Mặt trời dần lặn về đằng tây, chân trời rực một mảng màu vàng đỏ. Trên vùng hoang dã màu nâu đen, thi thoảng lại có vài cây to mọc thẳng tắp lẻ loi một mình.
Long Duyệt Hồng nhìn mấy bóng người đang đi tới phương bắc ở phía xa xa, hỏi với vẻ khó hiểu:
"Vì sao lại có thợ săn di tích chỉ đi bộ không thôi? Đây chẳng phải là sẽ không đuổi kịp nhóm người phía trước sao?"
Từ khi tạm biệt đám người Ngô Thủ Thạch, trên đường đi tới trấn Hắc Thử, bọn họ gặp được vài nhóm thợ săn di tích đi tới di tích phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ.
Trong những thợ săn này, có nhóm thì đi xe ô tô đã lắp ráp lại, có kẻ lại sử dụng mô tô không ngừng vang lên tiếng máy nổ, có người lại chỉ dựa vào xe đạp, hoặc ngựa đã thuần phục. Tuy là phương tiện giao thông kỳ quặc, nhưng chí ít là đều có đủ loại.
Bạch Thần lái xe chỉ liếc nhìn rồi nói qua loa:
"Đó đều là những người muốn nhặt món hời."
"Là sao cơ?" Long Duyệt Hồng hỏi tiếp.
Tưởng Bạch Miên ngồi trên ghế lái phụ vừa bảo dưỡng súng lục của mình, không ngẩng đầu lên mà nói:
"Bọn họ cố ý đi bộ, không muốn là nhóm đầu tiên tới phế tích thành phố kia. Cứ như vậy, những thợ săn di tích đi trước sẽ bước vào nguy hiểm, tiêu diệt rất nhiều nguy hiểm cho bọn họ.
Tuy rằng điều này khiến bọn họ mất đi quyền lợi lấy được những tài liệu đầu tiên, chọn lựa vật tư có giá trị, nhưng được cái là an toàn hơn. Chỉ cần bọn họ không chui vào khu vực trung tâm của thành phố, khả năng sống sót là không nhỏ. Dù sao một thành phố lớn như vậy, cho dù dẫn đầu là đội ngũ của thế lực lớn thì cũng không cách nào lấy sạch toàn bộ mọi thứ trong khu vực ngoài rìa, không cách nào trông giữ được toàn bộ các con đường."
Long Duyệt Hồng đầu tiên là hiểu ra, sau đó lại có nghi vấn:
"Nhưng như bọn họ thì cũng đâu vận chuyển được nhiều đồ, chỉ bằng vai khiêng tay cầm thì chắc chắn sẽ lấy được rất ít, còn không bằng không đi."
Tưởng Bạch Miên ngẩng đầu cười nhạo:
"Xem ra đúng là các anh không có khái niệm gì về phế tích thành phố. Ở đó còn rất nhiều xe cộ bị vứt bỏ, còn đủ thứ linh kiện, chỉ cần anh biết sửa chữa thì hoàn toàn có thể đến bên đó rồi mới "chuẩn bị" phương tiện giao thông. Ha ha, bản thân việc đó cũng là một trong những gì thu hoạch được rồi.
Kỳ thật, so với những người tự mình lái xe sang đó, thu hoạch của bọn họ sẽ lại càng nhiều hơn, về mặt số lượng."
Long Duyệt Hồng cẩn thận suy nghĩ, phát hiện quả đúng là như vậy:
Đoàn thợ săn di tích của Ngô Thủ Thạch lúc trước có tất cả là bốn người, đi một con xe việt dã màu xám, chờ khi tới phế tích thành phố, nếu bọn họ có thể né tránh hoặc giải quyết được nguy hiểm, thì tối đa chỉ lấy được ba chiếc xe và bốn xe chở vật tư, còn nhiều hơn nữa thì không thể mang đi nổi.
