Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 3




Căn nhà ngăn nắp giống như không có ai ở. Đồ đạc tầng trên vẫn nguyên vẹn chưa được động tới, ngay cả thảm trải sàn cũng không in một dấu chân. Có vẻ Tưởng Tiệp chưa hề lên đây ngó qua. Phòng khách dưới lầu cũng thế, đồ trang trí không thiếu mất một thứ nào, thậm chí vị trí của chúng cũng không hề bị xê dịch. Chỉ có căn phòng nhỏ bên cạnh phòng sách là để cửa mở, mọi thứ trên giường xếp rất gọn gàng, đến chiếc gối cũng phẳng lì không một nếp nhăn. Tủ quần áo chỉ có vài bộ đơn giản để thay đổi, treo ngay ngắn một bên, hơn nửa tủ trống trơn. Bộ đồ mặc hôm gặp Chu Chính đã được giặt sạch sẽ, gấp gọn đặt ở góc tủ, dường như Tưởng Tiệp chưa mặc thêm lần nào. Phòng ăn thì có vẻ được sử dụng, nước thấm ra còn chưa khô. Thế nhưng đồ trong tủ lạnh vẫn còn nguyên, Tưởng Tiệp tự mua đồ ăn về đặt ở một góc riêng biệt. Giang Sơn cứ thế đi tuần ngôi nhà một vòng, không nhịn được nghĩ bụng, thằng nhóc Tưởng Tiệp này e rằng còn cứng đầu hơn cả mình nghĩ.

Tiếng cửa mở vang lên, mái đầu đen của Tưởng Tiệp xuất hiện, trong tay cậu là túi giấy của hiệu bán thực phẩm ở phố Tàu, cậu cũng không có vẻ gì là giật mình khi trông thấy Giang Sơn.

“Cậu biết tôi ở đây?” Giang Sơn lên tiếng trước.

“Dưới kia có vệ sĩ của anh.”

“Sau này nếu thấy có người trông giống vệ sĩ đứng dưới lầu thì đừng mất cảnh giác, ai biết đó là người của phe nào. Mà sao cậu dám chắc đó là vệ sĩ của tôi?

“Thang máy có mùi nước hoa của anh.”

Căn hộ của Chu Chính chiếm toàn bộ tầng thượng tòa nhà, vì mục đích giữ an toàn mà được lắp một cầu thang máy riêng. Những cư dân khác trong cao ốc không được phép sử dụng, chỉ có Chu Chính và mấy người bọn hắn là có thể tự do ra vào.

“Ồ? Chính ca bảo thị giác của cậu rất nhạy bén, không ngờ khứu giác cũng tốt ghê nhỉ! Sao lại nghĩ là tôi mà không phải Chính ca?”

“Mùi nước hoa các anh dùng không giống nhau.”

Giang Sơn mỉm cười, nụ cười dần dần trở nên thâm thúy, hắn nghĩ: Thảo nào Chính ca không sốt ruột. Thằng nhóc này bản lĩnh đầy mình, rất khó xơi!

“Cậu đang xem sách luyện thi, tính thi đại học hả?”

“Ừ,” Tưởng Tiệp cất đồ vào tủ lạnh, “Thật ra đợt trước thi rồi, nhưng thành tích không cao, nên tôi định thi lại lần nữa.”

“Vừa ghé qua phố Tàu?” Giang Sơn chỉ vào cái túi to in tên cửa hiệu “Nam Bắc Hành” hỏi.

“Đúng thế.”

“Về nhà à?” Giang Sơn biết, cửa hàng của cha Tưởng Tiệp nằm trong một con ngõ nhỏ hẹp tại phố Tàu, nhà cậu ta cũng ngay gần đó.

Tưởng Tiệp khẽ gật đầu.

“Các anh, các anh không làm gì gia đình tôi đấy chứ?”

“Sao bọn tôi phải làm vậy? Lại có chuyện gì xảy ra hả? Có cần đích thân Chính ca đứng ra xử lí giúp không?”

“Thôi, không có gì.”

Tưởng Tiệp không nói gì thêm. Giang Sơn đoán chắc vì bị người nhà đóng cửa cố tình tránh mặt nên Tưởng Tiệp mới cho rằng bọn họ bị làm phiền. Vì thế hắn không hỏi nhiều, chỉ nói:

“Không phải trong tủ lạnh có trứng sao? Cậu còn mua làm gì?”

“Những thứ đó không phải của tôi.” Tưởng Tiệp cầm ấm đi lấy nước, “Anh có muốn uống trà không?”

“Chính ca có để trà ở đây hả?”

“Tôi mới mua ở phố Tàu về. Nước chưa sôi, anh đợi một lát.”

Tưởng Tiệp đi vào phòng ngủ, mang bộ quần áo kia ra, đặt trước mặt Giang Sơn.

“Tôi giặt sạch sẽ rồi, cám ơn anh.”

“Cứ giữ lấy! Tôi cũng không mặc vừa size của cậu. Ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói.”

Giang Sơn lấy một bao tài liệu trong chiếc cặp táp ra, lần lượt bày từng thứ trong đó lên bàn. Một tập chi phiếu, một tấm thẻ tín dụng, một thẻ tài khoản ngân hàng, và một vật nho nhỏ nữa, đó là một chiếc điện thoại di động có mẫu mã lạ hoắc Tưởng Tiệp chưa bao giờ thấy qua. 

