Vị Ương từ từ mở mắt ra, cảm giác nóng rực ở ngực đã biến mất không còn. Hắn quay đầu, nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh mình kia trên cổ tay một đạo vết thương sâu hoắc máu thịt trộn lẫn.
Vị Ương nhịn không được mà mũi cay lên, một giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Hắn chỉ muốn ở cùng một chỗ với huynh ấy, vì sao phải làm khó bọn họ như vậy?
Chỉ vì thời gian trôi qua này hắn không muốn nhớ lại đoạn nhập ma trong quá khứ kia cho nên bức bọn họ đến tuyệt lộ sao?
Chẳng lẽ sau khi mình trọng sinh, không ngừng cứu giúp thế nhân vẫn không thể bù đấp lại sai lầm sao?
Chẳng lẽ muốn hắn phải moi tim gan mình ra mới tính là trả hết sai lầm sao?
Vị Ương vươn tay, nhưng không dám chạm vào vết thương làm cho người ta sợ hãi trên người nam nhân, cái mũi cay cay, nước mắt không ngừng rơi làm mơ hồ tầm mắt.
Đây là lần thứ mấy, rốt cuộc còn muốn tái diễn bao nhiêu lần nữa?
Thấy mình bị thương, huynh ấy liền vì mình mà đau lòng lại còn bao dung cho mình tùy hứng, sau mỗi lần mình bị thương như thế, huynh ấy chỉ yên lặng nhẹ nhàng chữa thương cho mình.
Nam nhân như vậy, hắn làm sao có thể buông tay?
Hắn lớn lên ở tiên giới, có một thân tiên khí, hắn hạ phàm hành y cứu thế, hắn khiêm tốn có lễ, an thủ bổn phận, hắn phiêu bạc thiên nhai, hắn du ngoạn tứ phương, nhưng có ai biết nỗi khổ trong lòng hắn?
Cho dù lớn lên ở tiên giới, có một thân tiên khí, lại không thể xóa mờ đi xuất thân không sạch sẽ của hắn, còn có đoạn nhập ma trong quá khứ kia nữa. Toàn bộ tiên giới trừ bỏ sư phụ ra có ai nhìn hắn mà không mang theo một tia khinh miệt? Có ai khi có chuyện xảy ra liền bị nghi ngờ đầu tiên ngoài hắn ra? Có ai giống hắn tự thỉnh thiên mệnh nhưng lại bị lấy những lý do vô cùng bát quái để phản bác? Ngay cả sư phụ cũng mệt mỏi vì hắn.
Hắn làm sao có thể không đi?
Hắn có tái khiêm tốn, tái lễ phép, tái an thủ bổn phận, thì cái địa phương sạch sẽ không tỳ vết kia vẫn không muốn chứa chấp hắn.
Hắn chỉ có thể đi.
Một mình cô đơn trôi nổi qua tháng ngày, thật vất vả mới gặp được một người có thể nhìn thấy chính mình là Vị Ương, không phải coi trọng tiên khí hay yêu khí trên người mình, không phải coi trọng bản lĩnh phi phàm của mình, không phải coi trọng dung mạo xinh đẹp của mình, mà chỉ đơn thuần nhìn chính mình.
Đối mặt với Cố Trường Dạ – hắn có thể cười không cần gượng ép, có thể làm nũng, có thể tùy hứng, có thể khóc nháo, có thể đùa giỡn. Hắn có thể là một hài tử, có thể là một thanh niên yếu đuối, hắn không cần thiết phải là một Vị Ương có đầy hiểu biết kia.
Mà quan trọng hơn chính là không có ai có thể so sánh với Cố Trường Dạ, ở bất cứ nơi đâu chỉ cần được huynh ấy ôm sẽ làm cho hắn có cảm giác ‘kiên định’, cho dù toàn thế giới đều vứt bỏ hắn, hắn vẫn là Vị Ương trong lòng huynh ấy, vẫn là bảo bối duy nhất của huynh ấy.
