Suốt một tuần qua, vụ nổ súng xảy ra trước cửa tòa nhà Phần Dạ là tiêu điểm nóng hổi trên hàng loạt những mặt báo tiếng Anh, tiếng Trung trong toàn thành phố, trở thành mục tiêu săn tin của rất nhiều hãng truyền thông lớn. Tuy nhiên các nhà chức trách đã nghiêm ngặt phong tỏa toàn bộ thông tin, bất cứ chút tin tức nào dính líu đến Đoan Chính dù là nhỏ nhất đều được bảo mật tuyệt đối, không khác gì “bí mật quốc gia”. Mặc dù các hãng truyền thông quyền lực nhất đã lên tiếng chất vấn chính quyền nên cân nhắc đáp ứng quyền được biết của công chúng, nhưng cũng chỉ nhận được luận điệu quanh co “Tất cả còn đang trong vòng điều tra” của cảnh sát. Ngay lập tức, một chỉ thị được hạ xuống từ hàng ngũ cấp cao, yêu cầu phía truyền thông phải chấm dứt đào sâu sự việc, vậy là câu chuyện trên trang nhất từ từ biến mất một cách im hơi lặng tiếng.
Giang Sơn cảm thấy ba mươi năm sống trên cõi đời này, chưa bao giờ hắn lâm vào cảnh khốn đốn như hiện tại. Nỗi đau mất đi Thẩm Binh vẫn còn vẹn nguyên như mới hôm qua, mà hôm nay Chu Chính cũng đột ngột bỏ hắn đi nốt, tay chân hắn như bị chặt sạch. Hơn nữa sau khi đế chế của Chu Chính sụp đổ, hắn là người duy nhất phải giải quyết tàn cục, dù khó khăn đến đâu cũng chỉ có thể khoác lên lớp mặt nạ, ứng phó với thế cục rối ren như mạng nhện từ bốn phương tám hướng ùa tới. Toàn bộ quyền quản lý Phần Dạ hắn giao lại cấp dưới Howard, cho đến khi nhận được điện thoại từ cậu ta:
“Cậu Tiệp đã đợi hai ngày hai đêm rồi.”
Giang Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết rất lạnh, có vẻ tuyết sắp rơi. Với cá tính của Tưởng Tiệp, kể cả trời có đổ tuyết đi nữa, thì cậu cũng nhất định không quay về, đêm nay có khi chết cóng ở bên ngoài. Giang Sơn cầm áo khoác lên, nói với tài xế:
“Tới Phần Dạ.”
Chiếc xe dừng lại ở khúc ngoặt trên con phố, từ đó có thể thấy được lối ra vào của tòa nhà Phần Dạ đang trong thời kì ngừng hoạt động, dải băng cách ly của cảnh sát vẫn còn nguyên giăng quanh hiện trường. Bởi vì trời đột ngột trở lạnh, người đi trên phố rất thưa thớt, tòa lâu đài trước đây quanh năm đèn đóm rực rỡ giờ vắng tanh, hoang vu như nấm mồ, chỉ có duy nhất một người. Người ấy rụt mình ngồi trong gió lạnh, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt đất cạnh bên, hoàn toàn không để tâm gì đến xung quanh. Vị trí ấy, chính là nơi Chu Chính bị giết, sau khi dọn dẹp chỉ còn loáng thoáng những vệt máu đọng lại.
Vệ sĩ bên cạnh hiểu ý xuống xe, đi đến phía Tưởng Tiệp. Giang Sơn day mạnh trán mình một cái, hắn có thể bình tĩnh đối phó với hàng tá câu hỏi ùn ùn kéo đến, hắn có thể tạm thời quên đi hết thảy đau đớn của mình, nhưng hắn không biết phải đối diện với Tưởng Tiệp ra sao, đây là khúc mắc cho đến lúc chết Chu Chính vẫn không thể tháo gỡ.
Tưởng Tiệp vừa lên xe liền kéo theo một luồng không khí lạnh, Giang Sơn còn tưởng đó là gió từ bên ngoài thốc vào, vội nghiêng người đóng cửa lại. Tài xế đánh vô lăng, cho xe phóng lên đại lộ ven hồ. Chỉ vài giây sau, Giang Sơn lập tức nhận ra luồng khí lạnh ấy phả ra từ chính cơ thể Tưởng Tiệp, người ngồi bên cạnh hắn đã sắp đông cứng thành băng.
“SHIT! Cậu điên rồi phải không? Sao lại để mình cóng đến mức này?” Giang Sơn lớn tiếng ra lệnh cho vệ sĩ ngồi trước tăng nhiệt độ hệ thống sưởi lên, tiện thể quơ lấy áo khoác mình cởi ra đặt bên cạnh choàng lên người Tưởng Tiệp, kéo chặt hai vạt áo vào:
“Nhà cậu cũng không quản lí cậu sao?”
