Bạch Thần nhìn gương chiếu hậu, nét mặt vẫn bình thản như trước:
"Tôi cũng xuống xe, để tôi dẫn đường cho Thương Kiến Diệu. Mặc thiết bị bộ xương ngoài chỉ cõng thêm một người lùn như tôi, hẳn là sẽ không ảnh hưởng mấy tới năng lực di chuyển và phản ứng."
"Tôi đã nói rồi, cô không có lùn, mà là nhỏ nhắn xinh xắn. So với người trên hoang dã mà nói, chiều cao này của cô đã thuộc tầm trên trung đẳng rồi. Những dân du cư mà tôi gặp, số người chưa tới 1 mét 6 quả thực ở khắp nơi." Tưởng Bạch Miên thuận miệng bác bỏ một câu, rồi sau đó gật đầu nói: "Tôi sẽ không nói đây là chuyện nguy hiểm thế nào nữa. Nếu sinh ra trên Đất Xám, lên tới mặt đất, như vậy ở thời điểm thích hợp gánh vác nguy hiểm tương ứng là sự phát triển thường thấy. Nếu cần tôi đi mạo hiểm, tôi cũng sẽ không giao trách nhiệm cho mọi người."
Cô thở ra một hơi, nhắc nhở:
"Nhớ mang theo lượng đồ ăn nhất định."
Nói tới đây, cô đột nhiên ngậm miệng lại, thậm chí buông lỏng bàn tay phải đang cầm vô lăng.
Cô giơ ngón tay chỉ vào hộp lương khô và thanh năng lượng trong cốp xe, vừa chỉ vào miệng mình, đồng thời làm ra động tác phồng miệng nhai.
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng khá nghi hoặc, đang định mở miệng hỏi thì thấy Bạch Thần quay đầu nháy mắt ra hiệu bọn họ.
Hai người đồng thời bỏ qua lời nói vốn đã tới cuống họng, chưa kịp thốt ra lời.
Tuy Bạch Thần cũng không hiểu Tưởng Bạch Miên định bày tỏ cái gì, nhưng cô có thể nhìn ra tổ trưởng không muốn trao đổi nhiều về đề tài này, thậm chí còn không muốn dùng lời nói.
Lúc này, Tưởng Bạch Miên lại cầm vô lăng, nói tiếp:
"Thương Kiến Diệu, anh cũng phải cân nhắc xem nên ứng phó với "cõi Ngạ Quỷ" của Tịnh Pháp như thế nào. Ngộ nhỡ gã không chơi trò chạy vòng quanh, mà đột nhiên tiếp cận anh, kéo ngắn khoảng cách vào phạm vi năng lực có tác dụng, như vậy thì rắc rối to."
"Tôi sẽ cẩn thận..." Thương Kiến Diệu nói tới đây thì tạm ngừng, rồi gật đầu thật mạnh: "Suy nghĩ một chút!"
Trả lời xong, hắn vội vàng nói với Bạch Thần:
"Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta mang theo đồ ăn, chuẩn bị sẵn trước khi xuống xe. Hoặc cũng có thể ăn luôn lúc này, một khoảng thời rất lâu sau này có khả năng không cách nào dừng lại ăn uống."
"Được." Bạch Thần cầm lấy đồ ăn trong hộp kê tay, chia một nửa cho Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu mở một túi lương khô, nhét đồ ăn bên trong vào trong miệng.
Không tới một phút sau, Tưởng Bạch Miên quay mạnh vô lăng, làm cho xe Jeep né tránh tia laser do Tịnh Pháp bắn ra.
Thương Kiến Diệu không cần dặn bảo, lập tức mở cửa xe, nhào ra ngoài xe Jeep. Lúc này hắn không thuận thế lăn xuống, mà dùng sức nhảy lên.
Một tiếng xè vang lên, một tia laser bắn xuyên qua mặt đất chỗ đó.
Nếu Thương Kiến Diệu thuận thế lăn xuống như lúc trước, như vậy hắn đã bị tia laser này bắn trúng rồi. Cho dù thiết bị bộ xương ngoài có bộ phận giáp chống đạn, hắn cũng không may mắn tránh thoát.