Nhưng nếu bốn thợ săn di tích chỉ đi bộ đến đó, cõng lều trại và vũ khí, như vậy bọn họ tối đa có thể lấy được bốn chiếc xe và bốn xe vật tư.
Thương Kiến Diệu ngẫm nghĩ, rồi nói như đang tự lẩm bẩm một mình:
"Tác dụng lớn nhất của việc lái xe không phải là chạy kịp thời gian và giữ thể lực sao?"
"Đúng, cho nên khi đám người này tới nhà ga Nguyệt Lỗ thì chắc chắn sẽ phải nghỉ ngơi chỉnh đốn không chỉ một ngày, dù sao bọn họ không vội." Tưởng Bạch Miên treo khẩu súng lục Liên Hiệp 202 lên đai vũ trang, chỉ vào đám người đằng xa và nói.
Cô lập tức nhìn xung quanh:
"Sắp sẩm tối rồi, xem ra trong hôm nay không kịp chạy tới trấn Hắc Thử. Chúng ta tìm một chỗ như gò đất hạ trại, chờ hừng đông rồi lại lên đường."
"Được. Được." Đám người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng lần lượt đáp lời.
Không lâu sau, bọn họ tìm được một gò đất nhỏ trên vùng hoang dã đầy màu xám đen này, tìm chỗ cản gió rồi dựng trại.
Tưởng Bạch Miên nhìn lửa trại bốc lên, vỗ vỗ tay, khẽ đảo mắt nói:
"Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng, nhiệm vụ buổi trưa của các anh vẫn chưa hoàn thành đâu!"
"Hả?" Long Duyệt Hồng có chút ngơ ngác.
Anh ta mất mấy giây đồng hồ mới nhớ ra lúc còn ở nhà máy thép bỏ hoang còn hai nhiệm vụ chưa hoàn thành, một là dựa vào năng lực bản thân tìm được đồ ăn, hai là vẽ bản đồ bố cục nhà máy thép bỏ hoang đó.
"Nhưng cuộc thăm dò của chúng tôi bị Tịnh Pháp cắt ngang, hiện giờ lại không thể quay về, phải đến trấn Hắc Thử đã." Anh ta vội vàng giải thích.
Thương Kiến Diệu bên cạnh anh ta không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Tưởng Bạch Miên, dường như hiểu tổ trưởng đang "cố ý kiếm chuyện".
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn xung quanh một cái, cười dài nói:
"Cho nên phải đổi cho các anh một nhiệm vụ khác mà có thể hoàn thành ngay lúc này."
Cô lập tức cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ màu đen sậm trên cổ tay:
"Trước khi trời tối, hoàn thành một lần săn bắn, không giới hạn con mồi lớn nhỏ."
Dứt lời, cô ngẩng đầu lên nói với Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:
"Đưa bản đồ đã vẽ được một phần cho tôi xem."
Thương Kiến Diệu lập tức giao tờ giấy vẽ khu vực bệnh viện và đài phát thanh.
Tưởng Bạch Miên giơ tay nhận lấy, vừa giở ra xem thì vẻ mặt trở nên có chút kỳ quái:
"Sao lại đánh dấu nhà vệ sinh? Cái đó có tác dụng gì đâu."
Tổ trưởng, mấy lời này của cô cũng rất kỳ quái đấy... Long Duyệt Hồng không dám nói thật lòng.
Thương Kiến Diệu thì nghiêm túc đáp lời:
"Cẩn thận và chi tiết là yêu cầu của tôi với việc vẽ bản đồ."
"Anh từng vẽ bản đồ trước đây rồi?" Tưởng Bạch Miên có chút tò mò.
"Không." Thương Kiến Diệu thản nhiên lắc đầu.
"Vậy..." Tưởng Bạch Miên cưỡng chế nuốt những lời phía sau xuống bụng, vẫy tay nói: "Đi săn bắn đi."
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng không lề mè, đều tự bồng súng trường của mình, đi lên trên đỉnh gò đất, nhìn ra bốn phía xung quanh.