi tiếp tục nói:

“Hắc hắc hắc, hôm qua chúng ta thực sự chỉnh Benten rất là thảm, Benten còn chủ động hôn Samon, khóc lóc năn nỉ Samon đừng bỏ hắn lại, tình cảnh hôm qua quả thực rất đáng xem.”

Tetsu không hề chọn cách diễn đạt, lời lẽ trực tiếp từ tai Omio đâm thẳng vào bên trong, đau đến mức miệng đắng ngắt.

Thế nhưng Tetsu thì lại dạt dào hứng thú nhìn Omio.

“Đừng như vậy, là do thuốc quấy phá đó! Ta dùng một loại xuân dược cực mạnh tên là ‘Thanh mị’ ở trên người Benten, bởi vì ta muốn hắn thề tuyệt đối không chạy trốn, ta không chỉ muốn nắm giữ thân thể hắn, ta còn muốn chính miệng hắn thề thốt.”

Ăn xong một bát mì đầy, để lại đũa vào trong nồi, Tetsu nhìn Omio cười nham nhở.

“Như vậy…” Omio ngẩng đầu hướng về phía Tetsu, như là muốn hỏi, nhưng tới miệng rồi lại nuốt trở lại.

“Việc gì?” Tetsu trả lời thô lỗ.

“Ngươi và Samon công tử rốt cuộc là có quan hệ thế nào? Còn có Benten và ngươi lại là quan hệ thế nào?”

“Quan hệ gì? Nói đơn giản, giữa chúng ta đã lập một khế ước, là một khế ước ràng buộc chúng ta cùng một chỗ, Samon đại gia muốn có sự trợ giúp của ta, còn ta thì lại muốn Benten, nói chung, chúng ta là mối quan hệ ba góc giữa ba người đàn ông cùng một lý tưởng. Cũng có thể là không đơn giản như vậy.”

Tetsu giải thích, cười hì hì.

Lời trình bày không chút giả tạo tiến thẳng vào tai Omio, khiến hai vai nàng không khỏi run lên.

Tetsu biết lời giải thích của mình đối với trái tim nàng đã tạo thành chấn động, nhưng lại tỏ vẻ không biết mà tiếp tục nói:

“Ngôi chùa này là của ta.”

Hóa ra Tetsu là con trai trụ trì tiền nhiệm của Nembutsu.

Có người nói Houjin tuy là tăng lữ, nhưng hiểu ma đạo, cũng nhờ vào sức mạnh của ma giới mà đạt được phương pháp trường sinh bất lão. Houjin đạt được phương pháp trường sinh bất lão xong, liền bắt đầu xâm phạm con gái của các thiện nam, trong đó có một cô bé đã sinh ra Tetsu.

Tetsu vốn tên là Houga, bởi vì vật dưới khố cứng rắt như sắt, nên mới có biệt hiệu là Tetsu (thiết), cái tên hiệu này nhưng thật ra lại cực kỳ tương xứng với vẻ ngoài mạnh mẽ của hắn.

Sau đó Houjin bị trời phạt, tuy truyền rằng lão chiếm được phương pháp trường sinh bất lão, nhưng vào một đêm nào đó, bị sét đánh chết ở chính điện Nembutsu.

Từ đó về sau, Nembutsu liền trở thành phế tự.

Houga tới chùa khác tu hành, nhưng lại bị số phận kỳ lạ ảnh hưởng, bắt đầu có biến hóa lớn lao, đồng thời ở trên thân thể Tetsu dần xuất hiện những dấu hiệu đáng sợ.

“Ngươi là hòa thượng?”

Thấy Omio lộ ra vẻ kinh ngạc, Tetsu lại mở miệng cười to.

“Đã từng là, có điều công việc hiện tại của ta chính là kiếm tiền từ những hòa thượng khác, không xong, thời gian không còn nhiều, Benten nhờ cả vào cô đấy.”

Sau khi dặn dò Omio lại lần nữa, Tetsu cuốn vạt áo kimono đã nhăn nhúm lên, nhét vào trong đai lưng, không quay đầu lại chạy vội đi.

Thật là làm khó Omio, bởi vì lớn bằng từng này rồi, nàng còn chưa vào bếp bao giờ! Thế nhưng Omio vẫn cởi đôi tất bẩn ra tại cửa vào, đi vào trong phòng.

Giỏ cạnh lò quả nhiên có hành lá, nấm hương, thịt vịt và mì trứng, canh loãng cũng đã được sắp xếp ở trong một hũ bên cạnh, xem ra quả thực đúng như lời Tetsu nói, chỉ cần đổ toàn bộ vào nồi là được.

Omio dù sao cũng là con gái, nàng đem hết nồi, bát, đũa mà Tetsu vừa ăn xong tới phòng bếp, rửa sạch sẽ.

Cứ như vậy, chỉ cần Benten tỉnh lại, là có thể đem mì trong nồi cho Benten ăn. Chờ tất cả đều xong xuôi, Omio mới lặng lẽ đi tới phòng ngủ, kéo cửa ra.

Vừa mở cửa, Omio đã ngửi được mùi nam nhân nồng đậm.

Omio biết Benten đang ngủ trên giường, bên dưới đệm chăn mới tinh, lúc này hẳn là hoàn toàn trần trụi.

Viền mắt Benten đều hõm xuống, còn có quầng thâm nhàn nhạt, hơn nữa tóc tai tán loạn, có vẻ tiều tụy dị thường. Đầu vai, cổ tay lộ ra ngoài chăn còn có thể thấy dấu vết bị buộc chặt.

Thấy dáng vẻ Benten thảm hại như vậy, làm người ta khó mà tin nổi hắn ngày hôm qua từng tiếp nhận đoản đao của Samon, giết chết thích khách một cách gọn gàng.

Bên cạnh Benten còn đặt hai cái gối, hai cái gối đó cộng thêm với cái của Benten, tựa hồ tạo nên một bức đông cung đồ về ái dục tình thù của ba nam nhân.