“Vốn định để cậu ra ngoại ô ở, không khí nơi đó rất trong lành. Nhưng Chính ca bảo cậu còn muốn học hành nên ở trong thành phố thuận tiện hơn. Cậu cứ ở lại đây, khi nào đến kì đóng tiền thì trả, đây là thẻ ATM và chi phiếu ngân hàng mang tên cậu, sẽ có người phụ trách chuyển tiền đúng hạn. Hàng tháng sẽ có hóa đơn các mục gửi đến, bình thường đều được thanh toán bằng chi phiếu. Cũng không rắc rối lắm, giống như lúc nhà cậu đóng tiền điện tiền nước thôi, chỉ có điều mắc hơn một chút. Còn đây là thẻ tín dụng phụ của Chính ca, thuận tiện hơn là dùng tiền mặt. Khi nào cần tiền mặt thì cậu dùng thẻ ATM được rồi. Chiếc điện thoại kia tốt hơn hết là cậu mang bên mình, tôi đã lưu mọi số điện thoại cần thiết vào trong đó. Khi nào có chuyện lớn thì gọi Chính ca, chuyện nhỏ thì gọi cho tôi. Mà cậu có bằng lái xe chưa?” Giang Sơn vừa nói vừa lấy một chùm chìa khóa ra, “Chiếc Lexus màu bạc trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, cậu cứ sử dụng tùy ý. Nếu như chưa biết lái thì có thể mời thầy tới dạy, dùng luôn xe kia mà tập. Rồi đó, cứ tạm vậy đi? Cậu có gì muốn hỏi không?”

Tưởng Tiệp cúi đầu nhìn mấy đồ vật trên bàn trà, không nhúc nhích:

“Vì sao lại đưa cho tôi những thứ này?”

“Cậu nói xem vì sao?”

Tưởng Tiệp ngẩng lên nhìn Giang Sơn, đôi lông mày thanh tú khẽ chau lại, gương mặt không có tí vui vẻ nào:

“Những người bị bán đi dâng cho Chính ca đều được đối xử như vậy sao?”

“Chính ca tuy hào phóng, nhưng cậu là người đầu tiên anh ấy chu cấp toàn bộ thế này.”

“Anh nói lại với Chính ca, tôi không cần chúng.”

Tưởng Tiệp vừa nói vừa đứng lên, định bỏ đi. Ấm nước ban nãy đun trong phòng bếp đã sôi, rít dài một chập, Tưởng Tiệp đi tới nhấc nó xuống thì nghe Giang Sơn ngồi sau lên tiếng:

“Nếu không cần, vậy cứ đặt ở chỗ này là được rồi. Chính ca muốn tôi tặng chúng cho cậu, tôi cũng không thể ôm nguyên xi về.” Giang Sơn đi vào phòng ăn, “Định mời tôi uống trà gì đấy?”

Hai bàn tay đang nhanh nhẹn bỏ lá trà thêm nước của Tưởng Tiệp bỗng ngừng lại, cậu quay nhìn Giang Sơn. Dường như không nghĩ anh ta lại ở gần mình như thế, đôi mắt Tưởng Tiệp hơi mở to, cậu lùi lại một bước:

“Tiếp theo tôi phải làm gì?”

“Không phải cậu chuẩn bị thi đại học sao?”

“Sau đó nữa?”

“Thì học đại học chứ sao! Nếu như cậu không biết cách chuẩn bị hồ sơ, tôi sẽ cử người đến hướng dẫn cậu.”

Tưởng Tiệp không nói gì, chỉ hơi giật mình nhìn Giang Sơn, có vẻ đang cân nhắc điều gì đó, hai mắt hiện lên vẻ lo lắng bồn chồn.

“Rốt cuộc anh ta muốn tôi ở đây để làm gì?”

Giang Sơn nhún vai nói:

“Ai? Chính ca ấy hả? Hành động lần này của anh ấy không giống bình thường nên tôi cũng không rõ anh ấy muốn làm gì nữa. Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ thuận theo tự nhiên, nên làm cái gì thì làm cái đó, không canh cánh chuyện bị bán thân ở trong lòng. Chính ca đối tốt với cậu, cũng không bận tâm cậu nghĩ gì đâu, giống những người anh ấy ưng ý trước đây thôi. Nhưng Chính ca chẳng bao giờ yêu ai thật lòng, chờ tới lúc anh ấy chán rồi, cậu cũng sẽ được tự do.”

Tiễn Giang Sơn xong, Tưởng Tiệp cho hết những thứ Giang Sơn để lại vào túi giấy, đặt dưới bàn trà. Nhìn ánh chiều tà lưng chừng ngoài cửa sổ, chẳng mấy chốc sẽ phủ kín cả khoảng trời, Tưởng Tiệp thầm nghĩ đêm nay có lẽ sẽ lại mất ngủ, những lời Chu Chính nói đêm trước chợt quanh quẩn bên tai:

“Lạ giường? Hay là về nhà mang gối của cậu đến đây đi.”

Tưởng Tiệp do dự nhìn chằm chằm chiếc điện thoại màu bạc, mãi lâu sau mới có đủ dũng khí cầm lấy ống nghe, quay một số điện thoại. Sau hai tiếng tít dài đã có người nhấc máy, là một giọng nam quen thuộc:

“Hello!”

“Lâm Nguyên à? Là em, Tiểu Tiệp đây.”