Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 73: Vẫy Tay Tạm Biệt 1




Ngón trỏ tay trái Tưởng Bạch Miên cắm vào lỗ thủng trên khổ Tịnh Pháp, cơ thể kim loại của vị thầy tu máy móc này như thiết bị điện mất đi nguồn điện, cứng ngắc bên ghế lái.

Cùng lúc đó, Bạch Thần thả lỏng chân phải đang nhấn lên chân ga, toàn thân ngả sang bên hòng trước tiên cầm lấy khẩu súng lựu đạn đặt trên đùi Tưởng Bạch Miên.

Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu thấy cảnh đó, cũng lập tức không phân biệt trước sau phản ứng lại:

Long Duyệt Hồng nhanh chóng giơ lên khẩu súng trường Cuồng Chiến Sĩ đeo trên người, nhắm vào gáy của Tịnh Pháp.

Thương Kiến Diệu thì thoáng ngả người ra phía trước, đôi mắt bỗng trở nên u ám:

"Thiền sư, ngài xem..."

Hắn vừa nói ra bốn từ này, chợt thấy Tưởng Bạch Miên chợt co quắp trên ghế lái phụ.

Tay trái của cô yếu ớt rũ xuống, rời khỏi cổ Tịnh Pháp, đôi mắt cô ngơ ngác, miệng thì thốt lên những lời thì thào kỳ quái:

"Mình là ai... Mình đang làm gì ở đây..."

Pạch!

Cơ thể thầy tu máy móc Tịnh Pháp cũng khôi phục bình thường theo. Gã ép người xuống, tay trái duỗi ra phía trước bóp chặt lấy cổ Bạch Thần, làm cho cô ta không thể cầm lấy khẩu súng lựu đạn kia.

Keng! Keng!

Viên đạn mà Long Duyệt Hồng bắn ra đánh chính xác lên gáy Tịnh Pháp, nhưng lại chỉ lóe ra tia lửa văng ra bốn phía, để lại hai vết lõm nho nhỏ.

Không chỉ như vậy, viên đạn sau khi bắn ngược còn chút nữa thì bắn trúng lên mặt Long Duyệt Hồng, chúng nó lướt sát qua cột C xe Jeep rồi bay ra ngoài cửa sổ.

Thương Kiến Diệu nhìn thấy tất cả, con ngươi trong mắt có chút phóng to, nhưng hắn vẫn trôi chảy nhanh chóng nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn:

"Ngài có ý thức của con người, tôi cũng có ý thức của con người."

Tịnh Pháp một đầu gối gác lên trên hộp kê tay, vừa nắm cổ Bạch Thần vừa nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu.

Có lẽ bởi vì lúc trước Thương Kiến Diệu luôn hỏi đáp và trao đổi khá thân thiện, hoặc cũng có thể là do Thương Kiến Diệu không phải nữ, vị thầy tu máy móc này không có lập tức ngăn cản hắn, chỉ dùng đôi mắt rực sáng màu đỏ nhìn chằm chằm vào hắn.

Thương Kiến Diệu nói tiếp với tốc độ cực nhanh:

"Ngài là kẻ thức tỉnh, tôi cũng là như vậy. Cho nên..."

Long Duyệt Hồng nghe vậy, ngạc nhiên quay sang nhìn. Vẻ ngơ ngác mơ màng trong mắt Tưởng Bạch Miên dần tan.

Ánh sáng đỏ nhanh chóng lóe lên trong mắt Tịnh Pháp, rồi nhanh chóng quay về tĩnh lặng.

Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc kia chần chờ vang lên:

"Cho nên, chúng ta, phải chung đụng hòa thuận?"

"Đúng!" Thương Kiến Diệu gật đầu thật mạnh.

Tịnh Pháp do dự hai giây, cuối cùng thả lỏng bàn tay trái đang nắm cổ Bạch Thần.

Lúc này, Tưởng Bạch Miên dường như đã thoát khỏi trạng thái kỳ dị vừa rồi. Cô vừa ngạc nhiên lại vừa ngơ ngác quan sát cả Thương Kiến Diệu và Tịnh Pháp.