Khóe môi Benten nứt nẻ, khô tới mức như không còn chút máu, đường nét cằm vẫn dịu dàng như cũ, cái cổ mảnh mai cùng yết hầu đường cong duyên dáng, tới gần xương quai xanh còn có dấu hôn.

Những dấu hôn này là ai tạo thành…

Nhìn một lúc, Omio bất giác thấy ngực nặng nề, đè nén tới mức nàng hầu như không thở nổi.

Nàng hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên có một sự xung động mạnh mẽ muốn nhìn trộm thân thể Benten, bởi vì nàng rất muốn biết vì sao Benten có thể đồng thời đạt được trái tim của hai nam nhân, là dạng thân thể như thế nào mới có thể quyến rũ ái dục của nam nhân như vậy? Lại là dạng mị lực ra sao, có thể khiến nam nhân không ngừng cưỡng đoạt, tranh cướp để lưu lại dấu vết trên đó?

Omio không kìm lòng được thò tay vào trong chăn của Benten, Benten trong lúc ngủ say đột nhiên nổi lên cảnh giác, mở mắt.

Đôi mắt đen láy, xinh đẹp tràn ngập lo lắng, Benten dùng ánh mắt đó, nhìn thẳng vào Omio trước mặt.

Tâm tình vừa rồi còn cao ngạo, trong chốc lát bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm chợt lùi bước tới một nơi xa lạ, mắc phải sự thẹn thùng mà một cô nương nên có.

Hai gò má Omio phủ kín một màu đỏ ửng.

“Omio?” Benten cố phát ra âm thanh, gọi Omio.

Thế nhưng nhãn thần vẫn trống rỗng như cũ.

“Ta đi nấu mì cho ngươi ngay đây.” Omio không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, vội vã đứng lên.

Nàng trở lại căn phòng bên ngoài có bếp lò, lấy mì trong nồi. Benten không có sức ngồi dậy, đành nằm nguyên như thế nhìn theo Omio.

“Mì? Giờ ta không muốn ăn gì cả.”

“Ngươi nhất định phải ăn! Ta đã nhận lời Tetsu nhờ lấy mì cho ngươi ăn.”

“Tetsu?”

Nghe được tên Tetsu, tựa như kéo Benten đang rối loạn trở về hiện thực.

“Samon đâu?”

“Lúc ta tới, hắn đã đi ra ngoài rồi.”

Omio một mặt dùng muôi múc mì lên một mặt quay đầu hỏi Benten.

“Samon công tử thực sự sắp rời Edo?” Cuối cùng Omio cũng đem nỗi lo của mình hỏi ra, còn không quên giải thích “Hôm qua ở hàng trang sức Samon công tử đã nói vậy mà…”

Lúc này Omio biểu hiện bình thản, so với vẻ kích động tìm chết ngày hôm qua, quả thực là như hai người hoàn toàn khác nhau.

Mặc dù lúc nhìn trộm, Omio cũng hiện ra một mặt mạnh mẽ của mình, nhưng nàng dù sao cũng là khuê nữ con nhà giàu, còn có cử chỉ cao nhã và sự e thẹn của một xử nữ.

Tổng hợp lại cả hai con người đó, chắc mới là bản tính của Omio?

“Không biết.”

Benten rũ mắt xuống, trả lời câu hỏi của Omio.

Samon thuê hàng trang sức chế tạo một kim trâm khảm san hô, đưa cho Benten coi như là vật kỷ niệm ở Edo, ngoại trừ cây trâm đó ra, Samon còn mua thêm cả y phục, giày dép cho Benten.

Bởi vậy có thể thấy được rằng, Samon thực sự định rời khỏi Edo, chỉ là Benten không biết, cũng không muốn biết tiếp theo sẽ tới nơi nào.

“Vậy sao? Hôm qua ta nói với các ngươi ta có thể sẽ đi báo quan, đó hoàn toàn bởi vì ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại Samon công tử nữa, mong hãy tha thứ cho ta…”

Hai tay Omio bình tĩnh đặt sấp dưới đất nhận lỗi, biểu thị sự áy náy của mình.

Benten mệt mỏi ngồi dậy, nhặt lên y phục bị nam nhân lột bỏ, vứt ở bên cạnh, khoác lên người, che khuất thân thể trần trụi của mình.

Tuy rằng chỉ trong chốc lát, thế nhưng thân thể trắng nõn mềm mại của Benten lộ ra vẫn rơi vào mắt Omio.

Omio cố hết sức mở lớn hai mắt, như là đại địa hạn hán, trong nháy mắt được hấp thu giọt nước rơi xuống, nhìn chằm chằm vào thân thể Benten.

Đường cong duyên dáng, có một vết sẹo thẳng, phần bụng bằng phẳng, cùng với vết thâm nhàn nhạt, còn có dấu dây thừng lưu lại khi dùng để tách xa hai chân lộ ra bí hoa, vết thừng ở mắt cá chân, không sót một thứ gì.

Trên ngực Benten còn có dấu hôn bị người khác mút, trên đầu nhũ phải còn xuyên một vòng vàng.

Trong lòng bất giác một trận co rút đau đớn.

Benten như thể cảm nhận được ánh mắt của Omio, tận lực dùng hai tay vây quanh ngực, che đậy thân thể khỏi ánh sáng, sau đó cầm lấy bầu rượu đặt bên gối, dốc rượu lạnh vào một cái chén rồi uống cạn.

Nhờ vào rượu mạnh, Benten vừa gây mê cho chính mình, vừa khiến bản thân thanh tỉnh, uống hết chén này đến chén khác.

“A ——” Benten thở dài một hơi.

Tuy Omio rời mắt khỏi Benten, làm bộ như đang nhìn trù phòng, thế nhưng bất cứ một động tác rất nhỏ nào của Benten cũng vẫn không thoát khỏi tầm mắt nàng.

