Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 2




Với tay tắt đèn, Tưởng Tiệp nghiêng mình nằm trong chăn, theo thói quen đưa một tay lên gối đầu. Giữa bóng đêm, hai mắt cậu mở thao láo. Tuy đã dọn đến đây một tuần rồi nhưng cậu vẫn lạ giường, hôm nào cũng trằn trọc quá nửa đêm mới ngủ được. Đây là căn hộ penthouse hai tầng nằm trên nóc tòa cao ốc ven hồ lớn, tầng trên là phòng ngủ chính cùng ba gian phòng cho khách, cộng thêm một phòng họp nhỏ. Tầng dưới cũng có một phòng ngủ liền kề phòng sách, diện tích vừa phải nhưng có cửa sổ nhìn ra hồ, Tưởng Tiệp đắn đo mãi rốt cuộc quyết định ở đây.

Kể từ lần gặp mặt ngắn ngủi tại Phần Dạ đêm đó, người đàn ông tên Chu Chính kia vẫn chưa xuất hiện, ngay cả Giang Sơn luôn chủ động liên hệ với cậu cũng không gọi cú điện thoại nào. Quyết tâm không chùn bước trước nghịch cảnh của Tưởng Tiệp bắt đầu lung lay. Dù sao cậu mới chỉ là đứa trẻ mười tám tuổi, mỗi khi nghĩ đến tương lai phía trước, lòng cậu lại vô thức run lên.

Tưởng Tiệp trở mình, nằm quay lưng về phía bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ. Gió trên cao rít gào đập vào cửa kính, vừa mới qua đi, lát sau lại rền rĩ kéo về. Cuối cùng giữa những hồi gió chợt đến chợt đi ấy, hai mắt cậu dần dần khép lại. Giấc ngủ nhanh chóng ập tới, linh hồn nhẹ bẫng, đung đưa, băn khoăn ngắm nhìn cơ thể của mình vài lần rồi bay đi mất.

“Hai người đang làm gì? Đang làm cái gì vậy hả?” Đó là tiếng kêu gào thảm thiết của chị gái, “Điên rồi sao? Các người điên rồi sao?”

“Đồ súc sinh! Mày là đồ súc sinh! Sao tao lại sinh ra cái thứ súc sinh như mày chứ!” Trong cơn cuồng nộ, người mẹ thường ngày luôn biết cách kiểm soát bản thân thẳng tay giáng cho đứa con quần áo xộc xệch đang nửa nằm nửa ngồi trên giường một loạt những cú tát, cái này nối tiếp cái kia. Là mộng sao? Là mộng nên mới không thấy đau phải không? Lâm Nguyên nhào tới giữ lấy tay mẹ:

“Là lỗi của con, là tại con uống rượu nên nhìn nhầm Tiểu Tiệp thành A Mẫn! Có trách thì hãy trách con!”

Chỉ có ba vội vàng giữ chặt mẹ lại, quay đầu nhìn cậu với ánh mắt đầy đau xót cùng yêu thương. Cả người Tưởng Tiệp như bị rút cạn sức lực, bên tai là bao âm thanh hỗn độn, chất vấn có, khuyên giải có, gào khóc đến sức cùng lực kiệt cũng có…Mãi đến khi một tiếng hét chói tai vang lên, Tưởng Tiệp mới nhận ra chiếc kéo trên tay mẹ đã ngay gần kề…

Giật mình choàng tỉnh khỏi ác mộng, Tưởng Tiệp thở hổn hển, tay lần mò đến vị trí xương quai xanh. Vết thương nơi đó vừa mới lành, vẫn còn màu hồng nhạt của lớp da non. Lúc ấy vì có người kịp thời kéo mẹ lại nên mũi kéo chệch hướng, tuy chỉ xẹt qua một đường cắt nhỏ nhưng máu vẫn chảy không ngừng.

Mọi chuyện cứ như vừa mới xảy ra.

Tưởng Tiệp đi chân đất tới phòng ăn, rót một cốc nước lạnh uống ừng ực hai ngụm lớn. Hô hấp dần dần bình ổn lại, sau khi đầu óc tỉnh táo hơn, cậu chợt nhận ra có mùi thuốc lá thoang thoảng. Nhưng Tưởng Tiệp đâu có hút thuốc. Từng cơn gió lạnh ù ù thổi vào từ căn phòng khách lớn phía sau. Cửa ban công khép hờ để lộ một khe hở nhỏ, khói thuốc theo đó len vào từ từ tản ra. Chu Chính đứng đưa lưng với Tưởng Tiệp, tì tay trên lan can hút thuốc, dưới chân rải rác vài mẩu đầu lọc. Tưởng Tiệp đi tới, mở cửa bước ra ban công, nhưng không lên tiếng.

“Sao đã dậy rồi?” Chu Chính quay đầu nhìn Tưởng Tiệp, “Gặp ác mộng à?”

“Ừm, sao anh biết?”

“Mặt cậu đều là mồ hôi kìa.”

“A,” Tưởng Tiệp quệt một cái, quả nhiên tay liền ướt nhẹp.

“Vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm, cậu lại ăn mặc phong phanh như vậy.”

Chu Chính vừa nói vừa dụi đầu thuốc, mở cửa cùng Tưởng Tiệp quay trở vào.

“Không ngủ được sao? Có muốn uống chút rượu không?” Chu Chính đi tới chỗ tủ rượu ở quầy bar.

“Tôi không uống.”