Ngay sau đó, đầu gối hắn dùng sức kéo khớp xương phụ trợ khởi đọng, khiến toàn thân nhảy một phát ra cách đó gần hai mươi mét, phóng thẳng tới Tịnh Pháp ở đằng xa.
Thầy tu máy móc Tịnh Pháp lập tức rút lui ra sau như những lần trước, kéo giãn khoảng cách, bắt đầu chạy vòng vòng.
Nhân cơ hội này, Tưởng Bạch Miên đạp chân phanh, làm chậm tốc độ xe lại, cho Bạch Thần có thể từ ghế lái phụ nhảy xuống đất mà không bị thương.
Trong tiếng ken két, Bạch Thần tiện tay đóng cửa lại, thuận thế lăn người núp vào sau một bụi cây thấp bé.
Tốc độ xe Jeep lập tức tăng vọt, phóng thẳng tới đường lớn nơi thường xuyên có người qua lại trên hoang dã Hắc Chiểu.
Lúc này, Thương Kiến Diệu đuổi Tịnh Pháp đi xa rồi quay trở lại gần đó.
Hắn, với cơ thể được bao trùm bởi khung xương kim loại màu đen và các tấm giáp chống đạn, chỉ vào ba lô năng lượng phía sau, ý bảo Bạch Thần ngồi lên đó.
Bạch Thần nhảy ra khỏi lùm cây, bám lấy các khớp xương phụ trợ của thiết bị bộ xương ngoài làm "cây thang" và "chỗ bám" chỉ hai ba cái nhảy là bò lên trên ba lô năng lượng.
Ở chỗ này, cho dù cô ngồi thì cũng cao hơn Thương Kiến Diệu rất nhiều.
Mà so với dùng một tay ôm cô thì ngồi ở đây là cách để không ảnh hưởng tới hoạt động và nhắm bắn của thiết bị bộ xương ngoài nhất.
Tiếp theo bọn họ sẽ phải truy đuổi Tịnh Pháp, đuổi vị thầy tu máy móc này tới nơi thật xa, chạy vòng tròn với gã ở khu vực này, từ đó tranh thủ thời gian để Tưởng Bạch Miên và Long Duyệt Hồng thoát khỏi phạm vi truy tìm của Tịnh Pháp.
Thương Kiến Diệu với mũ giáp trên đầu chạy hai ba bước, trong tình huống không người tập kích, lại chủ động bắt đầu nhảy vọt và lăn người.
Bạch Thần rụt người lại, nắm chặt phần xương kim loại ở bả vai của thiết bị để khiến mình không bị văng ra ngoài.
Cô hiểu Thương Kiến Diệu đang tập dượt tranh thủ trước khi Tịnh Pháp vồ tới.
Sau vài cú lăn lộn, Thương Kiến Diệu mặc thiết bị bộ xương ngoài chạy bịch bịch những bước thật to, dựa vào thị lực tầm xa mà hệ thống cảnh báo sớm tích hợp mang đến bắt đầu truy đuổi thầy tu máy móc mặc áo cà sa đỏ.
Con mắt Tịnh Pháp sáng rực ánh đỏ, dường như vì thấy nữ giới nên rơi vào trạng thái không ổn định.
Khớp xương kim loại của gã khẽ cong, toàn thân bắn lên, nhảy sang bên cạnh.
Gã không phát điên hoàn toàn, vẫn tuân theo sách lược đã định sẵn. Dù sao sự thù hận của gã tới nữ giới là méo mó tâm lý do cơ thể tạo nên, chứ không phải cái giá phải trả cho người thức tỉnh, nên gã vẫn còn chút năng lực tự điều khiển.
Thương Kiến Diệu cầm một quả lựu đạn thấy thế, không vòng về như trước, mà tiếp tục đuổi theo Tịnh Pháp, thử kéo gần khoảng cách.
Sau khi một đuổi một chạy chừng mấy phút đồng hồ, Bạch Thần trên ba lô năng lượng đột nhiên cúi người xuống, trầm giọng nói:
"Không đúng, Tịnh Pháp đang chạy vòng tới hướng xe Jeep!
Gã định vòng qua chúng ta, tiếp tục đuổi theo tổ trưởng và Long Duyệt Hồng!"