Có lẽ là uống quá nhanh, Benten bắt đầu một trận ho sặc, khuôn mặt vốn tiều tụy vì hoang ***, giờ nhiễm chút huyết sắc nhàn nhạt.

Theo màu hồng nhạt hiện lên gò má, một loại mị lực cũng bắt đầu tản mác ra, chuyển thành bộ dáng thướt tha say lòng người, khiến ai nhìn cũng không thể rời mắt.

Đó là vẻ đẹp không thuộc về nam nhân, mà gần như một loại ma tính.

Thế nhưng, vì sao hai nam nhân kia không có hắn không được? Vì sao lúc bọn họ cùng hắn mập hợp, thể xác và tinh thần sẽ bị hãm trong trạng thái điên cuồng? Vì cái gì hắn tàn tạ như vậy, nhưng vẫn không giảm vẻ đoan trang tú lệ phong tình? Vẻ đẹp của Benten, thực sự khiến Omio thân là nữ nhân chân chính thấy đố kị không thôi.

Omio khó nén nội tâm rung động, từng cơn đố kị xông lên bao phủ lấy nàng, thế nhưng nàng cũng không quên việc Tetsu phân phó, cẩn thận múc mì trong nồi đưa tới trước mặt Benten.

“Mì nấu xong rồi, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”

Benten lắc đầu, biểu thị không thiết ăn, mái tóc rối bời thuận thế chảy xuống theo bờ vai mảnh khảnh, càng tăng diễm sắc mị nhân. Omio không cam lòng trừng mắt nhìn hắn.

“Không được, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút. Thân thể ngươi không khỏe, bụng đói sẽ có hại.”

Sau khi nói xong, Omio cầm chiếc đũa sơn son dúi vào tay Benten, thế nhưng Benten vẫn mở lớn đôi mắt đẹp đầy quyến rũ của hắn nhìn chằm chằm Omio.

“Tetsu đã nói gì?” Hắn hỏi.

Giọng Benten có chút run, Omio không khỏi rời đường nhìn trở lại, ngay khi bốn mắt giao nhau, Benten lại tránh né.

“Tetsu nói, ngươi quấn lấy Samon công tử, xin hắn đừng vứt bỏ ngươi.”

Omio lơ đãng rút ra lưỡi dao sắc bén giấu trong lòng, nàng nói thong thả, chờ phản ứng của Benten.

Khuôn mặt mỹ lệ như được nghệ thuật gia điêu khắc tỉ mỉ của Benten xuất hiện vẻ buồn khổ.

Trực giác của Omio mách bảo rằng, Benten đang hồi tưởng lại đêm qua cùng hai gã nam tử. Âu yếm, lăng nhục, tính giao, ái dục, sự thác loạn khiến kẻ khác hoa mắt, tất cả Benten đều nhớ tới.

Nhất thời, Omio cũng thấy hô hấp gấp gáp lên, nàng cũng rơi vào trong thế giới *** hồi tưởng, phần bụng nổi lên một trận đau ngứa trầm trọng.

Đồng thời, hình ảnh Samon cài trâm lên đầu cho Benten cũng hiện rõ lên trong đầu.

Vừa nghĩ tới sử dụng mị dược có thể khiến Benten dễ dàng nói ra câu ‘Xin đừng vứt bỏ ta’ với Samon, trong lòng Omio lại thấy từng đợt rối loạn.

Nàng biết đó là Samon khiến cho Benten phải nói như vậy.

Ràng buộc gút mắc giữa hai người họ, là do một thứ thù hận còn mãnh liệt hơn cả yêu duy trì.

Tất cả dấu hôn, dấu thừng trên người Benten, cả kim hoàn xuyên qua nhũ đầu, đều là những minh chứng rõ ràng nhất.

“Ngực ngươi…”

Omio quyết định đem vấn đề ứ nghẹn trong lòng nói thẳng ra:

“Kim hoàn trên ngực ngươi là Samon công tử làm cho à?”

Trong chốc lát, thân thể Benten cứng đờ lại như bị đóng băng.

Tại điểm nhỏ trước ngực Benten, Samon lấy kim nhọn xuyên qua rồi ***g một cái khuyên vàng vào, ngay cái ngày mà thân thể hắn bị Sozaemon đùa bỡn.

Đây là sự nghiêm phạt của Samon đối với việc Benten lẳng lơ quyến rũ kẻ khác. Vừa nghĩ tới việc này, đau đớn khi kim nhọn đâm vào lại lần thứ hai tái hiện trong hồi ức của Benten.

Thấy Benten vì thống khổ mà vặn vẹo, một loại cảm giác vui sướng tê dại không thể nói nên lời chợt xẹt qua bí bộ của Omio. (ách, cái bí bộ này, tức là chỗ bí mật, vì thế không tiện nói)

“A…”

Omio đột nhiên nhào tới, như rắn quấn chặt lấy Benten.

Thân thể Omio nóng rực, hai mắt toát ra dục vọng lẫn căm phẫn, thanh âm giống như mèo cái động dục.

“Samon công tử đã sờ chỗ này của ngươi? Samon công tử đã ôm ngươi, đúng không?”

Omio giơ tay ra định giở trò với cơ thể Benten.

“Omio, không nên như vậy.” Benten ra sức chống cự.

“Benten, van cầu ngươi ôm ta.”

Omio trừng lớn đôi mắt đầy lửa giận bám chặt lấy Benten.

“Ta muốn ngươi dùng thân thể được Samon công tử yêu thương để ôm ta, để ta biến thành một nữ nhân. Thân thể ngươi hẳn là có ôn độ còn dư lại của Samon, xin hãy ban Samon công tử cho ta!”

Hai tròng mắt Omio giống như bị ma vật nhập thân, đôi mắt đó khiến Benten nghĩ tới một nữ nhân khác.

“Omio, cô thực sự thích hắn như vậy sao…”

“Đúng vậy. Ta ái mộ Samon công tử, hắn nói chỉ cần ta biến thành nữ nhân, hắn sẽ cân nhắc tới việc chấp nhận ta.”

