Đến bây giờ Long Duyệt Hồng vẫn chưa thể khép miệng lại được, anh ta nghe Thương Kiến Diệu giải thích mà hệt như nghe MC đài phát thanh kể chuyện xưa vậy.
Tưởng Bạch Miên không nói nhảm, lập tức nghiêng đầu nói:
"Bạch Thần, dừng xe, chúng ta đổi vị trí."
"Tổ trưởng, tôi quen thuộc vùng hoang dã Hắc Chiểu này hơn." Bạch Thần vừa nói, vừa không kháng cự, đạp phanh một cách khá nhẹ nhàng.
Tưởng Bạch Miên không vội giải thích, mở cửa xe xuống dưới, vòng ra chỗ ghế lái, trao đổi vị trí với Bạch Thần.
Chờ khi xe Jeep lại nổ máy chạy đi, cô mới vừa nhìn thẳng phía trước vừa nói:
"Tôi đã biến đổi gen, nhận được vài năng lực đặc biệt."
Nghe thấy câu này, bất kể Bạch Thần hay Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu đều có chút ngạc nhiên.
Cho dù ở trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ, kỹ thuật biến đổi gen cũng còn lâu mới được coi là hoàn thiện, xác suất thất bại khá cao, những người tình nguyện như không phải thật sự không còn cách nào khác sẽ không dám thử.
"Lúc ấy làm là để cứu sống bản thân, làm cùng với lắp ghép tay giả sinh học." Tưởng Bạch Miên nhanh chóng giải thích: "Trong cơ thể tôi có một loại tế bào đặc biệt, có thể cảm ứng được tín hiệu điện trường trong phạm vi nhất định. Mà khi con người, dã thú hoạt động, cơ bắp co lại và phản ứng nào đó sẽ sản sinh ra tín hiệu điện mỏng manh, cho nên chỉ cần kẻ địch tiến vào phạm vi hoạt động, cho dù hắn che giấu hay không, cẩn thận thế nào, tôi đều có thể thoải mái phát hiện vị trí và tình trạng của hắn."
"Thảo nào trước kia cô nhận thấy tên thợ săn di tích mặc thiết bị bộ xương ngoài đang tiếp cận sớm hơn chúng tôi..." Bạch Thần lập tức hiểu ra.
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cũng hiểu ra một số nghi vấn lúc trước:
Lần đầu ngủ ngoài trời, Thương Kiến Diệu rõ ràng phát hiện có tung tích con người, mà Tưởng Bạch Miên thì lại không hề tò mò chút nào, cũng không ra lệnh cho mọi người tìm kiếm xung quanh. Hẳn là cô đã sớm nắm bắt được đặc điểm và trạng thái của con người đó, rồi đưa ra phán đoán.
Tưởng Bạch Miên vừa lái xe vừa nhanh chóng bổ sung:
"Con Thiết Xà Hắc Chiểu kia lúc đó cũng trong trạng thái tương tự ngủ đông, tín hiệu điện vô cùng mỏng manh, tôi còn tưởng đó chỉ là một động vật bình thường, nên không phát hiện sớm. Nhưng Tịnh Pháp là thầy tu máy móc, cơ thể hoạt động được là dựa vào lượng tín hiệu điện vô cùng mạnh, tôi có thể phát hiện được từ phạm vi xa hơn, đoán được đại khái là gã định làm gì.
Ban nãy trước khi gã tập kích, kỳ thật tôi đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Là tôi cố tình bảo Bạch Thần giảm tốc độ xe xuống, để dụ gã tấn công, hy vọng có thể tranh thủ cơ hội phá hủy gã, hoặc làm gã bị thương nặng.