Kỳ thật hắn chẳng có nhiều tham vọng, hắn chỉ muốn có người yêu thương Vị Ương, che chở Vị Ương, chiều chuộng Vị Ương, không có trách móc nặng nề, không có yêu cầu, không có thất vọng. Trời có bị vỡ một góc cũng sẽ không trách tội là do yêu khí của Vị Ương va cham; Yêu mến quý trọng cũng không chỉ vì Vị Ương có dung mạo khuynh thành hay bãn lĩnh hơn người; Cùng hắn gặp gỡ làm bạn không phải vì mơ ước pháp lực vô biên trên người hắn.
Những mong ước nhỏ nhoi của Vị Ương hắn đó đều được Trường Dạ dâng cho, thậm chí cho càng nhiều, hắn cũng không biết chính mình đáng giá nhiều như vậy.
Thời điểm mưa rơi, có người cùng mình ngắm mưa; Thời điểm sinh bệnh, có người mắng mình không chịu uống dược; Thời điểm khóc, có ngươi ôm ấp dỗ dành; Thời điểm lạnh muốn đi chơi tuyết, có người quát bảo ngừng lại, nhưng đấu không lại khóc lóc năn nỉ om sòm của mình; Thời điểm nóng, cho dù không nguyện ý cũng sẽ cùng mình ở trong sông suối chơi cả ngày.
Hắn cùng Trường Dạ chẳng nguy hại cho bất kỳ kẻ nào, chỉ muốn bình yên sống bên nhau, cũng chỉ muốn như vậy đến vĩnh viễn. Nhưng bọn họ lại ảo tưởng chính mình sẽ hại người, muốn diệt cỏ tận gốc.
Trời đất to lớn, nhưng nơi duy nhất hắn có thể sống yên ổn, có được bao dung, có được thoải mái, có được ôm ấm ấm áp này còn có thể chống đỡ bao lâu?
Vị Ương cắn môi dưới, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt rơi xuống ‘rào rào’.
Nước mắt chẳng ai hiếm lạ rơi vào lòng bàn tay dày rộng – lòng bàn tay của người duy nhất quý trọng nó, xem nó như là hạt trân châu quý giá mà cẩn thận che chở.
“Ngu ngốc.”
Vị Ương nhấp nháy đôi mắt đầy lệ, dùng mu bàn tay thô lỗ lau nước mắt, “Huynh tỉnh?”
Kéo tay hắn ra, Trường Dạ vươn ngón tay thô ráp ôn nhu lau đi nước mắt của hắn, “Sao cả ngày chỉ biết khóc thế này? Cái người lãnh huyết vô lệ trong truyền thuyết đâu rồi sao huynh chẳng thấy?”
Vị Ương nín khóc, mỉm cười, đánh anh một cái, “Huynh biết rõ đệ để ý, còn trêu đệ.”
Trường Dạ bắt được tay hắn, kéo tới bên môi hôn hôn, “Kỳ thật đệ quên đi cũng rất đáng tiếc, hôm nay bọn họ nhắc tới huynh mới nhớ lại – khi đó huynh có thấy đệ, khó trách cảm thấy đệ quen mặt.”
Vị Ương cứng mặt, “Khi đó huynh có thấy đệ …?”
“Tự tin tiêu sái, so với hiện tại mạnh hơn nhiều.” Trường Dạ nhéo mũi hắn một cái.
Vị Ương lúng ta lúng túng nói: “Huynh gạt người.”
“Vì sao phải gạt đệ? Huynh lại không ưu việt. Chẳng qua mặc kệ là đệ khi đó hay là đệ bây giờ, đệ đều thua ở mềm lòng.”
Ánh mắt Vị Ương mờ mịt, khiếp nhược, hắn im lặng một chút rồi nhẹ giọng nói: “Huynh vì sao lại không mắng đệ?”
“Có gì để mắng? Đệ cũng chẳng làm sai cái gì.”