Ngay khi cô định lặng lẽ cầm lấy khẩu súng lựu đạn kia, bất chấp vụ nổ có lan đến nhóm mình hay không, cô chợt thấy Thương Kiến Diệu liên tục lắc đầu hai cái.

Tưởng Bạch Miên như nhận ra điều gì, bèn khiến cả hai tay rời khỏi khẩu súng lựu đạn.

Đồng thời cô ngậm chặt miệng, không phát ra chút âm thanh nào, không để Tịnh Pháp chuyển lực chú ý sang mình.

Trong quá trình đó, cô giơ ngón trỏ tay phải lên trước miệng, ra hiệu cho Bạch Thần đừng có bất cứ động tác nào.

Thương Kiến Diệu vẫn nhìn chằm chằm Tịnh Pháp, nói cực kỳ chân thành:

"Thiền sư, ý tốt của ngài, chúng tôi xin ghi nhận trong lòng. Tiễn người ngàn dặm, chung quy là vẫn phải từ biệt, chi bằng ra từ biệt nhau ngay tại đây?"

Tịnh Pháp ngẫm nghĩ, gật đầu lên xuống nói:

"Được."

Thương Kiến Diệu lập tức nghiêng người mở cửa xe, cũng đi xuống trước, nhường đường.

Tịnh Pháp không nán lại, nhanh nhẹn xuống khỏi xe Jeep.

Từ đầu tới bây giờ, Long Duyệt Hồng nhìn mà miệng không thể khép lại được. Anh ta có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Chuyện này thực sự quá kỳ dị, quá hoang đường!

Tịnh Pháp xuống xe xong, đang định giơ tay tạo hình chữ thập trước ngực, thì Thương Kiến Diệu đã đưa tay phải ra trước.

Tịnh Pháp chần chừ một giây, rồi cũng chìa tay phải ra.

Một bàn tay con người da thịt và một bàn tay thật lớn được tạo nên từ bộ khung kim loại màu đen cứ thế nắm lấy nhau.

Thương Kiến Diệu khẽ đung đưa tay hai cái, rồi thu tay lại.

Hắn lập tức quay về ngồi ở ghế sau của xe Jeep, đóng cửa xe lại.

Thấy vị thầy tu máy móc Tịnh Pháp này vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy, Thương Kiến Diệu lại giơ tay phải lên, thò qua ô cửa sổ vẫy vẫy.

"Tạm biệt!" Hắn hô lên, cực kỳ chân thành.

Tịnh Pháp mặc tăng bào khoác áo cà sa nhanh chóng đáp lại, cũng giơ tay lên vẫy.

"Tạm biệt."

Không chờ Thương Kiến Diệu lên tiếng nhắc nhở, Bạch Thần đã sớm ngồi lại ghế lái lập tức đạp chân ga, khiến con xe Jeep lao đi như bay.

Tưởng Bạch Miên không nói gì, cũng không cho Bạch Thần phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ từ gương chiếu hậu nhìn vị hòa thượng người máy mặc tăng bào màu vàng khoác áo cà sa màu đỏ càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa.

Chờ khi không nhìn thấy thành viên Giáo Đoàn Tăng Lữ vô cùng đáng sợ này nữa, Tưởng Bạch Miên mới nhẩm tính khoảng cách, rồi hạ nhỏ giọng hỏi:

"Hiệu quả này có thể duy trì bao lâu?"

Thương Kiến Diệu không kiêng dè điều gì, thản nhiên đáp lời:

"Nếu người xung quanh, ví dụ và hoàn cảnh xung quanh không ngừng rót cho gã đáp án tương tự, như vậy gã sẽ mãi không thể nhận ra, mãi cho tới khi phát hiện luận chứng hoặc kết quả ngược lại.

Nhưng bây giờ xung quanh gã không có những người khác chuyện khác nói cho gã biết chúng ta là bạn tốt, cho nên không thể tạo nên vòng chứng minh tuần hoàn. Năm phút hoặc ngắn hơn, gã hẳn là có thể nhận ra điều khác thường. Dù sao chắc chắn thì gã vẫn nhớ rõ trong đội của chúng ta có hai cô gái, mà thái độ của gã với phụ nữ là gì, chính gã rõ ràng nhất."