“Cô sắp thành hôn rồi, không nên nhắc lại loại sự tình này.”

Benten thành tâm thành ý khuyến cáo, nhưng trái lại khiến Omio xuất ra hết khả năng để quấn lấy hắn không tha.

“Xin hãy hiểu cho ta, ta hy vọng trước khi phải cùng với người ta không thích lên giường, thì có thể giải quyết xong tâm nguyện này. Có được hồi ức này, ta sẽ ngoan ngoãn ở bên Takichi.”

Đôi mắt của Omio nhìn thẳng vào Benten, muốn hắn thành toàn cho tâm nguyện của mình.

Trong đôi mắt đen láy đó hiển hiện nguyện vọng đơn thuần. Benten có chút kinh hãi trước sự cố chấp mãnh liệt của nàng.

Để không tổn thương trái tim của Omio, Benten cố hết sức giữ sự ổn định trong giọng mình.

“Nếu như là ta biến cô thành nữ nhân, hắn tuyệt đối sẽ không muốn cô nữa.”

Thế nhưng Omio vẫn không động đậy.

Đối với hậu quả như vậy, kỳ thực Omio đã sớm có dự cảm, cho nên mới có thể lùi bước mà cầu thứ nhì, khát vọng thông qua làm tình với Benten, nhờ vào cơ thể Benten, có thể cảm thụ được nhiệt độ cơ thể Samon.

“Ngay cả như vậy cũng được, không thể đạt được Samon công tử, vậy có thể cùng với người gần gũi với Samon công tử nhất cũng được. Samon công tử ôm ngươi thế nào, ngươi hãy đối với ta như thế đi!”

Omio bướng bỉnh siết chặt lấy tâm linh và thân thể Benten, Omio lúc này, đã bị xà yêu nhập thể rồi.

“Không được, nếu như Samon biết ta cùng cô làm loại sự tình này, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”

“Không buông tha chúng ta thì đã làm sao?”

Omio vẫn còn hung hăng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của Benten.

“Tình cảnh nào sẽ khiến một cô nương tuổi như cô sống không bằng chết?”

Giọng nói ưu nhã nam tính của Benten nói rõ ra chuyện nữ nhân sợ hãi nhất.

“Hủy dung! Muốn uy hiếp nữ nhân, hủy dung so với sát hại còn có hiệu dụng hơn, hắn đầu tiên sẽ hủy đi dung mạo của cô, sau đó mới diệt trừ tượng trưng nam tính duy nhất còn sót lại của ta.”

Đối với câu trả lời nghiêm trọng như vậy, Omio hít sâu một hơi, mới tiếp tục nói:

“Không ngờ Samon công tử mê luyến ngươi tới như vậy.”

Trong lúc nguy cơ, Benten vẫn còn có thể bảo trì một phần lí trí, trong ánh mắt Omio đột nhiên vẻ thất bại dao động. Giọng Benten trở nên cứng ngắc:

“Mê luyến? Không, hắn đối với ta chỉ có hận, bởi vì hắn không giết ta ngay, mà làm nhục tinh thần võ sĩ đạo thì đối với thích khách như hắn thực tiễn hơn, vậy nên hắn lưu cho ta một con đường sống, đưa ta theo bên người, là có hai tầng ý nghĩa báo thù và tự giới.” (tự cảnh giác)

Samon Koujirou vốn là mật thám, chuyên môn chịu trách nhiệm ám sát yếu nhân, về lý thì nên giết chết, nhưng không giết Benten, từ chức mật thám, rơi vào con đường vì tiền mà đánh đổi cả mạng.

Nghe xong lời giải thích của Benten, Omio khổ sở thở dốc, bởi vì căn cứ vào lời miêu tả của Benten, Samon đối với Benten rõ ràng chính là mê luyến.

“Giờ cô đã rõ rồi chứ? Cô phải về, ngoan ngoãn đi vào vòng tay ôm ấp của Takichi đi, được yêu so với yêu hạnh phúc hơn nhiều.”

Omio vô thức lặp lại “Được yêu so với yêu hạnh phúc hơn? Ngươi thực sự nghĩ như thế sao?”

“Lời này có ý gì? Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Benten nhìn Omio, không giải thích được ý tứ trong lời của Omio.

Ở phía sau, từ cửa truyền tới tiếng ‘leng keng’.

Theo âm hưởng đó, cửa bị kéo ra, tiến vào là một nữ nhân tuổi chừng mười tám, mười chín, mặc kimono màu xanh ống tay nhỏ.

“Thật là, trời mưa rồi.”

Nữ nhân một mặt oán giận, một mặt nhìn vào trong phòng. Rất nhanh, nàng ta nhìn thấy được Benten và Omio ngồi trong phòng ngủ.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Hai nữ nhân thân mật, không phải là làm chuyện đó đó chứ hả?” Ngôn ngữ của người này mặc dù thô bỉ, nhưng vóc người lả lướt mảnh mai.

Nàng cởi giày ra, mang khí tức nồng đậm của nữ tử hoan tràng đi vào.

Nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ xong, nhìn gian phòng bừa bộn, hừ một tiếng, bắt đầu quan sát Benten và Omio.

“Vị này là Benten?”

Kỳ thực lúc nàng ta hỏi, liền dùng ánh mắt như thiêu như đốt đầy đố kị nhìn Benten, khiến Omio thấy chật vật không chịu nổi.

Có điều Benten hình như không có ý nghênh đón sự khiêu chiến đó, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khổ.

“Ta chính là Benten.”

“Ồ, ta là Afumi, được Samon đại gia nhờ mua cái này tới cho ngươi.”

Afumi lấy từ trong lòng ra một bọc nhỏ, đặt trước mặt Benten.

“Đây là ningyoyaki, Samom đại gia muốn ta đưa tới lúc còn nóng.”

