Tiếng gầm thét kia còn chưa lắng xuống, thì một tiếng gầm tương tự vang lên ở chỗ khác đầm lầy, liên tục không ngừng, vang vọng không ngớt.
Đỗ Hành nghiêng tai lắng nghe một lúc, nụ cười tươi trên khuôn mặt đã vụt tắt từ lúc nào không rõ.
Chờ khi ban đêm ở hoang dã Hắc Chiểu yên tĩnh trở lại, người đàn ông trung niên tự xưng là học giả cổ vật, nghiên cứu viên lịch sử này quay đầu nhìn đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu rồi nói:
"Tình hình bên đó còn rắc rối hơn tôi dự đoán. Xem ra tôi phải lên đường đi suốt đêm rồi."
Ông ta vừa nói vừa đứng lên.
"Cẩn thận." Tưởng Bạch Miên không giữ lại, nói khách sáo.
Đỗ Hành cười một tiếng, không đáp lại lời này, trước khi từ biệt ông ta chỉ nói một câu như đang lải nhải dông dài:
"Cô bé ạ, tên của cô làm tôi nhớ tới lúc trước. Khi đó, quê nhà tôi có rất nhiều ruộng bông, mỗi khi tới mùa vụ vào thời gian này, hoặc là muộn hơn chút, có thể thấy vô số những đám mây rơi xuống đất. Cảnh tựng đó cực kỳ đẹp đẽ."
Tưởng Bạch Miên đứng lên theo, khẽ mỉm cười nói:
"Ba tôi là nhà sinh vật học nghiên cứu cải tiến bông, mà tôi sinh ra đúng mùa thu hoạch vụ bông, cho nên ông đặt cho tôi cái tên này."
Nói tới đây, cô mỉm cười kháng nghị:
"Tuy rằng anh đúng là lớn tuổi hơn chúng tôi, nhưng quả thực chưa đến mức gọi tôi bằng "cô bé" thế này đâu."
Đỗ Hành cười ha ha:
"Tuổi của tôi lớn hơn vẻ ngoài của tôi nhiều, cũng lớn hơn những gì các cô cậu tưởng."
Ông ta không trì hoãn nữa, cười vẫy tay:
"Mong có thể gặp lại."
"Mong có thể gặp lại." Đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu lịch sự đáp lại.
Đỗ Hành lại phất tay áo, xoay người đi vòng qua gò đất, trong vùng đất hoang dã tối om khi mặt trời đã lặn mà mặt trăng còn chưa lên, từng bước đi tới phương bắc.
"Quý cô Già La Lan, còn cô thì sao? Cũng muốn tiến tới phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ chứ?" Tưởng Bạch Miên lại ngồi xuống, nhìn về vị đạo nhân tóc vàng mắt xanh kia.
Già La Lan mỉm cười đáp:
"Không cần gọi tôi là quý cô. Trên con đường tầm "đạo" này, không phân chia nam nữ. Nếu các vị muốn tỏ vẻ tôn kính, tôi sẽ không để ý, có thể gọi tôi là đạo trưởng.
Đương nhiên, các vị có thể gọi tôi là Tiểu La, Tiểu Lan, Tiểu Già cũng không sao, đây đơn giản chỉ là một phong cảnh khác trên con đường cầu đạo, không chia tôn ti cao thấp."
"Còn rất, rất, rất dân dã." Tưởng Bạch Miên nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới chọn ra được một từ hình dung thích hợp: "Có thể nhìn ra tiếng Đất Xám của cô khá tốt."
"Đây không phải tôi tự nguyện học." Câu trả lời của Già La Lan hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đám người Bạch Thần.
Cô ta lập tức đưa ra lời giải thích với nụ cười không thay đổi:
"Điển tịch về "đạo" đều viết bằng tiếng Đất Xám, nếu phiên dịch sang tiếng Hồng Hà thì sẽ đánh mất ý nhị trong đó, không thể nào miêu tả chính xác được."