“Nhưng đệ nhập ma, thiếu chút nữa hủy đi tiên giới.” Vị Ương khó hiểu với phản ứng của anh, lúc hắn làm nũng không ăn cơm huynh ấy còn có vẻ tức giận, huống chi việc trọng đại thế này?
“Vui vẻ thoải mái là tốt rồi.”
“Huynh … đệ không hiểu.”
Trường Dạ nhìn hắn chằm chằm, “Là bọn hắn bức đệ nhập ma, vậy nên việc đệ nhập ma là việc sớm muộn chẳng thể thương lượng. Huống chi – người thiện hay ác chỉ do một ý niệm, ma cũng có hảo tâm, tiên cũng có ý xấu. Hơn nữa huynh cũng biết năm đó đệ là vì tự bảo vệ mình mà phản kháng, thì có gì là sai?”
Vị Ương tự trách mà hốc mắt đỏ lên, “Là đệ làm hại sinh linh đồ thán.” (dân chúng thống khổ.)
“Nhân quả luân hồi, mệnh cũng vậy. Còn nữa, cho dù có sai, nhưng những gì đệ làm trong trăm ngàn năm qua cũng không đủ để rửa sạch tội lỗi hay sao?”
“Nhưng sai chính là sai, không thể đơn giản như huynh nói vậy.” Vị Ương tự trách lắc đầu.
Trường Dạ nhìn hắn nửa ngày, sau đó đẩy mạnh hắn một cái, “Ngu ngốc, tùy đệ.”
“Trường Dạ, đệ sợ.”
“Huynh biết.”
Vị Ương lắc đầu, “Không, đệ không chỉ, không chỉ sợ đệ bị bắt trở về, đệ còn sợ huynh vì đệ mà gặp phải ….. “ Hắn cúi mặt, nói không nên lời.
“Huynh chẳng hề lo lắng cho mình, không ai có thể làm huynh bị thương, trừ phi huynh tự nguyện để người ta gây thương tích. Chính là, đệ không cho huynh ra tay, muốn kéo dài như vậy bao lâu nữa? Bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho đệ.”
Vị Ương nở nụ cười bất đắc dĩ cùng thống khổ, “Đệ … đệ biết, nhưng mà huynh không phải là đối thủ của bọn họ.” Người bọn họ phái tới càng ngày càng lợi hại, ngay cả hắn đều sắp không đối phó được.
“Ngu ngốc, đệ đáng giá huynh quá thấp.”
“Không, đệ lớn lên ở tiên giới nên đệ rất rõ. Bản thân huynh có dị năng nhưng không có chút pháp lực, huynh không có gì ngoài máu có thể trị thương cho đệ, trừ bỏ một ít dị năng tựa tiên phi tiên, tựa ma phi ma, huynh cùng thường nhân chẳng khác gì. Bọn họ đều không đơn giản như huynh nghĩ đâu, cho dù huynh nói khi huynh đang sống bọn họ còn chưa tồn tại, cũng không chứng minh được huynh có thể thắng bọn họ.” Ban đầu hắn cũng nghĩ đến thân phận bất phàm của huynh ấy, nhưng mấy ngày liên tiếp này lại phát hiện đều không phải như thế, hắn tuyệt đối không thể liên lụy huynh ấy.
Trường Dạ cảm thấy mình hẳn là tức giận, nhưng lại nở nụ cười, “Năng lực của huynh so với bọn họ xác thực không biết cách xa nhiều ít, nhưng chắc chắn một điều là năng lực của huynh chỉ sợ không phải là thứ đệ có thể thấy rõ.”
Vị Ương nghe giọng nói tự tin của anh, có chút buồn cười niết niết mặt anh, “Thực sự rất cố chấp, không bằng huynh liền mang họ Cố đi, Cố Trường Dạ.”
“Tùy đệ.”
“Dù sao đệ cũng không cho huynh nhúng tay, đệ không cần huynh bị thương.”