“À phải rồi, cậu mới mười tám nhỉ?” Chu Chính cầm chai rượu vang đỏ, “Vì sao ngủ không ngon?”

“Lạ giường.”

“Hay là về nhà mang gối của cậu đến đây đi. Hồi bé Thẩm Binh lạ giường, đi đâu cũng khư khư ôm theo cái gối của mình.”

“Vậy sao?” Tưởng Tiệp cảm thấy đêm nay Chu Chính có gì đó khác lạ, “Không cần phiền phức như thế, đợi quen giường mới là ổn thôi.”

“Cậu coi lại mình đi! Vành mắt cũng có quầng thâm rồi.”

Chu Chính bước vòng ra sau lưng Tưởng Tiệp. Tưởng Tiệp chỉ mặc độc chiếc áo may ô màu trắng cùng quần ngủ màu xanh đậm bằng vải cotton. Bờ vai gầy nhỏ trơn nhẵn của cậu giữa màn đêm hiện lên láng bóng như ngọc. Ở hõm nông giữa hai xương quai xanh còn có một vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt. Chu Chính đặt hai tay lên vai Tưởng Tiệp, lập tức cảm giác được cơ thể thẳng tắp dưới tay mình càng cứng ngắc hơn.

“Không cần căng thẳng như vậy, tôi sẽ không làm gì cậu.” Chu Chính dùng sức ấn Tưởng Tiệp ngả người vào ghế sô pha, nói tiếp: “Cậu ngồi thẳng như vậy không thấy mỏi sao?”

“Tôi quen rồi.” Lưng Tưởng Tiệp không hề rời khỏi lưng ghế mềm mại, Chu Chính nói đúng, ngồi thế này thoải mái hơn nhiều.

“Sau này không cần phải câu nệ như thế, tôi cũng không để ý mấy tiểu tiết ấy. Nhìn là biết cậu được giáo dục tốt.”

“Mẹ tôi dạy bảo rất nghiêm khắc.”

“Ồ? Bình thường đều là nghiêm phụ từ mẫu, nhà cậu lại trái ngược nhỉ!”

“Bà ấy là người rất mạnh mẽ.”

“Mẹ cậu có nghiêm khắc với chị cậu như với cậu không?

“Cũng không khác là bao.”

“Cậu đã bao giờ nghĩ, vì sao bọn cho vay nặng lãi không chọn chị cậu mà lại chọn cậu chưa?”

Tưởng Tiệp nhìn Chu Chính, nhưng không trả lời.

“Bởi vì tôi chỉ thích đàn ông.” Chu Chính hơi cau mày, “Còn cậu có thích đàn ông không?”

“Không phải anh đã điều tra về tôi rồi sao?”

“Người điều tra cậu là Giang Sơn, cậu ta không nói cho tôi biết.”

“Đây là bí mật đời tư, không phải sao?”

“Phải, nhưng tôi đã cho cậu biết bí mật của tôi rồi…” (bí mật ảnh là gay á =))

“Vậy nên tôi cũng phải chia sẻ bí mật của mình với anh?”

“Đại loại là như thế. Hơn nữa điều này có tính chất quyết định. Tôi vốn không ép uổng người khác trong chuyện tình cảm bao giờ, nếu như cậu là trai thẳng, chơi đùa với cậu cũng chẳng có gì hay ho.”

“Không ép uổng sao? Hiện tại không phải anh đang ép tôi ở lại đây ư?”

“Tôi chỉ muốn xem ý tứ cậu thế nào thôi.” Chu Chính đặt ly rượu xuống, “Đây là nhà của cậu, không cần phải bạc đãi bản thân ở căn phòng nhỏ tầng dưới, cứ dọn hết đồ lên phòng lớn tầng trên đi. Còn nữa, cậu muốn làm gì thì cứ làm, ví dụ như thi đại học chẳng hạn. Bình thường tôi sẽ không quấy rầy cậu, mỗi khi tới tôi sẽ gọi cho cậu trước. Nếu như cậu không muốn tôi đến thì cứ nói với tôi một tiếng.”

Chu Chính vừa nói vừa quan sát Tưởng Tiệp đang cúi đầu trầm tư, cậu ngồi ở phía đối diện, lưng lại tự động thẳng tắp như cũ, làn tóc mềm mại che khuất tầm mắt, không thể đoán được cậu đang suy nghĩ điều gì. Chu Chính thật sự cảm thấy Tưởng Tiệp rất khép mình, cũng rất đề phòng người khác, là một thằng bé luôn cất giấu kín kẽ mọi tâm tư. Thật tình, mới mười tám thôi mà sao đã có nhiều ưu phiền như vậy?

“Tôi có thể về nhà không?”

“Ở đâu mà chẳng giống nhau? Cậu thực sự muốn về nhà sao?”

Tưởng Tiệp hiểu rõ ẩn ý của Chu Chính. Đúng vậy, dù có muốn về nhà thì mẹ cũng sẽ không cho cậu bước qua cửa. Vì thế Tưởng Tiệp chấp thuận nói, “Tôi đã rõ rồi, chỉ cần tôi ở lại đây, làm cái gì anh cũng sẽ không can thiệp.”

“Chính xác.”

“Anh thực sự không bận tâm nếu tôi tiếp tục đi học?”

“Cậu cứ tranh thủ ôn thi đại học cho tốt. Cuộc sống của cậu vẫn theo những kế hoạch cậu đã vạch ra từ trước, không cần thay đổi. Mọi chuyện vốn dĩ không hề phức tạp như cậu nghĩ.”