Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 47




Lúc Chu Chính đến đón Tưởng Tiệp là vào buổi xế chiều của ba ngày hôm sau. Tưởng Tiệp đang nằm nghiêng co quắp trên giường. Trông thấy Chu Chính đi xuống, cậu từ từ ngồi dậy, nhìn sâu vào đôi mắt anh, dường như đang muốn kiếm tìm điều gì đó. Chu Chính quên mất hệ thống sưởi của căn phòng này vẫn chưa được khởi động, dù hiện giờ đã là tháng năm, nhưng không khí lạnh vẫn bao trùm dày đặc trong khu rừng, nhất là khi màn đêm phủ xuống, nhiệt độ dưới tầng hầm gần như có thể dùng hai chữ “băng giá” để hình dung. Chu Chính nhận thấy đôi môi Tưởng Tiệp đã tím tái, sắc mặt trắng bệch dọa người, anh cố kìm nén, dằn xuống sự quan tâm, chỉ nói:

“Mọi việc đã giải quyết xong rồi, theo anh về nhà thôi!”

Không hiểu vì sao, hai tiếng “Về nhà” suýt nữa khiến cho Tưởng Tiệp rơi nước mắt, nhưng một người nhạy cảm như cậu có thể nhanh chóng cảm nhận được sự biến đổi trong sinh hoạt thường ngày. Mặc dù Chu Chính và cậu vẫn ở cùng nhau, nhưng hầu hết thời gian anh đều vắng nhà, số lần nhìn mặt cậu vô cùng ít ỏi, lại càng không đả động gì đến cái chết của Thẩm Binh. Ngay cả Giang Sơn thường ngày hay tới chơi là vậy cũng rất ít khi xuất hiện. Tưởng Tiệp được tự do ra vào, nhưng bên cạnh luôn có người đi theo, bọn họ cũng không can thiệp vào những việc cậu làm, chỉ đứng ở phía xa xa, bám dính lấy cậu như hình với bóng. Nỗi bất an và những phỏng đoán trong lòng Tưởng Tiệp tựa như cỏ dại, ngày càng điên cuồng mọc cao.

Vào một đêm nọ, trông thấy ánh đèn trong phòng đọc sách của Chu Chính vẫn sáng, Tưởng Tiệp bèn cất bước tới đó, hi vọng biết đâu có thể nhân cơ hội này nói chuyện với anh, đã lâu lắm rồi hai người không cùng ngồi trò chuyện. Có điều khi đến ngoài cửa, chẳng ngờ lại nghe thấy tiếng của Giang Sơn. Tưởng Tiệp chưa bao giờ nghe lén những cuộc đối thoại giữa anh em họ, nhưng lần này cửa không khóa, hơn nữa giọng của Giang Sơn cũng rất lớn, cậu vốn đã định xoay người rời đi, song cuối cùng vẫn nán lại:

“Thẩm Binh ngay cả súng cũng không mang theo! Làm sao có thể tấn công cảnh sát được? Thằng họ Lâm chết tiệt kia rõ ràng là cố tình gây hấn với chúng ta!”

“Anh biết.” Chu Chính hơi uể oải trả lời.

“Máu của Thẩm Binh không thể đổ vô ích, mặc kệ thằng đó là anh rể của ai, lần này em sẽ không tha cho nó. Anh liệu mà trông chừng Tưởng Tiệp cho kĩ vào!”

“Chuyện này không liên quan đến Tưởng Tiệp!”

“Có liên quan hay không, trong lòng anh tự hiểu rõ,” giọng của Giang Sơn bỗng nhiên trầm hẳn xuống, “Anh có nghĩ tới Thẩm Binh không? Anh giả ngu với nó suốt bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng thoát được nó rồi, anh cần gì phải nghĩ tới nó nữa đúng không?”

“Mẹ kiếp, lúc này đừng có tuôn ra mấy lời thiếu suy nghĩ!”

Chu Chính bất thình lình nổi giận, gạt văng mọi đồ đạc xuống sàn nhà, một loạt âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.

“Nếu trong lòng anh không thẹn với Thẩm Binh, sao anh cứ phải trốn chui trốn lủi Tưởng Tiệp? Anh cũng đâu khác gì em, kể cả lần này Tưởng Tiệp có liên quan hay không, thì quan hệ giữa cậu ta và Lâm Nguyên cũng là sự thật không thể chối cãi! Thẩm Binh chính là do người nhà của Tưởng Tiệp giết chết! Chỉ nhìn thấy bản mặt cậu ta là đã thấy khó chịu!”

***

Cuối tuần, như thường lệ cả căn nhà to lớn lại quay về với vẻ trống trải. Tưởng Tiệp ngồi trên ban công, đổi tư thế liên tục, cho đến khi cậu chợt nhận ra, dù vầng thái dương có hùng vĩ rực rỡ tỏa sáng trên không trung đến mấy, thì cũng có những góc chết nó không thể nào chiếu tới được. Cái nhìn Giang Sơn dành cho cậu khi bước ra khỏi phòng đêm hôm đó dường như vẫn ở ngay trước mắt cậu, một Giang Sơn trước đây chưa bao giờ thù hằn, oán giận, luôn luôn dịu dàng bao dung với cậu, vậy mà giây phút mặt đối mặt ấy, lại nhìn cậu như thể nhìn một con ruồi, trong mắt trào ra sự căm ghét tột độ không thể kiềm nén. Tưởng Tiệp cảm giác trái tim trong lồng ngực mình bị một loạt gai nhọn sắc bén, từng chiếc từng chiếc cứ thế lần lượt đâm xuyên qua.

