‘Nội tự tửu’, là chỉ nghi thức trao đổi tiến hành giữa hai nhà đã quyết định cử hành hôn lễ, thông gia hai bên chọn một ngày tốt trong tháng mười một, vì nhà Yoshino vời Takichi về ở rể nên phải đi tới nhà Takichi, trước sự chứng kiến của bạn bè người thân, cử hành ‘nội tự tửu’.
Hôm đó kimono Omio mặc, ở trên tay áo chỗ đường may có thêu gia huy nhà Yoshino là hình ba lá sồi, phối với obi khổ rộng, tóc búi kiểu shimada, ở trên có cài lược và trâm vỏ ngao (??!), càng có vẻ kiều diễm động nhân, khách tới xem lễ đều bị dung mạo xuất sắc của nàng khuynh đảo.
Còn Takichi là người gặp việc hỉ tinh thần đương nhiên dễ chịu, vui vẻ cực kỳ, lúc mọi người chúc hắn ‘Sớm sinh quý tử’ thì hắn còn mắc cỡ tới đỏ mặt.
Nội tự tửu kết thúc xong, bên cạnh Omio có thêm một thợ may.
Bởi vì truyền rằng nếu cô dâu sắp cưới tự mình may lễ phục Shiromuku, thì có thể sống hạnh phúc cả đời, vậy nên dưới yêu cầu của Shizu, Sozaemon đã mời tới một vị sư phụ trẻ tuổi tên là Shiruku.
Hơn một tháng sau khi kết thúc Nội tự tửu, Omio dành thời gian mỗi buổi sáng để may bộ lễ phục kia.
Shiruku khoảng chừng ba mươi tuổi, là một nữ tử xinh đẹp dung mạo thanh tú da thịt trắng trẻo. Nàng tuổi còn trẻ đã góa chồng, bên người còn có một đứa con trai đã lớn, tuy rằng không định tái hôn, nhưng toàn thân đều tản mát ra một sự quyến rũ hấp dẫn đàn ông.
Trải qua một tháng ở chung, Omio mới thình lình phát hiện ra nàng ta là tình nhân của cha mình.
Mặc dù Sozaemon đã có người vợ mỹ nhân là Shizu, nhưng Shizu yếu ớt nhiều bệnh, căn bản không thể thỏa mãn Sozaemon sinh lực hơn người.
Nếu như nói Shizu là đóa hoa nở giữa mùa xuân, thì Shiruku lại đâm hoa kết quả vào trong tiết trời thu.
Biết sự thực đó, Omio cũng không kêu oan vì mẫu thân, trái lại nghĩ Shiruku kỳ thực cũng hợp với phụ thân.
Thật ra Sozaemon bỏ ra một số tiền lớn mời Shiruku tới nhà, là có mục đích của y.
Bởi vì Sozaemon không hy vọng con gái mình sau Nội tự tửu vẫn còn âm thầm nghĩ cách gặp mặt nam nhân mình thích, vậy nên mới bố trí tai mắt bên cạnh Omio, Omio đề phòng cha, Sozaemon đề phòng con gái, cũng không phải là cha con đôi bên coi thường lẫn nhau.
Kỳ thực trong lòng họ đều rõ, chính là bởi vì quá xem trọng đối phương, nên mới có thể lưu ý từng chút một như thế.
Trải qua một tháng thử thách, Sozaemon bắt đầu hoài nghi có khi nào mình lo nhiều quá hay không, hiện tại Omio xem ra hoàn toàn để tâm vào việc chuẩn bị hôn sự giữa nàng và Takichi, như thể đã quên sạch sẽ phần tình cảm lưu luyến với Samon rồi.
Thế nhưng y không hề ngờ tới, Omio đối với Samon vẫn nhớ mãi không quên, trong lòng nàng, không một phút một giây nào là không muốn gặp mặt Samon, sự thành tâm của nàng dường như đã đem tới kỳ tích.