(Ningyoyaki:人形焼 – tiếng Trung: Nhân hình thiêu: là một loại bánh nướng nhân đậu xanh có hình gương mặt – google để xem hình nhé)

Afumi đã ngồi xổm trước mặt Benten và Omio, không đợi Benten động tay đã tự mình mở bọc ra.

“Ngươi xem, đây là ta bám lấy chủ hàng mãi mới mua được đấy.”

Mười ngón tay Afumi sơn đỏ chót, sau khi nhẹ nhàng mở sợi dây, lộ ra ở trên bọc lá trúc là ningyoyaki vẫn còn bốc hơi.

Tổng cộng có bảy cái, mỗi cái đều là Benzaiten trong bảy phúc thần.

“Ha ha ha, Benten ăn Benzaiten, hay cho quan hệ cộng sinh.”

(=. = Benten là tên khác của Benzaiten  mah:-“ cơ mah vế sau ta thấy hơi khó hiểu)

Afumi cười ha ha, sau đó lạnh lùng liếc nhìn bát mì lớn.

“Ngươi chuẩn bị mì rồi à, xem ra không cần nữa.”

Afumi nhìn thấy ánh mắt Omio bao hàm hoài nghi và địch ý, có điều dáng vẻ giận dữ cũng vẫn đẹp.

“Chẳng lẽ ngươi cũng là được Samon đại gia nhờ mà tới?”

Những lời này để lộ sự nôn nóng của  Afumi, nàng liết mắt đã nhìn ra Omio là con gái phú thương, tuy rằng biết Samon không quá có khả năng sẽ để ý tới loại cô nương như vậy, nhưng vẫn không che giấu nổi nội tâm bất an.

Lúc nhàn rỗi không có việc gì, Samon có thể sẽ tới tìm Afumi uống chén rượu hoặc ôn tồn một phen, thế nhưng cho dù trầm túy trong mùi hương dịu dàng, hưởng thụ thân thể nữ tử, y vẫn cho cảm giác lạnh như băng.

Hơn nữa đối tượng cùng Samon trên giường cũng không chỉ có mình Afumi, Afumi biết đó là chuyện không thể tránh được, thế nhưng trong lòng không khỏi thấy đố kị. Sau đó Afumi còn phát hiện Samon quyết không lưu lại dịch thể trong cơ thể nàng, hỏi những chị em khác xong, mới biết rằng Samon đối với nữ nhân nào cũng vậy.

Nữ nhân luôn luôn mẫn cảm nhất đối với nam nhân mình si mê.

Lúc nàng biết Samon cũng đối xử với các chị em khác như vậy, vốn là đã hết hy vọng, nhưng cũng không khỏi hoài nghi liệu có phải trong lòng Samon đã ngưỡng mộ nữ tử khác không, chỉ có nữ tử này mới được hưởng tinh hoa chi lộ của Samon.

Mà hai người trước mắt bây giờ đều là báu vật, một đẹp tới hồn xiêu phách lạc, một thì thanh thuần cao quý khiến người ta không nhịn được muốn khi dễ.

Tiểu cô nương thanh thuần tạm thời không nói chuyện, còn trên mắt cá chân và cổ tay Benten có dấu dây thừng rõ ràng đập vào mắt, có lẽ là minh chứng tốt nhất cho ban đêm bị nam nhân công kích, chà đạp.

Ngọn lửa đố kị trong lòng Afumi lại cháy lên hừng hực.

“Thật đáng thương, có phải là ngươi bị treo lên không? Da thịt trong suốt thế này, quả thực hợp dùng dây, ngươi thoạt nhìn có vẻ đứng đắn, thế nhưng lúc bị trói, bị khiêu khích, có lẽ hoàn toàn không còn như vậy nữa nhỉ? Đại gia Samon có liếm nơi đó của ngươi không?”

Đối với lời nói đầy rắp tâm của nữ nhân này, Benten không hề có phản ứng. Afumi thấy tự mình làm mình mất mặt, dựng thẳng vai.

“Xem ra ta tới một chuyến vô ích rồi, nếu đã có người chiếu cố ngươi, vậy chắc ta có thể về. Đúng rồi, Samon đại gia nói muốn cho ta một kim trâm có khảm san hô, ở chỗ ngươi hả? Nếu có thì đưa ta…”

“Không được!” Omio không kịp suy nghĩ gì đã đứng bật dậy từ chối thẳng thừng. Thế nhưng Benten chỉ vào rương quần áo, giá treo áo, một hộp kính đặt trong góc phòng, không hề bận tâm mà nói:

“Kim trâm ở trong hộp kính đó, cô tự lấy đi.”

Benten còn chưa nói xong, Afumi đã khẩn cấp vọt tới chỗ cái hộp, lấy kim trâm san hô ra.

“Thật đẹp quá, ta thực sự có thể lấy sao?”

Kim trâm khiến cho vẻ bực bội gây hấn của Afumi hoàn toàn biến mất, có điều lúc này cho dù Benten đổi ý, sợ rằng Afumi cũng không trả lại.

Benten gật đầu.

“Benten quả nhiên là Benzaiten, ngươi thực sự là rộng lượng.”

Khen Benten xong, Afumi lập tức nhét cây trâm vào ngực.

Nữ nhân thỏa mãn bước ra khỏi phòng, ngay lúc đi giày vào thì đột nhiên quay đầu lại.

“Benten, ngươi rất đẹp, có lẽ trên giường cũng có nhiều kỹ xảo nhỉ? Có điều, tuy chỉ là một buổi tối, nhưng Samon đại gia cũng tiêu không ít tiền trên người ta đâu. Tại nhà chúng ta có một truyền thuyết, nếu một đôi tình nhân đồng thời đi bái lạy Benzaiten, thì sẽ chia ly, chính ngươi phải cẩn thận nha!”

Để lại vài câu châm chọc xong, Afumi kéo cửa ra lao vào trong mưa.

Omio định đuổi theo cướp cây trâm lại, nhưng bị Benten ngăn cản.