“Cậu Tiệp, điện thoại có thể chuyển cho bàn thư kí xử lí, như thế sẽ không reo liên tục khiến cậu phiền lòng nữa.” Dương Tân là một vệ sĩ đã làm việc khá lâu, từ trước đến nay luôn đi theo Chu Chính nên cũng coi như quen biết với Tưởng Tiệp. Thấy điện thoại réo suốt cả buổi chiều mà cậu chỉ tần ngần nhìn chằm chằm màn hình chứ không cầm lên nghe, Dương Tân cũng đoán được tám chín phần.

“Đấy là chị gái tôi.” Tưởng Tiệp không giấu giếm nói, “Chị ấy mang thai được tám tháng rồi.”

“Hiện giờ thực sự vẫn chưa phải lúc thích hợp để gặp người nhà cậu!”

“Chu Chính dặn anh như thế sao?”

“Chính ca không dặn gì cả, cũng không cấm cậu đi ra ngoài. Tôi chỉ nói ý kiến của mình thôi.”

“Ừ, vậy anh nghĩ như thế nào? Nói tôi nghe xem.”

“Đừng chọn bên nào cả, đó có lẽ là cách giải quyết tốt nhất.”

Tưởng Tiệp khép hờ hàng mi, thì thầm hỏi lại một câu như để khẳng định:

“Thật vậy ư?”

Nếu như Chu Chính thật lòng suy nghĩ cho cậu, vì sao lại không giam cậu lại, ép cậu phải ở bên cạnh anh, để sau này nếu như có một ngày gia đình cậu gây áp lực với cậu, thì cậu còn có thể dùng sự bất lực ấy từ chối bọn họ? Còn sự tự do mà cậu có hiện giờ, rốt cuộc đằng sau nó là thứ gì đang chờ đợi đây?

Tưởng Tiệp miên man suy nghĩ, một cơn ho khan vô cớ đột ngột trỗi dậy.

***

Tưởng Mẫn mặc dù đã trang điểm song vẫn không che đi được những dấu hiệu cuối thai kỳ, gương mặt cô hơi sưng lên. Cô ngồi đối diện Tưởng Tiệp, thất thần nhìn chằm chằm vào thực đơn.

“Hồi sinh Tiểu Cường, ngày nào chị cũng muốn ăn bánh anh đào nướng, không biết bé con lần này thì có yêu cầu gì đặc biệt nhỉ?”

Trên khuôn mặt tái xanh của Tưởng Mẫn hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Nó thích súp hàu, còn cả mấy loại súp đựng trong tô bằng bánh mì nữa.”

Những giọt nước mắt đột nhiên lã chã lăn trên gò má vẫn còn hiện nét cười của cô.

“Sao lại thế này? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?” Tưởng Mẫn cố nén chặt xuống tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, ngón tay ốm yếu trắng xanh của cô nhẹ lau đi giọt nước đọng trên mi mắt. “Tiểu Tiệp, em có tin không, trên đời này có một số người lại có thể yêu hai người cùng một lúc.”

Tưởng Tiệp rút khăn giấy ra, đưa cho chị mình, nói:

“Em không tin.”

“Trước đây chị cũng không tin, chị chắc chắn rằng trong lòng anh ấy chỉ có một mình chị, cho nên mới cưới anh ấy. Sau khi kết hôn rồi, anh ấy đối xử với chị rất tốt. Lúc sinh Tiểu Cường, chị không được khỏe, anh ấy cũng chưa từng một lần khiến chị cảm thấy cô đơn hay vô dụng. Anh ấy là người chồng hoàn hảo, người cha hoàn hảo, chị gần như đã tin tưởng rằng anh ấy chỉ yêu duy nhất mình chị, mãi cho đến khi chị nhận ra ánh mắt anh ấy dành cho em…”

“Chị à, chị nghĩ nhiều quá, giữa em và Lâm Nguyên hoàn toàn không có quan hệ gì đâu.”

“Phụ nữ phải ngu ngốc đến nhường nào mới không nhận ra rằng trong lòng người đàn ông của mình đã có người khác? Nếu như trong lòng anh ấy không có em, sao anh ấy lại tính toán trăm phương nghìn kế để xóa đi những chứng cứ liên quan tới em, có thể gây bất lợi cho em trong vụ án của Chu Chính. Lâm Nguyên sợ em bị liên lụy, cho nên mới vận dụng mọi quan hệ để em không bị truy cứu. Anh ấy âm thầm làm tất cả mọi việc vì em, chị có thể tỏ ra không quan tâm bấy lâu nay là vì chị biết Lâm Nguyên sẽ không bao giờ rời bỏ chị đế đến với em, chị biết tình yêu anh ấy dành cho chị không phải giả vờ. Cho nên chị chọn cách giả ngu trước mặt anh ấy và em.”