Đó không biết nên gọi là số phận an bài? Hay là tình cờ?
Một tháng sau Nội tự tửu, Takichi vì thay Omio làm một cây trâm đặc biệt, đưa Omio tới một cửa hàng bán trang sức.
Ngay khi Takichi đang bận trao đổi ý kiến với sư phụ làm trang sức, thì Samon đi vào cửa hàng.
Lập tức, Omio kinh ngạc nín thở, hoàn toàn không thể có bất cứ động tác gì. Samon rõ ràng là nhìn thấy Omio, nhưng làm như không thấy, đôi mắt chỉ tìm tòi thứ y muốn.
Theo vào ngay sau Samon, là Benten búi tóc kiểu hyogo, hắn mặc một bộ kimono màu tím có in hoa văn hoa cỏ mùa thu.
Benten thấy Omio, cũng lấy làm kinh hãi, nhưng hoàn toàn không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ lẳng lặng đứng sau Samon.
Benten tuy không phải nữ nhân, nhưng so với nữ nhân thật còn xinh đẹp hơn, vậy nên hắn vừa bước vào lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người trong cửa hàng, tất cả đều nhìn chăm chú, phỏng đoán thân phận của Benten.
Hay lui tới hàng trang sức, thường là những geisha, kỹ nữ nổi tiếng, thế nhưng khí chất trên người Benten thì hoàn toàn khác với những người đó.
(娼妓: kỹ nữ, shougi hình như cũng là tên một môn cờ Nhật Ô.Ô)
Lúc đó, những người đi đầu phong trào, kỳ thực chính là những geisha. Các geisha vì hấp dẫn ân khách tới cửa, thường xuyên thay đổi kiểu tóc bởi lược hoặc trâm gài để trang trí, các cô nương thành thị sẽ theo đó mà bắt chước.
Thế nhưng có thể mua được những vật phẩm đắt giá như vỏ ngao, ngà voi, san hô, lược nạm vàng gắn ngọc phỉ thúy, trâm cài, ngọc trai, dù sao cũng chỉ có một số ít nữ tử ở giai cấp đặc biệt.
Hiện tại Benten đứng trong cửa hàng, khí chất so với những nữ tử thuộc giai cấp đặc biệt đó còn có vẻ nổi bật hơn.
Vậy nên chủ hàng vừa nhìn thấy Samon, lập tức bỏ ngang việc đang làm, cung kính tới chào hỏi.
Omio ngồi trước mặt sư phụ, cách Samon một khoảng, đương nhiên vểnh tai lắng nghe cuộc đối thoại giữa Samon và ông chủ.
Lần này tới, là vì Samon muốn lấy trâm cài tóc mà y nhờ sư phụ đặc biệt làm cho.
“Trâm cài này làm từ vàng ròng, còn có khảm san hô thượng đẳng, ngài nói là vị tiểu thư đi cùng ngài hợp với trâm cài san hô ánh đỏ, chúng ta theo ý tứ của ngài làm ra chiếc trâm này, mời ngài xem có vừa ý hay không?”
Chủ cửa hàng trang sức thao thao bất tuyệt về cây trâm này không chỉ có vẻ ngoài may mắn, san hô ở trên lại còn cực kỳ giống với hồng ngọc giá trị ngàn lượng.
Quả nhiên đúng như lời ông chủ, cây trâm này khéo léo tuyệt vời, giữa phiến lá xanh vàng chói mắt khảm một viên san hô hồng nhẵn nhụi, bất luận là nữ nhân nào nhìn thấy, cũng sẽ mong mỏi mình có thể có được một cái.
Sau khi Samon tiếp nhận cây trâm từ tay ông chủ, lập tức cài lên búi tóc của Benten, trong nháy mắt đó, lông mi thật dài của Benten rủ xuống.
Thấy cảnh này, trong lòng Omio không khỏi dấy lên một trận ghen tuông, người không biết nhất định nghĩ bọn họ là phu thê ân ái, hoặc là hai người yêu nhau.
