Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng không phản ứng trước tiên, mà chờ cho đến khi hai người trên hai chiếc xe đạp cũng nhìn thấy bọn họ.
Loảng xoảng, loảng xoảng, hai người đeo súng trường kia lập tức bỏ xe đạp, vừa lăn vừa nhảy trốn ra sau chướng ngại vật gần đó.
Thấy cảnh đó, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng mới tỉnh táo lại, không còn chỉ cảnh giác nhìn, vô thức giơ súng trường lên như trước nữa. Bọn họ nhanh chóng nhào sang bên cạnh, nương theo hai cây cột ở cổng bệnh viện che giấu bản thân.
Xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng như tờ, chỉ thi thoảng có tiếng chim hót vang tới từ đằng xa.
Thấy Long Duyệt Hồng như định cầm lấy bộ đàm, Thương Kiến Diệu cất cao giọng hô to:
"Chúng tôi không có ác ý!"
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, một giọng nói có vẻ hơi khàn khàn như trong miệng có cục đàm truyền tới từ bên kia:
"Chúng tôi cũng vậy!"
Lúc này Thương Kiến Diệu mới đáp lại:
"Có lẽ chúng ta có thể trao đổi chút thông tin!"
Vài giây sau, bên kia hô:
"Trao đổi thế này hình như không được tiện cho lắm!"
"Vậy chúng ta tới gần chút!" Thương Kiến Diệu không hề nghĩ ngợi, hô to đề nghị.
Hai người bên kia núp sau chướng ngại vật khe khẽ trao đổi, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều không nghe rõ nội dung cụ thể.
Không đến một phút, bên kia đáp lại:
"Được!"
Thương Kiến Diệu nghe vậy, bèn nghiêng đầu nói với Long Duyệt Hồng:
"Tôi trước, cậu sau, sẵn sàng phối hợp tác chiến và bảo vệ."
"Ừ." Long Duyệt Hồng buông tay phải đang cầm báng súng, đưa tay lên ra hiệu đồng ý.
Thương Kiến Diệu không định để đối phương ra khỏi chỗ ẩn nấp trước, mà chính hắn giơ khẩu súng trường, toàn thân căng thẳng từng bước đi ra khỏi phía sau cây cột.
Trong quá trình đó, hắn cảnh giác cao độ, đã chuẩn bị sẵn có thể lăn sang một bên bất cứ lúc nào.
Thấy hắn thể hiện thành ý như vậy, một người bên kia cũng đi ra, tư thế cũng đầy phòng bị.
Người này chừng ba mươi tuổi, cao tầm 1 mét 7, mặc một chiếc áo lông màu xanh đậm dài quá gối có vẻ hơi bẩn thỉu khô quắt, bên trên là ba bốn miếng vá. Tóc trên đầu anh ta hói một mảng lớn, có vẻ bị hói khá nặng.
Mái tóc của anh ta lóe lên màu vàng nhạt, mắt anh ta thì màu lam nhạt, khuôn mặt góc cạnh, trông khác hẳn đám người Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, vừa nhìn là biết thuộc chủng người Hồng Hà.
Có lẽ vì hoạt động ở hoang dã nhiều năm, da dẻ người này có nhiều dấu vết nứt nẻ, kẽ móng tay đã đen sì cả đi.
Anh ta nắm chặt khẩu súng trường, kéo gần khoảng cách với Thương Kiến Diệu từng mét một.
Sau khi bọn họ đi tới phạm vi thuận tiện cho việc đối thoại, Long Duyệt Hồng với người còn lại của phía đối diện mới rời khỏi chỗ nấp, dịch chuyển tới gần đồng đội của mình như trước.
"Xưng hô thế nào?" Người đàn ông hói đầu kia dùng tiếng Đất Xám như ban nãy, cũng chính là tiếng mẹ đẻ của đám người Thương Kiến Diệu, mà không phải tiếng Hồng Hà.
Trong lúc nói, anh ta không hề buông lỏng chút nào, vẫn duy trì sự đề phòng cao độ.
"Thương Kiến Diệu." Thương Kiến Diệu bình tĩnh đáp lại: "Một thợ săn di tích chính thức, còn anh?"
Long Duyệt Hồng vốn định cướp lời lập tức thở phào một hơi. Anh ta rất sợ Thương Kiến Diệu sẽ "phát bệnh" đúng lúc này, dù sao đối diện là người không quen, chẳng ai có thể thích thú và dễ dàng tha thứ cho sự "hài hước" của hắn.
Người đàn ông hói đầu suy nghĩ rồi nói:
"Harris Brown, thợ săn trung cấp."