Miệng Tưởng Tiệp run rẩy không nói nên lời, hàm răng liên tục va vào nhau lập cập.
Vệ sĩ kia đi ra ngoài mua một cốc cà phê nóng về, Tưởng Tiệp ấp nó ở trong tay, hơi ấm cuối cùng cũng quay trở lại với cơ thể.
“Tôi có thể nhìn anh ấy một chút không?” Tưởng Tiệp nhìn trân trân vào thứ chất lỏng màu nâu sậm trong tay mình, bình tĩnh nói.
Thấy gương mặt cậu đã hồng hào hơn, Giang Sơn rốt cuộc cũng yên tâm, dựa lưng về phía sau, trả lời:
“Hiện giờ e là không được, thi thể đang ở trong tay cảnh sát, phải giám định pháp y để làm rõ nguyên nhân tử vong.”
Hắn để ý khi nghe đến hai chữ “Thi thể”, tay của Tưởng Tiệp vô thức run lên.
“Đừng như vậy, Tưởng Tiệp, ngay cả bản thân mình tôi cũng không an ủi được, tôi càng không biết phải khuyên cậu thế nào.”
Tưởng Tiệp gật đầu, đáp, “Tôi biết. Anh còn đang phải vật lộn để giữ lấy con đường sống cuối cùng của mình. Chỉ cần buông tay là mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.”
Giang Sơn trộm quan sát Tưởng Tiệp, thật lòng mà nói, Tưởng Tiệp không suy sụp như hắn nghĩ, cậu vẫn khống chế khá tốt cảm xúc. Phải chăng cậu cũng đang cố gắng chống chọi lại với giới hạn của bản thân để không gục ngã?
“Lúc sự việc xảy ra, anh ở bên cạnh anh ấy à?”
“Ừ.”
“Vậy…anh ấy có đau không?
Yết hầu Giang Sơn khó khăn chuyển động, hắn nhẹ buông tiếng thở dài rồi mới nói:
“Đạn găm trúng động mạch vành, mất quá nhiều máu, dẫn đến suy tim, cũng coi như may mắn, anh ấy không phải chịu đau đớn nhiều.”
“Anh ấy có nói gì không?”
“Cho tới lúc ra đi anh ấy vẫn không tỉnh lại, không có di ngôn.”
Tưởng Tiệp không ngước mắt lên, chỉ hơi cúi thấp đầu, bàn tay mảnh khảnh nhợt nhạt của cậu vẫn đang bao quanh cốc giấy, có thể thấy rõ những mạch máu xanh xao nhàn nhạt, ngón tay cậu cứng đờ, mu bàn tay hằn lên những đường gân xanh, cứ thoáng chốc lại run lên lẩy bẩy. Tưởng Tiệp lặng thinh, không nói thêm gì nữa.
“Nếu không có gì ngoài dự kiến, có lẽ cuối tuần này sẽ nhận lại thi thể, tuần sau tổ chức lễ tang, người gọi điện muốn tới phúng viếng rất nhiều, chắc phải tổ chức khoảng ba ngày. Tôi sẽ thu xếp để cậu có thể gặp Chính ca lần cuối trước lễ tang, cho nên hôm tang lễ cậu đến hay không đến cũng được.”
“Tôi sẽ đến.” Tưởng Tiệp ngầng đầu, đôi mắt mở to hơi ửng đỏ, nhưng không khóc, “Cả ba ngày tôi đều sẽ ở đó.”
“Khi còn sống Chính ca từng nói, sau khi anh ấy mất thì hỏa táng,” Giang Sơn ngừng lại, nhìn vào mắt Tưởng Tiệp, “Tro cốt để lại cho cậu.”
Tưởng Tiệp quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cậu cố gắng mở to, kìm xuống những thớ cơ đang run nhè nhẹ trên khuôn mặt, nhưng hai dòng nước mắt vẫn lặng lẽ chảy xuống, tuôn dọc theo đôi má nhỏ gầy.
***
Ngày tang lễ thứ ba, người đến phúng viếng đều là chỗ bạn bè thân thiết của Chu Chính. Tưởng Tiệp mặc đồ đen, ngồi ở trong góc phòng. Lúc đầu, Giang Sơn còn cử người tới để ý Tưởng Tiệp, hắn sợ cậu không khống chế được bản thân, gây ra chuyện gì ngoài kiểm soát. Nhưng dần dần, hắn phát hiện Tưởng Tiệp không hề tạo ra dù chỉ một tiếng động, yên tĩnh hệt như không khí. Hơn sáu giờ chiều, người đến viếng đã vãn đi, Giang Sơn đi tới chỗ Tưởng Tiệp, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu:
“Cũng sắp xong rồi, cậu đi ăn chút gì trước đi, rồi quay về đây nhìn Chính ca lần cuối trước khi đóng nắp quan tài.”