“Ngài thấy thế nào? Thực sự là rất thích hợp đó!”
Chủ hàng nhìn tới say mê, thiếu chút nữa quên cả buôn bán. Đối với câu hỏi của ông, Samon chỉ đáp lại bằng một câu cứng ngắc không chút âm điệu:
“Bao nhiêu tiền?”
Nghe khách hỏi giá, ông chủ lập tức cúi đầu, hình như bởi vì giá của cây trâm này quá cao, cảm thấy có lỗi.
“Hai lượng kim tệ.” Lão bản nói.
Khách khứa đứng một bên nghe thấy giá đó, tất cả đều phát ra tiếng than sợ hãi, đến Omio đã nhìn quen các loại trân bảo cũng không ngoại lệ, thậm chí hoài nghi mình có nghe lầm hay không?
Lúc đó cao cấp nhất là các loại lược vỏ ngao, giá trị cũng không quá hai lượng kim tệ, thảo nào mọi người nghe tới hai lượng thì trợn mắt líu lưỡi, nhưng Samon thì không nói hai lời, lấy kim tệ óng ánh từ trong ngực ra, đặt trước mặt ông chủ.
Ông chủ cung kính nhận vàng, lập tức cẩn thận thu vào cái rương bên cạnh tay.
“Ta ơn đại gia, sau này hàng làm ăn nhỏ còn mong ngài chiếu cố nhiều hơn, tiểu nhân muốn tới quý phủ thăm hỏi, nếu như tiện, xin ngài để lại địa chỉ…”
Là người buôn bán, ông chủ muốn còn làm ăn lâu dài với khách nhân tốt thế này, hy vọng có thể hỏi được nơi ở của Samon, nhưng lại bị Samon đáp lại một câu cự tuyệt.
“Không cần đâu, ta sắp phải rời khỏi Edo rồi.”
Những lời này dập tắt hy vọng của ông chủ.
“À là như thế ạ? Vậy mong lúc ngài trở về, sẽ lại hạ cố tới cửa hàng nhỏ này.”
Không để ông chủ tiếp tục dài dòng, Samon và Benten mang đồ đi ra khỏi hàng trang sức.
Sau khi bọn họ rời đi, người trong cửa hàng đều lập tức bàn luận, chuyện kia thật quá kinh người mà, đến Omio cũng không thể bình tĩnh.
Người khác thì kinh ngạc vì Samon vung tiền như rác, Omio thì là vì câu cuối cùng kia của Samon ‘Ta sắp phải rời khỏi Edo rồi’, trong lòng bị trùng kích mạnh mẽ.
Omio không biết Samon nói những lời này là vì muốn cự tuyệt sự dây dưa của ông chủ? Hay là thật sự sắp rời Edo? Nếu Samon thật sự rời Edo, vậy có khi cả đời cũng không thể gặp lại Samon được nữa.
Nàng sao có thể cả đời không còn được gặp Samon đây?! Nàng phải hỏi Samon cho rõ. Vậy là xoay sang nói với Takichi:
“Takichi, ta đột nhiên nhớ tới có việc gấp, chàng ở đây chờ ta.”
Nói xong một tiếng, Omio để Takichi lại, vội vã bỏ đi.
Sau khi ra khỏi cửa, Omio đi về hướng Nembutsu, đuổi theo Samon.
Bởi vì từng một mình tới Nembutsu mấy lần, vậy nên Omio biết ở bên bờ sông sau thần xã, có đường tắt đi tới Nembutsu.
Đường tắt này ít dấu chân người, thường có kẻ bắt cóc tới lui gây sự, nhưng đối với Omio mà nói thì đáng sợ nhất không phải gặp người xấu, mà là Samon sắp đi khỏi Edo.
