Thương Kiến Diệu nghe vậy, bèn nói như đang tự hỏi:
"Hung ác, lưu loát, sạch sẽ, đây là một trận báo thù đã có mưu tính từ đầu?"
Theo hắn thấy đây chưa chắc là báo thù, nhưng nhất định là có ý đồ từ trước.
Tưởng Bạch Miên nhìn cửa hang sáng rực ánh nắng, suy nghĩ rồi nói:
"Chưa hẳn. Cũng có thể là cư dân trấn Hắc Thử vì chuyện nào đó mà làm lộ hành tung, khiến người ta phát hiện hang động này. Mà bất kể thân phận thứ nhân của bọn họ, hay vũ khí đạn dược, đồ ăn để dành qua mùa đông mà bọn họ đổi với công ty đều đủ để dẫn tới ác ý mãnh liệt.
Đám người tập kích kia có lẽ ban đầu không định che dấu thân phận, xóa đi dấu vết, bởi vì có bom nhiệt áp đã là một dấu hiệu rất rõ ràng rồi. Có lẽ là sau khi kết thúc trận chiến, bọn họ lục tìm vật tư thì đã phát hiện chiếc máy điện báo vô tuyến kia, mới nghi ngờ trấn Hắc Thử thành lập liên hệ với thế lực lớn, trở thành thị trấn phụ thuộc vào thế lực đó. Sau đó, vì để không bị trra thù, bọn họ vội vàng dọn sạch chiến trường."
Bạch Thần không thể phân biệt được chuyện này là có mưu đồ từ trước hay là xảy ra ngẫu nhiên, chỉ có thể dựa theo góc nhìn bản thân để đưa ra vài kết luận tương đối rõ ràng:
"Tạm thời không suy xét do động cơ nữa. Hiện tại có thể tạm xác nhận những điều sau:
Thứ nhất, đội tập kích có trật tự từ mức tiêu chuẩn trở lên, nếu không thì không có khả năng dọn chiến trường sạch sẽ như vậy, gần như không để lại cho chúng ta đầu mối nào. Điều này cơ bản có thể loại trừ khả năng bọn họ là vài toán cướp lâm thời gộp lại với nhau.
Thứ hai, có thể có được bom nhiệt áp và vũ khí tác chiến cá nhân, chứng tỏ thực lực của đội tập kích ở trên mức tiêu chuẩn, danh tiếng sẽ không hề nhỏ."
Thấy Thương Kiến Diệu còn chút nghi hoặc, Bạch Thần giải thích thêm:
"Ở trên Đất Xám, có rất ít đoàn đội che giấu thực lực, chỉ có thể hiện rõ sự hùng mạnh của bản thân mới có thể khiến đám người bám gót và kẻ địch xung quanh phải sợ hãi, và cũng chiếm được đủ lượng tài nguyên.
Về mặt này, có lẽ chỉ có thế lực lớn và kẻ độc hành, cùng với vài tiểu đội của vài người là ngoại lệ. Nhưng, như loại đầu, phần lớn ban đầu là một súng một bom, liều mạng dốc hết sức lực mới làm ra được, chính là khi thực lực đạt đến một cấp độ nào đó mới làm một vài che giấu mang tính chiến lược. Còn về hai loại sau, đầu trận chiến bọn họ hơn phân nửa là không che giấu thực lực, chỉ là số nhân chứng ít, có thể kiểm soát hữu hiệu."
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
"Mặt khác, từ tình huống hiện tại có thể suy đoán được một chi tiết:
Số lượng kẻ tập kích ít nhất cũng phải trên hai mươi, à không, ba mươi người, nếu không thì bọn họ không thể giải quyết đám người canh gác bên ngoài trấn Hắc Thử gọn gàng như vậy, cũng không thể khiến người dân trấn Hắc Thử chủ động rút lui vào trong hang, không thử phản công, chỉ nghĩ tới việc dùng đường hầm rút lui."
Thương Kiến Diệu nghe xong, không nhịn được gật đầu.
Loại suy luận này thoạt nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng ban nãy hắn lại không ngờ tới:
Nếu số lượng kẻ địch tập kích là ít, với quy mô hai ba trăm người của trấn Hắc Thử, lại thêm các loại vũ khí mà công ty Sinh Vật Bàn Cổ cung cấp, cho dù phe đối diện có trang bị mạnh hơn nữa thì cũng hoàn toàn có thể đẩy lùi được.
"Đúng." Bạch Thần nhìn vào khu vực nơi không có ánh đèn pin chiếu sáng: "Theo vết thương do súng bắn của phần lớn thi thể, vũ khí của đoàn đội tập kích này có vẻ tạp, gần như có thể loại trừ khả năng là quân đội của thế lực lớn. Đương nhiên, có lẽ kẻ địch bắn thêm những nhát súng kia chính là để tạo ra loại dấu vết này, nhưng quân đội của thế lực lớn hoàn toàn không sợ bị trả thù, không cần thiết phải làm như vậy."
Thương Kiến Diệu dần quen với việc thảo luận như thế này, cũng bắt đầu gia nhập:
"Cũng có thể loại trừ "Bộ Nô Đội", với bọn họ mà nói, nhân khẩu là thứ đáng giá nhất, giết sạch cả trấn Hắc Thử như thế này không đúng với phong cách của bọn họ."
"Đúng vậy, cho dù thứ nhân cũng có thể đào quặng. Vả lại dân trấn Hắc Thử này lại càng là cao thủ về chuyện này. Cho dù không vượt được cửa ải tâm lý, sợ bị lây bệnh, xuất hiện biến dị, cũng có thể tách bọn họ ra khỏi nô lệ đào quặng bình thường, tạo một đội riêng, dùng vũ khí bắn tầm xa để trông coi." Tưởng Bạch Miên thuận miệng nói, không quan tâm ngữ pháp gì cả.
Cô lập tức hỏi tiếp:
"Còn gì khác không?"
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, đáp:
"Đoàn đội kẻ tập kích chưa chắc đã thực sự trên ba mươi người, ý tôi là thành viên nòng cốt. Bọn họ hoàn toàn có thể lấy bảy tám thành viên nòng cốt kèm theo với mười mấy tên phụ thuộc ngoại lai, dù sao, nhìn mặt ngoài có thanh thế lớn là được.
Chờ khi chiến đấu kết thúc, việc dọn dẹp chiến trường và xử lý dấu vết thì do bảy tám thành viên nòng cốt kia tự mình ra tay, hoặc trông coi đám phụ thuộc làm, đều có thể đạt được hiệu quả rất tốt."
Tưởng Bạch Miên hài lòng gật đầu:
"Không loại trừ khả năng này. Tổng hợp lại những gì chúng ta nói lúc trước, suy xét tới cuộc đối thoại trong bút ghi âm, chúng ta có thể sơ bộ khoanh lại được vài đặc điểm của đoàn đội tập kích này:
Loại tình huống thứ nhất, đoàn đội con người, số lượng từ ba mươi người trở lên, thanh danh không nhỏ, hành động tàn nhẫn, kinh nghiệm phong phú, có bom nhiệt áp, trang bị vũ khí tác chiến cá nhân có vẻ mạnh, không thuộc hoặc không phụ thuộc vào thế lực lớn, hiện tại còn không quá thiếu đồ ăn.
Loại tình huống thứ hai thì thêm điều mà số lượng thành viên nòng cốt không đến mười người, có lượng lớn người phụ thuộc hoặc đoàn đội hợp tác."