“Huynh có thể không nhúng tay, nhưng đệ phải suy nghĩ cẩn thận, nếu đem huynh bức đến cùng, cái gì huynh cũng làm ra được, đến lúc đó không phải chỉ với một câu làm nũng, một câu làm xấu của đệ là có thể bỏ qua. Không có ai trả giá đại giới, huynh sẽ không cam tâm.” Cố Trường Dạ chậm rãi nói, biểu tình không chút để ý, nhưng Vị Ương hiểu được anh đang nói sự thật.
“Đệ biết, đệ biết huynh đối với đệ tốt nhất.” Vị Ương ngắm nhìn anh – hạnh phúc hắn muốn chỉ nhỏ nhoi như vậy, đơn giản như vậy, cũng chỉ muốn cùng người mình yêu bên nhau xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, rốt cuộc làm sao lại nguy hại chúng sinh?
Cố Trường Dạ vỗ về mặt hắn, “Kế tiếp muốn đi đâu? Hay là muốn tiếp tục đợi?”
Vi Ương rũ mắt xuống, “Trước đợi hai, ba ngày, để bọn họ nghĩ hẳn là chúng ta đi rồi, sau đó suy nghĩ xem có thể đi đâu.” Vị Ương kéo kéo tay anh, “Trường Dạ, làm sao bây giờ? Đệ thật sự không biết mình nên chạy đi đâu.”
“Vậy vì sao không đem rắc rối đó giao cho huynh?”
Vị Ương lắc đầu, “Đây là chuyện của đệ, làm sao có thể … a ….” Hắn thét lên một tiếng kinh hãi, xuất kỳ bất ý*, hắn bị áp đảo ở trên giường, sau đó bị một nụ hôn thật sâu. (*bất thình lình, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho không kịp đối phó.)
Cố Trường Dạ vuốt vuốt đôi môi hồng nộn của hắn, “Thật khiến cho người ta căm tức.”
Vị Ương quay khuôn mặt đỏ bừng qua một bên, “Huynh làm đệ hết hồn.” Tầm mắt chạm đến miệng vết thương đang dần dần khép lại, tâm hắn đau xót, nụ cười phai nhạt.
Cố Trường Dạ không dấu vết lùi tay về, “Ngu ngốc, huynh đói bụng.”
Vị Ương trừng lớn mắt, chỉ vào chính mình, “Đệ đi chuẩn bị?”
Cố Trường Dạ cười lạnh, “Chẳng lẽ huynh?”
Vị Ương nhíu mày làm khó, “Chuyện này không phải do huynh lo sao? Đệ cũng không biết nấu cơm, hơn nữa nơi rừng núi hoang dã này không có tửu lâu, huynh sẽ không muốn bị đói bụng chứ?”
Hắn vừa chuyển chuyển mắt, vừa kéo kéo áo anh, tựa như giúp anh sửa sang lại lại tựa như làm nũng, “Huynh làm đi mà, tay nghề của huynh tốt nhất a, đệ còn muốn ăn món canh dại ngày hôm qua, hơn nữa huynh nấu cơm đặc biệt thơm đặc biệt ngon, Trường Dạ, đệ biết huynh thương đệ nhất a, huynh sẽ không để cho đệ vất vả, đúng không?”
Cố Trường Dạ khinh thường nhìn hắn, “Đệ vì ăn, mà ngay cả tự tôn đều có thể không cần?”
Vị Ương chớp chớp mắt, “Có sao? Huynh thương đệ nên chẳng để cho đệ mất đi tôn nghiêm. Được rồi, huynh nhanh đi, đệ rất đói a.”
“Ngu ngốc.” Cố Trường Dạ phi thường khinh thường, mắt của mình lúc ấy sao lại ‘tốt’ như vậy? Chọn một người chỉ biết khóc nháo bốc đồng ngu ngốc, hơn nữa thói hư tật xấu không ít, rốt cuộc là người trong tiên giới có vấn đề, hay là do ngu ngốc này cùng nhân loại pha trộn quá lâu, nên ngay cả thói xấu ‘được một tấc lại muốn tiến một thước’ cũng học được.