Hơn nữa hiện tại còn cách lúc mặt trời xuống nút khá lâu, bởi vậy sau khi đi vào thần xã, Omio quyết định vòng qua sau núi, nhanh chóng chạy tới Nembutsu. Nhờ thần may mắn quan tâm, Omio đuổi theo tới sau núi thì thấy Samon và Benten ở phía trước.
GIữa lúc Omio đang chuẩn bị gọi hai người thì nàng thấy có mấy kẻ mặc trang phục lãng nhân, đằng đằng sát khí lao tới vây quanh Samon và Benten.
Samon sẽ bị giết! Ý niệm đáng sợ đó đột nhiên nảy ra trong đầu Omio, máu toàn thân đều run rẩy vì sợ.
“Samon Koujirou!”
Trong đó có một nam tử có phong cách võ sĩ nhất, mở miệng gọi thẳng tên Samon.
“Hóa ra là Imata Koheiji, tự ngươi xuất hiện, thật đỡ mất công ta phải đi tìm ngươi.”
Sự bình tĩnh của Samon, hình như trọc giận tới võ sĩ Imata kia.
“Giết!”
Imata hạ lệnh với đồng bọn xung quanh, cả đám lãng nhân lập tức nhằm về phía này.
Samon bị khiêu chiến, hầu như một giây cũng không lãng phí, đao vừa ra khỏi vỏ liền chém ngay xuống tên đang chạy tới trước mặt, xoay đao lại chém nghiêng trúng người địch nhân khác.
“A…”
Imata phát ra tiếng rên rỉ trầm trầm, hắn cho tới bây giờ cũng không ngờ nổi bảo tiêu hắn tuyển chọn lại không chịu nổi một đòn đó. Chỉ trong nháy mắt, phe hắn đã chỉ còn lại năm người.
Cầm đao dính máu, Samon nhào tới, đại đao đâm thẳng xuống, nam tử trực tiếp trúng đòn không kịp kêu lấy một tiếng đã ngã xuống đất.
Thấy bắt đầu không ổn, đám lãng nhân dần trở nên lo lắng. Ở phía sau, Imata liếc sang một bảo tiêu, ý bảo hắn đánh cược một phen, quay sang đối phó với nữ tử đi cùng Samon.
Ngay trong nháy mắt đó, Samon gỡ đoản đao vẫn đeo bên hông, ném cho Benten.
Đồng thời, Imata Koheiji cũng phát động tấn công, ý đồ ngăn cản lối đi của Samon, lại bị Samon dùng tay kia cầm đao đâm vào trái tim dưới vai trái, mất mạng tại chỗ.
Benten nhận được đoản đao, lanh lợi rút đao ra khỏi vỏ, chém nghiêng từ dưới lên trên, giải quyết luôn kẻ có ý đồ truy sát hắn, sau đó rời khỏi trận tuyến giết chóc, đứng một bên chăm chú nhìn tình thế giằng co với đám thích khách.
Tuy rằng mới trải qua một hồi đánh nhau kịch liệt, thế nhưng vẻ ngoài Benten vẫn lạnh lùng, xinh đẹp như cũ.
Hiện tại chỉ còn hai gã thích khách nữa.
Tuy rằng chủ thuê đã chết, nhưng bọn chúng vẫn không có ý lùi bước, có điều dù sao cũng không phải đối thủ của Samon.
Giải quyết tên thích khách cuối cùng xong, Samon lạnh lùng vung đao, vẩy hết máu trên đó, thu đao vào vỏ đeo bên hông, như thể trận chiến dữ dội vừa rồi chưa từng xảy ra.
Hiện trường vết máu loang lổ, nhưng không một giọt nào dính lên y phục của Samon. Bước qua đống tử thi dưới đất, Samon đi thẳng về phía Benten, thu hồi đoản đao trong tay hắn, cắm gọn gàng về lại bên hông.
Từng đợt mùi máu tươi xông vào mũi. Như muốn bỏ trận chiến kinh khủng vừa xảy ra lại phía sau, Samon đi nhanh về hướng rừng rậm không quay đầu lại lần nào.