“Vì sao? Kim trâm đó là Samon công tử làm riêng cho ngươi…”

Omio thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của Samon và Benten.

Nhất là Samon.

Trước khi Afumi tới, Omio cực kỳ chắc chắn rằng dưới bề ngoài lạnh lùng của Samon còn có một chút ôn nhu, nhưng hiện tại nghĩ mình quá ngây thơ rồi.

“Benten, ta thực sự rất không cam lòng.”

Thấy Omio trề môi, dáng vẻ đáng yêu, Benten lấy ngón tay chỉnh lại mái tóc rối bời của mình, lộ ra nụ cười thê diễm động nhân.

“Hiện tại tuy rằng ta suy yếu không có cách nào biến cô thành một nữ nhân, thế nhưng ta dù sao cũng là một nam tử, một cái trâm cài tóc có sang quý tới cỡ nào, một hoa phục đẹp ra sao, cũng sẽ không làm ta cảm thấy vui sướng. Samon biết rõ điều đó, nhưng cố ý làm đẹp cho ta, chính là vì coi ta như một món đồ chơi…”

“Samon công tử không phải loại người như thế đâu…”

“Hôm qua Tetsu thấy kim trâm xong, nói với Samon…”

Đột nhiên bị ngắt lời, Omio ngẩng đầu nghi hoặc, nhưng Benten dường như đã rơi vào hồi ức về đêm qua.

“Để ta mang thứ đáng giá như vậy, ta sẽ có lộ phí để đào tẩu. Vậy nên Samon mới để nữ nhân kia lấy kim trâm đi.”

Benten thống khổ nhắm lại hai mắt, thân thể run nhè nhẹ.

Mấy lần tự sát không thành, vài chuyến bỏ chạy bị bắt, vô số lần nghiêm phạt tàn khốc, vô số vô số ký ức kinh khủng, đều in dấu thật sâu trên thân thể và trong tâm hồn Benten.

Xâm phạm cực kỳ tàn ác, khản giọng kêu khóc đổi lấy bị mất tiếng, thổ huyết cầu xin tha thứ, những ký ức đó lại càng nhiều.

Cho dù như vậy vẫn không thể chịu đựng được khuất nhục hàng đêm, có một ngày Benten lại chạy thoát, rồi lại bị bắt trở về, xong đổi lại chính là một bức ‘Nữ âm Benzaiten’.

Công trình hình xăm rườm rà chi tiết, sau khi trải qua một thủ tục vẽ phác họa bức tranh tên là ‘Minh điêu’, sau đó dùng năm cây kim châm vào da tiến hành ‘Cân điêu’, trong quá trình cân điêu, Benten còn bị ép cùng một người khác mập hợp, cứ như vậy châm ra hình vẽ, mới có thể hiển hiện ra một chút phong vị dã diễm đặc biệt, trông càng thêm sống động.

(điêu trong điêu khắc chạm trổ, minh là biểu đạt, cân là bắp thịt =   = ghép vào thì…)

Lúc đó người phụ trách xâm phạm Benten chính là Tetsu, hắn còn tự xưng rằng cùng hắn mập hợp sẽ có thân thể bất tử.

“Samon và Tetsu hình như đều cho rằng ta lúc nào cũng có thể bỏ chạy, kỳ thực trong đầu ta có ý niệm tự sát, hành động chạy trốn, đều là vào thời gian đầu thôi, hiện tại phiên đã diệt vong, vị hôn thê cũng bị Samon bức tử, ta thực sự chẳng còn gì bận lòng, tâm nguyện duy nhất, chỉ là chờ xem kết cục của Samon, vậy nên ta cũng không dự định bỏ trốn nữa…”

Vì tôn nghiêm của võ sĩ, một khi nhiệm vụ không thành liền phải tự sát, nhưng loại chuyện như tự sátchỉ cần hơi do dự là không xuống tay được, Samon và Benten lúc này, đều là như nhau sống tạm trên đời.

Chỉ là Samon một lòng mê luyến Benten, như ác ma rơi xuống phàm trần, ôm lấy hắc ám.

Omio rất hiểu tâm tình của Samon, bởi vì bản thân chẳng phải cũng là lòng mang hắc ám tới không thể tự kiềm chế sao?

“Ngươi nói Samon công tử bức chết vị hôn thê của ngươi. Thế nhưng ngươi thực sự yêu nữ nhân kia sao?”

Omio đột nhiên ngắt lời nhắc tới vấn đề này, bất chợt, trong mắt Benten hiện lên một âm ảnh.

“Ta và nàng ấy là một đôi phu thê chỉ phúc vi hôn, Mizuho tự sát năm mấy mới mười sáu tuổi, nếu như nói ta yêu nàng, thì là gạt người, chỉ là đối với việc nàng chết trẻ, ta cũng có trách nhiệm.”

Benten lơ đãng tiết lộ tên của vị hôn thê, nở nụ cười tự giễu.

“Ta nghĩ nàng phân nửa là chết tại trong tay ta, vậy nên cho dù nhận hết khuất nhục, ta cũng nhất định phải sống sót, bởi vì ta muốn tận mắt nhìn thấy Samon đi vào con đường tử vong.”

“Quả nhiên các ngươi là…”

Omio càng vững tin vào phán đoán của mình hơn, Benten và Samon quả nhiên là căm hận lẫn nhau, mới có thể ràng buộc với nhau mãnh liệt như thế, chí ít thì Benten là như vậy.

Thế nhưng Samon… Samon chẳng lẽ ngay từ đầu, đã hy vọng…

Từ ngày gặp gỡ, hai người quan hệ đối lập, một người là mật thám trăm phương ngàn kế muốn đánh đảo phiên quốc, một là võ sĩ liều chết bảo vệ đất đai. Vai mà hai người sắm, không phải là nhất định sẽ sống trong thù hận sao?

Lúc này, Omio lại nghĩ tới vở kịch ‘Xà tính chi ***’ mà Fujijuurou Kimura diễn.