“Bắt đầu nào.” Vị Ương hưng phấn mà vén tay áo lên.
“…..”
“Huynh bảo đệ làm cái gì?” Vị Ương nghi hoặc nhìn anh, “Sao lại không nói lời nào?”
“…..”
“Trường Dạ, đầu óc của huynh không phải bị thương gì chứ? Giờ phải làm sao mới tốt đây? Đệ, đệ phải làm gì để cứu huynh đây? Thế huynh có muốn uống máu của đệ không?” Vị ương không hề do dự liền vươn tay ra.
Cố Trường Dạ không cần nghĩ ngợi đẩy tay hắn ra, “Không phải máu mỗi người đều là tiên đan, có cái uống vào sẽ thành độc dược. Huynh không muốn một ngày nào đó phải trơ mắt nhìn chính mình biến thành ngu ngốc.”
“…..”
“Hảo hảo nghỉ ngơi, huynh đi chuẩn bị đây.”
Vị Ương nhìn bóng dáng anh biến mất ở đáy mắt, tươi cười mang theo nước mắt, hắn lôi cái túi hương luôn mang bên người ra, nhẹ nhàng kéo đến bên môi hôn một cái.
“Trường Dạ, đệ thật sự không thể ích kỷ như vậy, đúng không?”
—
Phó Trọng Hoa cầm túi lớn, túi nhỏ đứng ở trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra, tưởng tượng khi mở cửa ra, tên ‘ngu ngốc’ kia sẽ vì túi quà vặt mà nịnh nọt xu nịnh.
Hắn sẽ ngọt ngào gọi tên mình, sẽ dâng lên một nụ hôn nhiệt tình, trả xong thù lao liền xem như xong, yên tâm thoải mái đem anh ném qua một bên.
Anh rũ mắt xuống, hạ thấp giọng ôn nhu gọi: “Ngu ngốc.”
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mặt là cảnh tượng cô tịch làm cho lòng xôn xao, anh nói không nên lời vì cái gì, ‘ngu ngốc’ vẫn thường cùng anh chơi trò trốn tìm, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được hơi thở của hắn, cảm giác được tồn tại của hắn. Nhưng vào giờ khắc này, anh chỉ cảm thấy một loại bất an đến khó nhịn.
“Trầm Vị Ương?” Anh ở ngay cửa cất tiếng gọi nhẹ.
Anh bỏ hai gói to trên tay xuống, thình lình xảy ra sợ hãi làm cho anh mất đi trấn tĩnh, anh lao vào phòng khách, lao vào phòng bếp, lầu một, lầu hai, vào từng phòng từng phòng gọi lên tên hắn, thẳng đến phòng cuối cùng ở lầu hai, ngăn tủ cuối cùng, gầm giường cuối cùng cũng bị anh tìm qua, anh suy sụp ngồi xuống trên mặt đất.
Người đâu?
“Trầm Vị Ương!” Anh chạy ra khỏi phòng, đứng ở trên hành lang mà rống to lên, “Trầm Vị Ương, em lăn ra đây cho anh! Em còn dám trốn, anh liền đem em đuổi khỏi nhà!”
Anh đợi năm phút, lại đợi tiếp năm phút, lại tiếp tục đợi thêm năm phút.
Rất nhiều cái năm phút trôi qua, anh cũng không thấy người kia xuất hiện lấy lòng, lời ngon tiếng ngọt nhận tội, trong lòng không có sức nặng của người tựa như đứa bé luôn thích làm nũng, anh liền cảm thấy cước bộ trở nên phù phiếm.
Anh không biết mình trở lại phòng ngủ chính như thế nào, anh ngồi ở bên phía sườn giường mình hay nằm, trên gối đầu có gì đó màu đen hấp dẫn ánh mắt anh.