Thấy Samon sắp rời đi, Omio nhảy ra, nàng còn có điều phải hỏi Samon, thế nhưng một bóng người to lớn đã ngăn trở lối đi của Omio.
“Tetsu!”
Omio sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Vừa rồi lúc Samon và đám lãng nhân chém giết, Tetsu nhất định là trốn ở đâu đó trong rừng ngồi nhìn, đợi trò hay kết thúc mới hiện thân:
“Samon đại gia, làm sao bây giờ? Trò vui lần này bị cô ta thấy hết rồi.”
Nghe Tetsu xin chỉ thị, lúc này Omio mới biết được rằng Samon bọn họ là sát thủ thuê.
Trong nháy mắt biết rõ sự tình, Omio thoáng cái vọt qua người Tetsu, đi tới thẳng trước mặt Samon.
Tetsu hoàn toàn không ngờ Omio lại lanh lẹ như vậy, nhất thời nhìn tới choáng váng.
Đi tới trước mặt Samon, Omio dùng khẩu khí như khiêu chiến để nói “Hãy giết ta đi!”
Một ánh sáng phản xạ phát ra từ đao đeo bên người tử thi, vừa vặn chiếu vào mắt Omio, cảnh Imata chết thảm bỗng nhiên tái hiện trong tâm trí, Omio rùng mình một cái, có điều nàng vẫn liều mình đánh cược một lần:
“Samon công tử, ta có thể sẽ đi báo lại tình hình với quan sai đấy! Vậy nên bây giờ hãy giết ta đi!”
Hừ! Samon nhếch môi cười nhạt, nụ cười đó khiến trong lòng Omio càng thêm kích động.
“Vì sao còn chưa giết ta đi? Nếu như ta không thể giống như Benten có được sự thương yêu của ngươi, vậy hãy giết ta đi!”
Mùi máu tươi kích động Omio khiến nàng điên cuồng gào thét, nếu như thực sự không thể trở thành nữ nhân của Samon, vậy nàng tình nguyện chết dưới lưỡi đao này.
Mặt Samon vẫn không có chút thay đổi nào, đến mí mắt cũng lười nhấc lên, thuận miệng bỏ lại một câu:
“Ta không giết người mà không có thù lao.”
Nói xong câu đó, Samon quay đầu bỏ đi, Benten cũng đi theo sau, lướt qua Omio, tiếp theo là Tetsu.
Đột nhiên, Tetsu lại quay đầu, như đuổi cún con, hất hàm ý bảo Omio quay trở về đi.
Omio mờ mịt đứng bất động, lấy ánh mắt hư ảo để nhìn theo ba người rời đi, cả người mềm nhũn, cũng không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống đất. Tuy rằng nàng ra vẻ cứng rắn bảo Samon giết nàng, thế nhưng việc dạo qua quỷ môn quan rồi quay về cũng vượt quá sức chịu đựng của nàng.
Điều càng khiến nàng thương tâm chính là Samon chưa từng liếc nhìn nàng, bất kể nàng nỗ lực tới cỡ nào, nhưng đôi mắt Samon cũng không đảo qua nàng lấy một lần. Một sự bi ai lớn lao từ trái tim trống rỗng xông thẳng lên.
Tình thâm của mình bị mũi tên vô-tình bắn trúng, Omio thấy trái tim như bị xuyên thủng một lỗ tối tăm tĩnh mịch.
Trong bóng đêm, Omio nhìn thấy Fujijuurou Kimura biến thành ma vật không ngừng lượn lờ trước mặt nàng.
“Yêu khiến người kiên cường, nhưng không thể kéo dài mãi mãi, hận thì khác, trong lòng nếu hận, dây dưa suốt đời suốt kiếp, vậy nên ta muốn hóa yêu thành hận, quấn chặt lấy hắn ta cả đời.”