Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 98: Chia Đội 2




Long Duyệt Hồng nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy lời này của tổ trưởng quả thật quá chí lý.

Thương Kiến Diệu thì càng để ý một điều khác:

"Sao tôi chưa được học câu danh ngôn này bao giờ?"

Bạch Thần lại càng chưa từng nghe tới câu danh ngôn này bao giờ.

Tưởng Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Sách báo ngoại khóa, sách báo ngoại khóa."

Nghĩ tới Tưởng Bạch Miên từng nói cô có một người ba là nhà sinh vật học, mà đây là nhân viên cấp D9 chỉ còn chút xíu nữa là đạt tới cấp quản lý, có được đãi ngộ hơn hẳn nhà mình, Long Duyệt Hồng nhất thời thoải mái, còn Thương Kiến Diệu cũng không hề có chút nghi vấn nào.

Tưởng Bạch Miên lập tức ngẩng đầu nhìn bầu trời, xác định vị trí của mặt trời:

"Thời gian còn sớm, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng canh gác ở doanh địa, giám thị khu vực trấn Hắc Thử. Tôi và Thương Kiến Diệu ra ngoài tìm kiếm một hồi."

"Vâng, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đồng thanh hô lên.

Không chút lề mề, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên rời khỏi chỗ ẩn nấp, bước xuống chân núi nhỏ.

Hai người bọn họ đều mang theo súng lục của mình như lúc trước, tiếp đó một người vác súng trường, một người cầm súng phóng lựu.

Sau khi ra khỏi ngọn núi nhỏ nơi có trấn Hắc Thử, đi vào đồi núi rậm rạp thảm thực vật, Thương Kiến Diệu đột nhiên nói:

"Tổ trưởng, vì sao chúng ta cứ phải chờ người của công ty đến, mà không tự mình áp dụng hành động, truy lùng những kẻ tập kích kia?"

Tưởng Bạch Miên bước chậm dần, hơi nghiêng đầu, nói khá thẳng:

"Vì sự an toàn của các anh."

"Chúng ta có thiết bị bộ xương ngoài, có hỏa lực đầy đủ, hoàn toàn có thể đối phó được đoàn đội kia, không nguy hiểm gì mấy." Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói.

Tưởng Bạch Miên nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh đáp lại:

"Tôi biết trong lòng anh tức giận."

Cô khẽ dừng lại, rồi nhanh chóng thở hắt ra:

"Tôi cũng thế. Nhưng trong chiến đấu, viên đạn chắc chắn không biết mở to mắt nhìn, không vì anh đẹp trai, là lính mới mà sẽ có lòng bao dung cho anh, né tránh anh, mà hoàn toàn ngược lại, chúng càng thích loại người như thế.

Vả lại, làm sao anh xác định đoàn đội tập kích không có năng lực đối phó thiết bị bộ xương ngoài? Bọn họ có thể kiếm được cả bom nhiệt áp, nên nếu có trang bị mạnh khác thì tôi cũng không bất ngờ chút nào."

"Chúng ta có thể lần theo dấu vết, trinh sát trước, sau khi xác nhận tình hình xong rồi hãy suy xét xem có tập kích không. Nếu như không làm được thì lập tức rút về chờ người của công ty." Thương Kiến Diệu vẫn chưa hề từ bỏ ý định.

Tưởng Bạch Miên quay người lại, vừa bước đi vừa nói:

"Đừng có nói việc lần theo dấu vết và trinh sát đơn giản như vậy. Ở Bộ phận An toàn, nhân viên đảm nhiệm trọng trách trinh sát chắc chắn là một trong số mấy người xuất sắc nhất đội.

Nếu anh và Long Duyệt Hồng có đủ kinh nghiệm, quả thực tôi cũng muốn thử một lần. Nhưng hiện giờ ấy, anh có thể đảm bảo lúc trinh sát không bị phát hiện, sẽ không kíp nổ trận chiến đấu ngay tại chỗ?

Ở trong một đoàn đội thuần thục, không phải nói là mỗi người đều không được mắc sai lầm, mà khi có người phạm sai lầm, thanh viên khác biết nên bù đắp như thế nào.