“Đối với Samon công tử mà nói, ngươi thật sự rất đặc biệt!” Omio nói một lời chú thích như vậy cho quan hệ giữa Samon và Benten.

“Không phải nói nữa.”

Benten dùng khẩu khí cường liệt, ngăn chặn Omio nói tới cùng.

“Quan hệ giữa chúng ta là căm hận lẫn nhau, đối địch lẫn nhau, kết quả chỉ có thể là hai bên cùng chết, cũng không thể đẩy đối phương vào tử địa, hiện tại chúng ta đều chờ xem đối phương tử vong…”

Thế nhưng Omio nghĩ Benten nói vậy, là cố ý nói cho hắn nghe, nàng không cho rằng Benten thật sự nghĩ như vậy.

“Ta hình như nói là đa phần.”

Benten thầm nghĩ muốn kết thúc chủ đề này, hắn chậm rãi đứng lên, rời khỏi phòng ngủ.

Omio bước nhanh đuổi theo Benten, vừa lúc Benten đứng trước cửa phòng tắm.

Benten dùng ánh mắt, ý bảo Omio đi đi, nhưng Omio không hề nhúc nhích, Benten chỉ đành để mặc nàng.

Theo kimono tuột xuống, cái cổ trắng nõn, đường cong nhu hòa trên thân thể Benten, ngay cả Benzaiten xinh đẹp, đều hiện ra trước mắt Omio.

Thân thể mềm mại, vòng eo mảnh khảnh, gò núi bạch đào chưa hoàn thiện, tứ chi mê người bình thường giấu dưới lớp kimono, khiến Omio như bị ma xui quỷ khiến mà nhìn chằm chằm.

Tựa hồ tận lực lảng tránh đường nhìn của Omio, Benten vừa cởi kimono xuống liền đi ngay vào phòng tắm, khóa cửa lại.

Trong phòng tắm đầy hơi nước, một mảnh mông lung.

Sáng nay trời còn chưa sáng, Benten đã phải ngồi xổm trong gian phòng tắm này, để Tetsu giội nước rửa đi ‘Thanh mị’ trong cơ thể.

Tetsu dùng chuushaki làm bằng ống trúc, đẩy nước nóng vào trong cơ thể hắn. Benten trong lúc chịu đựng phần khuất nhục đó, vừa thở dốc vừa rơi lệ.