Anh nhìn kỹ, đó là một túi hương, dưới túi hương đè một tờ giấy nhỏ, trên đó viết bốn chữ – anh chạm lên mặt chữ, còn có thể cảm giác được rõ ràng nó run run, tâm đều đau.
‘Nhân Duyên Đã Tận’.
Anh nắm chặt tờ giấy kia trong tay, “Ai với em ‘nhân duyên đã tận’? Vì sao? Vì sao? Vì sao —?”
Anh nhịn không được phẫn nộ mà rống giận, trên cổ hiện đầy gân xanh.
Làm sao bây giờ? Em không muốn cùng anh tách ra……
Trọng Hoa, anh sẽ không cần em, anh sẽ tức giận với em, anh không cần em ….
Anh nhắm mắt lại, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt của hắn làm cho anh đau lòng, “Là ai không cần ai? Trầm Vị Ương, em làm cho anh rất thương tâm!”
Gương mặt anh vặn vẹo, đầu ngón tay của anh phát run, cả người anh không ngừng run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rĩ khàn khàn không biết là do đau lòng hay là do thân thể đau đớn, tựa như dã thú đang phẫn nộ.
Trước mắt anh xuất hiện ảo giác, gương mặt mơ hồ của người trong mơ từng chút từng chút hiện rõ lên trước mắt, người đó có nụ cười cùng Trầm Vị Ương rất giống nhau, nước mắt cũng giống, ngay cả thanh âm cũng giống.
Giống nhau như đúc…… Người đó là Trầm Vị Ương?!
“Trọng Hoa? Trọng Hoa ….” Lăng Phi nhìn thấy người trong phòng ngủ chính mặt biến hóa đầy kích động, rút lui một bước.
Phó Trọng Hoa không có phát hiện ra Lăng Phi, đau đớn cơ hồ muốn xé rách anh, đau đớn từ trong lòng lan đến toàn thân, anh đã sắp chịu đựng không nổi.
“A —-”
Trong lúc hoảng hốt đó, anh giống như nhớ lại – thật lâu trước kia anh cũng từng bị đau đớn qua như vậy ….
Canh rau dại dùng một canh giờ hoàn thành.
Một người nam nhân đứng ở cạnh cửa, im lặng nhìn chăm chú vào cánh cửa mình đã gọi bao nhiêu lần cũng không được mở ra, không lâu không lâu, chỉ một ngày mà thôi.
Anh thấy ngoài cửa sổ ánh chiều tà được ánh sáng của mặt trăng thay thế, anh thấy mây đen che mặt trăng, che đi ánh sao đầy trời, anh thấy khối mặt trời nhô lên ở phía Đông, ánh rạng đông chiếu sáng đến tận đây cùng tiếng chim hót líu lo nhưng anh lại không cảm giác được một chút hy vọng.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, bảy ngày bảy đêm.
Anh chưa biến thành tượng đá nhưng tim của anh đang bị dung nham bao phủ từng lớp lại từng lớp.
Mặt đầy mệt mỏi, hai mắt đỏ đậm, bất quá chỉ mới bảy ngày bảy đêm mà trông như già đi so với bảy trăm ngìn năm.
Đệ ấy đi rồi.
Không lưu lại dù chỉ một chữ, cứ như vậy mà đi rồi.
‘Ngu ngốc’ kia thiết hạ kết giới, làm sao có khả năng che đậy thật sự hành tung của bản thân.
Chính mình thiết hạ kết giới, chính mình sao có khả năng không biết người là do tự đi hay do người hiếp bức?
Anh đi ra nhà tranh, nhìn về phía trời cao, Vì sao lại không tin huynh? Huynh dung túng, huynh trầm mặc, huynh ôn nhu đổi lấy cái gì? Loại đau đớn trải qua bảy ngày bảy đêm này thật khó mà tiêu tan.