Khi tôi và Bạch Thần mắc sai lầm, anh và Long Duyệt Hồng nhanh chóng bổ cứu thì tổ điều tra thế giới cũ của chúng ta mới có thể thử chuyện tương tự được."

Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên liếc mắt nhìn Thương Kiến Diệu đang sải bước nhanh:

"Ban nãy không phải anh đả kích Long Duyệt Hồng, làm cho lòng tin của anh ta bị tổn hại, khi sát hạch sẽ không đạt tiêu chuẩn, phải rời khỏi tổ điều tra này sao?

Hiện giờ lại không lo lắng chuyện lần theo dấu vết kẻ tập kích sẽ tạo ra nguy hiểm cho anh ta?

À, tôi hiểu rồi, anh đang nghĩ là đến lúc đó, chính anh sẽ mặc thiết bị bộ xương ngoài nhảy vào giữa quân địch, đại khai sát giới, làm cho Long Duyệt Hồng chỉ đứng nhìn."

Nói xong, Tưởng Bạch Miên cười một tiếng:

"Không phải anh muốn cứu vớt toàn bộ nhân loại sao? Sao lại có thể mạo hiểm lớn như vậy ngay lúc này? Nếu anh chết trận ngay tại đó, ai sẽ gánh vác sứ mệnh thần thánh kia?"

"... Tổ trưởng, đừng có nói tham sống sợ chết theo kiểu đường hoàng như vậy." Thương Kiến Diệu suýt nữa thì bị thuyết phục.

Tiếp đó, hắn nói với vẻ nghiêm túc:

"Rồi sẽ có người khác."

"Ha... Tôi không rõ có phải anh đang nói đùa hay không." Tưởng Bạch Miên nói tiếp: "Tôi phải chịu trách nhiệm với các anh. Anh và Long Duyệt Hồng đều chưa kết hôn, vẫn chưa sinh con, nếu cứ chết đi như thế thật không đáng, ha ha, cũng bất lợi cho công ty."

"Vậy cô có con không? Chẳng phải cô cũng thường xuyên mạo hiểm?" Thương Kiến Diệu hỏi theo.

Tưởng Bạch Miên trợn mắt trừng người này một cái:

"Không. Lúc trước khi thống nhất hôn phối, tôi đang nằm trong viện, có khả năng chết bất cứ lúc nào. Sau đó dựa vào việc làm người tình nguyện nhận lấy biến đổi gen, mới có thể sống sót. Ha ha, dù sao không làm cũng chết, chi bằng liều một phen, kết quả coi như cũng may mắn.

Sau đó, vì tình hình biến đổi gen vẫn chưa rõ ràng, không xác định sẽ có tai họa ngầm nào không, còn chờ quan sát thêm bước nữa, và các loại thí nghiệm để đưa ra số liệu có tính thuyết phục hơn, ví dụ như tính ổn định di truyền, cho nên tôi vẫn không tham dự hôn phối."

Tưởng Bạch Miên bỗng nhíu mày:

"Tôi nói mấy cái này với anh làm gì? Tình huống của chúng ta giống nhau sao? Tuyệt đại đa số thời điểm, tuy là tôi có mạo hiểm, nhưng có chắc chắn thành công là không nhỏ."

Cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa, bèn chuyển hướng:

"Anh là vì..."

Cô chỉ vào đầu mình:

"Cho nên mới từ bỏ thống nhất hôn phối sao?"

Thương Kiến Diệu thản nhiên đáp:

"Tuy rằng đúng là tôi có vấn đề về mặt này..."

Không chờ hắn nói xong, Tưởng Bạch Miên buồn cười hỏi vặn lại:

"Chính anh cũng biết à?"

Thương Kiến Diệu không để ý, tiếp tục nói:

"Nhưng thường thì một phần lớn những biểu hiện không bình thường đó đều là cố ý."

"Tại sao?" Tưởng Bạch Miên hỏi.

Thương Kiến Diệu chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phương xa:

"Tôi không muốn có con, cũng không muốn khiến một cô gái phải bận lòng."