“Vậy sao chị không tiếp tục làm vậy đi?” Thấy Tưởng Mẫn im lặng không đáp, chỉ nhìn lại mình bằng cặp mắt đẹp buồn rầu, Tưởng Tiệp nói tiếp, “Chị thừa hiểu, những điều mà chị biết được, đều là do Lâm Nguyên “vô tình” để chị phát hiện ra, vậy mà hôm nay anh ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn, chị vẫn còn có thể cầu xin tha thứ cho anh ta được. Chị à, chị yên tâm đi, Lâm Nguyên đối với em, chỉ có mục đích lợi dụng mà thôi. Thẩm Binh không phải do Lâm Nguyên ngộ sát, mà là do anh ta cố tình giết chết. Anh ta tưởng người tới sẽ là Chu Chính, nào ngờ Chu Chính từ đầu tới cuối hoàn toàn không lộ diện, cho nên trong cơn tức giận anh ta đã không khống chế nổi bản thân mình. Nếu như Lâm Nguyên đã làm được, thì phải có gan gánh lấy hậu quả.”

Nước mắt không thể nào kìm lại được nữa, Tưởng Mẫn sụt sịt, giọng đứt quãng khẩn khoản van nài:

“Nếu Chu Chính muốn báo thù, Lâm Nguyên cũng không cách nào tránh được. Chị chỉ xin em, nếu như ngày ấy thật sự đến, làm ơn giữ lại cái mạng cho Lâm Nguyên. Dù gì anh ấy vẫn là cha của hai đứa trẻ, là cuộc sống này của chị. Chị biết em và những người bên phía Chu Chính muốn Thẩm Binh còn sống, nhưng người đã không còn nữa, dù có hy vọng gì, muốn thay đổi điều gì, thì cũng không thể làm được nữa rồi. Bất kể thế nào đi nữa em cũng nên cho chị một con đường!”

Tưởng Tiệp bước đến bên cạnh chị mình, để đầu Tưởng Mẫn tựa vào hõm vai, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng chị, mãi đến khi hơi thở của Tưởng Mẫn dần dần bình ổn lại, chỉ còn hơi nức nở khẽ khàng. Tưởng Tiệp cúi đầu gom lại những sợi tóc bị nước mắt dính ướt trên gương mặt Tưởng Mẫn:

“Chị, chị là người thân thiết nhất với em trên đời này, nhưng lần này, em không thể giúp gì chị được.”

Tưởng Mẫn cúi đầu im lặng thật lâu, dường như cô đã điều chỉnh được cảm xúc của mình, tâm trạng đã bình tĩnh hơn, không còn kích động nữa:

“Chị biết rồi. Em coi, chị làm ầm ĩ ở nơi công cộng thế này, mọi người lại tưởng em ăn hiếp chị!” Nói xong, trên gương mặt Tưởng Mẫn cố nặn ra một nụ cười xen lẫn những giọt nước mắt: “‘Em đi đi! Tiểu Tiệp, chị ngồi đây ăn chút gì đã rồi mới về.”

Không biết có phải vì ánh sáng nơi đây không mà Tưởng Tiệp cảm thấy sắc mặt chị gái mình cực kì kém.

“Chị không sao chứ? Đừng ăn ở đây, để em đưa chị về nhà! Về nhà rồi hãy ăn.”

Mặt Tưởng Mẫn lấm tấm mồ hôi, Tưởng Tiệp cuối cùng cũng phát hiện ra có gì đó rất bất thường, cậu tiến đến định đỡ chị mình đứng dậy, nhưng lại bị Tưởng Mẫn gạt tay ra:

“Đừng động vào chị, Tiểu Tiệp, em đi mau đi! Đừng để ý đến chị!”

Trong tình thế gấp rút Tưởng Tiệp vội cúi người xuống, bế thốc Tưởng Mẫn lên, trên lớp đệm ghế trắng loang ra một mảng máu đỏ sẫm đến nhức mắt.

“Chị điên rồi, sao không nói với em sớm?” Trong lòng hoảng loạn, Tưởng Tiệp hét to với cậu bồi bàn đang chạy tới giúp một tay: “Gọi xe cấp cứu mau, phiền anh gọi giúp tôi xe cấp cứu.”

“Chị thế này rồi mà còn đuổi em đi hả?” Tưởng Tiệp để Tưởng Mẫn nằm thẳng trên mặt đất, cẩn thận nâng đầu chị mình lên. Tưởng Mẫn đã không còn kiềm chế cơn đau đớn cơ thể đang phải chịu đựng nữa, dù ánh mắt có hơi mê man, nhưng lại không hề nhỏ một giọt nước mắt nào:

“Chị không trách em, Tiểu Tiệp, chị không trách em một chút nào cả, em đừng…mềm lòng.”

Đêm đó, tại bệnh viện Saint Francis, Tưởng Mẫn sinh non một bé gái. Nhưng cha của đứa bé, Lâm Nguyên, lại không hề xuất hiện. Lâm Nguyên, đã mất tích.