Anh ta không đưa ra huy hiệu thợ săn của mình, cũng không yêu cầu Thương Kiến Diệu trình ra, bởi vì đây đang là trong phế tích, không có máy móc đặc biệt để đọc thông tin trong con chip, không thể xác nhận chủ nhân chân chính của huy hiệu và cấp bậc tín dụng tương ứng. Mà ở trên hoang dã, rất nhiều người đều tiện tay đăng ký thân phận thợ săn, hoặc lục soát lấy được thứ tương tự trên thi thể của kẻ địch. Chỉ một huy hiệu thực sự không thể hiện được điều gì.
Loại kỹ thuật khắc tên lên trên huy hiệu thực sự quá cổ lỗ sĩ, cực kỳ dễ sao chép làm giả, mà điều quan trọng nhất, người cầm huy hiệu hoàn toàn có thể báo tên trên huy hiệu, không dùng tên thật.
Lúc này cuộc đối thoại giữa Harris Brown và Thương Kiến Diệu thực ra càng giống như đang "hàn huyên", dùng để tạo bầu không khí trước.
Thương Kiến Diệu nhìn đồng bọn của Harris Brown, phát hiện đây là một nữ tử, cao chừng hơn 1 mét 6, khuôn mặt trông khá bình thường.
Mái tóc màu nâu nhạt của cô ta buông xõa, vừa chạm tới vai. Đầu cô ta đội một chiếc mũ nồi màu vàng nhạt được giặt có vẻ sạch sẽ.
"Hình như các người không thu hoạch được gì?" Thương Kiến Diệu lại dời mắt nhìn về phía Harris Brown.
Harris Brown đáp lại, khuôn mặt không chút tươi cười:
"Chỉ đi ngang qua, tùy tiện bỏ chút thời gian thử xem sao, không thu hoạch được gì là chuyện bình thường. Trong phế tích này, không có thiết bị phù hợp thì rất khó lấy được vật tư. Các cậu lần đầu tới nơi này?"
"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu thản nhiên trả lời, lại hỏi ngược lại: "Có phải các anh cũng nhận nhiệm vụ kia, nhiệm vụ tìm người tóc đen mắt vàng?"
Harris Brown khẽ gật đầu:
"Để tôi cho cậu một lời khuyên, cái này mất phí:
Hãy từ bỏ nhiệm vụ này đi, dạo gần đây phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ rất không yên ổn."
"Có liên quan tới sự bất thường ở sâu trong đầm lầy? Tiếng gào thét tối hôm đó, các anh cũng nghe thấy chứ?" Thương Kiến Diệu hỏi tiếp.
Vẻ mặt Harris Brown dần trở nên nặng nề:
"Đúng vậy, khi đó chúng tôi đang ở phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ. Sau khi hửng sáng, chúng tôi tiếp tục bước đi, kết quả phát hiện mấy xác chết, là những cái xác vừa chết được mấy tiếng.
Trên những cái xác đó không hề có bất cứ vết thương chết người nào, nhưng nét mặt của bọn họ đều cực kỳ méo mó, có kẻ đau đớn, có kẻ thì đầy sợ hãi, nhưng cũng có kẻ như đang cười, mà cười đến mức trông đáng sợ."
Long Duyệt Hồng nghe mà lòng rờn rợn, da đầu cũng có chút giật giật, nhưng cảm giác này nhanh chóng bị câu hỏi của Thương Kiến Diệu xua sạch:
"Không có vết thương chết người... Vậy quần áo thì sao? Có còn không?"
Cái câu hỏi kỳ cục gì vậy... Long Duyệt Hồng không nhịn được oán thầm một câu.
Vẻ mặt Harris Brown thoáng cứng ngắc:
"Không còn. Rất hiển nhiên, có người phát hiện những cái xác trước chúng tôi, lấy đi tất cả mọi thứ."
"Chuyên nghiệp." Thương Kiến Diệu khen một câu, làm cho Harris Brown cảm thấy bản thân dường như không theo kịp nhịp độ của cuộc đối thoại này.
Anh ta lặng lẽ hít vào một hơi, nói tiếp:
"Ài, đến cả tóc bọn họ còn không bỏ qua, không thì tôi có thể làm được một bộ tóc giả rồi. Tóm lại, sau khi nhìn thấy những xác chết đó, chúng tôi lập tức từ bỏ nhiệm vụ, đi về thẳng, không dám dừng lại nghỉ ngơi nhiều, một giờ trước mới về tới đây."
"Cũng nhanh đấy chứ." Thương Kiến Diệu bình luận một câu như tùy ý nói.