Dứt lời, cô ném khúc xương thỏ sau khi đã ăn xong xuống đất, lại cho hai ngón tay dính mỡ vào trong miệng mút vài cái, sau đó tùy ý xoa lên quần áo.
Hành vi tùy ý đó kết hợp khí chất tuy xinh đẹp nhưng có chút cao quý của cô ta làm đám người Thương Kiến Diệu, Tưởng Bạch Miên nhìn mà há hốc mồm.
Già La Lan lấy một túi nước ra uống hai ngụm, thấy mấy người phía đối diện đều kinh ngạc nhìn mình, bèn thích thú khẽ cười một tiếng:
"Đôi khi chúng ta thậm chí còn không phân biệt được rõ ràng chân thật và giả dối, ngay cả việc sinh tồn cơ bản nhất còn không dám đảm bảo, thì còn để ý mấy chuyện vặt vãnh không đáng kể này làm gì? Không bằng thích gì làm đó, thuận theo tự nhiên."
Nói tới đây, cô ta dời mắt về đống lửa đang bốc cháy kia, nói với nụ cười chứa đầy hàm xúc:
"Tựa như đám quý tộc ở viện Nguyên Lão của thành Tối Sơ, rõ ràng vài thập niên trước đều là đám dân du cư vật lộn sống sót trong hoang dã, lúc không có nguồn nước sạch thì đến nước tiểu của đồng bọn cũng cướp uống cho bằng được. Nhưng bây giờ lại chú trọng tới lễ tiết, tôn ti, rồi các loại lễ nghi phiền phức mà thực tế chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào.
Ha ha, khi trong thành còn có công dân tầng đáy chết vì lạnh vì đói, bọn họ quy định bữa tiệc bắt buộc phải có bộ đồ ăn riêng cho các loại thức ăn."
Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần chưa từng tới thành Tối Sơ, chỉ nghe được mấy tin đồn, thật sự không cách nào tiếp được đề tài này.
Tưởng Bạch Miên thì gật đầu như có suy nghĩ:
"Xem ra cô tới từ thành Tối Sơ."
Vị đạo sĩ tóc vàng mắt xanh Già La Lan này cười, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.
Thương Kiến Diệu thấy bầu không khí có chút tĩnh lặng, bèn đổi chủ đề:
"Đạo trưởng Già La Lan, đạo sĩ là gì?"
Già La Lan nghiêm túc ngẫm nghĩ:
"Muốn giải thích cái này thì quả thật có chút khó... Không phải các vị từng gặp được thầy tu rồi sao? Có thể coi đạo sĩ là một loại thầy tu khác, là loại thầy tu thuộc về một tôn giáo khác, thờ phụng Chấp Tuế khác."
Nghe được hai từ "Chấp Tuế" này, đám người Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng đều có cảm giác mạch máu ở thái dương giật giật.
Thương Kiến Diệu chủ động hỏi:
"Không biết cô tín ngưỡng vị Chấp Tuế nào?"
Vẻ mặt Già La Lan trở nên nghiêm túc:
"Trang Sinh."
"..." Các thành viên tổ điều tra thế giới cũ đều có chút khó nói nên lời.
Sau khi thoát khỏi Tịnh Pháp, Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu có chia sẻ thông tin về vị thầy tu máy móc không nói dối này cho Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần.
Mà trong những thông tin đó, tin tức quan trọng nhất chính là:
Giáo Đoàn Tăng Lữ tin tưởng thế giới này chính là giấc mộng của vị Phật quá khứ "Thế Tự Tại Như Lai" này, cho nên mới ngập đầy các loại đau khổ. Mà "Thế Tự Tại Như Lai" lại là Chấp Tuế đại diện cho cả năm và tháng nhuận, ở ngoài Giáo Đoàn Tăng Lữ còn có một danh xưng khác.
Danh xưng đó là:
Trang Sinh!
Già La Lan nhìn thấy rõ phản ứng khác thường của mấy người, nhưng không hỏi gì cả.
Vài giây sau, Tưởng Bạch Miên mới dò hỏi:
"Hiện giờ cô gia nhập giáo phái này ở thành Tối Sơ?"