(Ách, bản Trung là chú xạ đồng tức là ống tiêm << mah sao nghe nó hiện đại quá, cho nên mới đổi sang chuushaki… thật có lỗi =   = Đại khái là làm bằng ống trúc thì nó là cái ống gì đó có thể bơm chất lỏng, vậy thôi: D) Hồi tưởng lại chuyện này, Benten lại không nhịn được run lên, xấu hổ vô cùng. —— Đêm qua, là Tetsu bôi ‘Thanh mị’ vào trong người Benten, đó là sau khi Tetsu thấy Samon mua trâm cài tóc cho hắn. Tetsu nói “Samon mua kim trâm cho ngươi, chỉ là thử một chút xem ngươi có ý định bỏ chạy hay không.” rồi bất chợt lấy ‘Thanh mị’ được để trong lọ vỏ sò ra. Benten còn nhớ rõ mình từng quỳ xuống cầu xin Tetsu, xin hắn đừng sử dụng ‘Thanh mị’ trước mặt Samon, thế nhưng Tetsu lại không giữ lời. Tetsu cãi chày cãi cối, nói rằng “Ta không hề đáp ứng”, lại nói với Samon “Samon đại gia, thử xem thế nào đi, đảm bảo hắn so với mèo phát xuân còn quyến rũ hơn.”, Tetsu dùng hết khả năng có thể khuyến khích Samon thử hiệu lực của ‘Thanh mị’ Thế là Benten bị trói chặt lại, hai chân giang rộng, ‘Thanh mị’ bị bôi vào chỗ bí ẩn, chỉ chốc lát sau, Benten bắt đầu đổ mồ hôi như mưa, toàn thân tê ngứa không chịu nổi, vặn vẹo thân thể như mèo động dục. Tiếp theo chính là một thời gian dài không thể tự chủ được, Benten mơ hồ nhớ rằng mình ôm ấp Samon, chủ động cầu y hôn, hai cái lưỡi quấn lấy nhau, cuối cùng hãm thật sâu trong *** không thể tự kiềm chế, Tetsu muốn hắn mút, hắn liền mút, muốn hắn nuốt, hắn liền nuốt, còn tự động dâng song khâu (hai cái gò = mông a:-“) ra cầu nam nhân thương yêu. Trong lúc tinh thần thác loạn, Benten khóc lóc bám lấy Samon và Tetsu năn nỉ “Đừng vứt bỏ ta”, “Tới đâu cũng phải mang ta theo”. Ngay trước khi Benten gần như phát điên, thì Tetsu đưa Benten vào phòng tắm. —— “A, ta còn muốn, ta còn muốn “, tới phòng tắm rồi, Benten vẫn còn giãy dụa cái mông như cũ, quấn lấy Tetsu không tha. Đường ống xuyên qua cắm vào bí môn, Tetsu đem nước nóng trong ống đẩy vào cơ thể Benten, sau đó nhẹ nhàng xoa bụng cho hắn. Tetsu không ngừng lặp lại hai động tác đó, cho đến lúc lượng nước trong bụng Benten đã tới cực hạn, Tetsu mới ngừng bơm nước vào, lệnh cho Benten co rút cúc lôi lại, không được để nước chảy ra, sau đó từ phía sau xâm phạm hậu hoa của hắn. “Nha...” Benten kêu lên sợ hãi, liều mạng giãy dụa, thế nhưng thân thể hoàn toàn bị Tetsu chế ngự, chỉ có thể tùy ý hắn đùa bỡn trong tay. Nước nóng được bơm vào cơ thể Benten bắt đầu chảy ngược, khiến Benten khổ không nói nổi, mặt khác, hiệu dụng của ‘Thanh mị’ lại quấy phá, lửa dục tăng vọt trước khi có được giải thoát, hắn không chiếm được cứu chuộc. Thế là Benten tựa như *** thú rên rỉ vặn vẹo, Tetsu sau khi thỏa mãn thú tính mới rút ra, lệnh cho Benten thả nước nóng trong người ra. Vào lúc đó, nước nóng trong cơ thể Benten tuôn ra với tốc độ như bài sơn đào hải, sau đó, Tetsu lại từ đầu một lần nữa, không ngừng đẩy nước vào, cho đến khi bụng Benten trướng tới sắp vỡ mới thôi. Sau mấy lần lặp đi lặp lại bơm nước nóng, rồi đẩy ra, hiệu lực của ‘Thanh mị’ bị bôi trên niêm mạc mới dần mất đi. Thế nhưng sau khi tỉnh táo, nghĩ lại những cử chỉ *** đãng và cuồng nhiệt vừa rồi của bản thân, Benten lại thấy một trận choáng váng. Nhìn Benten sắc mặt tái nhợt vì nhục nhã, Tetsu chế nhạo nói: “Sao? Còn chưa đủ à?” Kỳ thực bị Tetsu ôm trong ***g ngực rộng, Benten cũng từng vui sướng khóc nức nở. Nhớ tới chuyện sáng sớm nay xong, hai chân Benten lại nhũn ra khuỵu xuống. Để dẹp đi rung động trong lòng, Benten vội vàng lau sơ qua vài cái, liền rời khỏi phòng tắm. Lúc Benten mặc y phục trở lại phòng ngủ, Omio đã dọn dẹp căn phòng gọn gàng, chỉ để lại chăn và mấy cái gối. “Cô vẫn còn ở đây à? Không phải ta bảo cô về rồi sao…” “Không, trước khi Samon công tử và Tetsu trở lại, ta phải ở đây chiếu cố ngươi.” Omio dùng khẩu khí kiên quyết, không để lại một chỗ nào cho Benten phản đối. Sau khi biểu đạt ý kiến của mình xong, Omio xoay người đi về phía căn phòng có lò sưởi. Benten cũng đi tới bên lò sười, vừa ngồi xuống vừa kéo quần áo che đậy cho chính mình, chưa từ bỏ ý định khuyên Omio. “Samon và Tetsu hôm nay sẽ không về, đợi mưa nhỏ đi một chút thì cô về nhà đi!” Omio ngẩng đầu, hỏi: “Samon công tử đi làm việc gì? Lại đi giết người sao?” “Chuyện công tác, ta không hề biết.” Trả lời xong, Benten nhét củi vào trong lò, sau đó lấy qua một chậu than chưa dùng, rồi chống má nhìn chăm chú Omio. Sóng mắt mênh mông lay động, so với nữ giới còn quyến rũ động nhân hơn. “Nếu cô không chê thì ăn đi.” Benten bảo Omio ăn một cái ningyoyaki hình Benzaiten, bản thân cũng cầm một cái. Thế nhưng hắn cũng không cho ningyoyaki vào miệng, mà ném nó vào đống lửa trong lò. “A!” Omio lấy làm kinh hãi, nhưng không ngăn cản. Benten ngưng mắt nhìn ningyoyaki cháy bên trong, một lát sau nhắm mắt, lẳng lặng ngủ. Omio không đánh thức Benten, chỉ vào phòng trong lấy một cái chăn ra, nhẹ nhàng đắp cho Benten, sau đó ngồi trông Benten tới nửa đêm. Omio tin chắc rằng việc rời Edo như trong lời Samon nói, hẳn chỉ là tạm thời. Bởi vì phương pháp mưu sinh của Samon và Tetsu rất đặc thù, Edo là nơi có điều kiện tốt nhất với họ, hơn nữa Nembutsu này là tài sản riêng của Tetsu, bằng hai lý do đó, Omio thấy an tâm hơn. Một lần nữa nhận biết quan hệ giữa Samon và Benten, cũng không khiến nàng hết hy vọng với nỗi tương tư đơn phương của mình. Sau lần từ Nembutsu trở về thì ý niệm này trong đầu lại càng mạnh mẽ hơn, nàng vẫn tự hỏi, có nên vì tình yêu tuyệt vọng này mà thương tiếc cả đời hay không? Kỳ thực Sozaemon đã sớm biết con gái lừa mọi người để ra ngoài, bởi vì khi Omio về nhà thì lộ ra vẻ cô đơn tan nát cõi lòng. Từ nét mặt của con gái, Sozaemon biết cảm tình của Omio tuy đã bị tổn thương, thế nhưng chấp niệm vẫn còn thiêu đốt trong lòng, không muốn buông tha. Sozaemon nghĩ thầm, con gái mê luyến Samon Koujiroou, có lẽ là nghiệp chướng của y, bởi vì bản thân y cũng như Samon đều là những kẻ sống trong bóng tối, liếm máu sống qua ngày. Mà sự cố chấp cường liệt của con, cũng là di truyền từ chính mình. Con gái và Samon dây dưa mơ hồ như vậy, rõ ràng là do luồng tình nhiệt đen tối trong cơ thể họ kết hợp lại mà tạo thành sự hấp dẫn lẫn nhau. Có điều, Sozaemon vẫn chưa vạch trần tất cả, không để ý tới tâm tình của con gái, tiếp tục tiến hành hôn sự giữa Omio và Takichi. Trải qua bàn bạc, hôn kỳ quyết định vào ngày mồng ba tháng một sang năm. Lúc Sozaemon và Shizu nói cho Omio về hôn kỳ, Omio cũng có chút giác ngộ. Công việc may Shiromuku vẫn tiến hành thuận lợi theo kế hoạch. Trừ việc đó ra, còn phải tới viếng đền suitengu, giống như cầu tự, cầu thần làm sạch sợi tơ, làm tân trang cuối cùng cho Shiromuku.