Lúc trước tôi không nói cho mọi người biết Tịnh Pháp là một thầy tu máy móc bám riết không tha. Nếu bị gã ghim, nhất định sẽ bị truy sát liên tục, như thế thì quá nguy hiểm. Biện pháp tốt nhất là đánh gã, làm cho gãn mất năng lực truy đuổi trong khoảng thời gian ngắn. Tiếc rằng tôi không ngờ gã còn là một người thức tỉnh. Một thầy tu máy móc lại đồng thời còn là một kẻ thức tỉnh, suýt nữa tôi đã khiến mọi người chết cùng nhau.
Về điều này, tôi cần phải xin lỗi.
Chờ lát nữa khi Tịnh Pháp đuổi theo, nhất định gã sẽ tấn công tầm xa. Về chuyện này, chỉ có tôi là có thể phát hiện ra trước, làm cho xe tránh né đúng lúc, ừm, nếu dùng lời nói để chỉ đạo thì chắc chắn không bao giờ kịp."
Bạch Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
"Tôi sẽ chú ý phía trước và tình hình giao thông hai bên, nói cho cô biết trước là hướng nào không thể đi. Dùng thời gian để chỉ hướng được không?"
"Được." Tưởng Bạch Miên giảm tốc độ xe xuống một chút, làm cho con xe Jeep thuận lợi vượt qua một chướng ngại.
Cùng lúc đó, cô nhìn vào gương chiếu hậu nói:
"Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng, hai anh quyết định thật nhanh xem ai sẽ mặc thiết bị bộ xương ngoài. Sau này người mặc thiết bị bộ xương ngoài chính là chủ lực đối phó Tịnh Pháp."
Không chờ Long Duyệt Hồng mở miệng, Thương Kiến Diệu đã cực kỳ kiên định nói:
"Để tôi."
Anh ta nhìn sang Long Duyệt Hồng đang có ý định tranh, giải thích đơn giản:
"Tịnh Pháp còn là một người thức tỉnh, cậu không cách nào cân bằng được với gã về mặt này. Mà tôi cần thiết bị bộ xương ngoài để giúp tôi kéo giãn khoảng cách."
"... Được rồi." Long Duyệt Hồng ngồi thẳng người lên, xoay người lại cùng Thương Kiến Diệu kéo thiết bị bộ xương ngoài từ cốp sau tới chỗ ngồi.
Sau đó, anh ta giúp Thương Kiến Diệu mặc nó lên người.
"Nhớ thay pin hiệu suất cao dự phòng vào." Tưởng Bạch Miên nhắc nhở một câu.
Bởi vì thế lực lớn có thể sản xuất được pin hiệu suất cao chân chính là vô cùng ít, chỉ có "Công ty Quả Quýt" và "Trí Tuệ Tương Lai", những chỗ khác tối đa chỉ làm ra được hàng nhái kém chất lượng, chỉ phù hợp cho khu dân cư không nằm ngoài phạm vi thế lực sử dụng, cho nên rất nhiều pin hiệu suất cao cho thiết bị quân dụng là có trao đổi với nhau - xác suất 50%. Mà lần này tổ điều tra thế giới cũ coi như cũng khá may mắn, pin hiệu suất cao mà xe Jeep cần với pin hiệu suất cao cho thiết bị bộ xương ngoài quân dụng kia đều là sản phẩm tiêu chuẩn do "Trí Tuệ Tương Lai" sản xuất.
"Vâng." Về mặt này, Thương Kiến Diệu cũng không dám có chút lơ là qua quýt.
Sau khi thay pin xong, Thương Kiến Diệu vừa đeo ba lô năng lượng với khung xương kim loại, xoay người cài các móc khóa ở các khớp phụ trợ, vừa lên tiếng hỏi:
"Tổ trưởng, lúc trước khi cô xâm nhập vào hệ thống của Tịnh Pháp, vì sao lại đột nhiên thất bại?"
Hắn nghi ngờ đó là một năng lực người thức tỉnh của Tịnh Pháp.
Mà hiện tại hắn đã biết hai loại:
"Cõi Ngạ Quỷ" và "Tha Tâm Thông".