Thấy Tưởng Tiệp gật đầu, Giang Sơn mới rời đi, dặn dò đàn em chuẩn bị mọi thứ cẩn thận, sau đó quay ra đón tiếp những vị khách cuối cùng đến viếng. Chờ lúc xong xuôi mọi việc, hắn quay lại nhìn Tưởng Tiệp thì mới thấy, ngay cả tư thế ngồi của cậu cũng không thay đổi, hoàn toàn bất động. Cuối cùng Giang Sơn đã hiểu, Tưởng Tiệp kiên trì tới đây mỗi ngày không phải là vì muốn ở bên Chu Chính thêm chút nào hay chút ấy, mà chắc chắn cho đến giây phút cuối cùng, cậu sẽ không rời khỏi Chu Chính.
Vóc người Chu Chính vẫn cao lớn như thế, hai tay chắp lại đặt ở trước ngực, người ta thường nói như vậy mới có thể buông bỏ những ràng buộc của kiếp này, mới có thể khép mắt, mới có thể thanh thản ra đi. Chiếc nhẫn Trường Dạ Vị Ương vẫn đeo chặt trên ngón tay út bên trái của anh. Tưởng Tiệp đi quanh Chu Chính một vòng, dừng lại ở bên gương mặt Chu Chính, cậu ngậm lấy bông hồng trắng đang cầm trên tay, rồi móc từ trong túi ra một chiếc lược nhỏ. Sau khi hai người họ chia tay, tóc Chu Chính đã dài hơn một chút, anh ghét nhất là bị tóc che mất tầm nhìn, thỉnh thoảng lại nghịch nghịch những sợi tóc mái của cậu thắc mắc:
“Tóc em mềm như thế này, lại còn để kiểu đầu sư tử, mỗi lần cúi xuống là tóc xòa xuống theo, không thấy quá vướng víu sao?”
“Nhưng mà ăn ngon lắm đấy!”
“Em nói gì? Anh nghe không hiểu.”
“Thịt kho đầu sư tử, món này hơi bị nổi tiếng đó nha!”
“Vớ vẩn, chẳng có gì buồn cười cả. Nhưng mà cái anh thích ăn nhất lại ở chỗ này này,”
Chu Chính dịu dàng hôn từng chút từng chút một lên đôi môi Tưởng Tiệp: “Vừa thơm vừa ngọt, món ăn nổi tiếng đến mấy cũng không ngon bằng.”
Tưởng Tiệp cắt một ít tóc của Chu Chính, vuốt ngược tóc anh ra đằng sau, để lộ ra vầng trán, nơi ấy có một vết sẹo trắng lờ mờ, đó chính là vết sẹo để lại do anh bảo vệ cậu lúc cậu cưỡi ngựa bị té ngã.
“Kiếp sau anh vẫn nên cắt tóc ngắn đi thôi! Để đầu sư tử trông xấu trai lắm.”
Tưởng Tiệp vừa chải tóc cho Chu Chính vừa cúi xuống thầm thì. Cậu đặt đóa hoa hồng màu trắng ở trước ngực anh, tựa như để anh mãi mãi nhớ về cậu, những ngón tay của Tưởng Tiệp nhẹ nhàng mơn man đường chân tóc Chu Chính, lưu luyến vuốt ve không bỏ sót bất cứ nơi nào trên gương mặt anh. Cuối cùng cậu đứng thẳng dậy, giữa những cái nhìn soi mói, từ từ cúi mình xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán anh.
Bờ môi của cậu áp lên da thịt Chu Chính, làn da đã lâu ngày không được kề cận, đã khiến cậu nhớ nhung khắc khoải biết bao lâu? Tại sao khi ước mong trở thành sự thật, toàn bộ thế giới lại chấm dứt như vậy? Tưởng Tiệp không dám cử động, cậu sợ rằng chỉ cần bờ môi mình tách ra, cậu sẽ sẽ mãi mãi không được hôn lên vầng trán khoáng đạt này nữa, mãi mãi không bao giờ. Chu Chính, mãi mãi là bao xa? Em sẽ phải một mình đi tiếp bao xa nữa đây? Tưởng Tiệp cứ đứng như thế cho đến khi Giang Sơn từ phía sau ôm lấy cậu, thầm thì vào tai:
“Đừng như vậy, Tưởng Tiệp, đã đến lúc rồi.”
Gần như phải để Giang Sơn dùng sức kéo cậu ra, Tưởng Tiệp mới ép được mình đứng dậy, nhưng còn chưa đứng thẳng, cổ họng đã không ngăn được cảm giác mằn mặn tanh nồng xộc đến, trước khi ý thức quay trở lại, một búng máu phun ra, vấy lên đôi bàn tay Chu Chính, chiếc nhẫn lẫn dưới những giọt máu không hiểu sao yếu ớt lóe lên, giống như đôi mắt ai đó luyến tiếc không nỡ xa rời.
“Tạm biệt. Người em yêu.”